Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1 - Chương 60: Biệt thự ngoại thành

Phượng Phi Độc Vũ

05/08/2020

Địch Hạo cau mày nhìn không trung bên ngoài, khắp bầu trời một màn sương mù người thường không thấy được, khiến cho người khác cảm giác bất an.

Dị tượng thoáng cái biến mất, Địch Hạo đóng cửa sổ lại, mơ hồ cảm giác dị tượng tuy đã hết, nhưng giống như Thẩm Sùng Hoán nói, có một số việc mới bắt đầu xảy ra.

Bên trong nhà trẻ Thần Tinh, tiểu nam hài trên mặt đất đã hôn mê bất tỉnh, tiểu quỷ bị hắc quang đánh tới một bên, cũng có chút suy yếu. Thất Thất quay đầu lại, trùng hợp nam hài mặc hắc y phía sau cũng cúi đầu, hai đứa trẻ trực tiếp đối diện, Thất Thất ngẩn người —— bởi vì bé thấy đôi mắt của đối phương toàn bộ là màu đen, giống như một lốc xoáy muốn cuốn người khác vào trong

Đang lúc Thất Thất muốn mở miệng, hắc y nam hài quay đầu nhìn về phía Thất Thất vừa tới khi nãy, mày hơi nhíu một chút, ngay sau đó nhìn về tiểu nam hài phía trên mặt đất và tiểu quỷ, như không cam lòng, nhưng cũng giống như bất lực.

Bên cạnh cây liễu vài bước là một bức tường, bên ngoài bức tường là nhà trẻ, Thất Thất giữ chặt hắc y nam hài đang muốn nhảy qua bức tường," ngươi rốt cuộc là ai?"

Hắc y nam hài quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thất Thất, lại nói một câu không đầu không đuôi nói," loạn thế bắt đầu rồi, thế đạo sẽ rối loạn."

"Cái gì?" Thất Thất nghi hoặc mở miệng hỏi, nhưng là hắc y tiểu nam hài đã ném tay Thất Thất ra, lấy tốc độ mà một đứa trẻ thâm chí là người lớn cũng không làm được nhảy ra khỏi bức tường.

Thất Thất gãi gãi đầu, có chút nghi hoặc.

Lúc này một đạo thanh âm truyền đến," Thất Thất!"

Thất thất quay đầu, thấy là Chu Diệu chạy tới.

"Diệu Diệu ca ca."

Chu Diệu chạy đến bên cạnh Thất Thất," Sao em lại chạy tới đây, em phải vào lớp có biết không." Sau khi nói xong, Chu Diệu phát hiện tiểu nam hài nằm trên đất, nhíu nhíu mày, Chu Diệu kéo tay Thất THất" chúng ta đi gọi thầy cô lại đây."

Thất thất quay đầu nhìn người đang nằm dưới đất, trọng điểm là tiểu quỷ bên người cậu ấy đã suy yếu đến sắp biến mất, nghĩ đến mình lúc này vẫn chưa tra được cái gì, có chút ủ rũ gật gật đầu, liền đi theo Chu Diệu gọi thầy cô đến.

Bên này Địch Hạo cùng Khâu Viễn nhận được tin tức từ Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền —— bọn họ theo dõi cô thư kí của Triệu Dương hôm nay đã có manh mối.

"Đội trưởng, cô gái này sau khi trở về đều rất an tĩnh, đóng cửa không ra ngoài, người của Triệu gia đến tìm cô ta cũng không mở cửa, hôm nay người của Triệu gia không có tới, cô ta lại lén lút ra ngoài, nhìn ra được rất cẩn thận, chúng tôi hiện tại đang đi theo cô ấy ra thành phố." Từ Tử Hạo nhanh chóng nói qua điện thoại cho Khâu Viễn.

Khâu Viễn nhướng mày," ra thành phố? Cô ta muốn đi đâu?"

"Tôi từ tư liệu điều tra hai ngày qua, cô ta hình như đang tới biệt thự ngoại ô của Triệu Dương." Từ Tử Hạo trả lời.

"Hai người tiếp tục theo dõi cô ta, tôi cùng Địch Hạo cũng sẽ qua đó."

Từ Tử Hạo gác điện thoại, cùng Tiêu Kiền tiếp tục theo dõi nữ nhân kia, cô ta quả nhiên đi tới biệt thự của Triệu Dương. Hai người liếc nhau, Từ Tử Hạo nhắn một tin xác nhận với Khâu Viễn.

Khâu Viễn hồi âm —— không cần rút dây động rừng.

Cũng may Khâu Viễn cùng Địch Hạo lúc nói chuyện điện thoại với Từ Tử Hạo đã bắt đầu xuất phát, cho nên Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền đi theo nữ nhân tới biệt thự không lâu, Địch Hạo cùng Khâu Viễn liền đến.

"Hiện tại tình huống như thế nào?" Khâu Viễn mở miệng hỏi.

Từ Tử Hạo lắc đầu," Cô ta sau khi đi vào cũng không biết đang làm gì, chúng tôi cũng không có biện pháp biết tình huống bên trong, hiện tại làm sao bây giờ?"

Địch Hạo nhướng mày," trực tiếp đi vào không được sao?"

Khâu Viễn vẻ mặt ghét bỏ nhìn cậu," Đây là đột nhập gia cư trái phép được không, chúng ta là cảnh sát, phải làm đúng cương vị công tác."

Tiêu Kiền vẻ mặt đồng tình gật gật đầu," Đúng vậy."



Từ Tử Hạo sờ sờ cằm," đội trưởng, anh hiện tại cũng biết làm đúng cương vị sao, tôi nhớ rõ trước kia cùng anh ra ngoài làm nhiệm vụ, anh trước nay đều không quá tuân thủ, làm việc rất tùy hứng nha."

Khâu Viễn gõ một cái lên đầu Từ Tử Hạo. Tiêu Kiền vẻ mặt giật mình nhìn Khâu Viễn.

"Được rồi được rồi, nhanh vào xem đi, cô gái kia không biết làm gì bên trong, có lẽ có manh mối cũng không chừng." Địch Hạo xua xua tay, đã muốn đi đến cửa biệt thự.

Khâu Viễn giữ chặt cậu," Cậu vào bằng cách nào?"

Địch Hạo vẻ mặt không thể hiểu được," bên trong không phải có người sao, đương nhiên là gõ cửa a, bằng không đi vào như thế nào? Tôi lại không phải đầu trộm đuôi cướp."

Từ Tử Hạo cũng lại đây," chính là tôi cảm thấy nữ nhân kia sẽ không mở cửa."

Địch Hạo vươn một ngón tay lắc lắc," Tôi cũng không kêu là để cô ta mở cửa."

Ba người đối diện kinh ngạc mở lớn miệng, Khâu Viễn nghi hoặc nói," bên trong chẳng lẽ còn có người khác?"

Địch Hạo gật gật đầu," bên trong có hơi thở của hai người, tôi cảm giác được."

Khâu Viễn nhướng mày," Sao cậu lại cảm giác được?"

Địch Hạo nhìn trời," nói anh cũng không hiểu."

"Nga, lại là kĩ năng đặc thù của ĐỊch đại ca, thật ngầu a" Từ Tử Hạo thò qua tới, đôi mắt sáng lấp lánh.

Địch Hạo cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Từ Tử Hạ" cũng tạm cũng tạm."

Bốn người đi vào trước cửa biệt thự, ấn chuông, một lát sau, quả nhiên có người lại đây mở cửa, sau khi mở cửa, phát hiện người mở cửa là nam, nhìn có chút giống Triệu Dương.

Bên trong nam nhân nghi hoặc nhìn bốn người Địch Hạo," các ngươi là ai?"

Khâu Viễn lấy ra thẻ, nghiêm trang trả lời nói," cảnh sát, chuyên môn điều tra án tử của Triệu DƯơng. Anh là?"

Nam nhân gật gật đầu," tôi là anh của Triệu Dương, tôi tên Triệu Âu."

Khâu Viễn thu hồi thẻ," có thể cùng anh nói chuyện không?"

Triệu Âu gật gật đầu, đem bốn người mời vào.

Đám người Địch Hạo đi vào, phát hiện nữ nhân kia đang ngồi ở sô pha phòng khách, nhìn thấy bọn họ bốn người tiến vào, trên mặt rõ ràng hiện lên một tia hoảng loạn.

"TÔi không quản cô tới biệt thự lấy đồ vật gì, tôi cũng không làm khó cô, nhanh đi tìm đi, tìm xong thì rời khỏi đây." Triệu Âu đối với nữ nhân trên sô pha mở miệng nói.

Địch Hạo phát hiện Triệu Âu hình như không thích cô gái này, nói chuyện thực không khách khí, cũng có thể là bởi vì bốn người bọn họ tiến vào, Triệu Âu không muốn cùng nữ nhân này tiếp tục nói chuyện.

Lúc này, liền thấy Từ Tử Hạo cười cười, mở miệng nói," Triệu tiên sinh, có phải chúng tôi tới không đúng lúc không, quấy rầy đến các ngươi?"

Triệu Âu xua xua tay," không thể nào, cô gái này đến đây để lấy đồ vật trước đó bỏ ở biệt thự em trai tôi. Tôi mấy ngày nay ở đây thu thập đồ vật của em trai,cũng không biết nữ nhân này có chìa khóa biệt thự." Triệu Âu nói như có chút tức giận, quay đầu nhìn về phía nữ nhân," Cô lấy xong đồ nhớ đem chìa khóa trả lại cho tôi.

Nữ nhân nhìn thoáng qua bốn người ĐỊch Hạo, sắc mặt có chút chần chờ," tôi... Cái kia, thôi bỏ đi, đồ vật tôi không cần nữa, tôi, tôi đi." Nữ nhân sau khi nói xong, liền đem chìa khóa trong túi giao ra, nhưng là nhìn dáng vẻ có chút không tình nguyện, sau đó liền vội vội vàng vàng rời đi.

Chờ nữ nhân sau khi rời khỏi, Địch Hạo nhìn Triệu Âu mở miệng hỏi," Triệu tiên sinh cùng em trai anh tình cảm rất tốt sao, còn tự mình lại đây thu thập đồ vật cho đệ đệ."



Triệu Âu cười cười," Tôi từ nhỏ đã rất thân với em ấy, sau khi em ấy tự sát, tôi đương nhiên phải xử lý tốt hậu sự."

"Tự sát?" Địch Hạo chớp chớp mắt," Triệu tiên sinh không cảm thấy cái chết của em trai anh rất kỳ quái sao? Anh ấy hẳn là không có lý do gì tự sát đi."

"Ách..." Triệu Âu sờ sờ cái mũi," cái này tôi không biết, có lẽ em ấy là có chuyện gì nhất thời luẩn quẩn trong lòng cho nên tự sát đi."

Khâu Viễn lúc này đột nhiên mở miệng nói," Báo cáo giám định của pháp y hẳn đã sớm gửi tới gia đình anh, chẳng lẽ Triệu tiên sinh không thấy sao?"

Triệu Âu gật gật đầu, nghi vấn nói," Trên đó không phải nói em trai tôi tự mình đâm mình sao? Có vấn đề gì sao?"

Khâu Viễn lắc đầu," không có vấn đề."

"Nếu không có vấn đề, vậy chứng minh em trai tôi là tự sát." Triệu Âu nhìn Khâu Viễn nói," như vậy hy vọng cảnh sát các anh sớm kết án."

Đám người Khâu Viễn sau khi ra khỏi biệt thự, Từ Tử Hạo bĩu môi," Triệu Âu kia nhìn vẻ mặt giống hạng tiểu nhân, còn rất kỳ quái."

"Là rất kỳ quái, nếu hắn nói mình với Triệu DƯơng tình cảm rất tốt, như vậy sau khi nhìn báo cáo của pháp y nhất định có nghi vấn." Khâu Viễn mở miệng nói," Tôi cố ý kêu Viêm Minh ở trên báo cáo ghi Triệu Dương bị dọa sợ vỡ mật, hắn thế nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái."

Địch Hạo cũng gật đầu nói," hơn nữa nhìn dáng vẻ còn muốn chúng ta sớm chút kết án, tựa hồ chắc chắn Triệu Dương là tự sát."

"Ai." Tiêu Kiền thở dài một hơi," vốn dĩ hôm nay đi theo nữ nhân kia lại đây, nhưng cái gì cũng không tra được, Triệu Dương nói nữ nhân kia là tới lấy đồ vật, cũng không biết cô ta muốn lấy thứ gì."

Địch Hạo mở miệng nói," Sau khi thấy chúng ta tới, nữ nhân kia rõ ràng không nghĩ muốn lấy đồ vật, thực hiển nhiên là kiêng kị chúng ta, hoặc là cũng có thể nói là kiêng kị Triệu Âu. Mà Triệu Âu ở biệt thự chỉ sợ cũng không đơn giản là vì thu thập đồ đạc cho đệ đệ hắn."

Khâu Viễn mở miệng nói," ý của cậu là, chẳng lẽ đồ vật nữ nhân kia muốn tìm cùng đồ vật Triệu Âu thu thập là cùng một thứ sao?"

Địch Hạo gật gật đầu," rất có khả năng a."

Khâu Viễn vuốt cằm, nhìn Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền," Hai người hiện tại bắt đầu theo dõi Triệu Âu đi."

Từ Tử Hạo nghi hoặc mở miệng nói," Vậy nữ nhân kia thì sao?"

Khâu Viễn cười cười," đem cô ta lại mời vào cục một chuyến, lần này sẽ không công đạo rõ ràng, ha hả, tôi phải nghiêm hình bức cung."

Địch Hạo trắng mắt liếc Khâu Viễn một cái," vẻ mặt đáng khinh."

Khâu Viễn sờ sờ gương mặt," có sao?"

Tiêu Càn cùng Từ Tử Hạo cùng gật đầu —— có a.

Khâu Viễn duỗi chân đi đá hai người.

Thất Thất cùng Chu Diệu tìm Ôn Ngọc lại đây, chuyện xảy ra đột ngột, Ôn Ngọc cũng không có thời gian liên hệ người khác, vội vàng muốn đem tiểu nam hài đưa đến bệnh viện, Thất Thất ôm Ôn Ngọc chân, chết sống đều phải cùng đi, nói là chính mình phát hiện bạn học ấy, không cùng đi không yên tâm, Ôn Ngọc không có biện pháp, đành phải cũng đồng ý mang theo Thất Thất đến bệnh viện. kết quả Chu Diệu lại không vui, đi bên cạnh Ôn Ngọc nói nửa ngày, sự tình lại không thể chậm trễ, cuối cùng rơi vào đường cùng, Ôn Ngọc đành phải mang theo Thất Thất cùng Chu Diệu cùng đi bệnh viện. Trên đường gọi điện thoại cho ba phụ huynh, một cái là gọi điện cho nhà đứa bé bị ngất, bên cạnh đó gọi cho Tần Chí và ĐỊch Hạo. Ôn Ngọc nghĩ dù sao THất THất và CHu DIệu theo cậu tới bệnh viện, thời gian tới đó cũng đã tan học rồi, cũng không cần thiết trở về nhà trẻ, dứt khoát kêu phụ huynh đón ở bệnh viện đi, chính cậu mang theo hai đứa nhỏ, còn phải chiếu cố tiểu nam hài, lại liên hệ phụ huynh của giáo viên của tiểu nam hài, bản thân cũng rất bận.

Sau khi Địch Hạo nhận được điện thoại, quả thực sợ hãi, may mắn Ôn Ngọc nói Thất Thất không có việc gì, nhưng là Địch Hạo cảm thấy quyết định của mình tối qua có chút qua loa.

QUá trình đến bệnh viện, sắc mặt ĐỊch Hạo xám xịt, thập phần nghiêm túc, Thất Thất vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Địch Hạo, dẩu cái miệng nhỏ cúi đầu, đôi tay nắm lại đặt trước người, bất an khoanh vào nhà, Địch Hạo thở dài một hơi, đem Thất Thất ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nói," về nhà chúng ta lại nói chuyện."

Tần Chí có chút việc, vẫn chưa tới, cho nên Địch Hạo cũng không trực tiếp mang Thất Thất về, mà là trông Chu Diệu, cùng bé chờ Tần Chí. Trong lúc đó, mẹ của tiểu nam hài cũng đi tới bệnh viện, là một nữ nhân xinh đẹp, đồ mặc nhìn có vẻ quý giá, trông là một người có tiền.

Nữ nhân cùng Ôn Ngọc gật gật đầu, liền đi vào xem con mình. Địch Hạo thấp giọng hỏi Thất Thất tình huống của đứa trẻ kia, Thất Thất nhỏ giọng nói," ba ba, bác sĩ cùng ôn lão sư nói tiểu ca ca kia thể trạng vốn dĩ không tốt, lần này khả năng có nguy hiểm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook