Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 82: Ngày đầu tiên kỳ mẫn cảm (H)

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

09/02/2023

Hạ Mễ Chúc không biết tiểu binh đang cực lực sùng bái đối với mình, cậu được Lộ tiên sinh khàn giọng ảo não nhận sai, lại thêm động tác nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đầu dụi vào hõm cổ cậu như cún lớn lấy lòng. Ngực cậu nóng lên, hai tay ôm đầu người đàn ông, một tay vỗ về, một dùng lực đạo vừa đủ ấn ấn ***** ** sau dái tai và sau gáy của hắn, muốn dùng cách này xoa dịu Lộ tiên sinh.

"Ngài nói xem, a Thụy mấy ngày không nhìn thấy chúng ta có chịu nổi không?"

Cậu câu có câu không, muốn dời sự chú ý của người đàn ông đi, hy vọng duy trì được đến nhà.

"Chịu được."

Giọng người đàn ông vạn phần cứng rắn đáp lại.

Ý tứ chính là không được cũng phải được.1

Hạ Mễ Chúc cười khổ trong lòng. Cậu biết Alpha đang trong kỳ mẫn cảm rất có ý thức lãnh thổ. Dù tiểu Mễ Thụy có là con hắn thì cũng không thuộc diện được ưu tiên. Cũng chỉ dành ủy khuất nó vài ngày, hy vọng sư phụ có thể dỗ được nó.

"Tiên sinh sẽ không giận em chứ?"

Hạ Mễ Chúc nghĩ nghĩ, cậu uốn lưỡi ba lần cẩn thận hỏi.

"Giận."

Có điều Lộ tướng lại không cho cậu cơ hội được đại xá, một chữ kia như nghiến từ trong yết hầu, chọc cho Hạ Mễ Chúc run rẩy.

"Phải phạt nặng."

Lời này vừa ra, cả tiểu binh đang lái xe cũng phải xót xa cho Hạ Mễ Chúc, còn có chúc cậu thượng lộ bình an.

Xe đúng lúc này ngừng lại.

Hạ Mễ Chúc không biết Lộ tướng làm sao mở được cửa với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cạch một tiếng cậu đã bị đặt trên cửa chính, bị hôn đến không thở nổi.

Cảm nhận bàn tay mang theo lửa nóng như muốn tưới tắn cả người, Hạ Mễ Chúc đến giãy giụa cũng không có khả năng, hai ba cái đã bị lột đến trơn bóng.

"Ưm... Tiên sinh a..."

Hạ Mễ Chúc cả người treo trên thân nam nhân, cong lưng đón nhận từng cái yêu thường dồn dập trên cổ, trên đậu hồng trước ngực. Phía dưới nơi yếu ớt còn bị hai hay ba bốn ngón tay gì đó... Ra ra vào vào đến khiến cậu điên cuồng, muốn nói cái gì cũng quên sạch.

"Tiên ưm... A tiên sinh... Hức A..."

Tiểu Beta ưỡn ngực ngẩng cao đầu hét lớn. Tiểu Chúc Chúc ở thời điểm Hầu đại ca đỉnh đến cuối hang động đã nhịn không được bắn ra. Hai chân đang bắt chéo sau lưng nam nhân giật giật vài cái rồi thoát lực mà buông xuống một cách tội nghiệp.

Nhưng chưa đợi cho cậu thả lỏng thì cuồng phong vũ bão đã kéo tới.

"Ưm ư ư..."

"Ai cho em lá gan đó..."

"Ư a ức..."

"Hử..."



"A a..."

"Muốn người ta sinh khỉ con cho tôi?"

"Không! A..."

Nước mắt sinh lý theo má gầy trượt thẳng xuống cằm lại được đầu lưỡi nóng rực của nam nhân cuốn lấy, nuốt mất.

Bốp!

"A..."

"Tại sao làm vậy?"

Nam nhân nào đó xuống tay không biết nặng nhẹ, vừa đánh vừa hỏi.

Hạ Mễ Chúc chẳng còn biết mông có đau hay không, thế nhưng từng đợt tê dại từ xương cụt truyền đến đỉnh đầu, lại từ đầu xuống ngón chân, khiến cậu không nhịn được kẹp chặt cửa mình.

"Buông ra!"

Ai đó uy hiếp nói. Tiểu Beta bị dọa lập tức buông Hầu đại ca ra, còn đáng thương nức nở một tiếng.

"Hức..."

"Còn dám nữa không?"

"Hức ư ư..."

Tiểu Beta nào đó nói không được, không ngừng lắc đầu.

"Tôi thấy gan em vẫn lớn lắm..."

Ai đó đặt cậu lên cửa không ngừng ra vào như muốn mài chết cậu mới chịu. Cả người cậu đều dựa hết lên ván cửa, thân dưới lại vắt vẻo trên vật to lớn đang đỉnh lộng như bão táp kia. Eo hông bị nắm chặt mà nhấc cao lên, khiến cho mỗi cái tiến vào đều sâu đến tận hoa tâm, ngập trong khoang sinh sản nóng rực mềm mại.

"Ưm ư... Nóng ư ư..."

"Nóng ở đâu?"

Nam nhân đỡ thân hình cậu lên, hai tay tráng kiện đỡ lấy hai chân cậu, dùng tư thế lưng dựa vào ngực mà vừa đi vừa thúc vừa hỏi.

Hạ Mễ Chúc bày ra một tư thế cực kỳ mị nhân, cong thân mình ngã đầu trên vai Lộ tiên sinh, hai tay vòng ra sau lưng, ôm đầu người đàn ông như ôm cái phao cứu mạng, há miệng thở dốc như người sắp chết đuối đến nơi. Mà cậu càng thấy khó thở thì cửa mình lại càng buột chặt, buột đến ai đó muốn tước vũ khí đầu hàng.

Nhưng nam nhân trong kỳ mẫn cảm đã suồng sã cuồng dã không nói, năng lực kéo dài cũng kinh người. Hạ Mễ Chúc cảm thấy nơi mềm mại kia của cậu giống như sắp bị mài rách ra rồi nhưng thanh sắt nóng như lửa kia vẫn không có dấu hiệu gì là muốn bắn...

"Hức a... Cho em đi... Muốn chết... Ư ư..."

Hạ Mễ Chúc còn chưa nỉ non ỷ ôi xong đã bị người dùng miệng rót vào gì đó không được ngon cho lắm. Có điều dưới môi lưỡi quấn quýt của ai đó, cậu cũng buộc lòng phải nuốt hết.



"Đủ chưa?"

"Ư ư... Không phải... Hức hức..."

Hạ Mễ Chúc đáng thương lắc đầu nguầy nguậy phản bác trong tuyệt vọng.

"Chứ muốn cái gì?"

Âm thanh từ tính lại trầm khàn quyến rũ còn mang theo ý cười của nam nhân rót vào tai cậu như rót mật, chỉ là dưới hông vẫn không ngừng đỉnh mạnh, đỉnh đến tiểu Beta nấc lên từng đợt, trông càng thêm đáng thương.

"Ngài xấu hức... Buông a..."

"Em bắn quá nhiều."

Ai đó ác ý bịt lấy tiểu Chúc Chúc, một tay vẫn có thể gọn gàng vừa đi vừa đỉnh cậu từ phòng bếp lên cầu thang mà chẳng chút áp lực nào.

Hạ Mễ Chúc chưa từng trải qua trận yêu đương nào cuồng dã như vậy, cả người như sắp bị mài thành nước. Nguyên căn nhà đều đã tràn ngập mùi vị khiến người đỏ mặt tim đập nhanh, còn có pheromone như hóa thành thực chất động lại trong mỗi ngõ ngách, tựa như đang đánh dấu chủ quyền.

Cho dù là nhà họ nằm riêng biệt ở một khu, xung quanh còn có đường vừa đủ cho xe chạy qua nhưng hiện tại đã chẳng có ai chịu nổi mà dám đặt chân vào con đường này. Quan trọng là xung quanh đều có binh sĩ Beta đứng giữ, tránh cho Omega không ngại vất vả chạy đến thi nhau phát tình thì càng khổ.

Cả khu ký túc xá quân đội bị đưa vào trạng thái giới nghiêm chỉ vì Alpha có cấp bậc cao nhất đế quốc đang ở trong kỳ mẫn cảm.

Hạ Mễ Chúc từ thời điểm về nhà đã không biết trời trăng mây gió, khó khăn lắm mới được người đặt lên nệm giường mềm mại. Thế nhưng nệm giường cũng chỉ khiến cho cuộc mây mưa này càng thêm ác liệt...

"A!..."

Đợi Lộ tiên sinh lần đầu từ bi tha cho cũng đã là hai ba tiếng sau... Hạ Mễ Chúc nằm vật trên giường không động đậy được.

Này so với huấn luyện cường độ cao còn mất sức hơn, Hạ Mễ Chúc khổ sở nghĩ.

Chỉ là cậu chưa biết, những ngày sau mới là ác mộng của cậu...

Hạ Mễ Chúc đang lim dim bị người lật lại, ôm lên.

"A... Tiên sinh..."

Tiểu Beta mềm như cọng bún, hiện tại bị nhún qua nước nóng cả người lại nhũn ra, toàn thân hiện lên màu hồng tươi đẹp ngon miệng.

"Hức a..."

Cậu cửa mình ngậm Hầu đại ca, nằm bẹp trên người nam nhân không gượng dậy nổi.

Mặc cho sóng nước dập dền theo nhịp nữa người dưới, nữa người trên cậu chẳng động đậy được đến một ngón tay úp trên lòng ngực hắn, há miệng thở dốc không ngừng.

Ai đó nhàn nhã giống như đi dạo chơi không ngừng lắc hông, bàn tay sắc tình trượt lên trượt xuống trên cơ thể tiểu Beta mướt rượt. Lâu lâu hắn sẽ thèm được nếm thử vị dâu tây mà ngậm lấy đôi môi thơm ngọt của tiểu Beta, đảo lộng một vòng trong khoang miệng ấm nóng.

Mỗi cái vào vào ra ra lại kéo theo rất nhiều con cháu của Lộ tiên sinh, nhưng nhờ vậy mà bụng nhỏ đang căng tròn của tiểu Beta cũng xẹp xuống, không khiến cậu căng tức đến khó chịu.

Hạ Mễ Chúc lắm lúc bị đỉnh đến hôn mê bất tỉnh còn mơ màng nghĩ, mấy hôm trước họ còn vừa làm, sao vẫn nhiều như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook