Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ
Quyển 1 - Chương 99: Bàn bạc vụ án
Phượng Phi Độc Vũ
05/08/2020
Tới buổi tối, Tần Chí cuối cùng cũng thể nghiệm được cảm giác ở cùng với con trai, nói đến cùng, Thất Thất vẫn rất ngoan, buổi tối cũng không cáu kỉnh không chịu ngủ, nhưng bởi vì lần đầu tiên ngủ cùng cha, tiểu gia hỏa khó tránh khỏi có chút hưng phấn, vì thế liền ngủ không được, cầm truyện cổ tích đưa cho Tần Chí, để Tần Chí đọc cho mình nghe. Một người lớn như Tần Chí, cầm một quyển sách hoàn toàn không phù hợp với khí chất của mình, còn phải ôn nhu đọc ra, chuyện này không tránh khỏi có chút lúng túng, nhưng mà Tần Chí vẫn rất vui vẻ chịu đựng.
Mấy ngày chuẩn bị ra nước ngoài, Tần Chí được như ý nguyện ở tại nhà Địch Hạo, tuy rằng không thể ôm người yêu, nhưng cảm giác được ôm con trai cũng rất hạnh phúc, hơn nữa Hạo Hạo ở bên cạnh hắn, Tần Chí cũng không yêu cầu gì nhiều hơn.
Tuy nhiên lúc Tần Chí về nhà chuẩn bị công tác, hắn cảm thấy ánh mắt của mọi người trong nhà nhìn mình có chút kỳ quái, nghĩ một chút thấy chính mình dạo này về nhà cũng không che giấu cảm giác vui sướng, có lẽ bọn họ nhạy bén, phỏng chừng đã nhận ra điều gì, dù sao sau này hắn cũng sẽ mang Địch Hạo về, nên Tần Chí cũng không nói gì.
Tới ngày đi, Tần Hiểu vì một nửa là người Chu gia nên cũng theo đi, mà Địch Hạo bên này, đương nhiên cũng mang Khâu Viễn, Viêm Minh ba người cộng thêm một cái đuôi nhỏ đằng sau.
Bởi vì có ba tiểu động vật, Địch Hạo đành phải đi máy bay tư nhân, lại lần nữa cảm thán trong nhà Tần Chí quả nhiên có tiền, liền có chút ghen tị, Tần Chí nhìn ra Địch Hạo đang ghen tị, giữ chặt tay Địch Hạo, nói tiền bạc chức vị gì đó về sau cũng là của Địch Hạo, của anh cũng là của em...... Làm cho một đám người xung quanh nhìn Tần Chí như gặp quỷ, cảm thán sức mạnh tình yêu thực vĩ đại.
Mỹ là quốc gia có nền kinh tế phát triển, trong những năm kiến quốc, Chu gia vì một số nguyên nhân nhiều lần di cư, cuối cùng lựa chọn định cư ở Mỹ, cũng dấn thân vào thương nghiệp, những thế hệ của Chu gia đầu óc kinh doanh không hề tầm thường, hơn nữa nhanh chóng xác định vị trí thương nghiệp ở Mỹ, hiện giờ người Hoa ở nước Mỹ ai cũng xoay quanh Chu gia như thiên lôi sai đâu đánh đó, mà gốc rễ của Chu gia ở nước Mỹ cũng đã cắm sâu, không thể lay động.
Ở sân bay nước Mỹ, vợ chồng Chu Kiều đích thân ra đón, thấy đám người Tần Chí tới, hai người đầu tiên là ôm Chu Diệu thân thiết một phen, ngay sau đó cùng đám người Tần Chí hàn huyên.
Mẹ Chu Diệu, Trì nữ sĩ là một người phụ nữ rất giỏi, lúc này thấy Tần Chí mang theo người lại đây, cười nói, "Gần đây trong nhà xảy ra chút chuyện, ông nội trong lòng nôn nóng, em tới rồi phải khuyên ông nội chú ý thân thể mới được."
Tần Chí gật đầu.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì đã tới biệt thự Chu gia, Địch Hạo nghiêng đầu nhìn kiến trúc nơi này, bên ngoài thoạt nhìn theo kiểu châu Âu, không nghĩ tới vào bên trong mới phát hiện có vài phần phong vị cổ kính, mà Chu lão gia tử, đang ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là Chu Tu Đức đã từng gặp qua, còn có hai nam nhân, một người nước Mỹ người một người người Hoa, bốn người cũng không biết đang thảo luận cái gì.
Lúc này thấy bọn họ tiến vào, bốn người liền dừng việc thảo luận, Chu lão gia tử thấy Tần Chí, lộ ra gương mặt tươi cười, sau đó chào hỏi những người đi cùng Tần Chí, lại cùng Khâu Viễn nói mấy câu, lúc này mới nói với cháu dâu của mình đưa mấy đứa nhỏ ra hoa viên chơi một lát.
Tần Chí cùng Địch Hạo liếc nhau, bọn họ vừa mới tới, Chu lão gia tử liền gấp không chờ nổi muốn cùng bọn họ bàn về vụ án, chỉ sợ chuyện lần này thật sự khó giải quyết.
Tuy nhiên Chu lão gia tử vẫn hỏi bọn họ có cần nghỉ ngơi hay không.
Lúc trên máy bay tới đây vì lệch múi giờ bọn họ cũng đã ngủ đủ giấc, lúc này cũng không quá mệt mỏi, hơn nữa nhìn thấy những ảnh chụp, chuyện này vẫn không nên kéo dài thì hơn.
Thấy mọi người đều không có dị nghị, Chu lão gia tử lúc này mới nói về vụ án.
Hai người lạ kia là đặc vụ bộ phận đặc thù ở Mỹ, người Mỹ tên Johnny, người Hoa tên Lý Càng Nhiên, Lý Càng Nhiên là đặc vụ trong nước được phái tới Mỹ, lúc này Lý Càng Nhiên mở ảnh chụp trong tay, hỏi, "Nói vậy các vị đều đã thấy ảnh chụp của những nạn nhân? Không biết các vị có ý kiến gì không?" Sau khi Lý Càng Nhiên hỏi xong, chủ yếu nhìn về phía Địch Hạo, bởi vì sau khi nghe giới thiệu, hắn biết Địch Hạo mới là người tới tiếp nhận vụ án lần này, vốn dĩ cho rằng Lâm Du sẽ phái tới một người ít nhất là thoạt nhìn kinh nghiệm phong phú, không nghĩ lại phái tới một người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa thoạt nhìn còn có quan hệ với đương sự, Lý Càng Nhiên lo lắng chuyện lần này khó giải quyết, vì thế đi thẳng vào vấn đề để thử nghiệm Địch Hạo.
Địch Hạo cảm thấy Lý Càng Nhiên có chút không hài lòng với mình, nhưng cũng không nói gì, nghiêm túc trở lại, "Xem ảnh chụp, tôi cảm thấy người chết tự biến mình thành bộ dạng này."
"Ân?" Rất rõ ràng câu trả lời của Địch Hạo nằm ngoài dự liệu của Lý Càng Nhiên, "Vì sao nói như vậy?"
Địch Hạo cười cười, nhún vai, "Đây không phải suy đoán mà là nhân viên của chúng tôi kiểm chứng." Sau đó chỉ về phía Viêm Minh —— ở trên máy bay bọn họ thảo luận một chút, Địch Hạo cứ thế đem Viêm Minh đẩy tới, cũng không nghĩ sẽ chứng minh bản thân với Lý Càng Nhiên.
Viêm Minh bất đắc dĩ đẩy đẩy mắt kính, không chờ Lý Càng Nhiên mở miệng dò hỏi, liền nói, "Người bị hại tứ chi cuộn tròn, khớp xương hướng ra phía ngoài, có thể khiến khớp xương như vậy, tuy rằng nhìn qua khó mà tự mình làm, nhưng biểu tình bọn họ không dữ tợn, nói cách khác bọn họ khi còn sống tự biến mình thành bộ dáng này, mà trên ngón tay của họ, có dính dấu vết giày của mình, có dấu vết nằm bò trên mặt đất, dùng sức đủ mạnh đem chính mình biến thành bộ dáng này, đến nỗi cánh tay bọn họ làm thế nào gập ngược lại, tôi cũng không xác định được, cần phải qua nghiệm thi."
"Này chỉ là suy đoán của cậu." Một âm thanh không sõi tiếng phổ thông cất lên —— là Johnny.
Viêm Minh đẩy đẩy mắt kính, bình tĩnh nói, "Không sai, đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi nói, phải nghiệm thi mới biết được, dù sao tôi mới chỉ nhìn ảnh chụp không phải sao?"
Johnny không tỏ ý kiến.
Tần Chí nhìn về phía Chu lão gia tử, mở miệng hỏi, "Ông ngoại, hiện trường có phát hiện gì không?" Hắn muốn biết vì sao Chu lão gia tử kêu hắn mang dao lại đây.
Chu lão gia tử thần sắc có chút không tốt, hắn chỉ vào ảnh chụp, "Mọi người còn có một chút không nhìn ra được, kỳ thật ở hiện trường, nếu không phải di chuyển thi thể, chúng ta cũng đều nhìn không ra, những người này —— thân đều đứt lìa."
"Cái gì?"
Ánh mắt của mọi người lại lần nữa tập trung vào ảnh chụp, chỉ thấy người bị hại trong ảnh chụp không có bất cứ vết cắt nào, căn bản nhìn không ra có dấu vết bị cắt khúc.
Lúc này Lý Càng Nhiên mở miệng nói, "Chúng tôi trong lúc nghiệm thi phát hiện ra điểm kỳ quái, chính là khi đụng vào vết thương bị đứt bên hông sẽ có cảm giác đau đớn, hơn nữa buổi tối sẽ gặp ác mộng."
"Cái này......" Tần Chí nhìn về phía Chu lão gia tử, Lý Càng Nhiên hình dung trạng thái giống như khi đụng vào thanh dao này?
Tuy nhiên thấy Chu lão gia tử không nói gì, Tần Chí cũng liền sáng suốt lựa chọn im lặng.
"Tôi đi xem miệng vết thương kia, căn bản không phát hiện ra điểm gì đặc biệt." Nói tới đây, Lý Càng Nhiên chuyển hướng Địch Hạo, "Cho nên mới nhờ đến trong nước, hy vọng có thể nhanh giải quyết vụ án lần này."
Địch Hạo gật đầu, "Đây là đương nhiên."
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ, sắc mặt Chu lão gia tử lập tức trầm xuống.
Chu Tư Đức nãy giờ im lặng nhíu mày đứng dậy, "Ba, con ra ngoài xem."
Quải trượng Chu lão gia tử gõ trên mặt đất, cả giận nói, "Nhìn cái gì mà nhìn! Những đứa trẻ này bị người khác làm hại, chẳng lẽ là do chúng ta sao? Không đi tìm hung thủ, mỗi ngày chỉ biết chạy tới đây kêu bồi thường! Bồi thường cái gì! Lão tử tìm hung thủ giết hại con trai bọn họ không phải là đang bồi thường cho họ sao!" Chu lão gia tử nói xong, thở hổn hển, phất tay kêu Chu Tu Đức ngồi xuống, cũng không nói lời nào, khuôn mặt trầm xuống nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài.
Những người ở bên ngoái náo loạn, cũng không có vào, nhìn dáng vẻ lão gia tử có lẽ đã sớm phân phó không cho bọn họ vào, chỉ sợ những người này tới đây làm loạn không chỉ lần một lần hai.
Địch Hạo trong yến hội từng nhìn thấy Chu lão gia tử, lúc ấy cảm thấy ông rất nho nhã, không nghĩ tới khi nổi giận lên cũng rất kinh người.
Tuy nhiên nghĩ cũng phải thôi dẫn dắt một đại gia tộc và sản nghiệp lớn như vậy, sao có thể một chút quyết đoán cũng không có.
Người bên ngoài còn đang ầm ĩ, Địch Hạo nghe, giống như có người còn khóc, Chu lão gia tử rốt cuộc không tiếp tục giằng co, thở dài, nói với Chu Tu Đức, "Con đem bọn họ đuổi đi cho ba."
"Ông ngoại, con đi vậy." Tần Chí suy xét đến cữu cữu về sau phải tiếp quản sản nghiệp gia tộc, để cữu cữu đắc tội với họ cũng không được, vì thế chủ động cản lại chuyện này.
Chu lão gia tử cũng nghĩ đến dụng ý của Tần Chí, vỗ vỗ mu bàn tay của Tần Chí, nói đứa trẻ ngoan.
Địch Hạo đứng lên, "Em đi theo anh, nói hiện tại đang thương lượng vụ án cũng xem như có lý do để đuổi bọn họ đi rồi."
Tần Chí mặt mày nhu hòa lại, dắt Địch Hạo đi ra ngoài, cũng không quản những người khác thấy bọn họ thế nào.
Địch Hạo cũng không nói gì, dù sao Tần Chí đều không thèm để ý, cậu để ý cái gì, lại không phải người hay làm ra vẻ.
Mở cửa ra, bên ngoài là những cặp vợ chồng trung niên, ăn mặc quý phái, nhưng cho dù ăn mặc cao quý, cũng không che được biểu tình chua ngoa, Địch Hạo nghĩ không thông, rốt cuộc người chết có phải người nhà bọn họ hay không? Giống như Chu lão gia tử nói, một đám người không đi tìm hung thủ, lại tới đây làm loạn? Hơn nữa xem thần sắc này, một chút bi thương trên mặt —— đều là giả vờ.
Những người này thấy Tần Chí đi ra, còn có một tiểu tử chưa từng thấy mặt, tức khắc sắc mặt liền khó coi.
Một nữ nhân mở miệng nói, "Sao vậy, Tần tiên sinh cũng tới đây? Chúng ta muốn gặp Chu lão, Tần tiên sinh ra mặt chỉ sợ không thích hợp đi." Ý tứ chính là nói Tần Chí không phải người Chu gia, không thể thay Chu lão gia tử ra mặt.
Đối mặt với lời châm chọc của người phụ nữ, Tần Chí gợi lên khóe miệng, đi một bước xuống cầu thang. Khí thế quanh thân làm người đối diện không khỏi sợ hãi, thấy thế, Tần Chí lúc này mới ngừng lại, thong thả ung dung nói, "Các vị, tôi có thể hiểu được nỗi đau mất người thân của mọi người, nhưng hiện giờ hung thủ vẫn chưa tìm được, nói không dễ nghe một chút, thân nhân của các vị tro cốt chưa lạnh, liền nghĩ mượn họ tới chỗ ông ngoại tôi đòi bồi thường, không sợ bọn họ tâm sinh oán hận, ban đêm báo mộng cho các ngươi sao?"
Mấy ngày chuẩn bị ra nước ngoài, Tần Chí được như ý nguyện ở tại nhà Địch Hạo, tuy rằng không thể ôm người yêu, nhưng cảm giác được ôm con trai cũng rất hạnh phúc, hơn nữa Hạo Hạo ở bên cạnh hắn, Tần Chí cũng không yêu cầu gì nhiều hơn.
Tuy nhiên lúc Tần Chí về nhà chuẩn bị công tác, hắn cảm thấy ánh mắt của mọi người trong nhà nhìn mình có chút kỳ quái, nghĩ một chút thấy chính mình dạo này về nhà cũng không che giấu cảm giác vui sướng, có lẽ bọn họ nhạy bén, phỏng chừng đã nhận ra điều gì, dù sao sau này hắn cũng sẽ mang Địch Hạo về, nên Tần Chí cũng không nói gì.
Tới ngày đi, Tần Hiểu vì một nửa là người Chu gia nên cũng theo đi, mà Địch Hạo bên này, đương nhiên cũng mang Khâu Viễn, Viêm Minh ba người cộng thêm một cái đuôi nhỏ đằng sau.
Bởi vì có ba tiểu động vật, Địch Hạo đành phải đi máy bay tư nhân, lại lần nữa cảm thán trong nhà Tần Chí quả nhiên có tiền, liền có chút ghen tị, Tần Chí nhìn ra Địch Hạo đang ghen tị, giữ chặt tay Địch Hạo, nói tiền bạc chức vị gì đó về sau cũng là của Địch Hạo, của anh cũng là của em...... Làm cho một đám người xung quanh nhìn Tần Chí như gặp quỷ, cảm thán sức mạnh tình yêu thực vĩ đại.
Mỹ là quốc gia có nền kinh tế phát triển, trong những năm kiến quốc, Chu gia vì một số nguyên nhân nhiều lần di cư, cuối cùng lựa chọn định cư ở Mỹ, cũng dấn thân vào thương nghiệp, những thế hệ của Chu gia đầu óc kinh doanh không hề tầm thường, hơn nữa nhanh chóng xác định vị trí thương nghiệp ở Mỹ, hiện giờ người Hoa ở nước Mỹ ai cũng xoay quanh Chu gia như thiên lôi sai đâu đánh đó, mà gốc rễ của Chu gia ở nước Mỹ cũng đã cắm sâu, không thể lay động.
Ở sân bay nước Mỹ, vợ chồng Chu Kiều đích thân ra đón, thấy đám người Tần Chí tới, hai người đầu tiên là ôm Chu Diệu thân thiết một phen, ngay sau đó cùng đám người Tần Chí hàn huyên.
Mẹ Chu Diệu, Trì nữ sĩ là một người phụ nữ rất giỏi, lúc này thấy Tần Chí mang theo người lại đây, cười nói, "Gần đây trong nhà xảy ra chút chuyện, ông nội trong lòng nôn nóng, em tới rồi phải khuyên ông nội chú ý thân thể mới được."
Tần Chí gật đầu.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì đã tới biệt thự Chu gia, Địch Hạo nghiêng đầu nhìn kiến trúc nơi này, bên ngoài thoạt nhìn theo kiểu châu Âu, không nghĩ tới vào bên trong mới phát hiện có vài phần phong vị cổ kính, mà Chu lão gia tử, đang ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là Chu Tu Đức đã từng gặp qua, còn có hai nam nhân, một người nước Mỹ người một người người Hoa, bốn người cũng không biết đang thảo luận cái gì.
Lúc này thấy bọn họ tiến vào, bốn người liền dừng việc thảo luận, Chu lão gia tử thấy Tần Chí, lộ ra gương mặt tươi cười, sau đó chào hỏi những người đi cùng Tần Chí, lại cùng Khâu Viễn nói mấy câu, lúc này mới nói với cháu dâu của mình đưa mấy đứa nhỏ ra hoa viên chơi một lát.
Tần Chí cùng Địch Hạo liếc nhau, bọn họ vừa mới tới, Chu lão gia tử liền gấp không chờ nổi muốn cùng bọn họ bàn về vụ án, chỉ sợ chuyện lần này thật sự khó giải quyết.
Tuy nhiên Chu lão gia tử vẫn hỏi bọn họ có cần nghỉ ngơi hay không.
Lúc trên máy bay tới đây vì lệch múi giờ bọn họ cũng đã ngủ đủ giấc, lúc này cũng không quá mệt mỏi, hơn nữa nhìn thấy những ảnh chụp, chuyện này vẫn không nên kéo dài thì hơn.
Thấy mọi người đều không có dị nghị, Chu lão gia tử lúc này mới nói về vụ án.
Hai người lạ kia là đặc vụ bộ phận đặc thù ở Mỹ, người Mỹ tên Johnny, người Hoa tên Lý Càng Nhiên, Lý Càng Nhiên là đặc vụ trong nước được phái tới Mỹ, lúc này Lý Càng Nhiên mở ảnh chụp trong tay, hỏi, "Nói vậy các vị đều đã thấy ảnh chụp của những nạn nhân? Không biết các vị có ý kiến gì không?" Sau khi Lý Càng Nhiên hỏi xong, chủ yếu nhìn về phía Địch Hạo, bởi vì sau khi nghe giới thiệu, hắn biết Địch Hạo mới là người tới tiếp nhận vụ án lần này, vốn dĩ cho rằng Lâm Du sẽ phái tới một người ít nhất là thoạt nhìn kinh nghiệm phong phú, không nghĩ lại phái tới một người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa thoạt nhìn còn có quan hệ với đương sự, Lý Càng Nhiên lo lắng chuyện lần này khó giải quyết, vì thế đi thẳng vào vấn đề để thử nghiệm Địch Hạo.
Địch Hạo cảm thấy Lý Càng Nhiên có chút không hài lòng với mình, nhưng cũng không nói gì, nghiêm túc trở lại, "Xem ảnh chụp, tôi cảm thấy người chết tự biến mình thành bộ dạng này."
"Ân?" Rất rõ ràng câu trả lời của Địch Hạo nằm ngoài dự liệu của Lý Càng Nhiên, "Vì sao nói như vậy?"
Địch Hạo cười cười, nhún vai, "Đây không phải suy đoán mà là nhân viên của chúng tôi kiểm chứng." Sau đó chỉ về phía Viêm Minh —— ở trên máy bay bọn họ thảo luận một chút, Địch Hạo cứ thế đem Viêm Minh đẩy tới, cũng không nghĩ sẽ chứng minh bản thân với Lý Càng Nhiên.
Viêm Minh bất đắc dĩ đẩy đẩy mắt kính, không chờ Lý Càng Nhiên mở miệng dò hỏi, liền nói, "Người bị hại tứ chi cuộn tròn, khớp xương hướng ra phía ngoài, có thể khiến khớp xương như vậy, tuy rằng nhìn qua khó mà tự mình làm, nhưng biểu tình bọn họ không dữ tợn, nói cách khác bọn họ khi còn sống tự biến mình thành bộ dáng này, mà trên ngón tay của họ, có dính dấu vết giày của mình, có dấu vết nằm bò trên mặt đất, dùng sức đủ mạnh đem chính mình biến thành bộ dáng này, đến nỗi cánh tay bọn họ làm thế nào gập ngược lại, tôi cũng không xác định được, cần phải qua nghiệm thi."
"Này chỉ là suy đoán của cậu." Một âm thanh không sõi tiếng phổ thông cất lên —— là Johnny.
Viêm Minh đẩy đẩy mắt kính, bình tĩnh nói, "Không sai, đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi nói, phải nghiệm thi mới biết được, dù sao tôi mới chỉ nhìn ảnh chụp không phải sao?"
Johnny không tỏ ý kiến.
Tần Chí nhìn về phía Chu lão gia tử, mở miệng hỏi, "Ông ngoại, hiện trường có phát hiện gì không?" Hắn muốn biết vì sao Chu lão gia tử kêu hắn mang dao lại đây.
Chu lão gia tử thần sắc có chút không tốt, hắn chỉ vào ảnh chụp, "Mọi người còn có một chút không nhìn ra được, kỳ thật ở hiện trường, nếu không phải di chuyển thi thể, chúng ta cũng đều nhìn không ra, những người này —— thân đều đứt lìa."
"Cái gì?"
Ánh mắt của mọi người lại lần nữa tập trung vào ảnh chụp, chỉ thấy người bị hại trong ảnh chụp không có bất cứ vết cắt nào, căn bản nhìn không ra có dấu vết bị cắt khúc.
Lúc này Lý Càng Nhiên mở miệng nói, "Chúng tôi trong lúc nghiệm thi phát hiện ra điểm kỳ quái, chính là khi đụng vào vết thương bị đứt bên hông sẽ có cảm giác đau đớn, hơn nữa buổi tối sẽ gặp ác mộng."
"Cái này......" Tần Chí nhìn về phía Chu lão gia tử, Lý Càng Nhiên hình dung trạng thái giống như khi đụng vào thanh dao này?
Tuy nhiên thấy Chu lão gia tử không nói gì, Tần Chí cũng liền sáng suốt lựa chọn im lặng.
"Tôi đi xem miệng vết thương kia, căn bản không phát hiện ra điểm gì đặc biệt." Nói tới đây, Lý Càng Nhiên chuyển hướng Địch Hạo, "Cho nên mới nhờ đến trong nước, hy vọng có thể nhanh giải quyết vụ án lần này."
Địch Hạo gật đầu, "Đây là đương nhiên."
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ, sắc mặt Chu lão gia tử lập tức trầm xuống.
Chu Tư Đức nãy giờ im lặng nhíu mày đứng dậy, "Ba, con ra ngoài xem."
Quải trượng Chu lão gia tử gõ trên mặt đất, cả giận nói, "Nhìn cái gì mà nhìn! Những đứa trẻ này bị người khác làm hại, chẳng lẽ là do chúng ta sao? Không đi tìm hung thủ, mỗi ngày chỉ biết chạy tới đây kêu bồi thường! Bồi thường cái gì! Lão tử tìm hung thủ giết hại con trai bọn họ không phải là đang bồi thường cho họ sao!" Chu lão gia tử nói xong, thở hổn hển, phất tay kêu Chu Tu Đức ngồi xuống, cũng không nói lời nào, khuôn mặt trầm xuống nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài.
Những người ở bên ngoái náo loạn, cũng không có vào, nhìn dáng vẻ lão gia tử có lẽ đã sớm phân phó không cho bọn họ vào, chỉ sợ những người này tới đây làm loạn không chỉ lần một lần hai.
Địch Hạo trong yến hội từng nhìn thấy Chu lão gia tử, lúc ấy cảm thấy ông rất nho nhã, không nghĩ tới khi nổi giận lên cũng rất kinh người.
Tuy nhiên nghĩ cũng phải thôi dẫn dắt một đại gia tộc và sản nghiệp lớn như vậy, sao có thể một chút quyết đoán cũng không có.
Người bên ngoài còn đang ầm ĩ, Địch Hạo nghe, giống như có người còn khóc, Chu lão gia tử rốt cuộc không tiếp tục giằng co, thở dài, nói với Chu Tu Đức, "Con đem bọn họ đuổi đi cho ba."
"Ông ngoại, con đi vậy." Tần Chí suy xét đến cữu cữu về sau phải tiếp quản sản nghiệp gia tộc, để cữu cữu đắc tội với họ cũng không được, vì thế chủ động cản lại chuyện này.
Chu lão gia tử cũng nghĩ đến dụng ý của Tần Chí, vỗ vỗ mu bàn tay của Tần Chí, nói đứa trẻ ngoan.
Địch Hạo đứng lên, "Em đi theo anh, nói hiện tại đang thương lượng vụ án cũng xem như có lý do để đuổi bọn họ đi rồi."
Tần Chí mặt mày nhu hòa lại, dắt Địch Hạo đi ra ngoài, cũng không quản những người khác thấy bọn họ thế nào.
Địch Hạo cũng không nói gì, dù sao Tần Chí đều không thèm để ý, cậu để ý cái gì, lại không phải người hay làm ra vẻ.
Mở cửa ra, bên ngoài là những cặp vợ chồng trung niên, ăn mặc quý phái, nhưng cho dù ăn mặc cao quý, cũng không che được biểu tình chua ngoa, Địch Hạo nghĩ không thông, rốt cuộc người chết có phải người nhà bọn họ hay không? Giống như Chu lão gia tử nói, một đám người không đi tìm hung thủ, lại tới đây làm loạn? Hơn nữa xem thần sắc này, một chút bi thương trên mặt —— đều là giả vờ.
Những người này thấy Tần Chí đi ra, còn có một tiểu tử chưa từng thấy mặt, tức khắc sắc mặt liền khó coi.
Một nữ nhân mở miệng nói, "Sao vậy, Tần tiên sinh cũng tới đây? Chúng ta muốn gặp Chu lão, Tần tiên sinh ra mặt chỉ sợ không thích hợp đi." Ý tứ chính là nói Tần Chí không phải người Chu gia, không thể thay Chu lão gia tử ra mặt.
Đối mặt với lời châm chọc của người phụ nữ, Tần Chí gợi lên khóe miệng, đi một bước xuống cầu thang. Khí thế quanh thân làm người đối diện không khỏi sợ hãi, thấy thế, Tần Chí lúc này mới ngừng lại, thong thả ung dung nói, "Các vị, tôi có thể hiểu được nỗi đau mất người thân của mọi người, nhưng hiện giờ hung thủ vẫn chưa tìm được, nói không dễ nghe một chút, thân nhân của các vị tro cốt chưa lạnh, liền nghĩ mượn họ tới chỗ ông ngoại tôi đòi bồi thường, không sợ bọn họ tâm sinh oán hận, ban đêm báo mộng cho các ngươi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.