Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!
Chương 3: Lộ Nguyên Hầu
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
15/01/2023
Vậy mà Hạ Mễ Thụy xuất hiện lại khiến cho cậu nhận rõ được hiện thực tàn khốc. Không dưng lại có thai, cha đứa nhỏ là ai không biết, cậu chịu đựng sự dè bĩu của gia đình, hàng xóm mà sinh nó ra, lại chịu đựng hơn nữa năm cũng là không thể tiếp tục được nữa.
"Đi thôi, hôm nay chỉ học hai tiết lịch sử quân đội đế quốc nữa thôi, ngày mai mới chính thức vào học."
Giang Tấn thúc giục người đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh.
Hạ Mễ Chúc bị hắn vỗ giật mình tỉnh lại từ trong hồi ức rồi nhanh chóng nhận ra, từ lúc nào mà lễ khai giảng đã kết thúc rồi, thân ảnh của người kia cũng không còn trên sân trường nữa. Cậu máy móc đi theo Giang Tấn đến khu giảng đường, trong đầu không ngừng nhắc nhở mình đừng lại nghĩ ngợi lung tung nữa. Cậu đã rời đi nơi đó, cũng quyết tâm xóa bỏ đoạn ký ức kia, cho dù người đó bỗng dưng xuất hiện trong cuộc sống của cậu lần nữa thì nó cũng không thể trở ngại cậu tiến lên phía trước.
Không có gia đình cậu cũng có thể sống. Có một người sư phụ tốt, một đứa con đáng yêu ông trời ban cho, vậy là đủ.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cậu không cần phải tiếp tục xoắn xuýt những chuyện trong quá khứ hay cả tương lai chưa thấy kia, chuyện quan trọng lúc này là học thật tốt, cho Hạ Mễ Thụy một tương lai tươi sáng.
...
Lộ Nguyên Hầu từ buổi khai giảng đi về quân khu, đối với những tiếng chào hỏi theo nghi thức quân đội trên đường một mặt lạnh tanh, chỉ nhẹ gật đầu. Hắn vốn đã như vậy, người khác nhìn vào chỉ có kinh sợ, sùng bái chứ không có ý nghĩ khác.
Lộ Nguyên Hầu năm nay ba mươi, hắn bắt đầu nhập ngũ vào năm mười sáu tuổi. Không giống như nhiều người có bằng cấp rồi mới nhập ngũ, hắn chính là dùng thân phận bá tánh bình dân mà đi vào, từng bước leo lên. Vị trí hiện tại của hắn là danh xứng với thực, không thể móc mỉa. Đam Mỹ Trọng Sinh
Là trung tướng của đế quốc được người người kính ngưỡng, Lộ Nguyên Hầu trở thành đối tượng được chú ý. Lại thêm vẻ ngoài anh tuấn bất phàm, mày kiếm mắt phượng, sóng mũi cao thẳng, môi đầy đặn cùng chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, hắn lại càng được người chú ý hơn. Đến nay đã ba mươi nhưng vẫn chưa có hôn phối, Lộ Nguyên Hầu trở thành miếng thịt thơm nhiều người thèm muốn. Nếu không phải hắn tính cách khốc liệt, cử chỉ cứng rắn thì có lẽ lúc này bên người đã có con lớn ẩm bồng rồi.
Mấy năm nay chính phủ cũng có ra mặt khuyên giải anh, muốn anh chọn một người ưu tú để kết hôn nhưng anh vẫn làm lơ. Những người có chức có quyền có thân phận muốn bám lên anh lại càng thêm tích cực, nhưng chính là chưa có người thành công làm được điều đó.
Một Alpha cấp S, còn là trung tướng của đế quốc, tài nguyên như vậy sao có thể trùm mềm ủ bụi nhiều năm như thế được. Thật sự là lãng phí a…
Ting.
Tiếng tin nhắn vang lên từ vòng tay đánh động người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Đại gia, ngài thật sự không trở về một chuyến sao?"
Theo động tác của hắn, từ vòng tay nhanh chóng vang lên tin nhắn thoại, lời nói tràn đầy bất đắc dĩ lại không biết nên thế nào khuyên nhủ, nghe thật bất lực.
Lộ Nguyên Hầu nhíu mày, hờ hửng tắt tin nhắn đi, một chút ý định hồi đáp cũng không có.
Ting.
Người bên kia có vẻ cũng không nghĩ rằng sẽ được hồi đáp, lại thêm một tin nhắn nữa, chỉ là nội dung lần này khác hẳn.
"Nhị gia và tam gia đã quyết định tiến vào Tây Hoang quân khu."
Lời này thành công đánh động tâm tình đạm mạc của Lộ Nguyên Hầu.
Hắn hồi đáp một câu "đã biết" rồi tiếp tục nhắm mắt ngồi im trên ghế dựa.
Cốc cốc.
"Trung tướng?"
Hắn ngồi được năm phút thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, theo sau là âm thanh dò hỏi không chút gợi sóng của người tiểu binh.
"Vào đi."
Anh đáp.
Người tiểu binh nhanh nhẹn bước vào, làm nghi thức quân đội với hắn rồi nhanh chóng báo cáo.
"Người kia đã tỉnh lại."
Hắn nói xong thì im lặng đứng đó.
Lộ Nguyên Hầu cũng không nhiều lời thừa thải, hắn đứng dậy đi ra ngoài, người tiểu binh lập tức đuổi theo. Hắn đương nhiên sẽ không hỏi Lộ Nguyên Hầu đi đâu, dù sao cũng đã làm việc với hắn nhiều năm, tự nhiên biết nên đoán ý hắn thế nào.
…
Bệnh viện quân y Tây Hoang.
Lộ Nguyên Hầu vững bước chân đi trên hành lang bệnh viện, mặc kệ ánh mắt nóng rực của người xung quanh, nhanh chóng đến được phòng bệnh hắn muốn.
Cạch.
Tay hắn còn chưa chạm vào tay cầm thì cánh cửa đã mở ra.
"Trung tướng!"
Y tá sững lại một chút nhưng cũng lập tức phản ứng, lên tiếng chào hỏi.
Mạc Thanh đứng trong phòng nghe thấy theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn đến hắn thì sắc mặt có chút vi diệu nhưng cũng không thấy bất ngờ. Có điều, Lộ Nguyên Hầu lại bắt gặp được tình tự khó nói trên mặt ông. Hắn bất động thanh sắc mà nhíu mày một chút nhưng không có truy đuổi mà đưa mắt nhìn người đang nằm trên giường bệnh.
Người nằm trên giường nhìn thấy hắn thì giật mình một chút, nhưng nhanh chóng biểu hiện sự hờ hững, không nhìn hắn nữa mà đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
"Người bệnh mới tỉnh lại, mọi thứ bình thường."
Mạc Thanh lạnh nhạt đáp. Ý tứ chính là Lộ Nguyên Hầu có thể vô tư mà giao lưu với người bệnh.
Ông nói xong thì cũng không ở lại trong phòng nữa mà lướt qua Lộ Nguyên Hầu đi ra ngoài. Người của bệnh viện của rời đi theo, trong phòng chỉ còn lại Lộ Nguyên Hầu và người nằm trên giường kia, tiểu binh theo hắn thì đứng canh bên ngoài phòng bệnh.
Mạc Thanh biết, thời điểm người trong phòng này tỉnh lại thì Lộ Nguyên Hầu sẽ xuất hiện. Nếu là trước khi biết được chuyện của Hạ Mễ Chúc, có khi ông đã cho hắn sắc mặt tốt hơn, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ còn đang nằm chơi trong văn phòng của mình kia, ông lại không thể giữ vững tâm thái nữa.
Năm đó Lộ Nguyên Hầu có quân vụ trên thân, sẵn tiện ghế thăm Mạc Thanh đang trú ngụ tại một nông thôn, ông mới biết đến người này. Lại nói, Mạc Thanh là một bác sĩ khá có tiếng tăm, nhưng tính cách của ông lại khá cứng, sau khi rời bỏ công tác trên thân thì đến Nhạn thôn, ở trong một trạm xá nhỏ hành y, chính là ở thời điểm này ông nhận Hạ Mễ Chúc làm đệ tử.
Lộ Nguyên Hầu là thưởng thức tài năng của ông, cảm thấy ông ở lại nơi này quá mức lãng phí nên mới đưa ra lời mời, mời ông về bệnh viện quân y làm bác sĩ. Vốn dĩ Mạc Thanh sẽ không dễ gì đồng ý, nhưng ông vì tranh giành cho Hạ Mễ Chúc một tương lai mà chấp nhận. Chuyện xảy ra đêm đó Hạ Mễ Chúc cũng không có nói với ông, năm đó Hạ Mễ Chúc cũng không cùng ông rời đi, nhưng một lời đã nói, ông cũng không lằng nhằng mà lập tức lên đường đến Tây Hoang quân khu.
Sau khi ông đến đây thì cũng không gặp lại Lộ Nguyên Hầu nhiều nữa, dù sao nghiệp vụ của hai bên không giống nhau. Ông chỉ là không ngờ, Hạ Mễ Chúc vừa xuất hiện, ông lại được nhìn thấy Lộ Nguyên Hầu…
Là duyên phận như thế nào... Hay chỉ là nghiệt duyên?
Mạc Thanh lòng đầy tâm sự quay đầu nhìn cửa phòng đã đóng lại, mặc cho ánh mắt tìm tòi khó hiểu của quân nhân đứng gác ngoài cửa mà lững thững bước đi, một đường trở lại phòng nghỉ của mình. Đứa nhỏ lúc ông đi nằm sao thì bây giờ vẫn vậy, nhưng đã ngủ rồi. Trẻ con thời điểm này chỉ có ăn và ngủ, mỗi ngày có thể ngủ rất nhiều giấc. Ông mới đi có chút mà nó đã ngủ mất, ngoan ngoan khiến người ta không nhịn được mà yêu thương. Lại nghĩ đến ai đó, ông lại không tiếng động thở dài.
"Đi thôi, hôm nay chỉ học hai tiết lịch sử quân đội đế quốc nữa thôi, ngày mai mới chính thức vào học."
Giang Tấn thúc giục người đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh.
Hạ Mễ Chúc bị hắn vỗ giật mình tỉnh lại từ trong hồi ức rồi nhanh chóng nhận ra, từ lúc nào mà lễ khai giảng đã kết thúc rồi, thân ảnh của người kia cũng không còn trên sân trường nữa. Cậu máy móc đi theo Giang Tấn đến khu giảng đường, trong đầu không ngừng nhắc nhở mình đừng lại nghĩ ngợi lung tung nữa. Cậu đã rời đi nơi đó, cũng quyết tâm xóa bỏ đoạn ký ức kia, cho dù người đó bỗng dưng xuất hiện trong cuộc sống của cậu lần nữa thì nó cũng không thể trở ngại cậu tiến lên phía trước.
Không có gia đình cậu cũng có thể sống. Có một người sư phụ tốt, một đứa con đáng yêu ông trời ban cho, vậy là đủ.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cậu không cần phải tiếp tục xoắn xuýt những chuyện trong quá khứ hay cả tương lai chưa thấy kia, chuyện quan trọng lúc này là học thật tốt, cho Hạ Mễ Thụy một tương lai tươi sáng.
...
Lộ Nguyên Hầu từ buổi khai giảng đi về quân khu, đối với những tiếng chào hỏi theo nghi thức quân đội trên đường một mặt lạnh tanh, chỉ nhẹ gật đầu. Hắn vốn đã như vậy, người khác nhìn vào chỉ có kinh sợ, sùng bái chứ không có ý nghĩ khác.
Lộ Nguyên Hầu năm nay ba mươi, hắn bắt đầu nhập ngũ vào năm mười sáu tuổi. Không giống như nhiều người có bằng cấp rồi mới nhập ngũ, hắn chính là dùng thân phận bá tánh bình dân mà đi vào, từng bước leo lên. Vị trí hiện tại của hắn là danh xứng với thực, không thể móc mỉa. Đam Mỹ Trọng Sinh
Là trung tướng của đế quốc được người người kính ngưỡng, Lộ Nguyên Hầu trở thành đối tượng được chú ý. Lại thêm vẻ ngoài anh tuấn bất phàm, mày kiếm mắt phượng, sóng mũi cao thẳng, môi đầy đặn cùng chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, hắn lại càng được người chú ý hơn. Đến nay đã ba mươi nhưng vẫn chưa có hôn phối, Lộ Nguyên Hầu trở thành miếng thịt thơm nhiều người thèm muốn. Nếu không phải hắn tính cách khốc liệt, cử chỉ cứng rắn thì có lẽ lúc này bên người đã có con lớn ẩm bồng rồi.
Mấy năm nay chính phủ cũng có ra mặt khuyên giải anh, muốn anh chọn một người ưu tú để kết hôn nhưng anh vẫn làm lơ. Những người có chức có quyền có thân phận muốn bám lên anh lại càng thêm tích cực, nhưng chính là chưa có người thành công làm được điều đó.
Một Alpha cấp S, còn là trung tướng của đế quốc, tài nguyên như vậy sao có thể trùm mềm ủ bụi nhiều năm như thế được. Thật sự là lãng phí a…
Ting.
Tiếng tin nhắn vang lên từ vòng tay đánh động người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Đại gia, ngài thật sự không trở về một chuyến sao?"
Theo động tác của hắn, từ vòng tay nhanh chóng vang lên tin nhắn thoại, lời nói tràn đầy bất đắc dĩ lại không biết nên thế nào khuyên nhủ, nghe thật bất lực.
Lộ Nguyên Hầu nhíu mày, hờ hửng tắt tin nhắn đi, một chút ý định hồi đáp cũng không có.
Ting.
Người bên kia có vẻ cũng không nghĩ rằng sẽ được hồi đáp, lại thêm một tin nhắn nữa, chỉ là nội dung lần này khác hẳn.
"Nhị gia và tam gia đã quyết định tiến vào Tây Hoang quân khu."
Lời này thành công đánh động tâm tình đạm mạc của Lộ Nguyên Hầu.
Hắn hồi đáp một câu "đã biết" rồi tiếp tục nhắm mắt ngồi im trên ghế dựa.
Cốc cốc.
"Trung tướng?"
Hắn ngồi được năm phút thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, theo sau là âm thanh dò hỏi không chút gợi sóng của người tiểu binh.
"Vào đi."
Anh đáp.
Người tiểu binh nhanh nhẹn bước vào, làm nghi thức quân đội với hắn rồi nhanh chóng báo cáo.
"Người kia đã tỉnh lại."
Hắn nói xong thì im lặng đứng đó.
Lộ Nguyên Hầu cũng không nhiều lời thừa thải, hắn đứng dậy đi ra ngoài, người tiểu binh lập tức đuổi theo. Hắn đương nhiên sẽ không hỏi Lộ Nguyên Hầu đi đâu, dù sao cũng đã làm việc với hắn nhiều năm, tự nhiên biết nên đoán ý hắn thế nào.
…
Bệnh viện quân y Tây Hoang.
Lộ Nguyên Hầu vững bước chân đi trên hành lang bệnh viện, mặc kệ ánh mắt nóng rực của người xung quanh, nhanh chóng đến được phòng bệnh hắn muốn.
Cạch.
Tay hắn còn chưa chạm vào tay cầm thì cánh cửa đã mở ra.
"Trung tướng!"
Y tá sững lại một chút nhưng cũng lập tức phản ứng, lên tiếng chào hỏi.
Mạc Thanh đứng trong phòng nghe thấy theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn đến hắn thì sắc mặt có chút vi diệu nhưng cũng không thấy bất ngờ. Có điều, Lộ Nguyên Hầu lại bắt gặp được tình tự khó nói trên mặt ông. Hắn bất động thanh sắc mà nhíu mày một chút nhưng không có truy đuổi mà đưa mắt nhìn người đang nằm trên giường bệnh.
Người nằm trên giường nhìn thấy hắn thì giật mình một chút, nhưng nhanh chóng biểu hiện sự hờ hững, không nhìn hắn nữa mà đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
"Người bệnh mới tỉnh lại, mọi thứ bình thường."
Mạc Thanh lạnh nhạt đáp. Ý tứ chính là Lộ Nguyên Hầu có thể vô tư mà giao lưu với người bệnh.
Ông nói xong thì cũng không ở lại trong phòng nữa mà lướt qua Lộ Nguyên Hầu đi ra ngoài. Người của bệnh viện của rời đi theo, trong phòng chỉ còn lại Lộ Nguyên Hầu và người nằm trên giường kia, tiểu binh theo hắn thì đứng canh bên ngoài phòng bệnh.
Mạc Thanh biết, thời điểm người trong phòng này tỉnh lại thì Lộ Nguyên Hầu sẽ xuất hiện. Nếu là trước khi biết được chuyện của Hạ Mễ Chúc, có khi ông đã cho hắn sắc mặt tốt hơn, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ còn đang nằm chơi trong văn phòng của mình kia, ông lại không thể giữ vững tâm thái nữa.
Năm đó Lộ Nguyên Hầu có quân vụ trên thân, sẵn tiện ghế thăm Mạc Thanh đang trú ngụ tại một nông thôn, ông mới biết đến người này. Lại nói, Mạc Thanh là một bác sĩ khá có tiếng tăm, nhưng tính cách của ông lại khá cứng, sau khi rời bỏ công tác trên thân thì đến Nhạn thôn, ở trong một trạm xá nhỏ hành y, chính là ở thời điểm này ông nhận Hạ Mễ Chúc làm đệ tử.
Lộ Nguyên Hầu là thưởng thức tài năng của ông, cảm thấy ông ở lại nơi này quá mức lãng phí nên mới đưa ra lời mời, mời ông về bệnh viện quân y làm bác sĩ. Vốn dĩ Mạc Thanh sẽ không dễ gì đồng ý, nhưng ông vì tranh giành cho Hạ Mễ Chúc một tương lai mà chấp nhận. Chuyện xảy ra đêm đó Hạ Mễ Chúc cũng không có nói với ông, năm đó Hạ Mễ Chúc cũng không cùng ông rời đi, nhưng một lời đã nói, ông cũng không lằng nhằng mà lập tức lên đường đến Tây Hoang quân khu.
Sau khi ông đến đây thì cũng không gặp lại Lộ Nguyên Hầu nhiều nữa, dù sao nghiệp vụ của hai bên không giống nhau. Ông chỉ là không ngờ, Hạ Mễ Chúc vừa xuất hiện, ông lại được nhìn thấy Lộ Nguyên Hầu…
Là duyên phận như thế nào... Hay chỉ là nghiệt duyên?
Mạc Thanh lòng đầy tâm sự quay đầu nhìn cửa phòng đã đóng lại, mặc cho ánh mắt tìm tòi khó hiểu của quân nhân đứng gác ngoài cửa mà lững thững bước đi, một đường trở lại phòng nghỉ của mình. Đứa nhỏ lúc ông đi nằm sao thì bây giờ vẫn vậy, nhưng đã ngủ rồi. Trẻ con thời điểm này chỉ có ăn và ngủ, mỗi ngày có thể ngủ rất nhiều giấc. Ông mới đi có chút mà nó đã ngủ mất, ngoan ngoan khiến người ta không nhịn được mà yêu thương. Lại nghĩ đến ai đó, ông lại không tiếng động thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.