Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!
Chương 137: Con muốn ngài cõng
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
04/03/2023
Lộ Nguyên Hầu bị thái độ kiên quyết cùng hai chữ tuyệt thực của cậu làm cho kinh ngạc sững người lại một chút.
Giỏi lắm! Còn dám nói tuyệt thực.
Tiểu Beta nào đó nói xong rồi mới ngớ ra. Lá gan tựa như bị sài hết mà tức thì dẹp xuống. Ở thời điểm ai cũng đang trầm trồ vì mình, còn nghĩ muốn xem cậu có thể bùng nổ cỡ nào thì cậu lại lắm lém lén lút liếc Lộ nào đó, bụng lại nghĩ nên cứu vãn tình thế như nào mới đúng.
Thế là cậu cầm muỗng lên, tiếp tục ăn cơm dưới con mắt của bao người. Cơ mà ăn cơm thì ăn cơm, thế nhưng cậu vẫn còn cố gắng đóng cho tròn vai tiểu Beta đang bùng nổ mà hàm hồ nói: “Tóm lại là ngài không được vô lý như vậy.”
“Ngài đã nói giữa bạn đời với nhau nhất định là bình đẳng. Em cũng có quyền quyết định hướng đi cho mình.”
“Hơn nữa ngài sao có thể thiếu tự tin về con mình như vậy. Với cả, không phải có câu nói “vật cực tất phản” sao? Em sợ ngài như vậy con của ngài có khi sẽ thay em nổi loạn cũng nên.”
Hạ Mễ Chúc bản thân nói mà cũng cảm thấy đúng nữa. Cậu nghĩ Lộ tiên sinh nhất định sẽ đồng ý đúng không? Thế nhưng cậu nói nãy giờ vẫn không thấy Lộ tiên sinh rên tiếng nào. Trước thôi thúc muốn biết biểu tình của ngài ấy, Hạ Mễ Chúc cắn muỗng lén lút liếc mắt nhìn qua.
Chỉ là… Hạ Mễ Chúc sao cũng không ngờ cậu lại nhìn thấy người kia nụ cười… Nụ cười khiến cậu ngỡ như bản thân đã gặp ảo giác mà sững người tại chỗ, cứ thế ngơ ngác nhìn chằm chằm nụ cười ấy.
Lộ tướng… Lộ tiên sinh… Lộ Nguyên Hầu ngài ấy vậy mà lại cười!!!
Có phải nãy giờ cậu đã nói cái gì rất buồn cười không…
Hạ Mễ Chúc lù đù ngẫm lại xem từ lúc cậu và người này ở bên nhau, cậu đã có mấy lần chứng kiến Lộ tiên sinh cười? Hình như… Hình như trước đó chỉ có một lần thôi nhỉ? Lần này là lần thứ hai đi?
Cho dù là khi biết tin cậu mang thai ngài ấy cũng không cười cơ mà… Nụ cười của ngài ấy… Hình như đều cười vì cậu…
Hạ Mễ Chúc lâng lâng nghĩ, mình đã nói gì chọc cười ngài ấy nhỉ… Sau này cậu nhất định sẽ cố gắng khiến ngài ấy cười nhiều hơn. Nhưng mà chỉ nên cười cho một mình cậu xem thôi.
Tiểu Beta nào đó sau khi nghĩ thông đã hùng hồn kết luận như vậy, không nói hai lời mà đứng lên, nắm tay Lộ tiên sinh kéo đi.
“Tiên sinh, chúng ta về thôi.”
Lộ Nguyên Hầu nhìn cái môi đang bĩu ra của tiểu Beta cùng mùi chua nồng nặc kia, hiểu rõ hiện lên trong đáy mắt. Lại nhìn thấy cậu đã ăn hết phần cơm của mình rồi thì hắn cũng để mặc cho cậu kéo đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của đám người trong căn-tin.
“Này… Này là vừa được phát cơm chó đúng không mọi người?”
Giữa lúc mọi người đang sững sờ, có một kẻ bất ngờ lên tiếng, đánh động tâm trí bọn họ.
Đám người lúc này mới vỡ lẽ ra, mình vừa được thồn cho một bát cơm chó to đùng bởi Lộ tướng và bạn đời Beta của ngài ấy.
Bảo sao mà họ thấy no vãi…
Nhưng mà bọn họ không thể không công nhận, Lộ tướng rất là yêu thương tiểu Beta của ngài ấy. Mà ở trước mặt Hạ Mễ Chúc, ngài ấy mới sẽ biết nói giỡn.
Ai cũng nhận ra được lời vừa rồi của Lộ tướng là đang trêu ghẹo Hạ Mễ Chúc mà thôi. Đơn giản thì đối với bạn đời lúc nào cũng tồn sự sợ hãi với mình, Lộ tướng cảm thấy vừa thỏa mãn vừa chơi vui đúng hay không?
Chỉ có Hạ Mễ Chúc cho đó là thật mà thôi.
Này là một người nguyện sợ, một người thích dọa nạt, hợp quá ấy chứ.
“Cũng không phải chưa từng ăn.”
“Nghe cũng đúng.”
…
Hạ Mễ Chúc không biết đám người kia đang chìm đắm trong dư vị cơm chó, không có mấy người còn nhớ Lộ tướng vừa nở một nụ cười hiếm hoi trong cuộc đời ngài ấy mà bọn họ chỉ mới thấy lần đầu. Còn cậu thì…
Đi một hồi rồi Hạ Mễ Chúc cũng dần bình tĩnh lại. Cậu lại nghĩ đến nguyên nhân Lộ Nguyên Hầu bỗng nhiên chạy đến tìm cậu như vậy thì nói: “Ngài biết rồi ạ?”
Cậu lắc lắc cái tay mình đang nắm lấy của Lộ tiên sinh, kiểu gì cũng không muốn buông ra.
“Sao không gọi cho tôi đã tự đi gặp bọn họ?”
Lộ tiên sinh thì không có dễ nói chuyện như vậy, lập tức ngắt thịt mềm trên mu bàn tay của tiểu Beta nào đó nay đã có nhiều hơn, nguy hiểm hỏi.
Hạ Mễ Chúc nào dám trả lời, thế nhưng cái môi lại bĩu ra, im lặng cúi đầu kháng nghị.
Lộ Nguyên Hầu dù rất thích xem cậu phản kháng, thế nhưng nó cũng phải tùy tình huống, tùy thời điểm.
Bỗng nhiên trời đất xoay chuyển, Hạ Mễ Chúc tầm mắt đã đối diện với Lộ Nguyên Hầu rồi. Tay nhỏ vẫn dính với tay lớn, thế nhưng thân mình đã ngừng lại. Hạ Mễ Chúc không dám chuyển tầm mắt, âm thầm nuốt nước miếng đối diện với đôi mặc mâu sâu thăm thẳm kia.
Lộ Nguyên Hầu không phải muốn dọa cậu, thế nên hắn vừa miết miết bàn tay nhỏ vừa nói: “Quên lần ngất xỉu trước đó rồi?”
Hạ Mễ Chúc nuốt khan một miếng, thế nhưng vẫn bệt miệng đáp: “Em đã chuẩn bị tâm lý rồi…”
“Ồ.”
“…”
Hạ Mễ Chúc cảm thấy cậu sợ hắn không phải không có lý do đâu. Cái bản mặt không có cảm xúc gì thế này, đặc biệt lạnh lùng, dọa người thật á…
“Con sợ rồi này…”
Cậu thật tự nhiên mà cúi đầu, dùng một tay còn lại sờ sờ cục nắm trong bụng, giọng nhỏ xíu xiu nói.
“…”
Cũng bởi vì vậy mà cậu không có nhìn thấy nụ cười cậu thương nhớ nở rộ trên khóe môi của tiên sinh nhà mình. Cho dù cậu đã có cảm ứng muốn ngẩng đầu nhìn lên rồi nhưng bóng tối lại ở lúc này phủ xuống, cậu đã bị áo khoác nồng đậm hương vị gỗ đàn ủ trong tuyết bao trùm, ngăn cách cậu với cái nắng trên cao, tay nhỏ cũng bị kéo lấy, tiếp tục di chuyển về phía trước.
Hạ Mễ Chúc dùng một tay khẽ gạt vạt áo quân phục của hắn ra lắm lét muốn nhìn người đàn ông thì lại nghe ngài ấy nói: “Chứ không phải là em sợ tôi sao?”
Còn đổ thừa cho con nữa… Sao em có thể đáng yêu như vậy.
Âm điệu trong câu nói của hắn thật sự rất rất tốt, thế nên Hạ Mễ Chúc cũng bất giác thả lỏng theo: “Em sợ ngài là chuyện cả Tây Hoang đều biết rồi.”
Còn tự hào như vậy nữa.
“Vậy con tôi nhát gan như vậy là do em rồi.”
“Sợ ngài thôi, không có nhát gan.”
Hạ Mễ Chúc cảm thấy nói vậy chưa đủ, lại nói thêm: “Hơn nữa em thấy nó sợ ngài cũng không phải chuyện gì không tốt.”
“Em nói đúng.”
Lộ Nguyên Hầu nhìn khóe môi của ai đó giương lên một cách đắc ý thì không nhịn được vươn tay ra, cách lớp áo mà xoa xoa đầu cậu.
Hạ Mễ Chúc được nước làm tới mà kéo tay Lộ tiên sinh ngừng lại, hai mắt sáng rực nhìn hắn nói: “Tiên sinh, con muốn ngài cõng.”
“Ha ha…”
Hạ Mễ Chúc trực tiếp ngất ngây tại chỗ bởi vì Lộ tướng ta lần này không chỉ cười không tiếng động mà còn cười ra tiếng nữa. Cậu cảm thấy hôm nay nhất định là một ngày đặc biệt tốt, thế nên cậu mới có thể nhìn thấy Lộ Nguyên Hầu cười nhiều như vậy.
Cậu cảm thấy nhìn nhiều vài lần nữa cậu có thể phi thăng luôn cũng có nữa.
“Ngốc!”
Lộ tiên sinh bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán nhỏ của tiểu Beta nào đó vừa để lộ ý nghĩ trong lòng ra khỏi miệng, vừa ngồi xuống đưa lưng về phía cậu.
Hạ Mễ Chúc lập tức nhào lên lưng hắn, hoàn toàn không để ý Lộ tướng vừa mắng cậu ngốc, khóe môi giương lên hết cỡ, đôi mắt chứa chan là hạnh phúc không thể che giấu hết được.
Giỏi lắm! Còn dám nói tuyệt thực.
Tiểu Beta nào đó nói xong rồi mới ngớ ra. Lá gan tựa như bị sài hết mà tức thì dẹp xuống. Ở thời điểm ai cũng đang trầm trồ vì mình, còn nghĩ muốn xem cậu có thể bùng nổ cỡ nào thì cậu lại lắm lém lén lút liếc Lộ nào đó, bụng lại nghĩ nên cứu vãn tình thế như nào mới đúng.
Thế là cậu cầm muỗng lên, tiếp tục ăn cơm dưới con mắt của bao người. Cơ mà ăn cơm thì ăn cơm, thế nhưng cậu vẫn còn cố gắng đóng cho tròn vai tiểu Beta đang bùng nổ mà hàm hồ nói: “Tóm lại là ngài không được vô lý như vậy.”
“Ngài đã nói giữa bạn đời với nhau nhất định là bình đẳng. Em cũng có quyền quyết định hướng đi cho mình.”
“Hơn nữa ngài sao có thể thiếu tự tin về con mình như vậy. Với cả, không phải có câu nói “vật cực tất phản” sao? Em sợ ngài như vậy con của ngài có khi sẽ thay em nổi loạn cũng nên.”
Hạ Mễ Chúc bản thân nói mà cũng cảm thấy đúng nữa. Cậu nghĩ Lộ tiên sinh nhất định sẽ đồng ý đúng không? Thế nhưng cậu nói nãy giờ vẫn không thấy Lộ tiên sinh rên tiếng nào. Trước thôi thúc muốn biết biểu tình của ngài ấy, Hạ Mễ Chúc cắn muỗng lén lút liếc mắt nhìn qua.
Chỉ là… Hạ Mễ Chúc sao cũng không ngờ cậu lại nhìn thấy người kia nụ cười… Nụ cười khiến cậu ngỡ như bản thân đã gặp ảo giác mà sững người tại chỗ, cứ thế ngơ ngác nhìn chằm chằm nụ cười ấy.
Lộ tướng… Lộ tiên sinh… Lộ Nguyên Hầu ngài ấy vậy mà lại cười!!!
Có phải nãy giờ cậu đã nói cái gì rất buồn cười không…
Hạ Mễ Chúc lù đù ngẫm lại xem từ lúc cậu và người này ở bên nhau, cậu đã có mấy lần chứng kiến Lộ tiên sinh cười? Hình như… Hình như trước đó chỉ có một lần thôi nhỉ? Lần này là lần thứ hai đi?
Cho dù là khi biết tin cậu mang thai ngài ấy cũng không cười cơ mà… Nụ cười của ngài ấy… Hình như đều cười vì cậu…
Hạ Mễ Chúc lâng lâng nghĩ, mình đã nói gì chọc cười ngài ấy nhỉ… Sau này cậu nhất định sẽ cố gắng khiến ngài ấy cười nhiều hơn. Nhưng mà chỉ nên cười cho một mình cậu xem thôi.
Tiểu Beta nào đó sau khi nghĩ thông đã hùng hồn kết luận như vậy, không nói hai lời mà đứng lên, nắm tay Lộ tiên sinh kéo đi.
“Tiên sinh, chúng ta về thôi.”
Lộ Nguyên Hầu nhìn cái môi đang bĩu ra của tiểu Beta cùng mùi chua nồng nặc kia, hiểu rõ hiện lên trong đáy mắt. Lại nhìn thấy cậu đã ăn hết phần cơm của mình rồi thì hắn cũng để mặc cho cậu kéo đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của đám người trong căn-tin.
“Này… Này là vừa được phát cơm chó đúng không mọi người?”
Giữa lúc mọi người đang sững sờ, có một kẻ bất ngờ lên tiếng, đánh động tâm trí bọn họ.
Đám người lúc này mới vỡ lẽ ra, mình vừa được thồn cho một bát cơm chó to đùng bởi Lộ tướng và bạn đời Beta của ngài ấy.
Bảo sao mà họ thấy no vãi…
Nhưng mà bọn họ không thể không công nhận, Lộ tướng rất là yêu thương tiểu Beta của ngài ấy. Mà ở trước mặt Hạ Mễ Chúc, ngài ấy mới sẽ biết nói giỡn.
Ai cũng nhận ra được lời vừa rồi của Lộ tướng là đang trêu ghẹo Hạ Mễ Chúc mà thôi. Đơn giản thì đối với bạn đời lúc nào cũng tồn sự sợ hãi với mình, Lộ tướng cảm thấy vừa thỏa mãn vừa chơi vui đúng hay không?
Chỉ có Hạ Mễ Chúc cho đó là thật mà thôi.
Này là một người nguyện sợ, một người thích dọa nạt, hợp quá ấy chứ.
“Cũng không phải chưa từng ăn.”
“Nghe cũng đúng.”
…
Hạ Mễ Chúc không biết đám người kia đang chìm đắm trong dư vị cơm chó, không có mấy người còn nhớ Lộ tướng vừa nở một nụ cười hiếm hoi trong cuộc đời ngài ấy mà bọn họ chỉ mới thấy lần đầu. Còn cậu thì…
Đi một hồi rồi Hạ Mễ Chúc cũng dần bình tĩnh lại. Cậu lại nghĩ đến nguyên nhân Lộ Nguyên Hầu bỗng nhiên chạy đến tìm cậu như vậy thì nói: “Ngài biết rồi ạ?”
Cậu lắc lắc cái tay mình đang nắm lấy của Lộ tiên sinh, kiểu gì cũng không muốn buông ra.
“Sao không gọi cho tôi đã tự đi gặp bọn họ?”
Lộ tiên sinh thì không có dễ nói chuyện như vậy, lập tức ngắt thịt mềm trên mu bàn tay của tiểu Beta nào đó nay đã có nhiều hơn, nguy hiểm hỏi.
Hạ Mễ Chúc nào dám trả lời, thế nhưng cái môi lại bĩu ra, im lặng cúi đầu kháng nghị.
Lộ Nguyên Hầu dù rất thích xem cậu phản kháng, thế nhưng nó cũng phải tùy tình huống, tùy thời điểm.
Bỗng nhiên trời đất xoay chuyển, Hạ Mễ Chúc tầm mắt đã đối diện với Lộ Nguyên Hầu rồi. Tay nhỏ vẫn dính với tay lớn, thế nhưng thân mình đã ngừng lại. Hạ Mễ Chúc không dám chuyển tầm mắt, âm thầm nuốt nước miếng đối diện với đôi mặc mâu sâu thăm thẳm kia.
Lộ Nguyên Hầu không phải muốn dọa cậu, thế nên hắn vừa miết miết bàn tay nhỏ vừa nói: “Quên lần ngất xỉu trước đó rồi?”
Hạ Mễ Chúc nuốt khan một miếng, thế nhưng vẫn bệt miệng đáp: “Em đã chuẩn bị tâm lý rồi…”
“Ồ.”
“…”
Hạ Mễ Chúc cảm thấy cậu sợ hắn không phải không có lý do đâu. Cái bản mặt không có cảm xúc gì thế này, đặc biệt lạnh lùng, dọa người thật á…
“Con sợ rồi này…”
Cậu thật tự nhiên mà cúi đầu, dùng một tay còn lại sờ sờ cục nắm trong bụng, giọng nhỏ xíu xiu nói.
“…”
Cũng bởi vì vậy mà cậu không có nhìn thấy nụ cười cậu thương nhớ nở rộ trên khóe môi của tiên sinh nhà mình. Cho dù cậu đã có cảm ứng muốn ngẩng đầu nhìn lên rồi nhưng bóng tối lại ở lúc này phủ xuống, cậu đã bị áo khoác nồng đậm hương vị gỗ đàn ủ trong tuyết bao trùm, ngăn cách cậu với cái nắng trên cao, tay nhỏ cũng bị kéo lấy, tiếp tục di chuyển về phía trước.
Hạ Mễ Chúc dùng một tay khẽ gạt vạt áo quân phục của hắn ra lắm lét muốn nhìn người đàn ông thì lại nghe ngài ấy nói: “Chứ không phải là em sợ tôi sao?”
Còn đổ thừa cho con nữa… Sao em có thể đáng yêu như vậy.
Âm điệu trong câu nói của hắn thật sự rất rất tốt, thế nên Hạ Mễ Chúc cũng bất giác thả lỏng theo: “Em sợ ngài là chuyện cả Tây Hoang đều biết rồi.”
Còn tự hào như vậy nữa.
“Vậy con tôi nhát gan như vậy là do em rồi.”
“Sợ ngài thôi, không có nhát gan.”
Hạ Mễ Chúc cảm thấy nói vậy chưa đủ, lại nói thêm: “Hơn nữa em thấy nó sợ ngài cũng không phải chuyện gì không tốt.”
“Em nói đúng.”
Lộ Nguyên Hầu nhìn khóe môi của ai đó giương lên một cách đắc ý thì không nhịn được vươn tay ra, cách lớp áo mà xoa xoa đầu cậu.
Hạ Mễ Chúc được nước làm tới mà kéo tay Lộ tiên sinh ngừng lại, hai mắt sáng rực nhìn hắn nói: “Tiên sinh, con muốn ngài cõng.”
“Ha ha…”
Hạ Mễ Chúc trực tiếp ngất ngây tại chỗ bởi vì Lộ tướng ta lần này không chỉ cười không tiếng động mà còn cười ra tiếng nữa. Cậu cảm thấy hôm nay nhất định là một ngày đặc biệt tốt, thế nên cậu mới có thể nhìn thấy Lộ Nguyên Hầu cười nhiều như vậy.
Cậu cảm thấy nhìn nhiều vài lần nữa cậu có thể phi thăng luôn cũng có nữa.
“Ngốc!”
Lộ tiên sinh bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán nhỏ của tiểu Beta nào đó vừa để lộ ý nghĩ trong lòng ra khỏi miệng, vừa ngồi xuống đưa lưng về phía cậu.
Hạ Mễ Chúc lập tức nhào lên lưng hắn, hoàn toàn không để ý Lộ tướng vừa mắng cậu ngốc, khóe môi giương lên hết cỡ, đôi mắt chứa chan là hạnh phúc không thể che giấu hết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.