Chương 3: Vô pháp tha thứ tổn thương
Mộ Dĩ Thành Trú
05/08/2020
“Tiểu Ngạn, Tiểu Ngạn của mẹ, con đã rời khỏi mẹ Lâm năm năm rồi, mẹ Lâm rất nhớ con. Thế nhưng mẹ Lâm biết Thanh Sơn đứa con này làm con tổn thương, con vô pháp tha thứ Thanh Sơn, cũng vô pháp tha thứ mẹ Lâm.
Năm đó con bị mẹ đẻ của mình vứt bỏ ở cửa cô nhi viện, mẹ là người đầu tiên phát hiện con. Con nhỏ như vậy, đáng thương như vậy, Thanh Sơn đứng ở bên cạnh mẹ cũng không dám chạm con, cảm thấy con lớn lên liền cũng giống như búp bê, cần phải cẩn thận che chở. Nhưng khi năm đó sau cùng Thanh Sơn lại thương tổn con như vậy, bảo bối, mẹ Lâm không biết làm sao trách móc nặng nề nó, nhìn nó, giống như thấy cha của nó lúc sinh thời. Làm việc quyết tuyệt, máu lạnh làm cho người khác sợ hãi.
Con rời khỏi mẹ Lâm là không muốn để cho mẹ Lâm biết Thanh Sơn làm cái gì, thế nhưng đứa con mẹ thương yêu nhất không nói một tiếng nào cứ như vậy rời đi mẹ, cả đêm mẹ Lâm đều nhớ con. Con từ nhỏ đã không được ông trời chiếu cố thương yêu, mẹ Lâm một đường che chở con, cuối cùng lại bởi vì Thanh Sơn ích kỷ, đem con đưa cho người chà đạp. Mẹ Lâm xin lỗi con! Thực sự xin lỗi con!
Thanh Sơn đã càng ngày càng giống cha của nó, mẹ sợ mẹ vừa mở miệng, Thanh Sơn liền giống cha của nó, không nói tiếng nào rời xa mẹ. Xin tha thứ cho sự ích kỷ của mẹ, mẹ đã mất đi con, không muốn lại mất đi Thanh Sơn.
Năm năm trước, mẹ Lâm nhờ người tìm được con, len lén thăm con, khi đó con mới sinh xong hai đứa nhóc kia, đi qua một chuyến quỷ môn quan, mẹ không dám xuất hiện kích thích con. Cho nên liền len lén nhờ người tìm một hộ công, nói là bệnh viện chăm sóc đặc biệt đối con. Con ở bệnh viện bao lâu, mẹ liền ở bên ngoài bệnh viện bấy lâu. Mẹ len lén nhìn qua hai nhóc con kia, lớn lên với con năm đó như nhau, nhu thuận đáng yêu. Mẹ rất sợ hai đứa bé này theo con, thật tốt ông trời cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt, hai đứa bé đều rất khỏe mạnh, mẹ mới yên tâm trở về.
Kỳ thực khi đó, mẹ Lâm đã không xong, Thanh Sơn nói muốn mang mẹ đi nước ngoài trị liệu, mẹ không có đồng ý. Nó kiếm những đồng tiền đó, mẹ làm sao có thể dùng, dùng rồi mẹ làm sao có thể không làm con thất vọng. Năm năm này, mẹ cũng coi như là chịu đựng được. Ông trời nghiêm phạt mẹ không có giáo dục tốt con mình, cho nên mẹ nhận. Vốn là mẹ không muốn để cho con lại trở về, mẹ sợ con gặp lại Thanh Sơn, lại bị nó lợi dụng. Thế nhưng mẹ thực sự rất nhớ con, cho phép mẹ lại ích kỷ thêm một hồi, đem lời nói trong lòng mẹ cho con biết.
Con trai, người đang làm, trời đang nhìn, nhất định đừng để cho bất hạnh làm con sụp đổ. Thời điểm cuộc sống không như ý, con phải suy ngẫm cho hai đứa bé kia nhiều hơn. Có bọn nó cùng con, mẹ mới yên tâm rời đi. Nếu như vô pháp tha thứ tổn thương, liền để vết thương chậm rãi khép lại. Không nên đi chạm đến dấu vết kia, như vậy sẽ chỉ làm cho con càng thêm thống khổ.
Sau này mặc kệ Thanh Sơn làm chuyện gì tổn thương con nữa, con cũng không cần lại cố kỵ mẹ Lâm. Mặc kệ mẹ Lâm ở đâu, cũng sẽ không trách con.
Lâm Uyển tuyệt bút.”
Lâm Ngạn là ở trong phòng rửa tay khách sạn đọc lá thư này, chỉ có ở chỗ này, có tiếng nước che giấu cậu mới có thể đau thương khóc nức nở lên. Mẹ Lâm của cậu cư nhiên từng đến thăm cậu, khi cậu chịu không nổi nhất, thời gian thống khổ nhất tới chăm sóc cậu.
Ở nghĩa trang cậu không khóc, cậu không muốn để cho Lâm Thanh Sơn thấy nội tâm cậu thống khổ, ở cô nhi viện cậu không thể khóc, viện trưởng vẫn cho là cuộc sống ở bên ngoài của cậu rất tốt, thậm chí đều có con rồi. Ở trong phòng ngủ khách sạn cậu không thể khóc, hai đứa con là cậu dùng mệnh đổi lấy, cậu luyến tiếc con cùng rơi một giọt nước mắt. Chỉ có ở chỗ này, lúc này, cậu mới có thể cho phép chính mình thất thanh đau thương khóc lên.
Lâm Thanh Sơn là con ruột của mẹ Lâm, bà thiên vị con trai mình không gì đáng trách, cậu vẫn không có trách bà. Cậu chia sẻ mười năm tình thương mẹ của Lâm Thanh Sơn, tại một đêm kia cậu đã trả lại sạch sẽ, cho nên cậu không hề nợ mẹ con Lâm gia cái gì. Thế nhưng cậu vạn lần không ngờ chính là, mẹ Lâm đã hai mươi năm không có rời khỏi cô nhi viện lại một đường tìm đến T thành, còn ở trong bệnh viện chăm sóc chính mình một tháng.
Mẹ….
Đêm nay, Lâm Ngạn ở trong toilet ngây người gần hai tiếng, lúc đi ra hai mắt đều sưng. Bình thường lấy khi dễ Đại Lâm nhà mình làm thú vui Lâm Thang Viên cái gì cũng không có nói, ngoan ngoãn ngủ ở bên người cha, một cái liếc mắt liền thấy Lâm Đậu Bao đã đi gặp Chu Công rồi, lúc này Lâm Thang Viên có vẻ đặc biệt tri kỷ.
“Ba ba.” Lâm Thang Viên hôn một cái lên hai mắt sưng giống như hạt hạch đào của Đại Lâm, rất yêu thương. Đại Lâm nhà bé lúc nào đã từng thương tâm như vậy, cho nên nói bé đối với lộ trình lần này không có cảm tình là đúng.
Lâm Ngạn ôm chặt con gái, tâm dễ chịu rồi. Mẹ Lâm nói rất đúng, có đứa nhỏ thật tốt. Hai đứa bé này là ông trời ban cho cậu, là chút bù đắp đối với cuộc sống rối tinh rối mù của cậu.
Đêm nay, hai cha con cứ gắn bó như vậy mà ngủ, thế cho nên ngày thứ hai bạn nhỏ Lâm Đậu Bao rất là tức giận, đây là làm cho ai xem a?! Rõ ràng xa lánh!
Một nhà ba người đối với G thành nhất trí không có cảm tình gì, mang theo hai đứa bé lại đi tế bái mẹ Lâm một chút, sau khi cùng viện trưởng lưu luyến tạm biệt không rời, ba người ra roi thúc ngựa hướng đến sân bay. Lão cha là đối G thành có bóng ma, con gái là đối với lộ trình lần này không có cảm tình, mà luôn luôn vô tư vui vẻ con trai út từ sáng sớm sau khi thấy cảnh tượng cha và con gái sống nương tựa lẫn nhau đã cảm thấy đặc biệt chói mắt. Loại đặc quyền ngủ ở trong vòng ôm ấp của Đại Lâm này cho tới bây giờ đều là cậu Lâm Đậu Bao, đây là đặc quyền làm con trai út của Đại Lâm!
Cho nên dọc theo đường đi bạn nhỏ Lâm Đậu Bao đều móc đuôi của bé ra bán manh các loại, đáng tiếc tâm tình Đại Lâm quá kém, hoàn toàn bỏ quên hành vi bán manh đáng xấu hổ của con trai nhỏ. Về phần thái độ tiểu nữ sĩ Lâm Thang Viên, xem bé hơi ngẩng đầu đang cúi xuống quăng qua khóe mắt liền biết, chẳng đáng!
Một nhà ba người trong lòng đều có chuyện khác thường trở về T thành, vốn cho là có thể vùi đầu vào trong lòng cha nuôi / bạn cùng nhà thân ái của bọn họ tìm kiếm an ủi, kết quả chờ trở vềnhà vừa mở cửa nhìn, ba người thiếu chút nữa ngất đi.
Trong phòng rối tinh rối mù, đồ dùng trong nhà tám mươi phần trăm đều bị hư tổn, cuối cùng xem vị trí trưng bày ghế sa lon kia liền biết tình hình chiến đấu ngay lúc đó kịch liệt cở nào. Phản ứng đầu tiên của Lâm Ngạn chính là gặp kẻ trộm rồi, nhưng là hai thứ đáng tiền nhất nhà bọn hắn đều theo chính mình đến G thành, nơi nào còn có thứ gì đáng tiền?
Lấy tư cách một trong hai món đáng tiền nhất Lâm gia bạn nhỏ Lâm Thang Viên so với bất cứ lúc nào đều phải trấn định, kéo kéo vẻ mặt biểu tình kinh ngạc nhìn cha, “Cha, Cha nuôi con đâu?”
Lúc này Lâm Ngạn mới phản ứng được, đúng vậy, cha nuôi hai đứa tham ăn, bạn cùng phòng của cậu, Diệp Hằng đâu?
Bên này cậu đang lên trời xuống đất tìm bạn cùng nhà thân ái, bạn cùng nhà thân ái của cậu cũng đang liều mạng tìm cơ hội liên hệ với cậu.
“Lâm Ngạn, mau tới G thành cứu tôi! Trinh tiết khó giữ được!” Ngay khi Lâm Ngạn chuẩn bị đi báo cảnh sát, rốt cuộc nhận được tin nhắn ngắn cầu cứu của đồng chí Diệp Hằng. Lâm Ngạn hí mắt nhìn số điện thoại di động một chút, tốt, ngay cả điện thoại di động giấu ở trong quần lót không ai nhận ra cậu đều lấy ra rồi, trinh tiết của đồng chí Diệp Hằng thực sự sắp khó giữ được! (lạy, dt mà bỏ trong quần lót, hỉu ha =))))))))))
Thời điểm Lâm Đậu Bao nhìn Đại Lâm nhà bé chân mày nhíu lại đều có thể giết chết một con ruồi, đột nhiên liền có loại cảm giác rất không tốt.
“Cha, kỳ thực con cảm thấy trong nhà tốt vô cùng.”
Lâm Ngạn kinh ngạc nhìn con trai nhỏ, đứa con này chỉ biết bán manh cư nhiên lại biết trước rồi?!
Lâm Đậu Bao không cần đoán cũng biết, cách lần trước cha bé làm cái biểu tình này, là ở hai ngày trước, cũng chính là trước khi bọn họ vừa đến G thành, bé muốn không nhớ kỹ cũng khó khăn a!
Lâm Thang Viên rất thực tế, nhìn cha bé bắn đạn, “Cha, sớm biết như vậy chúng ta liền không chạy về, nói không chừng có thể ở sân bay gặp được cha nuôi.”
Lâm Ngạn biểu thị đạn bắn trúng đích, lôi kéo hai đứa tham ăn nhà mình đồng thời ầm ầm mà đi hướng sân bay, không có biện pháp, đó là cha nuôi con của cậu, không thể thấy chết mà không cứu được.
Năm đó con bị mẹ đẻ của mình vứt bỏ ở cửa cô nhi viện, mẹ là người đầu tiên phát hiện con. Con nhỏ như vậy, đáng thương như vậy, Thanh Sơn đứng ở bên cạnh mẹ cũng không dám chạm con, cảm thấy con lớn lên liền cũng giống như búp bê, cần phải cẩn thận che chở. Nhưng khi năm đó sau cùng Thanh Sơn lại thương tổn con như vậy, bảo bối, mẹ Lâm không biết làm sao trách móc nặng nề nó, nhìn nó, giống như thấy cha của nó lúc sinh thời. Làm việc quyết tuyệt, máu lạnh làm cho người khác sợ hãi.
Con rời khỏi mẹ Lâm là không muốn để cho mẹ Lâm biết Thanh Sơn làm cái gì, thế nhưng đứa con mẹ thương yêu nhất không nói một tiếng nào cứ như vậy rời đi mẹ, cả đêm mẹ Lâm đều nhớ con. Con từ nhỏ đã không được ông trời chiếu cố thương yêu, mẹ Lâm một đường che chở con, cuối cùng lại bởi vì Thanh Sơn ích kỷ, đem con đưa cho người chà đạp. Mẹ Lâm xin lỗi con! Thực sự xin lỗi con!
Thanh Sơn đã càng ngày càng giống cha của nó, mẹ sợ mẹ vừa mở miệng, Thanh Sơn liền giống cha của nó, không nói tiếng nào rời xa mẹ. Xin tha thứ cho sự ích kỷ của mẹ, mẹ đã mất đi con, không muốn lại mất đi Thanh Sơn.
Năm năm trước, mẹ Lâm nhờ người tìm được con, len lén thăm con, khi đó con mới sinh xong hai đứa nhóc kia, đi qua một chuyến quỷ môn quan, mẹ không dám xuất hiện kích thích con. Cho nên liền len lén nhờ người tìm một hộ công, nói là bệnh viện chăm sóc đặc biệt đối con. Con ở bệnh viện bao lâu, mẹ liền ở bên ngoài bệnh viện bấy lâu. Mẹ len lén nhìn qua hai nhóc con kia, lớn lên với con năm đó như nhau, nhu thuận đáng yêu. Mẹ rất sợ hai đứa bé này theo con, thật tốt ông trời cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt, hai đứa bé đều rất khỏe mạnh, mẹ mới yên tâm trở về.
Kỳ thực khi đó, mẹ Lâm đã không xong, Thanh Sơn nói muốn mang mẹ đi nước ngoài trị liệu, mẹ không có đồng ý. Nó kiếm những đồng tiền đó, mẹ làm sao có thể dùng, dùng rồi mẹ làm sao có thể không làm con thất vọng. Năm năm này, mẹ cũng coi như là chịu đựng được. Ông trời nghiêm phạt mẹ không có giáo dục tốt con mình, cho nên mẹ nhận. Vốn là mẹ không muốn để cho con lại trở về, mẹ sợ con gặp lại Thanh Sơn, lại bị nó lợi dụng. Thế nhưng mẹ thực sự rất nhớ con, cho phép mẹ lại ích kỷ thêm một hồi, đem lời nói trong lòng mẹ cho con biết.
Con trai, người đang làm, trời đang nhìn, nhất định đừng để cho bất hạnh làm con sụp đổ. Thời điểm cuộc sống không như ý, con phải suy ngẫm cho hai đứa bé kia nhiều hơn. Có bọn nó cùng con, mẹ mới yên tâm rời đi. Nếu như vô pháp tha thứ tổn thương, liền để vết thương chậm rãi khép lại. Không nên đi chạm đến dấu vết kia, như vậy sẽ chỉ làm cho con càng thêm thống khổ.
Sau này mặc kệ Thanh Sơn làm chuyện gì tổn thương con nữa, con cũng không cần lại cố kỵ mẹ Lâm. Mặc kệ mẹ Lâm ở đâu, cũng sẽ không trách con.
Lâm Uyển tuyệt bút.”
Lâm Ngạn là ở trong phòng rửa tay khách sạn đọc lá thư này, chỉ có ở chỗ này, có tiếng nước che giấu cậu mới có thể đau thương khóc nức nở lên. Mẹ Lâm của cậu cư nhiên từng đến thăm cậu, khi cậu chịu không nổi nhất, thời gian thống khổ nhất tới chăm sóc cậu.
Ở nghĩa trang cậu không khóc, cậu không muốn để cho Lâm Thanh Sơn thấy nội tâm cậu thống khổ, ở cô nhi viện cậu không thể khóc, viện trưởng vẫn cho là cuộc sống ở bên ngoài của cậu rất tốt, thậm chí đều có con rồi. Ở trong phòng ngủ khách sạn cậu không thể khóc, hai đứa con là cậu dùng mệnh đổi lấy, cậu luyến tiếc con cùng rơi một giọt nước mắt. Chỉ có ở chỗ này, lúc này, cậu mới có thể cho phép chính mình thất thanh đau thương khóc lên.
Lâm Thanh Sơn là con ruột của mẹ Lâm, bà thiên vị con trai mình không gì đáng trách, cậu vẫn không có trách bà. Cậu chia sẻ mười năm tình thương mẹ của Lâm Thanh Sơn, tại một đêm kia cậu đã trả lại sạch sẽ, cho nên cậu không hề nợ mẹ con Lâm gia cái gì. Thế nhưng cậu vạn lần không ngờ chính là, mẹ Lâm đã hai mươi năm không có rời khỏi cô nhi viện lại một đường tìm đến T thành, còn ở trong bệnh viện chăm sóc chính mình một tháng.
Mẹ….
Đêm nay, Lâm Ngạn ở trong toilet ngây người gần hai tiếng, lúc đi ra hai mắt đều sưng. Bình thường lấy khi dễ Đại Lâm nhà mình làm thú vui Lâm Thang Viên cái gì cũng không có nói, ngoan ngoãn ngủ ở bên người cha, một cái liếc mắt liền thấy Lâm Đậu Bao đã đi gặp Chu Công rồi, lúc này Lâm Thang Viên có vẻ đặc biệt tri kỷ.
“Ba ba.” Lâm Thang Viên hôn một cái lên hai mắt sưng giống như hạt hạch đào của Đại Lâm, rất yêu thương. Đại Lâm nhà bé lúc nào đã từng thương tâm như vậy, cho nên nói bé đối với lộ trình lần này không có cảm tình là đúng.
Lâm Ngạn ôm chặt con gái, tâm dễ chịu rồi. Mẹ Lâm nói rất đúng, có đứa nhỏ thật tốt. Hai đứa bé này là ông trời ban cho cậu, là chút bù đắp đối với cuộc sống rối tinh rối mù của cậu.
Đêm nay, hai cha con cứ gắn bó như vậy mà ngủ, thế cho nên ngày thứ hai bạn nhỏ Lâm Đậu Bao rất là tức giận, đây là làm cho ai xem a?! Rõ ràng xa lánh!
Một nhà ba người đối với G thành nhất trí không có cảm tình gì, mang theo hai đứa bé lại đi tế bái mẹ Lâm một chút, sau khi cùng viện trưởng lưu luyến tạm biệt không rời, ba người ra roi thúc ngựa hướng đến sân bay. Lão cha là đối G thành có bóng ma, con gái là đối với lộ trình lần này không có cảm tình, mà luôn luôn vô tư vui vẻ con trai út từ sáng sớm sau khi thấy cảnh tượng cha và con gái sống nương tựa lẫn nhau đã cảm thấy đặc biệt chói mắt. Loại đặc quyền ngủ ở trong vòng ôm ấp của Đại Lâm này cho tới bây giờ đều là cậu Lâm Đậu Bao, đây là đặc quyền làm con trai út của Đại Lâm!
Cho nên dọc theo đường đi bạn nhỏ Lâm Đậu Bao đều móc đuôi của bé ra bán manh các loại, đáng tiếc tâm tình Đại Lâm quá kém, hoàn toàn bỏ quên hành vi bán manh đáng xấu hổ của con trai nhỏ. Về phần thái độ tiểu nữ sĩ Lâm Thang Viên, xem bé hơi ngẩng đầu đang cúi xuống quăng qua khóe mắt liền biết, chẳng đáng!
Một nhà ba người trong lòng đều có chuyện khác thường trở về T thành, vốn cho là có thể vùi đầu vào trong lòng cha nuôi / bạn cùng nhà thân ái của bọn họ tìm kiếm an ủi, kết quả chờ trở vềnhà vừa mở cửa nhìn, ba người thiếu chút nữa ngất đi.
Trong phòng rối tinh rối mù, đồ dùng trong nhà tám mươi phần trăm đều bị hư tổn, cuối cùng xem vị trí trưng bày ghế sa lon kia liền biết tình hình chiến đấu ngay lúc đó kịch liệt cở nào. Phản ứng đầu tiên của Lâm Ngạn chính là gặp kẻ trộm rồi, nhưng là hai thứ đáng tiền nhất nhà bọn hắn đều theo chính mình đến G thành, nơi nào còn có thứ gì đáng tiền?
Lấy tư cách một trong hai món đáng tiền nhất Lâm gia bạn nhỏ Lâm Thang Viên so với bất cứ lúc nào đều phải trấn định, kéo kéo vẻ mặt biểu tình kinh ngạc nhìn cha, “Cha, Cha nuôi con đâu?”
Lúc này Lâm Ngạn mới phản ứng được, đúng vậy, cha nuôi hai đứa tham ăn, bạn cùng phòng của cậu, Diệp Hằng đâu?
Bên này cậu đang lên trời xuống đất tìm bạn cùng nhà thân ái, bạn cùng nhà thân ái của cậu cũng đang liều mạng tìm cơ hội liên hệ với cậu.
“Lâm Ngạn, mau tới G thành cứu tôi! Trinh tiết khó giữ được!” Ngay khi Lâm Ngạn chuẩn bị đi báo cảnh sát, rốt cuộc nhận được tin nhắn ngắn cầu cứu của đồng chí Diệp Hằng. Lâm Ngạn hí mắt nhìn số điện thoại di động một chút, tốt, ngay cả điện thoại di động giấu ở trong quần lót không ai nhận ra cậu đều lấy ra rồi, trinh tiết của đồng chí Diệp Hằng thực sự sắp khó giữ được! (lạy, dt mà bỏ trong quần lót, hỉu ha =))))))))))
Thời điểm Lâm Đậu Bao nhìn Đại Lâm nhà bé chân mày nhíu lại đều có thể giết chết một con ruồi, đột nhiên liền có loại cảm giác rất không tốt.
“Cha, kỳ thực con cảm thấy trong nhà tốt vô cùng.”
Lâm Ngạn kinh ngạc nhìn con trai nhỏ, đứa con này chỉ biết bán manh cư nhiên lại biết trước rồi?!
Lâm Đậu Bao không cần đoán cũng biết, cách lần trước cha bé làm cái biểu tình này, là ở hai ngày trước, cũng chính là trước khi bọn họ vừa đến G thành, bé muốn không nhớ kỹ cũng khó khăn a!
Lâm Thang Viên rất thực tế, nhìn cha bé bắn đạn, “Cha, sớm biết như vậy chúng ta liền không chạy về, nói không chừng có thể ở sân bay gặp được cha nuôi.”
Lâm Ngạn biểu thị đạn bắn trúng đích, lôi kéo hai đứa tham ăn nhà mình đồng thời ầm ầm mà đi hướng sân bay, không có biện pháp, đó là cha nuôi con của cậu, không thể thấy chết mà không cứu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.