Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 51: Muốn tôi giúp em không?(H-)

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

27/01/2023

Hiếm có một ngày nghỉ, bình thường Hạ Mễ Chúc đều ngủ trưa, lúc này cũng không ngoại lệ.

Chỉ là hoàn cảnh mới, giường mới, cậu có chút không dám ngủ.

"Ngủ trưa?"

Thấy Hạ Mễ Chúc đi vào phòng ngủ Lộ Nguyên Hầu cứ tưởng cậu đi xem Hạ Mễ Thụy. Nhưng thấy cậu cứ nấng ná gần giường ngủ, hắn lên tiếng hỏi.

Hạ Mễ Chúc thấy hắn đứng bên cạnh tủ đồ, không biết có phải định đi ra ngoài hay không, nhưng nghe hắn hỏi thì cậu vẫn gật đầu.

"Vậy tôi cùng em ngủ trưa."

Nói xong hắn đi về phía cậu.

Hạ Mễ Chúc bối rối, cùng tay cùng chân bò lên giường, nằm xuống, đắp mềm, sau đó không dám nhúc nhích động đậy gì nữa.

Lộ Nguyên Hầu cũng giống cậu, nằm còn nghiêm chỉnh hơn cậu.

Hai người mỗi người nằm một bên, ở giữa còn một khoảng trống rộng chừng một mét...

Hạ Mễ Chúc hồi hộp một lúc, cuối cùng vẫn là ngủ mất trong mùi gỗ đàn ủ trong tuyết lạnh. Trước khi ngủ, cậu còn nghĩ mình sẽ không thể ngủ được, vậy mà ngủ được rồi cậu lại ngủ rất say, ngủ đến thơm ngọt.

Mùi hương kia quanh năm được ủ trong chăn nệm, dù Hạ Mễ Chúc không ngửi được tin tức tố cũng có thể ngửi ra. Cậu ngủ một hồi, dần dần chui hẳn vào trong chăn, chỉ lộ ra mỗi một mái tóc đen mềm mại, cả khuôn mặt nhỏ đều dán vào chăn.

Ngủ đến no đủ rồi tự mình tỉnh lại Hạ Mễ Chúc lập tức phát hiện không đúng.

Cậu... Cậu từ bao giờ lăn vào trong ngực người kia rồi???

Không chỉ vậy, đầu còn gác lên bắp tay người đàn ông, tay ôm lấy eo, chân lồng vào chân... Người đàn ông cũng nằm nghiêng thân, tay phủ hờ trên eo mông cậu. Hơi thở đều đặn, lòng ngực phập phòng... Mọi thứ đều khiến Hạ Mễ Chúc hóa đá, không dám nhúc nhích cục cựa...

Không khí trong phòng ngủ bắt đầu đặc sệnh, nóng lên.

Bởi vì hai người đều mặc quần áo rộng rãi thoải mái, trong lúc ngủ khó lòng không bị hé mở, cuốn lên.

Tựa như lúc này, Hạ Mễ Chúc cảm thấy được rõ ràng lòng bàn tay nóng rực của người đàn ông nữa áp lên da thịt nơi eo mông cậu, nóng đến mức tê dại...

Hầu kết cậu lăn lộn, lòng nói phải nghĩ cách thoát khỏi tình huống này, nhưng đầu óc cậu lại như hồ đặc, tất cả xúc cảm đều dồn về vị trí tiếp xúc thân mật nhất của hai người, đôi mắt dần mù mịt.

Soạt.

"Hư..."

Người đàn ông bỗng nhiên cựa mình, phát ra một tiếng hừ từ trong cổ họng. Tầm mắt Hạ Mễ Chúc vừa lúc nhìn thấy khối vật thể nhô ra dưới cổ hắn chuyển động, đường cong lưu sướng, quyến rũ mê người. Hạ Mễ Chúc như nghe được tiếng mình khẽ nuốt nước miếng...

Không những thế, thời điểm người này cựa mình, bàn tay lớn kia lại cực kỳ tự nhiên lại thuận tiện chui vào áo cậu, áp lên tấm lưng thon gầy của cậu, đồng thời siết chặt cái ôm, ép lòng ngực của hai người sát lại đến mức không còn kẻ hở.



Không ổn... Hạ Mễ Chúc cảm thấy mình sắp không ổn rồi... Cậu... Cậu giống như nổi lên phản ứng...

"Dậy rồi?"

Giọng nói khàn khàn nam tính này vang lên, Hạ Mễ Chúc đánh cái giật thót, trống ngực đập như điên rồi.

Vừa nói, cánh tay vốn đặt hờ trên giường cho cậu gác đầu lên cũng co lại, ôm lấy vòng eo của cậu... Là ôm một cách trần trụi, không hề có một lớp phòng ngự nào mà cứ thế dán lên da thịt. Da cậu mát lạnh, lòng bàn tay người kia lại nóng rực, hai thái cực này tra tấn cậu đến không xong.

"Tiên... Tiên sinh..."

Hạ Mễ Chúc khó khăn lên tiếng, nhưng lại đổi về một câu "em gầy quá" của người đàn ông. Trong lúc đó còn thuận tiện xoa xoa lớp da thịt mẫn cảm nơi eo hông của cậu.

"Ngủ dậy rồi, buổi chiều có dự định gì không?"

Người đàn ông không có chút nào ý tứ muốn buông người ra, giọng nói đều đều thêm chút khàn khàn lúc mới tỉnh lại chứ không có nhuộm thêm thứ cảm xúc nào khác nữa. Thế nhưng hành động của hắn nào có bình thường!!!

"Em... Em bình thường... Đều là ở nhà chơi cùng a Thụy..."

Hạ Mễ Chúc gian nan đáp lời, ý thức đều đặt ở nơi bàn tay người kia tùy ý xoa nắn mông cậu. Người đàn ông giống như chỉ là tùy tiện xoa, thật nhẹ nhàng gạt bỏ hai lớp quần, trực tiếp áp lên da thịt. Cậu cảm thấy tiểu Chúc đã thức tỉnh, chọc vào hông người đàn ông. Hạ Mễ Chúc vô thức vặn người muốn tránh né những các đụng chạm kia...

"Tiên... Tiên sinh ưm..."

Đậu hồng trước ngực bị người xoa nhẹ, Hạ Mễ Chúc vô thức rên lên, muốn nói gì đó cũng không còn nhớ nữa.

Nóng... Nóng quá... Trong chăn thật nóng...

Hạ Mễ Chúc vô thức cử động, đôi chân ma sát đôi chân, khó chịu vặn vẹo.

"Tiên sinh... Em..."

"Ừm?"

Người đàn ông giọng điệu bình tĩnh hỏi lại. So với cậu đang ở trong biển lửa, hắn lại giống như đang nằm trên băng tuyết.

"Hức... Em nóng..."

Giọng cậu nức nở. Một chân cậu bị hắn nâng lên, quấn vào eo người đàn ông lúc nào. Bàn tay người kia nhào nặn mông cậu càng thêm sắc tình, ngón tay lâu lâu còn xẹt qua miệng nhỏ ẩn giấu giữa hai cánh mông mềm.

"Muốn tôi buông em ra không?"

Người đàn ông bình thản hỏi, tay xoa nắn đậu hồng của cậu càng thêm mạnh bạo, hết xoa lại gảy, chà sát không ngừng.

"Tiên sinh... Em..."



Giọng Hạ Mễ Chúc nhỏ như tiếng mèo kêu, còn mang theo nức nở nghẹn ngào, rõ ràng đã bị đùa giỡn đến động tình. Âm thanh này nghe vào tai nhất định không có người đàn ông nào chịu nổi, thế mà Lộ tướng quân của chúng ta vẫn trấn định mười phần. Trừ người anh em bên dưới cứng rắn như sắt ra, đến nhịp tim cũng không nhanh hơn một phân so với bình thường, hơi thở không hề rối loạn. So với người trong lòng ngực hắn, thật sự là đối lập rõ rệt, khiến người giận sôi máu.

"Tiên... Tiên sinh... Đừng... Đừng trêu em nữa... Hư... Em khó chịu..."

Hạ Mễ Chúc hai tay nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, đầu dúi vào hõm cổ hắn, van xin một cách yếu ớt.

Lộ Nguyên Hầu rũ mi nhìn người trong lòng ngực khuôn mặt ửng hồng, quần áo xốc xếch nữa hở nữa kín, tất cả đều do mình gây ra mà khóe môi không nhịn được nhếch lên. Phản ứng đáng yêu như vậy... Cũng không biết tự mình an ủi mình...

"Muốn tôi giúp em không, tiểu Beta?"

Chữ "tiểu Beta" kia chẳng khác nào cái móc câu sắc bén móc lấy dục vọng của Hạ Mễ Chúc moi ra.

"Hức..."

Hạ Mễ Chúc nức nở, bị ép đến khóc.

Chẳng thà người này một phát tới luôn, cậu sẽ không phản kháng đâu, cố tình hắn lại... Nhất định muốn ép cậu đến mức này, còn phải ép cậu nói ra lời xấu hổ chết người kia... Người này quá xấu...

Cậu... Cậu thật sự không muốn hắn buông cậu ra, nhưng... Nhưng...

"Nói đi, chỉ cần em nói muốn, tôi cái gì cũng cho em. Nói đi, tiểu Beta của tôi..."

Người đàn ông khẽ khàng quyến rũ bên tai cậu, còn liếm lộng yêu thương vành tai non mềm của cậu đến ướt nhẹp.

"Tiên sinh... Ngài thật xấu..."

Hạ Mễ Chúc run rẩy lên án.

"À... Vậy tôi..."

"Em... Em muốn..."

Hạ Mễ Chúc gấp đến độ hô lên, còn làm ra phản ứng đặt biệt kinh người. Cậu vậy mà vươn tay xuống, nắm lấy vật to lớn đã nổi đầy gân guốc của người đàn ông từ trong quần hắn mang ra, còn dùng đôi mắt mù sương kia nhìn hắn.

Hầu kết người đàn ông lăn lộn vài cái.

Cái gì gọi là khai trai rồi sẽ không ngừng lại được?

Chính là đây.

Lộ Nguyên Hầu cảm thấy ba mươi năm cuộc đời hắn không chút dục vọng, chính là để ở lúc này bùng lên. Lần trước hắn chẳng nhớ cái gì, thế nhưng cơ thể của hắn theo bản năng vẫn là nhớ đến cảm giác ăn thịt. Dù cho lòng hắn thật sự không động, thân thể cũng vẫn thành thật mà động lên.

.......................................................................

Năm mới an lành nhé. Nhớ like cho đầy đủ ko tui ăn luôn chương H phía sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook