Chương 5: Nhân tình biết thời biết thế
Mộ Dĩ Thành Trú
05/08/2020
Lâm Ngạn quen biết với bạn cùng phòng Diệp Hằng hai năm lẻ hai tháng lẻ hai ngày, cảm thấy bạn cùng phòng này ngoại trừ thích cải tạo xe, thích giấu di động trong quần lót, những cái khác cậu vẫn là rất bình thường. Nhưng hôm nay, lúc này, cậu đối với Diệp Hằng cái bạn cùng phòng thay đổi này hoàn toàn có nhận thức mới.
Diệp Hằng nửa ôm Lâm Ngạn đã rơi vào ngây ngô ngồi ở đối diện anh cậu, hoàn toàn không thấy lửa giận trong mắt Diệp Cảnh Văn, rất không sợ chết lập lại lần nữa, “Cậu ấy là Lâm Ngạn, vợ của tôi.”
Lâm Ngạn sợ hãi rồi, vợ?! Ai CMN thừa nhận!
Hai nhóc tham ăn đứng ở một bên làm nền cũng ngây người, cha nuôi bé lúc nào cùng cha ruột của mình thân mật như vậy rồi?
“Tôi nếu đã có thể tìm được em, đương nhiên cũng biết hai năm qua em sống như thế nào.” Diệp Cảnh Văn hừ lạnh, quay sang Lâm Ngạn ngây người như phỗng nhíu mi, “Nói, cậu cùng em trai tôi là quan hệ thế nào?”
Lâm Ngạn giật mình, bật người rời xa khỏi Diệp Hằng cách ít nhất năm mươi bước. Ôm Lâm Đậu Bao sưởi ấm, “Tôi là chủ cho thuê nhà của cậu ta, đến thu tiền nhà. Tôi thấy các anh đang bận rộn, chúng tôi hôm nào trở lại thăm hỏi, ngài dừng bước.” Lôi kéo Lâm Thang Viên liền chuẩn bị chuồn mất.
Chuyện giỡn chơi, bộ dáng này của Diệp Cảnh Văn, ngày hôm nay nếu như cậu bồi Diệp Hằng diễn vở kịch này, cậu thực sự có thể ôm hai nhóc tham ăn nhà cậu đi tìm chết được rồi.
Diệp Hằng nhìn cái ôm ấp trống rỗng, ý nghĩ trong lòng muốn cắn chết Lâm Ngạn đều có, tinh thần này là cỡ nào thấy chết mà không cứu a!
“Xin dừng bước.” Diệp Cảnh Văn lão luyện ở khắp nơi hại người. Diệp Hằng có thể trốn ở T thành hơn hai năm không bị phát hiện, công người này không thể không có a!
Một đồng chí rất không muốn thừa nhận công lao này phải dừng lại bước chân trốn trói chết của cậu, rất là cầu cứu mà liếc nhìn Diệp Hằng, thuận tiện bóp bóp cái mông nhỏ của Lâm Đậu Bao. Ý tứ tương đối rõ ràng, cha nuôi con chỉ có con có thể giải quyết.
Chỉ số thông minh của Lâm Đậu Bao không bằng chị của nhóc, nhưng bán manh là thiên hạ vô địch. Ôm bắp đùi cha nuôi bé không ngừng quẩy đuôi, gương mặt ủy khuất.
“Cha nuôi, Đậu Bao mệt mỏi quá, để cho Đại Lâm mang Đậu Bao quay về ngủ một giấc nha.” Sau đó rất là khéo léo nhu thuận dựa vào ngực cha nuôi nhóc, chớp đôi mắt tròn to nhìn Diệp Cảnh Văn rất là thuận miệng gọi một tiếng bác.
Lâm Ngạn thiếu chút nữa liền che mặt rồi, tuy rằng bán manh đáng hổ thẹn, thế nhưng bán đến tài nghệ như Lâm Đậu Bao này cậu cũng nên nhận.
Diệp Cảnh Văn ngược lại rất nể tình, hai đứa bé Bánh Trôi và Bánh Đậu này vẫn là rất chọc người thích, phân phó người hầu một tiếng để cho hai bé đi nghỉ ngơi.
Lâm Thang Viên liếc mắt nhìn Diệp Cảnh Văn một cái, rất lễ phép nói tiếng cám ơn, lôi kéo Lâm Đâu Bao liền chạy, dù sao cha ruột bé, cha nuôi bé ngày hôm nay ai cũng chạy không thoát. Vị bác kia thoạt nhìn thì không phải là một người đơn giản, có thể sánh bằng vị bác bé nhìn thấy ở cô nhi viện kia còn lợi hại hơn. Xét thấy chỉ số thông minh của hai vị cha bé, mang theo Lâm Đậu Bao bán xuẩn đi nghỉ ngơi mới là sáng suốt.
Lâm Ngạn đứng đó trơ mắt nhìn con gái cùng người chạy mất, đầu cũng không quay lại một cái. Xét thấy cuộc sống hai ngày nay cùng mình sống đầu đường xó chợ, Lâm Ngạn tự nhận lỗi với con gái thường xuyên muốn ngạo kiều một lúc nhà cậu, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Diệp Hằng. Không có biện pháp, Lâm Thang Viên chỉ thị tinh thần rất rõ ràng, không xử lý tốt, ai cũng đừng nghĩ đi!
Trong lòng Diệp Cảnh Văn vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn người của bé con kia thế nào lại quen thuộc như vậy a? Hình như một người mặt tê liệt đang ngồi sát vách xem trò vui cũng thường xuyên dùng loại ánh mắt này nhìn người, lại nhìn người cha đang giả bộ bình tĩnh ngồi ở đó, Diệp Cảnh Văn có loại cảm giác quen thuộc. Linh quang trong đầu lóe lên, đúng rồi, cậu bé kia lớn lên thật giống Khâu Thiện!
Đè xuống hiếu kỳ trong lòng, kéo Diệp Hằng qua một chút để cho cậu ngồi ở bên cạnh mình.
“Ngày mai tôi sẽ phái người đưa các cậu về, trong nhà có hư hao cái gì tôi cũng sẽ chiếu theo hóa đơn bồi thường.” Diệp Cảnh Văn nhìn một chút vẻ mặt không tình nguyện của em trai, “Bất quá, sau này Diệp Hằng sẽ không quay về T thành, nếu như cậu ta lại về T thành tìm cậu, cậu liền gọi số điện thoại này.” Đưa tấm danh thiếp cho Lâm Ngạn, thiếp mạ vàng.
Diệp Hằng bĩu môi, đốt túi! (Đốt túi: Có ý nghĩ đốt tiền một chút, nhưng so với nó còn muốn mang nghĩa xấu hơn. Thường hình dung người phụ nữ không tốt, quá mức rêu rao, lấy công làm tư, vân vân. Nhưng có những nơi tiếng nói địa phương không giống nhau, có người nói lời này cũng không phải có ý tứ biểu đạt ý nghĩ độc ác. Ví dụ người Đông Bắc nói người nào như vậy đó là rất gian, liền không phải người Bắc Kinh thông thường cho rằng là dạng đó, người Đông Bắc cho là ý tứ thông minh. Cũng có thể lời nói này là xuất phát từ đố kỵ, cho nên mới mở miệng đả thương người_李想知_baidu)
Lâm Ngạn vội vàng tiếp nhận hai tay, có chút bất an mà nhìn Diệp Hằng. Tuy rằng Diệp Hằng không nói, thế nhưng cậu biết người này không giống người tùy tiện rời nhà đi. Chiến tích trong nhà, có thể thấy được trình độ phản kháng của Diệp Hằng lúc đó. Có mấy lời Lâm Ngạn không tiện hỏi, Diệp Hằng cũng không muốn nói. Mặc dù Lâm Ngạn có thời điểm nói chuyện rất ngốc, thế nhưng tâm sáng như gương. Đứa nhỏ lớn lên ở cô nhi viện bản lĩnh hiểu nhất chính là xem sắc mặt người.
Trong lòng Diệp Hằng thở dài, đối Lâm Ngạn lắc đầu. Biết bị tóm lần này, cơ hội lại chạy trốn quá xa vời. Cậu không thể liên lụy Lâm Ngạn, Diệp Cảnh Văn là máy bay chiến đấu biến thái, mười Lâm Ngạn cũng không đủ hắn xem.
Nhìn anh cậu một cái, “Tối nay tôi muốn cùng Lâm Ngạn một phòng.”
Diệp Cảnh Văn cắn răng, biết ép người không thể thật chặt, tim hung hăng chút gật đầu, hắn cũng không tin dưới mi mắt hắn còn có thể sinh ra chút thiêu thân gì. Sau khi phân phó quản gia dẫn người lên lầu nghỉ ngơi, liền thẳng tắp đi đến phòng sách vách.
“Tam cô lục bà” Diệp Cảnh Văn đứng ở trước mặt ba vị đang thưởng thức trà trong phòng khách, viết lời bình rất là đúng trọng tâm. Mắt liếc Chu Mặc một cái, thấy y không dấu vết đối với mình lắc đầu, mới vung tay rời khỏi. (Tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa_QT.)
“Nếu như ở cổ đại, ống tay áo này Diệp thiếu gia cũng có thể vẫy trên mặt chúng ta.” Khâu Trật thấy không còn trò hay để coi, ngáp một cái, liền chuẩn bị trở về ăn cơm tối. Trời đã tối rồi, y ngay cả ngụm cháo còn chưa có ăn đâu, nói cái gì đón gió a!
Khâu Thiện lại cũng cảm thấy đói bụng, liếc Chu Mặc một cái, “Tiễn cậu?”
Chu Mặc ngồi ở đó không nhúc nhích, “Chờ tài xế.”
Khâu Thiện gật đầu, không cùng đường tốt nhất, lôi kéo Khâu Trật liền chạy, Khâu đại thiếu là đói thật rồi.
Chu Mặc ngồi ở đó một lúc lâu, suy nghĩ thật lâu mới chậm rãi đứng lên đi đến thư phòng của Diệp Cảnh Văn. Diệp Cảnh Văn biết y sẽ tìm đến mình, cũng không nhiều lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề.
“Muốn tôi giúp đỡ không?”
Chu Mặc lắc đầu, “Không cần, tôi chỉ là hiếu kỳ cậu ấy làm sao sẽ cùng Diệp Hằng ở chung một chỗ.”
“Sau khi Diệp Hằng rời nhà trốn đi, đi T thành. Ở T thành gặp được cậu ta, Diệp Hằng mới có thể trốn ở T thành hai năm, cậu ta giúp đỡ rất nhiều. Bất quá có một chút tôi ngược lại thật rất cảm tạ cậu ấy, Diệp Hằng bây giờ so với hai năm trước sáng sủa hơn rất nhiều. Chí ít đối với tôi không lại nói lời lạnh nhạt.” Khóe miệng Diệp Cảnh Văn nhếch lên tia cười khổ.
“Cảnh Văn, tôi tìm cậu chỉ là muốn sớm thông báo cậu một tiếng, hai đứa bé này rất có thể là của tôi.” Đây là kết quả Chu Mặc vừa rồi ngồi rất lâu ở phòng khách tự hỏi. Kỳ thực thấy tướng mạo của bé gái kia, hắn liền hiểu rõ trong lòng.
May là Diệp Cảnh Văn từ trước tới nay là biến thái cùng không có gì, nếu không cũng giật mình.
“Chu Mặc, cậu ta là nam!”
“Người năm đó nịnh bợ cậu nhưng là so với cậu biết nhiều hơn.”
Diệp Cảnh Văn nhíu mày, lúc đó chính mình vì Diệp Hằng thống khổ không chịu nổi, nơi nào còn có lòng thanh thản đi tìm những người khác. Nhưng là người muốn nịnh bợ Diệp gia lại không biết chuyện cơ mật như vậy của Diệp gia, chỉ là thấy Diệp Cảnh Văn đối với cậu bé này tương đối cảm thấy hứng thú, làm chút thuận nước giong thuyền. Nhưng là nào biết đâu rằng, Diệp đại thiếu gia sở dĩ chí ý tới cậu bé này, hoàn toàn là bởi vì tướng mạo của cậu bé này.
Khi đó, Chu Mặc mắt bị ghèn dán, cư nhiên đối với Khâu Thiện cái người bệnh thần kinh này mà động chân tình, năm sáu phần yêu thích. Diệp Cảnh Văn nắm chắc trạng thái cùng là lòng lưu lạc chân trời, đem cậu bé này đưa lên giường Chu Mặc, y nào biết đâu rằng Lâm Ngạn này lại còn có thể sinh con!
“Có thể bước vào cái hội đấu giá này đều là vật hiếm lạ, tôi cũng vậy sau này mới biết.” Chu Mặc cũng là sau này mới biết cậu bé này là trên hội đấu giá bị người lén lút đưa lên giường Diệp đại thiếu. Về phần làm thế nào lên giường của hắn, Diệp biến thái đoán chừng là thương hại hắn thất tình mới nghĩ ra cách làm không thấu đáo sáng ý như thế.
“Vậy cậu vẫn là muốn cậu ta.” Diệp Cảnh Văn cẫn cảm thấy Chu Mặc là người bình thường nhất giữa ba người bọn họ, ngoại trừ lần nhìn trúng Khâu Thiện kia.
Chu Mặc làm việc từ trước đến nay chính trực, “Cậu không có nghĩ sai, tôi quả thực nhìn trúng tướng mạo của cậu ta.” Bất quá hắn không có nói là, năm năm này, hắn vẫn như cũ nhớ rõ cậu ta, cho dù hiện tại đã buông tay Khâu Thiện, lại vẫn như cũ có thể nhớ rõ đêm hôm đó.
“Cậu định làm như thế nào?’ Nếu Chu Mặc khẳng định đứa trẻ là của mình, lấy tính cách của Chu Mặc tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hai đứa bé ở bên ngoài.
Chu Mặc mới vừa rồi đã có dự định, về phần làm như thế nào hắn tự nhiên là có nguyên tác của mình.
“Cậu ta cũng không biết cha của hai đứa bé là ai, cho nên tôi hy vọng cậu có thể thay tôi giữ bí mật.” Chu Mặc đứng lên chuẩn bị rời đi, nếu lời đã nhắn nhủ, Chu Mặc còn chưa có chuẩn bị cùng Diệp Cảnh Văn dự định chia sẻ tâm sự. Cho dù hắn không nói, Diệp Cảnh Văn cũng có thể biết nguyên do. Bán đấu giá ngầm, vốn chính là chuyện trong tối, nơi nào có đạo lí có thể bại lộ kim chủ. Bất quá, như vậy cũng tốt, bớt lại cùng người mới vừa bị mình hù dọa bỏ chạy.
Chu Mặc mới vừa ra cửa liền nhìn thấy Lâm Ngạn ôm hai đứa bé từ hành lang đối diện đi tới, nhìn thấy hắn liền sửng sốt, tựa hồ không có dự liệu được thư phòng Diệp Cảnh Văn có khách. Lễ phép gật đầu, ôm hai đứa bé vào thư phòng Diệp Cảnh Văn.
Chu Mặc ung dung thản nhiên nhìn ba cha con này, đột nhiên cảm thấy miệng quạ đen của Khâu Trật có đôi khi vẫn là hữu dụng, mẹ hắn nếu như biết có hai bảo bối như thế tồn tại, ngày mình bị vứt bỏ quả thực không xa. Bất quá trước lúc này, chuyện hắn cần làm tựa như thật nhiều. Khóe miệng dẫn ra một mạt cười, Diệp Cảnh Văn thuận nước giong thuyền này làm không tệ!
Diệp Hằng nửa ôm Lâm Ngạn đã rơi vào ngây ngô ngồi ở đối diện anh cậu, hoàn toàn không thấy lửa giận trong mắt Diệp Cảnh Văn, rất không sợ chết lập lại lần nữa, “Cậu ấy là Lâm Ngạn, vợ của tôi.”
Lâm Ngạn sợ hãi rồi, vợ?! Ai CMN thừa nhận!
Hai nhóc tham ăn đứng ở một bên làm nền cũng ngây người, cha nuôi bé lúc nào cùng cha ruột của mình thân mật như vậy rồi?
“Tôi nếu đã có thể tìm được em, đương nhiên cũng biết hai năm qua em sống như thế nào.” Diệp Cảnh Văn hừ lạnh, quay sang Lâm Ngạn ngây người như phỗng nhíu mi, “Nói, cậu cùng em trai tôi là quan hệ thế nào?”
Lâm Ngạn giật mình, bật người rời xa khỏi Diệp Hằng cách ít nhất năm mươi bước. Ôm Lâm Đậu Bao sưởi ấm, “Tôi là chủ cho thuê nhà của cậu ta, đến thu tiền nhà. Tôi thấy các anh đang bận rộn, chúng tôi hôm nào trở lại thăm hỏi, ngài dừng bước.” Lôi kéo Lâm Thang Viên liền chuẩn bị chuồn mất.
Chuyện giỡn chơi, bộ dáng này của Diệp Cảnh Văn, ngày hôm nay nếu như cậu bồi Diệp Hằng diễn vở kịch này, cậu thực sự có thể ôm hai nhóc tham ăn nhà cậu đi tìm chết được rồi.
Diệp Hằng nhìn cái ôm ấp trống rỗng, ý nghĩ trong lòng muốn cắn chết Lâm Ngạn đều có, tinh thần này là cỡ nào thấy chết mà không cứu a!
“Xin dừng bước.” Diệp Cảnh Văn lão luyện ở khắp nơi hại người. Diệp Hằng có thể trốn ở T thành hơn hai năm không bị phát hiện, công người này không thể không có a!
Một đồng chí rất không muốn thừa nhận công lao này phải dừng lại bước chân trốn trói chết của cậu, rất là cầu cứu mà liếc nhìn Diệp Hằng, thuận tiện bóp bóp cái mông nhỏ của Lâm Đậu Bao. Ý tứ tương đối rõ ràng, cha nuôi con chỉ có con có thể giải quyết.
Chỉ số thông minh của Lâm Đậu Bao không bằng chị của nhóc, nhưng bán manh là thiên hạ vô địch. Ôm bắp đùi cha nuôi bé không ngừng quẩy đuôi, gương mặt ủy khuất.
“Cha nuôi, Đậu Bao mệt mỏi quá, để cho Đại Lâm mang Đậu Bao quay về ngủ một giấc nha.” Sau đó rất là khéo léo nhu thuận dựa vào ngực cha nuôi nhóc, chớp đôi mắt tròn to nhìn Diệp Cảnh Văn rất là thuận miệng gọi một tiếng bác.
Lâm Ngạn thiếu chút nữa liền che mặt rồi, tuy rằng bán manh đáng hổ thẹn, thế nhưng bán đến tài nghệ như Lâm Đậu Bao này cậu cũng nên nhận.
Diệp Cảnh Văn ngược lại rất nể tình, hai đứa bé Bánh Trôi và Bánh Đậu này vẫn là rất chọc người thích, phân phó người hầu một tiếng để cho hai bé đi nghỉ ngơi.
Lâm Thang Viên liếc mắt nhìn Diệp Cảnh Văn một cái, rất lễ phép nói tiếng cám ơn, lôi kéo Lâm Đâu Bao liền chạy, dù sao cha ruột bé, cha nuôi bé ngày hôm nay ai cũng chạy không thoát. Vị bác kia thoạt nhìn thì không phải là một người đơn giản, có thể sánh bằng vị bác bé nhìn thấy ở cô nhi viện kia còn lợi hại hơn. Xét thấy chỉ số thông minh của hai vị cha bé, mang theo Lâm Đậu Bao bán xuẩn đi nghỉ ngơi mới là sáng suốt.
Lâm Ngạn đứng đó trơ mắt nhìn con gái cùng người chạy mất, đầu cũng không quay lại một cái. Xét thấy cuộc sống hai ngày nay cùng mình sống đầu đường xó chợ, Lâm Ngạn tự nhận lỗi với con gái thường xuyên muốn ngạo kiều một lúc nhà cậu, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Diệp Hằng. Không có biện pháp, Lâm Thang Viên chỉ thị tinh thần rất rõ ràng, không xử lý tốt, ai cũng đừng nghĩ đi!
Trong lòng Diệp Cảnh Văn vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn người của bé con kia thế nào lại quen thuộc như vậy a? Hình như một người mặt tê liệt đang ngồi sát vách xem trò vui cũng thường xuyên dùng loại ánh mắt này nhìn người, lại nhìn người cha đang giả bộ bình tĩnh ngồi ở đó, Diệp Cảnh Văn có loại cảm giác quen thuộc. Linh quang trong đầu lóe lên, đúng rồi, cậu bé kia lớn lên thật giống Khâu Thiện!
Đè xuống hiếu kỳ trong lòng, kéo Diệp Hằng qua một chút để cho cậu ngồi ở bên cạnh mình.
“Ngày mai tôi sẽ phái người đưa các cậu về, trong nhà có hư hao cái gì tôi cũng sẽ chiếu theo hóa đơn bồi thường.” Diệp Cảnh Văn nhìn một chút vẻ mặt không tình nguyện của em trai, “Bất quá, sau này Diệp Hằng sẽ không quay về T thành, nếu như cậu ta lại về T thành tìm cậu, cậu liền gọi số điện thoại này.” Đưa tấm danh thiếp cho Lâm Ngạn, thiếp mạ vàng.
Diệp Hằng bĩu môi, đốt túi! (Đốt túi: Có ý nghĩ đốt tiền một chút, nhưng so với nó còn muốn mang nghĩa xấu hơn. Thường hình dung người phụ nữ không tốt, quá mức rêu rao, lấy công làm tư, vân vân. Nhưng có những nơi tiếng nói địa phương không giống nhau, có người nói lời này cũng không phải có ý tứ biểu đạt ý nghĩ độc ác. Ví dụ người Đông Bắc nói người nào như vậy đó là rất gian, liền không phải người Bắc Kinh thông thường cho rằng là dạng đó, người Đông Bắc cho là ý tứ thông minh. Cũng có thể lời nói này là xuất phát từ đố kỵ, cho nên mới mở miệng đả thương người_李想知_baidu)
Lâm Ngạn vội vàng tiếp nhận hai tay, có chút bất an mà nhìn Diệp Hằng. Tuy rằng Diệp Hằng không nói, thế nhưng cậu biết người này không giống người tùy tiện rời nhà đi. Chiến tích trong nhà, có thể thấy được trình độ phản kháng của Diệp Hằng lúc đó. Có mấy lời Lâm Ngạn không tiện hỏi, Diệp Hằng cũng không muốn nói. Mặc dù Lâm Ngạn có thời điểm nói chuyện rất ngốc, thế nhưng tâm sáng như gương. Đứa nhỏ lớn lên ở cô nhi viện bản lĩnh hiểu nhất chính là xem sắc mặt người.
Trong lòng Diệp Hằng thở dài, đối Lâm Ngạn lắc đầu. Biết bị tóm lần này, cơ hội lại chạy trốn quá xa vời. Cậu không thể liên lụy Lâm Ngạn, Diệp Cảnh Văn là máy bay chiến đấu biến thái, mười Lâm Ngạn cũng không đủ hắn xem.
Nhìn anh cậu một cái, “Tối nay tôi muốn cùng Lâm Ngạn một phòng.”
Diệp Cảnh Văn cắn răng, biết ép người không thể thật chặt, tim hung hăng chút gật đầu, hắn cũng không tin dưới mi mắt hắn còn có thể sinh ra chút thiêu thân gì. Sau khi phân phó quản gia dẫn người lên lầu nghỉ ngơi, liền thẳng tắp đi đến phòng sách vách.
“Tam cô lục bà” Diệp Cảnh Văn đứng ở trước mặt ba vị đang thưởng thức trà trong phòng khách, viết lời bình rất là đúng trọng tâm. Mắt liếc Chu Mặc một cái, thấy y không dấu vết đối với mình lắc đầu, mới vung tay rời khỏi. (Tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa_QT.)
“Nếu như ở cổ đại, ống tay áo này Diệp thiếu gia cũng có thể vẫy trên mặt chúng ta.” Khâu Trật thấy không còn trò hay để coi, ngáp một cái, liền chuẩn bị trở về ăn cơm tối. Trời đã tối rồi, y ngay cả ngụm cháo còn chưa có ăn đâu, nói cái gì đón gió a!
Khâu Thiện lại cũng cảm thấy đói bụng, liếc Chu Mặc một cái, “Tiễn cậu?”
Chu Mặc ngồi ở đó không nhúc nhích, “Chờ tài xế.”
Khâu Thiện gật đầu, không cùng đường tốt nhất, lôi kéo Khâu Trật liền chạy, Khâu đại thiếu là đói thật rồi.
Chu Mặc ngồi ở đó một lúc lâu, suy nghĩ thật lâu mới chậm rãi đứng lên đi đến thư phòng của Diệp Cảnh Văn. Diệp Cảnh Văn biết y sẽ tìm đến mình, cũng không nhiều lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề.
“Muốn tôi giúp đỡ không?”
Chu Mặc lắc đầu, “Không cần, tôi chỉ là hiếu kỳ cậu ấy làm sao sẽ cùng Diệp Hằng ở chung một chỗ.”
“Sau khi Diệp Hằng rời nhà trốn đi, đi T thành. Ở T thành gặp được cậu ta, Diệp Hằng mới có thể trốn ở T thành hai năm, cậu ta giúp đỡ rất nhiều. Bất quá có một chút tôi ngược lại thật rất cảm tạ cậu ấy, Diệp Hằng bây giờ so với hai năm trước sáng sủa hơn rất nhiều. Chí ít đối với tôi không lại nói lời lạnh nhạt.” Khóe miệng Diệp Cảnh Văn nhếch lên tia cười khổ.
“Cảnh Văn, tôi tìm cậu chỉ là muốn sớm thông báo cậu một tiếng, hai đứa bé này rất có thể là của tôi.” Đây là kết quả Chu Mặc vừa rồi ngồi rất lâu ở phòng khách tự hỏi. Kỳ thực thấy tướng mạo của bé gái kia, hắn liền hiểu rõ trong lòng.
May là Diệp Cảnh Văn từ trước tới nay là biến thái cùng không có gì, nếu không cũng giật mình.
“Chu Mặc, cậu ta là nam!”
“Người năm đó nịnh bợ cậu nhưng là so với cậu biết nhiều hơn.”
Diệp Cảnh Văn nhíu mày, lúc đó chính mình vì Diệp Hằng thống khổ không chịu nổi, nơi nào còn có lòng thanh thản đi tìm những người khác. Nhưng là người muốn nịnh bợ Diệp gia lại không biết chuyện cơ mật như vậy của Diệp gia, chỉ là thấy Diệp Cảnh Văn đối với cậu bé này tương đối cảm thấy hứng thú, làm chút thuận nước giong thuyền. Nhưng là nào biết đâu rằng, Diệp đại thiếu gia sở dĩ chí ý tới cậu bé này, hoàn toàn là bởi vì tướng mạo của cậu bé này.
Khi đó, Chu Mặc mắt bị ghèn dán, cư nhiên đối với Khâu Thiện cái người bệnh thần kinh này mà động chân tình, năm sáu phần yêu thích. Diệp Cảnh Văn nắm chắc trạng thái cùng là lòng lưu lạc chân trời, đem cậu bé này đưa lên giường Chu Mặc, y nào biết đâu rằng Lâm Ngạn này lại còn có thể sinh con!
“Có thể bước vào cái hội đấu giá này đều là vật hiếm lạ, tôi cũng vậy sau này mới biết.” Chu Mặc cũng là sau này mới biết cậu bé này là trên hội đấu giá bị người lén lút đưa lên giường Diệp đại thiếu. Về phần làm thế nào lên giường của hắn, Diệp biến thái đoán chừng là thương hại hắn thất tình mới nghĩ ra cách làm không thấu đáo sáng ý như thế.
“Vậy cậu vẫn là muốn cậu ta.” Diệp Cảnh Văn cẫn cảm thấy Chu Mặc là người bình thường nhất giữa ba người bọn họ, ngoại trừ lần nhìn trúng Khâu Thiện kia.
Chu Mặc làm việc từ trước đến nay chính trực, “Cậu không có nghĩ sai, tôi quả thực nhìn trúng tướng mạo của cậu ta.” Bất quá hắn không có nói là, năm năm này, hắn vẫn như cũ nhớ rõ cậu ta, cho dù hiện tại đã buông tay Khâu Thiện, lại vẫn như cũ có thể nhớ rõ đêm hôm đó.
“Cậu định làm như thế nào?’ Nếu Chu Mặc khẳng định đứa trẻ là của mình, lấy tính cách của Chu Mặc tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hai đứa bé ở bên ngoài.
Chu Mặc mới vừa rồi đã có dự định, về phần làm như thế nào hắn tự nhiên là có nguyên tác của mình.
“Cậu ta cũng không biết cha của hai đứa bé là ai, cho nên tôi hy vọng cậu có thể thay tôi giữ bí mật.” Chu Mặc đứng lên chuẩn bị rời đi, nếu lời đã nhắn nhủ, Chu Mặc còn chưa có chuẩn bị cùng Diệp Cảnh Văn dự định chia sẻ tâm sự. Cho dù hắn không nói, Diệp Cảnh Văn cũng có thể biết nguyên do. Bán đấu giá ngầm, vốn chính là chuyện trong tối, nơi nào có đạo lí có thể bại lộ kim chủ. Bất quá, như vậy cũng tốt, bớt lại cùng người mới vừa bị mình hù dọa bỏ chạy.
Chu Mặc mới vừa ra cửa liền nhìn thấy Lâm Ngạn ôm hai đứa bé từ hành lang đối diện đi tới, nhìn thấy hắn liền sửng sốt, tựa hồ không có dự liệu được thư phòng Diệp Cảnh Văn có khách. Lễ phép gật đầu, ôm hai đứa bé vào thư phòng Diệp Cảnh Văn.
Chu Mặc ung dung thản nhiên nhìn ba cha con này, đột nhiên cảm thấy miệng quạ đen của Khâu Trật có đôi khi vẫn là hữu dụng, mẹ hắn nếu như biết có hai bảo bối như thế tồn tại, ngày mình bị vứt bỏ quả thực không xa. Bất quá trước lúc này, chuyện hắn cần làm tựa như thật nhiều. Khóe miệng dẫn ra một mạt cười, Diệp Cảnh Văn thuận nước giong thuyền này làm không tệ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.