Chương 48: Tạo Ấn Tượng Tốt Với Nam Chính 3
Điềm Tức Chính Nghĩa
16/10/2022
Đến nơi, Cố Yến Khanh đi đỗ xe nên để nhóm người Hứa Hàm xuống xe trước.
Mùa đông nên sắc trời nhá nhem cực kỳ nhanh, hôm nay trời lại âm u, lúc này còn chưa tới 5 giờ ấy vậy mà sắc trời bên ngoài đã là lờ mờ tối, đèn đường đều đã được thắp sáng, dòng xe cộ qua lại đông đúc, tiếng người xôn xao.
So với thôn Đông Dương vạn vật yên tĩnh khi trời sập tối kia, hoàn toàn là hai thế giới.
Đứa nhóc nhà quê Khẩu Khẩu lần đầu vào thành phố, thời điểm khi còn ở sân bây cậu bé vẫn còn ngủ mơ màng, cũng chỉ đạp chân vung tay chảy nước miếng. Đừng thấy Khẩu Khẩu còn nhỏ, nhưng sức lực của thẳng bé không hề nhỏ, Hứa Hàm ôm thằng bé chỉ chốc lát thôi cũng đã mỏi nhừ rồi.
"Con mà còn đạp nữa là mẹ sẽ vứt con đi đấy nhé." Hứa Hàm cố tình nghiêm mặt lại răn đe Khẩu Khẩu.
Nam chính Tiểu Đậu Nha còn kéo kéo vạt áo của cô, khuôn mặt ngây thơ hỏi: "Em trai đáng yêu như thế, tại sao lại muốn vứt bỏ em trai ạ?"
Hứa Hàm: "......"
Tim cô mệt quá.
Cố Yến Khanh đỗ xe xong đi tới, trông thấy cô đang cau mày bồng Khẩu Khẩu, dáng vẻ lao lực quá độ, lên tiếng: "Để tôi bồng cho."
Hứa Hàm mau lẹ ném con cho anh, dù sao thì ôm một lần cũng là ôm, mà ôm hai lần cũng là ôm, cô cũng đã từ bỏ sự vẫy vùng rồi.
Đợi đến khi rời khỏi được đây là tốt thôi, cô tự an ủi bản thân mình như vậy.
Đến lúc đó cô dở tuyệt chiêu trở mặt không quen biết, Cố Yến Khanh cũng đâu thể nào ăn thịt cô cho được.
Hừ hừ, cứ không biết xấu hổ như vậy.
Đường Nguyệt Nguyệt cũng đã đỗ xong xe đi tới, vừa nãy đứng ở phía xa nhìn sang, bốn người này thật sự rất giống một gia đình bốn người, nam thanh nữ tú, hai đứa nhóc lại còn đáng yêu như thế, hoàn toàn là trai tài gái sắc, không hề có một chút cảm giác nào là không hài hòa, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người xung quanh liên tục nhìn về phía bọn họ.
Trong ấn tượng của cô, cô bạn thân nhà mình từng nói qua, Cố Yến Khanh không coi cô ấy ra gì thậm chí hình như là còn rất chán ghét, hiện tại là tình huống gì thế này, cô xuất hiện ảo giác rồi ư?
Dáng vẻ này của Cố Yến Khanh, trông có vẻ cũng không giống gì là chán ghét mà, chẳng lẽ thật sự là vì con mà thoả hiệp ư?
Ài, Đường Nguyệt Nguyệt có phần tiếc nuối, mặc dù lòng hư vinh của bạn thân mình rất cao cũng tham tài tham tiền nữa, nhưng tâm địa cũng không tệ lắm, hơn nữa giờ đây cũng đã thay đổi rất nhiều, nếu thật sự có ở bên Cố Yến Khanh thì cũng đã không có nhiều chuyện như vậy rồi.
Đoàn người đi vào tiệm cơm, nhân viên phục vụ dắt bọn họ vào phòng bao đã được đặt sẵn, Khẩu Khẩu từ lúc tỉnh dậy đến giờ vẫn chưa được uống ngụm sữa nào, Hứa Hàm lo là thằng bé sẽ đói bèn nhờ nhân viên phục vụ đưa lên một bát canh trứng hấp cho thằng bé trước.
Có lẽ sự có mặt của Cố Yến Khanh mở ra ưu đãi VIP cho bọn cô, bên này bọn cô mới chỉ gọi món xong thì bên kia món trứng hấp nóng bốc khói ngun ngút đã được đưa lên, nhân viên phục vụ còn tận tâm đưa thêm một chiếc thìa súp nhỏ.
Lúc đó Khẩu Khẩu đang được Cố Yến Khanh bồng, Hứa Hàm chợt hiện lên ý đồ xấu, đem trứng hấp đẩy đến trước mặt Cố Yến Khanh: "Anh đút đi."
Cố Yến Khanh: "....."
"Trước khi đút phải thổi cho nguội bớt đấy nhé, đừng để bỏng miệng Khẩu Khẩu."
Cố Yến Khanh đến ôm còn nít còn lóng ngóng, càng đừng nói đến việc đút trẻ nhỏ, quyền lợi lần đầu có này tuyệt đối là phải dành cho con trai của anh.
Bây giờ con trai cũng đã ôm trong ngực rồi, Cố Yến Khanh cầm muỗng lên.
Khẩu Khẩu rõ ràng là đang đói bụng, thấy có bát được bưng tới theo phản xạ biết có đồ ăn ngon, mắt nhìn lom lom vào cái bát kia, nhìn thấy Cố Yến Khanh múc một muỗng, liền há cái miệng chỉ mới nhú được hai chiếc răng nhỏ ra đón lấy.
Kết quả lại thấy Cố Yến Khanh đưa lên chính trên miệng mình, tức khắc ấm ức cực kỳ, miệng nhỏ mếu máo, khuôn mặt nhỏ nhắn đau lại, dáng vẻ con ấm ức nhưng con không khóc.
Cố Yến Khanh: "......"
Anh thật sự là chỉ muốn thử độ nóng một chút thôi mà.
Mùa đông nên sắc trời nhá nhem cực kỳ nhanh, hôm nay trời lại âm u, lúc này còn chưa tới 5 giờ ấy vậy mà sắc trời bên ngoài đã là lờ mờ tối, đèn đường đều đã được thắp sáng, dòng xe cộ qua lại đông đúc, tiếng người xôn xao.
So với thôn Đông Dương vạn vật yên tĩnh khi trời sập tối kia, hoàn toàn là hai thế giới.
Đứa nhóc nhà quê Khẩu Khẩu lần đầu vào thành phố, thời điểm khi còn ở sân bây cậu bé vẫn còn ngủ mơ màng, cũng chỉ đạp chân vung tay chảy nước miếng. Đừng thấy Khẩu Khẩu còn nhỏ, nhưng sức lực của thẳng bé không hề nhỏ, Hứa Hàm ôm thằng bé chỉ chốc lát thôi cũng đã mỏi nhừ rồi.
"Con mà còn đạp nữa là mẹ sẽ vứt con đi đấy nhé." Hứa Hàm cố tình nghiêm mặt lại răn đe Khẩu Khẩu.
Nam chính Tiểu Đậu Nha còn kéo kéo vạt áo của cô, khuôn mặt ngây thơ hỏi: "Em trai đáng yêu như thế, tại sao lại muốn vứt bỏ em trai ạ?"
Hứa Hàm: "......"
Tim cô mệt quá.
Cố Yến Khanh đỗ xe xong đi tới, trông thấy cô đang cau mày bồng Khẩu Khẩu, dáng vẻ lao lực quá độ, lên tiếng: "Để tôi bồng cho."
Hứa Hàm mau lẹ ném con cho anh, dù sao thì ôm một lần cũng là ôm, mà ôm hai lần cũng là ôm, cô cũng đã từ bỏ sự vẫy vùng rồi.
Đợi đến khi rời khỏi được đây là tốt thôi, cô tự an ủi bản thân mình như vậy.
Đến lúc đó cô dở tuyệt chiêu trở mặt không quen biết, Cố Yến Khanh cũng đâu thể nào ăn thịt cô cho được.
Hừ hừ, cứ không biết xấu hổ như vậy.
Đường Nguyệt Nguyệt cũng đã đỗ xong xe đi tới, vừa nãy đứng ở phía xa nhìn sang, bốn người này thật sự rất giống một gia đình bốn người, nam thanh nữ tú, hai đứa nhóc lại còn đáng yêu như thế, hoàn toàn là trai tài gái sắc, không hề có một chút cảm giác nào là không hài hòa, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người xung quanh liên tục nhìn về phía bọn họ.
Trong ấn tượng của cô, cô bạn thân nhà mình từng nói qua, Cố Yến Khanh không coi cô ấy ra gì thậm chí hình như là còn rất chán ghét, hiện tại là tình huống gì thế này, cô xuất hiện ảo giác rồi ư?
Dáng vẻ này của Cố Yến Khanh, trông có vẻ cũng không giống gì là chán ghét mà, chẳng lẽ thật sự là vì con mà thoả hiệp ư?
Ài, Đường Nguyệt Nguyệt có phần tiếc nuối, mặc dù lòng hư vinh của bạn thân mình rất cao cũng tham tài tham tiền nữa, nhưng tâm địa cũng không tệ lắm, hơn nữa giờ đây cũng đã thay đổi rất nhiều, nếu thật sự có ở bên Cố Yến Khanh thì cũng đã không có nhiều chuyện như vậy rồi.
Đoàn người đi vào tiệm cơm, nhân viên phục vụ dắt bọn họ vào phòng bao đã được đặt sẵn, Khẩu Khẩu từ lúc tỉnh dậy đến giờ vẫn chưa được uống ngụm sữa nào, Hứa Hàm lo là thằng bé sẽ đói bèn nhờ nhân viên phục vụ đưa lên một bát canh trứng hấp cho thằng bé trước.
Có lẽ sự có mặt của Cố Yến Khanh mở ra ưu đãi VIP cho bọn cô, bên này bọn cô mới chỉ gọi món xong thì bên kia món trứng hấp nóng bốc khói ngun ngút đã được đưa lên, nhân viên phục vụ còn tận tâm đưa thêm một chiếc thìa súp nhỏ.
Lúc đó Khẩu Khẩu đang được Cố Yến Khanh bồng, Hứa Hàm chợt hiện lên ý đồ xấu, đem trứng hấp đẩy đến trước mặt Cố Yến Khanh: "Anh đút đi."
Cố Yến Khanh: "....."
"Trước khi đút phải thổi cho nguội bớt đấy nhé, đừng để bỏng miệng Khẩu Khẩu."
Cố Yến Khanh đến ôm còn nít còn lóng ngóng, càng đừng nói đến việc đút trẻ nhỏ, quyền lợi lần đầu có này tuyệt đối là phải dành cho con trai của anh.
Bây giờ con trai cũng đã ôm trong ngực rồi, Cố Yến Khanh cầm muỗng lên.
Khẩu Khẩu rõ ràng là đang đói bụng, thấy có bát được bưng tới theo phản xạ biết có đồ ăn ngon, mắt nhìn lom lom vào cái bát kia, nhìn thấy Cố Yến Khanh múc một muỗng, liền há cái miệng chỉ mới nhú được hai chiếc răng nhỏ ra đón lấy.
Kết quả lại thấy Cố Yến Khanh đưa lên chính trên miệng mình, tức khắc ấm ức cực kỳ, miệng nhỏ mếu máo, khuôn mặt nhỏ nhắn đau lại, dáng vẻ con ấm ức nhưng con không khóc.
Cố Yến Khanh: "......"
Anh thật sự là chỉ muốn thử độ nóng một chút thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.