Chương 27: Bánh Xe Số Phận 1
Điềm Tức Chính Nghĩa
11/10/2022
Trên đường về nhà thì Hứa Hàm đã nhìn thấy nó ăn gà sống, sợ rằng con vật này sẽ trộm gà để ăn, tuy rằng gà của nhà cô vẫn còn chưa lớn nhưng được nuôi dưỡng béo tròn mập mạp, nên có lẽ sẽ khiến cho nó thích thú.
Vì vậy Hứa Hàm liền suy nghĩ cách để đuổi nó đi.
Kết quả là con vật này giống như không có liêm sỉ vậy, mắng nó thì nó nghe không hiểu, giả vờ muốn đánh nó thì nó lại không sợ, sau khi quan sát một lúc thì nó liền không coi ai ra gì mà đi vào trong sân nhà của cô.
Hứa Hàm bị bỏ qua: “….”
Hứa Hàm bất đắc dĩ nên đành phải mặc kệ nó ngây người ở trong sân, lát nữa cô tính hỏi bà cụ Kiều có kiến thức rộng rãi xem đây là động vật gì, nên xử lý như thế nào.
Sau khi bận rộn cả một ngày thì Hứa Hàm cũng rất mệt mỏi, cô rửa sạch một ít cà chua bi của nhà trồng, sau đó ngồi trên ghế đẩu trước cửa, muốn nghỉ ngơi một chút, lại thuận tay ném cho nó hai quả.
Sau khi đã chăm sóc xong Khẩu Khẩu thì bà cụ Kiều đi ra ngoài, nhìn thấy con vật nhỏ kia thì rõ ràng vô cùng sửng sốt: “Sao nhà của chúng ta lại có chồn đến vậy?”
Chồn?!
Hóa ra nó chính là chồn à, Hứa Hàm lại liếc mắt nhìn nó một cái, con vật nhỏ này đang vô cùng vui vẻ ăn mấy quả cà chua mà cô vừa ném cho nó, hình như còn ăn ngon lành hơn so với ăn gà sống lúc nãy.
Rau dưa và trái cây của nhà cô thì cả người và động vật đều rất thích ăn, Hứa Hàm thấy cũng không có gì lạ.
“Cháu gặp nó ở trên đường, cũng không biết vì sao mà nó lại đi theo về nhà, đuổi cũng không chịu đi, chẳng lẽ là do cháu nhìn giống chủ cũ của nó chăng?”
“Con vật này hẳn là động vật hoang dã.” Bà cụ Kiều nói: “Nhưng mà cũng nhiều năm rồi bà chưa thấy qua loại động vật này, trước kia trong thôn có rất nhiều chồn hay lẻn vào nhà ăn trộm gà, bây giờ thì cũng không thấy nữa.”
Hứa Hàm vừa nghe rằng nó thực sự sẽ ăn trộm gà thì liền nóng nảy: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
“Trước kia, những người già trong gia đình thường nói rằng nếu trong nhà có “Hoàng Đại Tiên” đến thì là chuyện tốt, nếu nó vẫn chưa ăn trộm gà của nhà chúng ta thì trước hết cứ mặc kệ nó đi.”
(*Hoàng Đại Tiên: Trong dân gian Trung Quốc có truyền thuyết về Ngũ đại tiên, kể về “năm vị tiên" là động vật có tiên khí, sẽ mang đến tài lộc cho người thờ phụng, và chồn được gọi là Hoàng Tiên.)
“…..” Cho nên đây là tính mất bò mới lo làm chuồng sao?
Chậc….
Nhưng mà nếu bà cụ Kiều đã nói như vậy thì cô cũng không còn cách nào khác cả, con vật này đuổi cũng không chịu đi, đánh nó thì cô lại không ra tay được, nên liền quyết định cho nó ăn mấy thứ gì đó, hy vọng là nó sẽ rủ lòng thương không để mắt tới gà của nhà cô nữa.
Ngày hôm sau, cửa hàng xe điện đã vận chuyển xe của cô đến nhà, Hứa Hàm liền tìm mấy chị dâu biết đi xe đạp trong thôn để tìm hiểu cách đi xe một chút.
Lần trước, Hứa Hàm đã nhờ thím Lý giúp cô đặt ba bó tre cũng đã chặt xong đưa đến nhà rồi, người đưa tre đến nhà là một thanh niên trẻ tuổi, mọi người gọi anh là A Lai, nhìn có vẻ rất thật thà.
“Tổng cộng là 128.5 đồng, năm xu lẻ thì không cần phải trả.” Thanh niên bắt đầu gãi cổ, không dám nhìn thẳng Hứa Hàm.
“Cảm ơn nhé.” Hứa Hàm đưa tiền cho A Lai sau đó nói: “Làm phiền rồi, anh chàng đẹp trai.”
Hứa Hàm nói câu anh chàng đẹp trai này cũng không có bất kỳ ý trêu chọc gì, đại khái chính là cùng một ý như câu nói thanh niên mà thôi, nhưng mà A Lai vừa nghe xong thì làn da ngăm đen do phơi nắng của anh bắt đầu đỏ ửng.
“Không, không cần cảm ơn.” A Lai nhận lấy, nắm chặt tiền trong tay, sau đó choáng váng mơ hồ nói: “Vậy, tôi đi trước đây.”
“Được.”
Sau đó, Hứa Hàm nhìn thấy anh đi cùng tay cùng chân ra ngoài….
Vì vậy Hứa Hàm liền suy nghĩ cách để đuổi nó đi.
Kết quả là con vật này giống như không có liêm sỉ vậy, mắng nó thì nó nghe không hiểu, giả vờ muốn đánh nó thì nó lại không sợ, sau khi quan sát một lúc thì nó liền không coi ai ra gì mà đi vào trong sân nhà của cô.
Hứa Hàm bị bỏ qua: “….”
Hứa Hàm bất đắc dĩ nên đành phải mặc kệ nó ngây người ở trong sân, lát nữa cô tính hỏi bà cụ Kiều có kiến thức rộng rãi xem đây là động vật gì, nên xử lý như thế nào.
Sau khi bận rộn cả một ngày thì Hứa Hàm cũng rất mệt mỏi, cô rửa sạch một ít cà chua bi của nhà trồng, sau đó ngồi trên ghế đẩu trước cửa, muốn nghỉ ngơi một chút, lại thuận tay ném cho nó hai quả.
Sau khi đã chăm sóc xong Khẩu Khẩu thì bà cụ Kiều đi ra ngoài, nhìn thấy con vật nhỏ kia thì rõ ràng vô cùng sửng sốt: “Sao nhà của chúng ta lại có chồn đến vậy?”
Chồn?!
Hóa ra nó chính là chồn à, Hứa Hàm lại liếc mắt nhìn nó một cái, con vật nhỏ này đang vô cùng vui vẻ ăn mấy quả cà chua mà cô vừa ném cho nó, hình như còn ăn ngon lành hơn so với ăn gà sống lúc nãy.
Rau dưa và trái cây của nhà cô thì cả người và động vật đều rất thích ăn, Hứa Hàm thấy cũng không có gì lạ.
“Cháu gặp nó ở trên đường, cũng không biết vì sao mà nó lại đi theo về nhà, đuổi cũng không chịu đi, chẳng lẽ là do cháu nhìn giống chủ cũ của nó chăng?”
“Con vật này hẳn là động vật hoang dã.” Bà cụ Kiều nói: “Nhưng mà cũng nhiều năm rồi bà chưa thấy qua loại động vật này, trước kia trong thôn có rất nhiều chồn hay lẻn vào nhà ăn trộm gà, bây giờ thì cũng không thấy nữa.”
Hứa Hàm vừa nghe rằng nó thực sự sẽ ăn trộm gà thì liền nóng nảy: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
“Trước kia, những người già trong gia đình thường nói rằng nếu trong nhà có “Hoàng Đại Tiên” đến thì là chuyện tốt, nếu nó vẫn chưa ăn trộm gà của nhà chúng ta thì trước hết cứ mặc kệ nó đi.”
(*Hoàng Đại Tiên: Trong dân gian Trung Quốc có truyền thuyết về Ngũ đại tiên, kể về “năm vị tiên" là động vật có tiên khí, sẽ mang đến tài lộc cho người thờ phụng, và chồn được gọi là Hoàng Tiên.)
“…..” Cho nên đây là tính mất bò mới lo làm chuồng sao?
Chậc….
Nhưng mà nếu bà cụ Kiều đã nói như vậy thì cô cũng không còn cách nào khác cả, con vật này đuổi cũng không chịu đi, đánh nó thì cô lại không ra tay được, nên liền quyết định cho nó ăn mấy thứ gì đó, hy vọng là nó sẽ rủ lòng thương không để mắt tới gà của nhà cô nữa.
Ngày hôm sau, cửa hàng xe điện đã vận chuyển xe của cô đến nhà, Hứa Hàm liền tìm mấy chị dâu biết đi xe đạp trong thôn để tìm hiểu cách đi xe một chút.
Lần trước, Hứa Hàm đã nhờ thím Lý giúp cô đặt ba bó tre cũng đã chặt xong đưa đến nhà rồi, người đưa tre đến nhà là một thanh niên trẻ tuổi, mọi người gọi anh là A Lai, nhìn có vẻ rất thật thà.
“Tổng cộng là 128.5 đồng, năm xu lẻ thì không cần phải trả.” Thanh niên bắt đầu gãi cổ, không dám nhìn thẳng Hứa Hàm.
“Cảm ơn nhé.” Hứa Hàm đưa tiền cho A Lai sau đó nói: “Làm phiền rồi, anh chàng đẹp trai.”
Hứa Hàm nói câu anh chàng đẹp trai này cũng không có bất kỳ ý trêu chọc gì, đại khái chính là cùng một ý như câu nói thanh niên mà thôi, nhưng mà A Lai vừa nghe xong thì làn da ngăm đen do phơi nắng của anh bắt đầu đỏ ửng.
“Không, không cần cảm ơn.” A Lai nhận lấy, nắm chặt tiền trong tay, sau đó choáng váng mơ hồ nói: “Vậy, tôi đi trước đây.”
“Được.”
Sau đó, Hứa Hàm nhìn thấy anh đi cùng tay cùng chân ra ngoài….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.