Mang Thai Hộ

Chương 5

Mạc Thần

26/08/2014

Ba ngày sau, nhóm người tham gia hội nghị y học viện trưởng các bệnh viện lại đến quán bar Piano của dì Thúy.

"Bà chủ Thúy, không phải bà nói tám giờ tối nay cô Lam làm sao, sao đến giờ không nhìn thấy cô ấy?" viện trưởng Tiêu đặt câu hỏi đầu tiên.

Dì Thúy đang định giải thích, khách của bàn bên cạnh cũng la ầm lên: "Bà chủ Thúy, lịch trình diễn bà dán bên ngoài là lừa gạt sao, cô Lam đâu rồi?"

"Rất xin lỗi mọi người, cô Lam hôm nay không khỏe không thể trình diễn được, có lẽ cô ấy bệnh, xin mọi người tha lỗi, tối nay mỗi bàn tôi xin bồi thường một chai rượu."

Khi rượu đã được để lên bàn, mọi người không còn la hét nữa, trong quán rượu lập tức yên tĩnh.

"Bà chủ Thúy, cô Lam vẫn khỏe đó chứ?" Viện trưởng Tiêu lên tiếng lần nữa.

Dì Thúy nhìn Vi Thiếu Phàm một cái nói: "Viện trưởng Tiêu, anh là khách quen, cũng biết hoàn cảnh của Tư Nhược, không nói dối anh làm gì, thực chất không phải Tư Nhược không khỏe, mà là con gái cô ấy sốt cao không hạ, cô ấy đang rất lo lắng." Vừa nói dứt lời, ánh mắt như biết nói nhìn Vi Thiếu Phàm.

"Đứa bé sốt cao không hạ? Đã khám bác sĩ chưa?"

"Khám rồi, thuốc cũng uống rồi. Lúc đầu đã hạ sốt, nhưng lúc cô ấy đi làm đứa bé sốt lại, bé là bảo bối của cô ấy, tôi cũng không thể mặc kệ."

"Tối nay thật đáng tiếc." .

"Hai quý khách, hai người đều là bác sĩ tại sao không khám cho đứa bé giúp Lam Tư Nhược một chút?" Dì Thúy lại nhìn về phía Vi Thiếu Phàm.

"Tôi đi."

"Tôi đi."

Vi Thiếu Phàm và viện trưởng Tiêu cùng lúc nhận việc này.

Viện trưởng Tiêu cười một tiếng, "Để cho viện trưởng Vi giúp cho cô Lam khám cho đứa bé chắc sẽ tốt thôi."

"Tôi có thể đi không?" Vi Thiếu Phàm hỏi.

Dì Thúy nhìn tới nhìn lui anh, anh biết không phải bà liếc mắt đưa tình với anh, hơn nữa lời của bà……làm cho anh cảm thấy mình nên làm vậy.

" Anh đồng ý tất nhiên là tốt rồi, đỡ phải ôm đứa bé chạy ngược chạy xuôi." Anh ta nên đến khám, anh ta là ba ruột của Khả Khả mà.

Bà không phải cố ý để lộ thân thế Khả Khả, bà chỉ cảm thấy bây giờ Tư Nhược đang rất cần một người đàn ông giúp đỡ, ở đây đã có ba Khả Khả, chọn người tất nhiên phải chọn anh ta, anh ta còn phải cảm ơn bà đã cho anh ta cơ hội này!

Dì Thúy dẫn Vi Thiếu Phàm đi ra khỏi quán bar Piano, lên lầu hai đến trước cửa phòng Lam Tư Nhược.

Bà đang định gõ cửa, đúng lúc Lam Tư Nhược bế Khả Khả đang mở cửa phòng, cô ngẹn ngào nói: "Dì Thúy, con muốn bế Khả Khả đi khám bác sĩ lần nữa, bé đang rất khổ sở." Cô đang rất nóng lòng hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Vi Thiếu Phàm.

"Ở đây đã có sẵn bác sĩ, anh ta muốn giúp con khám cho Khả Khả một chút." Dì Thúy tránh qua một bên, để Lam Tư Nhược nhìn thấy Vi Thiếu Phàm ở sau lưng mình.

"Anh. . . . . ." dì Thúy sao làm dẫn anh tới đây? Anh, anh không thể thấy Khả Khả!

Lam Tư Nhược lập tức sững sờ, bởi vì lo lắng cho Khả Khả mà nước mắt tràn đầy hốc mắt không nhịn được rơi xuống.

Nước mắt của cô óng ánh trong suốt, mặt bởi nước mắt vô dụng lại làm người khác đau lòng, lòng anh bây giờ tràn đầy thương xót. . . . . . Không, không phải đối với người bệnh bình thường thương hại, mà giống như là. . . . . . Thương hương tiếc ngọc, tóm lại, trong lòng anh không biểu đạt được có lẽ đã tới điểm cao nhất trước nay chưa từng có.

Anh bước lên bậc thang cuối cùng, bế lấy cô gái nhỏ trong tay Lam Tư Nhược, " Trước tiên tôi giúp cô khám một chút, rồi mới quyết định có nên đưa đi bệnh viện hay không."

Lam Tư Nhược vẫn sững sờ như cũ, Dì Thúy đẩy cô một cái, ở bên tai cô nói nhỏ: "Anh ta dù sao cũng nên làm người cha có trách nhiệm, con yên tâm, anh ta sẽ không phát hiện đâu, mau vào đi, ta phải về quán, quán đang bận."

Lam Tư Nhược lấy lại tinh thần, đi về phòng đóng cửa lại.

Vi Thiếu Phàm để Lam Khả Khả lên trên giường, anh kiểm tra cẩn thận bệnh của bé, hơn nữa còn không nhịn được sờ sờ lên má hồng phấn của bé.

Cô bé này cho anh một loại cảm giác rất đặc biệt .

"Vi, viện trưởng Vi, con gái của tôi có khỏe không?"

"Cô bé bắt đầu sốt từ khi nào?"

"Sáng hôm nay."

"Lần gần đây nhất uống thuốc là khi nào?"

"Một tiếng trước."

"Ngoài sốt cao có những triệu chứng khác không?"

"Không có."

Vi Thiếu Phàm hỏi thêm mấy chuyện khác, anh cuối cùng kết luận Khả Khả vẫn nên đi bệnh viện." Cô Lam, tôi với cô bế bé đi bệnh viện."

Ngay cả bác sĩ cũng đã nói nên đi bệnh viện, Lam Tư Nhược lo lắng khóc lên, "Khả Khả sao rồi? Nghiêm trọng lắm sao? Bé vẫn luôn rất khỏe mạnh mà!"

"Tôi nói vậy bởi vì bé đi bệnh viện để tiện quan sát, cũng không phải thật sự nghiêm trọng. Cô không cần khóc, ngoan, đừng khóc!" Thấy cô khóc thút thít, Vi Thiếu Phàm tay chân cũng trở nên luống cuống, an ủi cô giống như dỗ trẻ con.

Anh cảm giác mình giống như cậu bé mới biết yêu lần đâu?

Anh muốn tự tay giúp cô lau nước mắt, bàn tay đưa đến trước mặt cô nhưng thu về, rút ra khăn mặt ở đầu giường đưa cô, khi cô muốn nhận lấy thì anh cảm thấy mình nên tự tay lau đi nước mắt cho cô.

"Ngoan, đừng khóc, đừng khóc!" Anh dịu dàng giúp cô lau đi vết nước mắt ràn rụa.

Ngoài Triệu Uyển Bình, anh chưa từng chạm qua người phụ nữ thứ hai. Nhưng anh và Triệu Uyển Bình không trải qua quá trình yêu nhau mà chỉ kết hôn, anh hoàn toàn không biết yêu là gì, cảm giác thế nào?

Lam Tư Nhược buột miệng cười, "Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi."



Vi Thiếu Phàm cười lên theo, "Tôi không biết an ủi phụ nữ."

Ánh mắt của hai người nhất thời gặp nhau, Lam Tư Nhược bỗng nhiên nghĩ đến, "Khả Khả!"

Vi Thiếu Phàm lập tức ôm lấy người bệnh bé nhỏ trên giường lên, "Bây giờ chúng ta đến bệnh viện."

Thân thể nho nhỏ của Lam Khả Khả nằm trên giường đơn trắng tinh, hô hấp cũng dần dần vững vàng theo nhiệt độ giảm bớt, cuối cùng thì Lam Tư Nhược cũng có thể bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng.

"Viện trưởng Vi, Khả Khả thế nào rồi?" Vi Thiếu Phàm cùng với bác sĩ ở đây kiểm tra cho Khả Khả, sau khi bác sĩ đi, cô hỏi Vi Thiếu Phàm.

"Trẻ nhỏ thường gặp phải tình trạng như vậy, thỉnh thoảng tế bào não đơn độc gây nên cơn sốt, tình trạng của Khả Khả rất tốt, không có những triệu chứng khác, cho nên tôi mới nói như vậy."

"Cám ơn anh ở với tôi đêm nay, rất xin lỗi việc làm trễ thời gian anh nghe ca nhạc và nói chuyện."

"Không nên khách khí, chúng tôi là đặc biệt đi nghe cô đánh đàn, cô lại không biểu diễn, nhạc công khác đàn nghe hay không không quan trọng."

"Tôi rất xin lỗi, nếu như có cơ hội lần sau tôi bằng lòng vì anh một mình trình diễn."

"Sẽ có cơ hội ."

"Thật sự còn có cơ hội không? Anh...anh thường đến Cao Hùng lắm sao?"

"Không được tính là thường , nhưng một năm chắc chắn sẽ đến hai lần."

"Hai lần?" Cô cảm thấy mấy cái chữ này thật là ít ỏi, giống như các con số thiên văn cách xa nhau."Viện trưởng Vi, anh ngày mai chắc là rất bận rộn? Tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, anh...anh đi trước đi!"Mấy chữ phía sau gần như không nghe được, thật ra thì cô cũng không muốn anh rời đi.

Vi Thiếu Phàm không thể hiểu nhiều như vậy, bởi vì anh nghĩ là cô không muốn anh ở lại, trong lòng dù không muốn rời đi nhưng cũng không thể tìm lý do để ở lại, "bé đã không sao, trời sáng thì có thể xuất viện, trước tiên tôi sẽ đi chào hỏi bác sĩ ở đây." Dặn dò xong, anh xoay người định rời đi.

"Viện trưởng Vi ." Nhìn bóng lưng của anh, Lam Tư Nhược có cảm giác không bỏ được.

Vi Thiếu Phàm vội vàng quay đầu, anh cũng không muốn rời đi, "Cô Lam, nếu như cô. . . . ."

Một buổi tối vì Lam Khả Khả mà bận rộn, giống như đang bận rộn vì người thân, anh chưa từng có cảm giác thỏa mãn như vậy.

Lam Tư Nhược đợi anh nói muốn ở lại cùng hai mẹ con cô, cô mở to mắt, kéo dài lỗ tai nín thở đợi.

Muốn bên cạnh có một người đàn ông cho cô dựa vào, để cho trong lòng cô không vì cô nhi quả phụ vô dụng mà sợ hãi nữa.

"Cô...cô nói trước đi." Anh cũng có suy nghĩ giống cô, anh hi vọng cô gọi anh lại, muốn anh ở lại, anh nhìn vào mắt cô chờ đợi.

"Tôi...tôi muốn. . . . . .cám ơn anh." Cô cúi đầu, không dám nói ra yêu cầu với anh.

Cám ơn anh? Vậy thì nên giữ anh ở lại!

Vi Thiếu Phàm ở trong lòng tự cười nhạo mình, anh luôn luôn xử lý mọi chuyện quả quyết, cho nên trong lòng đang ức chế tình cảm không biết nên làm sao.

Trong lòng cố gắng thản nhiên để anh quên đi sự bối rối của mình, anh giương khóe môi lên, trên gương mặt đẹp trai phát tán phong thái mê người, đáy mắt hiện lên sự tự tin, " Cô Lam, tôi sẵn lòng ở lại với hai người, dĩ nhiên, cô có quyền không đồng ý."

Anh sẵn lòng ở lại với hai mẹ con cô!

Lam Tư Nhược vui mừng môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, hai tay không ngừng trong không trung lung tung vung lấy, khuôn mặt không thể tin.

"Cô đã không cần tôi giúp, vậy tôi đi trước." Vi Thiếu Phàm thấy cô lấy tay cự tuyệt, không khỏi cười mình tự mình đa tình.

Anh hiểu lầm ý của cô,

Lam Tư Nhược ngăn anh lại vội vàng nói, "Tôi cũng cần anh giúp, tôi mới vừa có ý định không cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt."

"Vô cùng không muốn, hay chỉ là. . . . . . Không tiện cự tuyệt tôi?" Mặc dù vây trên miệng của anh vẫn xác minh dò xét, nhưng ánh mắt thì nồng nàn, ẩn trong đó là tình cảm không biết tên.

Lam Tư Nhược thỉnh thoảng môi đỏ mọng khẽ nhếch, thỉnh thoảng mím chặt, vẫn không thể kìm nén ngượng ngùng."Phải . . . . . Là cực kỳ, vô cùng không muốn."

Tiếp theo giữa hai người lâm vào trầm mặc, chỉ một lát sau lại ngắm nhìn lẫn nhau, không khí tràn đầy tình ý càng ngày càng nồng nàn.

Lam Khả Khả từ trên giường bệnh ngồi dậy, hết sốt rồi, bé hoạt bát nhanh nhẹn trở lại.

Bé liếc mắt nhìn thấy mẹ cùng một chú xa lạ ngồi trên ghế sa lon, mẹ còn nằm ở trong lòng ngực chú ấy, hai người đều ngủ rồi. Bé cảm thấy thú vị, chẳng những không bị hoàn cảnh xa lạ sợ khóc, mà còn lặng lẽ trượt xuống giường, nhẹ nhàng đi tới trước mặt hai người.

Vi Thiếu Phàm một tay chống lấy đầu trên lan can ghế, một cái tay khác đặt ở trên vai Lam Tư Nhược, mà Lam Tư Nhược nửa nằm trong ngực Vi Thiếu Phàm, tư thế như vậy dưới tình huống khi hai người đều ngủ mà thành, hai người hoàn toàn không biết họ có tư thế mập mờ như vậy.

Đêm qua hai người nói chuyện rất khuya, thậm chí đã gọi tên lẫn nhau rồi.

Lúc này, hai người đang đắm chìm trong trong giấc mơ đẹp, giống như giấc mơ đẹp của ba năm trước, cảnh trong mơ khác nhau, nhưng ngọt ngào giống nhau.

Lam Khả Khả nhìn chú xa lạ này một lúc lâu, với trực giác tâm linh nho nhỏ của mình, bé không ghét anh,

Thậm chí là thích anh, nhìn hình dáng anh thật kỹ.

Tay nhỏ bé đụng một cái vào mấy đầu ngón tay của Vi Thiếu Phàm.

Vi Thiếu Phàm tỉnh lại, lập tức nhìn thấy Lam Khả Khả đứng ở trước mặt cười với anh, tiếp theo phát hiện Lam Tư Nhược đang nằm ngủ trong lòng anh.

Vậy cảnh trong mơ đêm qua mê người có liên quan sao?

"Suỵt, " tay nhỏ bé của Lam Khả Khả đặt ở trên môi làm động tác im lặng.

Vi Thiếu Phàm nhìn bé gật đầu một cái, anh biết bé không muốn đánh thức Lam Tư Nhược.

Bé leo lên bắp đùi Vi Thiếu Phàm, cố gắng không đụng Lam Tư Nhược, đem cái miệng nhỏ nhắn đến bên tai Vi Thiếu Phàm nhẹ giọng hỏi: "Chú có phải là cha con hay không?"

Vấn đề bé hỏi làm Vi Thiếu Phàm kinh hãi, tại sao bé ngay cả ba mình là ai cũng không biết? Anh cho rằng Lam Tư Nhược đã li dị nên mới có con.



Chẳng lẽ có ẩn tình khác? Như là. . . . . . Bị cường bạo, bị vứt bỏ, có lẽ còn có những lý do khác?

Lam Tư Nhược đang dựa trên vai anh bỗng nhiên anh cảm thấy căng thẳng, vì cô mà cảm thấy đau lòng.

Đêm qua bọn họ nói chuyện rất nhiều, nhưng đều không phải là vấn đề riêng tư.

"Con chưa từng thấy qua cha con sao ?" Vi Thiếu Phàm nhẹ giọng hỏi.

Lam Khả Khả lắc đầu một cái, "Không có. Bà Thúy di nói cha của con là bác sĩ, chú cũng là bác sĩ sao?"

Bác sĩ?"Ta là bác sĩ."

Lam Khả Khả đột nhiên ôm chặt anh, không có khống chế âm lượng gọi to"Cha"

Một tiếng gọi cha làm lòng Vi Thiếu Phàm vừa kinh ngạc lại ấm áp, và cũng đánh thức Lam Tư Nhược dậy.

Cô đầu tiên là vì mình nằm ở trong lòng Vi Thiếu Phàm ngủ mà đỏ bừng cả mặt, tiếp theo là do nghĩ đến tiếng gọi cha của Khả Khả.

Cha, mặt cô lập tức tái đi.

"Khả Khả, con mới vừa gọi chú là gì?"

Vi Thiếu Phàm phát hiện sắc mặt của Lam Tư Nhược không đúng, lập tức thay lam Khả Khả giải thích: "Không sao, tôi không ngại bé gọi tôi như vậy."

Lam Tư Nhược trên ghế salon nhảy dựng lên, "Anh để ý nhưng tôi rất để ý. Khả Khả là con của tôi, anh không thể giành với tôi" một tiếng cha của bé làm cô hiểu lầm việc Vi Thiếu Phàm phát hiện ra gì.

Vi Thiếu Phàm đứng dậy theo, "Tôi làm sao có thể giành Khả Khả với cô? Cô Lam, bé chỉ muốn có ba, bé coi tôi như ba bé mà thôi, tôi sao có thể vì vậy mà giành bé với cô?"

Lam Tư Nhược lúc này mới khôi phục lý trí, " xin lỗi, tôi mới vừa rồi cho là. . . . . ."

Thấy cô kích động như vậy, anh chắc chắn cô và ba Khả Khả ở giữa ân oán chưa kết thúc."Cô đồng ý nói cho tôi biết chuyện ba của Khả Khả sao?"

Lam Tư Nhược lắc đầu một cái, "Cha bé không có gì để nói."

"Nếu như có có uất ức, tôi vô cùng bằng lòng lắng nghe."

Lam Tư Nhược lắc đầu lần nữa.

"Mẹ!" Lam Khả Khả lôi kéo tay Lam Tư Nhược, "Cha thật sự là bác sĩ, bà nội Văn Văn sẽ không đánh lại con."

"Khả Khả!" Lam Tư Nhược muốn ngăn những lời Lam Khả Khả tiếp tục nói.

Lam Khả Khả đổi tay kéo Vi Thiếu Phàm, "Cha, cha đưa con đi học, để cho những người bạn nhỏ nhìn thấy cha, để chúng không cười con nữa."

"Khả Khả!" Lam Tư Nhược quát lên lần nữa.

Vi Thiếu Phàm ngồi xổm người xuống sờ sờ gò má của Khả Khả, "Chỉ cần mẹ không phản đối, ta liền đưa con đi học, hơn nữa còn cảnh cáo bọn chúng không được cười con, đánh con, có được hay không?"

"Tôi phản đối." Lam Tư Nhược lập tức phản đối

Vi Thiếu Phàm ngồi thẳng dậy nhìn kỹ cô, trong lòng có cảm giác không đúng tới cực điểm, bởi vì cô biểu hiện hành động không quên được cha của Lam Khả Khả!

Nguyên nhân cuối cùng là gì để cho cô đối với anh ta không thể quên được? Là yêu, hay là hận?

"Tư Nhược, cô và cha Khả Khả có ân oán gì tôi không có quyền hỏi tới, nhưng tôi không ngại làm cha Khả Khả, đối với cô, tôi có ý nghĩ. . . . . ."

"Tôi nói rồi anh không để ý nhưng tôi để ý!" Lam Tư Nhược cắt đứt lời nói của Vi Thiếu Phàm, "Khả Khả không cần cha, bé có tôi là đủ rồi."

Vậy anh không còn lời gì có thể nói, anh không cần một người phụ nữ trong lòng còn có người đàn ông khác.

Vi Thiếu Phàm xoay người chuẩn bị rời đi.

Thấy anh muốn đi, Lam Tư Nhược trong lòng hoảng sợ, cô bước trước anh một bước tới cạnh cửa."Anh phải đi đâu sao? Anh không phải đồng ý ở lại cùng chúng tôi sao?"

"Tôi ở lại còn có ý nghĩa gì sao? Cô ngay cả ý kiến tôi cũng không nghe."

"Em nghe, anh đừng đi, em hi vọng anh có thể cùng ở đây với chúng em."

"Vậy em nghe cho kỹ, hôn nhân của anh không hạnh phúc, anh muốn thay em chuộc thân, muốn em trước uất ức ở cùng với anh đến khi ly hôn được; nếu anh ly hôn thành công, mà chúng ta cũng có thể chấp nhận lẫn nhau, anh sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn lần nữa."

Lam Tư Nhược ngây ngẩn cả người, cô không ngờ anh lại nói yêu cầu này, có thể để cho Lam Khả Khả ở trong vô hình nhận tổ quy tông!

"Muốn quên một người có lẽ không nhanh vậy, chỉ cần em không muốn nói, anh cũng không hỏi em tới việc cha của Khả Khả, mà anh phải nói thật, anh không cần một người phụ nữ trong lòng có người đàn ông khác, nhưng anh chắc chắn sẽ coi Khả Khả như của mình."

"Thiếu Phàm, em. . . . . ."

Vi Thiếu Phàm giơ tay ngăn cô lại nói tiếp, "Yêu cầu của anh có lẽ rất ích kỷ, em coi như anh chưa từng nói ra là được."

Anh vịn bả vai của cô dời đi thân thể của cô, tự mình mở cửa đi ra ngoài.

"Thiếu Phàm, đừng đi." Cô đau khổ khẩn cầu.

"Cha!" Lam Khả Khả phát hiện cha mới vừa xuất hiện lại sắp biến mất, bé cũng lo lắng gọi lên.

"Tôi hôm nay phải về Đài Bắc, rất hân hạnh được biết hai người." Vi Thiếu Phàm ngồi xổm người xuống hôn Lam Khả Khả một cái, tiếp theo đứng dậy rời đi

Lam Tư Nhược nhìn bóng lưng anh rời đi, đáy lòng nhói đau, cô không muốn anh đi, khi Hứa Gia Dương đi Canada cô cũng không có loại cảm giác này.

Lam Khả Khả nhìn bóng lưng Vi Thiếu Phàm, nhìn lại Lam Tư Nhược một cái, khóc "Con muốn cha, con muốn cha. . . . . . Ô. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Thai Hộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook