Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 43: Kết thúc cũng là bắt đầu

Mộ Dĩ Thành Trú

05/08/2020

Hai mươi lăm tháng chạp, ngày thứ mười Lâm Ngạn đến B thị, cũng là ngày thứ chín Chu Mặc đến B thị, cách tết âm lịch còn có năm ngày, cách Lâm Ngạn đáp ứng Dương Thụ cầu hôn một ngày đêm.

Chu Mặc đứng ở trước cửa nhà Lâm Ngạn, suy nghĩ vô số lý do vãn hồi, nhưng thủy chung không có nhấn chuông cửa.

Thời điểm Lâm Ngạn đi ra thang máy, liền thấy bóng lưng Chu Mặc trầm mặc đứng ở cửa, tâm đột nhiên nhói một cái.

“Tìm tôi có việc gì?”

Chu Mặc quay đầu nhìn cậu, gật đầu, “Em có rãnh không?”

“Có lời gì vào nhà rồi nói đi.”

Chu Mặc ấn tay cậu chuẩn bị mở cửa, “Tôi muốn đơn độc nói chuyện cùng em.”

Lâm Ngạn suy nghĩ một chút, sau cùng vẫn là gật đầu một cái.

Hai người tìm một quán cà phê yên tĩnh, chọn một gian phòng. Chu Mặc nhìn cậu, thần tình người ngồi ở đối diện kiên định, cậu càng như vậy, đáy lòng Chu Mặc càng khó chịu.

“Lâm Ngạn, em hận tôi, đúng hay không?”

Lâm Ngạn nhìn hắn, hận sao? Tựa như cậu cùng Dương Thụ nói qua, người nên hận nhất chính là Lâm Thanh Sơn, mà Chu Mặc hắn, bất quá là chơi một hồi trò chơi của kẻ có tiền.

“Chu Mặc, có yêu mới có hận, tôi không hận anh.”

Một câu nói, tự tự châu tâm. Chu Mặc cười khổ, đúng vậy, có yêu mới có hận. Không có yêu, làm sao lại nói hận!

Lâm Ngạn không tự chủ được nắm chặt hai tay của mình, “Chu Mặc, sau này chúng ta sẽ là bạn bè.”

“Bạn bè?! Không, Chu Mặc tôi không thiếu bạn bè! Tôi không cần nhiều thêm một người bạn như em vậy.” Chu Mặc đứng lên, ngồi vào bên cạnh Lâm Ngạn, Lâm Ngạn không tự chủ được run một cái. Chu Mặc kéo tay cậu, trong mắt có bị thương không thể xóa đi được, “Em đang sợ tôi?”

Lâm Ngạn nổ lực ổn định chính mình, “Không có, tôi chỉ là mong muốn sau này anh không nên quấy rầy cuộc sống của tôi.”

Chu Mặc chăm chú nhìn, cầm lấy tay Lâm Ngạn nắm thật chặt, “Lâm Ngạn, sáu năm trước tôi nợ em một lời sinh lỗi, sáu năm sau tôi vẫn chưa có trả lại cho em câu xin lỗi này. Tôi biết Chu Mặc tôi ích kỷ, thế nhưng tôi chỉ cầu em lúc này đây có thể cho tôi thêm một cơ hội, có thể cho tôi cơ hội chân chính bù đắp cho em. Dương Thụ có thể cho em, Chu Mặc tôi cho em gấp đôi!”

Lâm Ngạn bị nôn nóng trong mắt hắn làm tổn thương, người này đang cầu xin cậu, cái người bá đạo thất thường vẫn luôn tự cho là đúng đang ăn nói khép nép cầu xin cậu. Dưới đáy lòng Lâm Ngạn ép buộc chính mình, thật vất vả thuyết phục Dương Thụ giúp mình chuyện này, tuyệt không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

Lâm Ngạn rào một tiếng liền đứng lên, cầm lấy áo khoác của mình có chút hốt hoảng mở miệng, “Không, Chu Mặc, người tôi thích là Dương Thụ, sau này chúng ta chỉ có thể làm bạn bè. Nếu như anh không muốn, chúng ta đây thực sự ngay cả bạn bè đều không làm được.”

Chu Mặc bắt lại tay cậu, “Tôi mới là cha của đôi tham ăn, Lâm Ngạn, vì sao không chịu cho tôi một chút cơ hội?” Lâm Ngạn ôm cậu, thanh âm run rẩy, “Chỉ một lần cơ hội…”

Lâm Ngạn lắc đầu, cậu vô pháp đối mặt Chu Mặc, chí ít hiện tại vô pháp bình tĩnh đối mặt với hắn.

Chu Mặc cúi đầu nhìn cậu, “Nếu như một lần cơ hội cũng không có, xin cho tôi một cơ hội nói lời từ biệt.”

Lâm Ngạn có chút nghi hoặc nhìn hắn, vừa muốn mở miệng, liền cảm giác trước mặt một mảnh không rõ, bên mép lập tức truyền đến một trận ấm áp. Chu Mặc nhìn cậu đột nhiên hai mắt trợn to, hai tay ôm sát hông của cậu, làm sâu nụ hôn này hơn. Chậm rãi thử cạy ra nụ hôn này, lại bị Lâm Ngạn gắt gao cắn chặt hàm răng ở bên ngoài. Một tay ôm hông cậu, một tay chậm rãi dời về sau đỡ lấy cái ót của Lâm Ngạn, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai Lâm Ngạn.

Bị Chu Mặc khẽ đụng như vậy, Lâm Ngạn không khỏi kinh hô một tiếng, Chu Mặc thuận thế liền xong vào. Tâm Lâm Ngạn quýnh lên, liều mạng vỗ sau lưng Chu Mặc, thế nhưng lúc này Chu đại thiếu là chết tâm không chịu nhả ra. Lâm Ngạn hạ miệng cắn mấy lần, ra máu, Chu đại thiếu cũng đều không cam lòng lui ra ngoài. Lâm Ngạn vừa mới bắt đầu còn chưa có khí lực đánh hắn, dần dần, bên trong phòng truyền đến thanh âm mập mờ.

Chu Mặc hôn cậu, miệng đầy mùi máu tươi. Nụ hôn này cũng không hoàn hảo, hắn lại ép buộc Lâm Ngạn, hắn biết. Thế nhưng không như vậy, hắn không cam lòng. Vừa nghĩ đến tương lai, người đứng ở bên người Lâm Ngạn, chiếu cố người của hắn là người khác, tim của hắn tựa như bị người xát ớt, đau rát!



Một tiếng động như là đề tỉnh hai người có chút quên mình, Lâm Ngạn đẩy Chu Mặc ra, tâm còn chưa có nghĩ ra, tay đã đưa ra ngoài, nhất thời trên mặt Chu Mặc sinh ra năm dấu tay.

“Chu Mặc, anh thật đúng là thối xấu không đổi!” Lâm Ngạn hung hăng xoa xoa đôi môi đã sưng đỏ của mình, cầm lấy áo khoác liền chuẩn bị chạy ra bên ngoài.

Tay vừa mới chạm đến cửa, đã bị Chu Mặc ôm lấy từ phía sau, mới vừa muốn mở miệng, liền cảm giác trong cổ ướt át, đưa tay sờ một cái, cư nhiên một mảnh màu đỏ.

“Chu Mặc!”

Lâm Ngạn sợ nhìn Chu Mặc, một hồi thời gian này, trong miệng Chu Mặc đầy máu, đỏ bừng một mảnh, Lâm Ngạn nhìn nhìn cũng không biết làm sao lau cho hắn.

“Lâm Ngạn…” Chu Mặc lôi kéo cậu, vẫn đang đau váng vẫn là lôi kéo tay cậu, hắn muốn nói, ép buộc em, không phải tôi cố ý, một người nếu như không thương, Chu Mặc hắn trù tính đem hết một thủ đoạn thì thế nào? Kết quả cũng là một người cô đơn…

Lâm Ngạn trơ mắt nhìn Chu Mặc ngã xuống ở trước mặt của cậu, trên bộ tây trang giá trị xa sỉ kia đều là máu của Chu Mặc, Lâm Ngạn cúi người ôm hắn, ngay cả khí lực lấy điện thoại ra cũng không có.

Chu Mặc….

Chu Mặc!!!

Lâm Ngạn ôm Chu Mặc một phút đồng hồ mới nhớ đến phải gọi người, buông Chu Mặc đã hôn mê ra, mở cửa bắt lại một người phục vụ chuẩn bị mang cà phê ra, “Nhanh! Gọi xe cứu thương! Nhanh!”

Nhân viên phục vụ bị bộ dáng tâm thần của Lâm Ngạn làm cho càng hoảng sợ, đẩy cửa thấy Chu Mặc nằm dưới đất càng sợ hồn phi phách tán, vội gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

Lâm Ngạn vẻ mặt tái nhợt ngồi ở bên người Chu Mặc, cũng không dám tùy ý đụng hắn. Thẳng đến khi xe cứu thương đến rồi, Lâm Ngạn còn chưa có hoàn hồn, vẫn ngơ ngác nhìn hắn.

Ngồi ở trên ghế trước phòng giải phẫu, Lâm Ngạn lúc này mới nhớ đến mình có điện thoại, cầm điện thoại lên nhìn, đều là điện thoại của Dương Thụ. Lâm Ngạn sờ sờ mặt mình, yên lặng bỏ điện thoại về túi, mắt nhìn chằm chằm đèn phòng giải phẫu, một lần đợi này chính là đợi hơn hai tiếng đồng hồ.

Bác sĩ đi ra sắc mặt thật không dễ nhìn, Lâm Ngạn vội vàng đứng lên, thấy bộ dạng này của bác sĩ nhất thời hồi hộp một chút.

“Anh là thân nhân của người bệnh?”

Lâm Ngạn lắc đầu, “Tôi là bạn của hắn.”

Bác sĩ nhất thời nhíu mày, “Coi như là bạn bè, cũng có thể khuyên nhủ hắn một chút, tuổi còn quá trẻ liền đem mình thành xuất huyết dạ dày, chưa từng gặp qua người không thương tiếc chính mình như vậy!”

Lâm Ngạn ngây ngốc nhìn bác sĩ, “Hắn có thể chết hay không?”

“…” Bác sĩ có chút im lặng nhìn cậu, “Nếu như tiếp tục lăn qua lăn lại mình như thế, cách cái chết cũng không xa.”

Bác sĩ vừa đi, Lâm Ngạn mới chậm rãi từ trong cái loại khủng hoảng này đi ra. Lấy điện thoại ra, “Dương Thụ, em cho rằng Chu Mặc đã chết.”

“…”

“Hiện tại hắn lại còn sống.”

“…”

“Vừa rồi em rất khó chịu, nhìn hắn ói ra nhiều máu như vậy, em liền khổ sở muốn chết.”

“Lâm Ngạn, em hãy nghe anh nói.”

Lâm Ngạn lau mặt mình, có chút ẩm ướt, “Dương Thụ, em muốn yên lặng một chút.”



Đầu bên kia điện thoại Dương Thụ trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng, “Được rồi, mấy ngày nay anh không làm phiền em.”

Lâm ngạn cầm điện thoại trong tay vẫn còn lại máu Chu Mặc, kinh ngạc nhìn tay mình, thẳng đến khi hộ sĩ vỗ nhẹ vai cậu mới hoàn hồn, “Lâm tiên sinh, người bệnh đã được đưa đến phòng bệnh bình thường.”

Lâm Ngạn cảm kích nói cám ơn, bên trong phòng bệnh có ba giường ngủ, Lâm Ngạn đi đến giường bệnh trong tận cùng mới nhìn thấy sắc mặt tái nhợt giống như trang giấy của Chu Mặc.

“Chu Mặc, cái này có tính là khổ nhục kế hay không…” Lâm Ngạn nhìn người đang trong ngủ mê, nói nhỏ.

Không thể không nói thủ đoạn của Chu Mặc thật lợi hại, nửa năm qua này cho dù là cục đất đều bị Chu Mặc hắn làm cho nóng lên, huống chi là Lâm Ngạn. Nếu như nửa năm trước cậu biết Chu Mặc là cha của đôi tham ăn, cậu không nói hai lời khẳng định trốn tránh hắn xa thiệt xa. Nhưng bây giờ thì sao, cậu đã không thể đem Chu Mặc trở thành người xa lạ. Hắn dùng thái độ cường thế tiến nhập vào cuộc sống của cậu, từng li từng tí chiếu cố cậu, từ trên người của hắn cậu có thể thấy hết thảy che chở cùng ngọt ngào giữa người yêu. Thế nhưng kết quả là, lại phát hiện đây cũng là một hồi lừa dối mang theo mục đích, Lâm Ngạn bi thương, so sánh với tổn thương lần trước còn sâu hơn.

Cho nên cậu muốn trốn tránh, cách Chu Mặc rất xa, mang theo đôi tham ăn trở về cuộc sống yên ổn. Thế nhưng cậu chân trước mới vừa đi, Chu Mặc chân sâu liền theo cậu đến B thị. Chu Mặc cứ như vậy đứng xa xa nhìn cậu, cùng G thành giống nhau, yên lặng từng li từng tí giúp bọn cậu chuẩn bị hết thảy sinh hoạt ở B thị. Cậu không có cách nào, chỉ có thể nhờ cạy Dương Thụ giúp chuyện này, tung ra lời nói dối này, nhưng ngược lại kết quả bị thương không chỉ là Chu Mặc, còn có chính cậu, thậm chí ngay cả Dương Thụ cậu cũng không có cố kỵ đến.

Lâm Ngạn thống khổ cúi đầu, đây là một cái song tiết, Chu Mặc vì để giải thoát một người trong đó, tự tay lại đánh một cái kết khác. Mà bây giờ, hắn lại đưa cái cơ hội giải thoát này cho mình. Nếu như buông tha, đó chính là  hai người bi thương, nếu như tiếp tục, lại sẽ là như thế nào? Chính mình thật có thể không mang theo một chút khúc mắc nào cùng hắn qua hết cuộc đời? Chu Mặc a Chu Mặc, anh quả nhiên là một thương nhân….

Sau khi thuốc tê qua đi đau đớn khiến cho Chu Mặc dần dần chuyển tỉnh, chật vật đưa tay kéo tay Lâm Ngạn nắm thật chặt, “Xin lỗi, hù em rồi.”

Lâm Ngạn không có quay đầu, “Anh cố ý?”

Chu Mặc sửng sốt một chút, lập tức cười khổ, “Nếu như tôi nói không phải, em tin không?”

Lâm Ngạn không trả lời hắn, đứng dậy đút cho hắn một chút nước, giúp hắn lau vết máu ở mép một chút, “Chu Mặc, tôi cùng Dương Thụ đính hôn là giả.”

“Em nói thật!” Chu Mặc đột nhiên có loại cảm giác tro tàn lại cháy cải tử hồi sinh, trừng lớn hai mắt nhìn cậu, chỉ sợ đây cũng là mộng công dã tràng.

“Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh một đoạn thời gian, không có anh, không có Dương Thụ, cũng không có Khâu gia.” Lâm Ngạn lắc đầu, ý bảo Chu Mặc để cho cậu nói xong, “Nửa năm qua này, tôi trải qua so với hai mươi sáu năm trước còn muốn đặc sắc hơn, gặp cha của đôi tham ăn, gặp mẹ ruột của mình, lại gặp được anh em của mình, sau cùng còn nhận một người cha. Dùng văn mạng của chúng tôi mà nói, đủ đặc sắc, đủ cẩu huyết. Bất quá, lại đặc sắc hơn nữa, lại cẩu huyết hơn nữa, cũng có lúc kết thúc.”

Lâm Ngạn dừng một chút, tâm Chu Mặc nhất thời lạnh xuống, “Chúng ta chưa từng có bắt đầu, nếu như tôi nói đây là biệt ly có đúng hay không là làm kiêu?”

Lâm Ngạn cười cười, “Anh nói đúng, kỳ thực chúng ta hình như vẫn sẽ không có chân chính bắt đầu.”

Chu Mặc cả người đau dữ dội, nghe Lâm Ngạn vừa nói như vậy, nhất thời cảm thấy ngay cả tâm đều là đau.

“Nếu như anh đồng ý, chúng ta cho nhau ba năm. Tôi vẫn rất thích Australia, đôi tham ăn cũng rất thích. Sáu năm trước bởi vì Lâm Thanh Sơn tôi không có khả năng tiếp tục học hành, hiện tại tôi tự mình góp đủ tiền, có thể vừa viết văn vừa đi học.”

Ngày hôm nay tâm Chu Mặc giống như xe leo núi, chợt cao chợt thấp, miệng Lâm Ngạn hé ra rồi hợp lại, may mà Chu Mặc cái tinh anh “bại hoại” cũng phản ứng nửa ngày mới có thể hiểu được ý của Lâm Ngạn. Cao hứng bất chấp vết thương của mình, liền muốn ngồi dậy.

Lâm Ngạn lại càng hoảng sợ, vội vàng dùng lực đè lại hắn, “Nếu như anh muốn tráng niên mất sớm, tôi không phản đối, bất quá xin đợi tôi rời khỏi lại nói.”

Chu Mặc nở nụ cười, nụ cười phát ra từ nội tâm, Lâm Ngạn nhìn hắn, nguyên lai mặt liệt trong miệng Chu Lam cười rộ lên vẫn là rất đẹp mắt.

“Quân tử ước định, trong vòng ba năm ngoại trừ bưu kiện, tôi sẽ không trả lời bất kỳ thứ gì cho anh.”

“…”

Lâm Ngạn kéo tay hắn, cho hắn cái dấu ấn ngón tay cái, “Có mấy thứ, chúng ta cần thời gian để quên lãng, có mấy thứ, chúng ta cần dùng thời gian đi tích lũy. Chữ viết, là phương thức tốt nhất.”

Chu Mặc dùng sức cầm tay cậu, “Cám ơn em cho tôi cơ hội này, một cơ hội chân chính bắt đầu!”

Lâm Ngạn trong lòng thở dài, lúc này đây rời khỏi là vì chính mình lưu lại, Chu Mặc, hy vọng anh lúc này đây không để cho tôi thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook