Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 96: Quyến rũ chết người (H)

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

14/02/2023

"Phù! Phù!"

Nước miếng văng đầy bánh kem.

"Ha ha!!"

Đám người nhìn mà cười vang.

"Ya! Ya!"

Hạ Mễ Thụy gắng hết sức cũng không thổi tắt được mấy ngọn nến, gấp đến độ mặt mày đỏ bừng đáng yêu, bực bội mà chu mỏ hô lên tựa như tố cáo.

"Ha ha... Ba ba thổi cùng con được không?"

Hạ Mễ Chúc bị nó chọc cười, lại thấy nó đáng thương quá, quyết định giúp đỡ nó.

"Ba phù!"

Đứa nhỏ lập tức hưởng ứng.

Thế là hai ba con lại phù phù mất cái, cuối cùng cũng tiêu diệt sạch đám nến trên bánh kem.

"Ya! Ya!"

Đứa nhỏ như làm được thành tựu lớn, hai cánh tay nhỏ quơ quơ hưng phấn không thôi.

Đám người nhìn mà vui vẻ không nhịn được.

"Bảo bối thật giỏi nha!"

Hạ Mễ Chúc không quên tán dương nó, đổi lại là đứa nhỏ cười khanh khách.

Bọn họ sau đó mỗi người một câu, chọc cho đứa nhỏ ê a không ngừng. Một bữa tiệc nhỏ đơn giản không hề nói đến những chuyện ngoài lề, tất cả đều vây quanh tiểu bảo bối Hạ Mễ Thụy, thế nhưng chủ khách đều vui, đều tận hứng.

Dù trong lúc giữa chừng Vệ Kiêu có hỏi Lộ Nguyên Hầu vài câu không được rõ ràng ý nghĩa nhưng cũng không có ảnh hưởng nhiều đến chủ khách.

Mục đích của bữa tiệc xem như đạt được rồi.

Chỉ là đứa nhỏ tinh lực ít, nói cười một hồi, lại được ăn no, chẳng mấy chóc đã ngáp một cái thật to.

Hạ Mễ Chúc đem nó bế lên vỗ về một chút đã ngủ say rồi.

Chủ nhân bữa tiệc đã ngủ, khách nhân đều đã ăn no, cũng nên tan tiệc được rồi.

Đám người ở trước cửa căn-tin chia tay nhau. Hạ Mễ Chúc nhờ Vệ Kiêu đưa Giang Tấn đến bên ngoài quân khu, rời khỏi cổng là hắn có thể tự về được rồi.

Lo lắng chu toàn rồi cậu mới cùng Lộ tiên sinh và sư phụ mình đi về hướng ký túc xá quân đội.



Đến lúc về đến nhà đã là chín giờ tối rồi.

Bữa tiệc chỉ diễn ra hai tiếng đồng hồ nhưng không hiểu sao Hạ Mễ Chúc lại thấy mệt lắm.

Tắm cũng không muốn tắm mà chỉ muốn nằm vật ra giường.

Khổ nổi trên người cậu toàn mùi lẩu, không thể không đi tắm một cái. Trong lúc đó Hạ Mễ Thụy được Lộ tiên sinh chăm sóc đơn giản nằm vào giường nhỏ của mình ngáy o o rồi.

Lộ Nguyên Hầu đợi một chút không thấy tiểu Beta nhà mình đi ra. Sợ cậu ngủ luôn trong nhà tắm, hắn chỉ đành đứng lên đi thúc giục.

"Tiểu Beta?"

Lộ Nguyên Hầu đứng bên ngoài gọi một tiếng. Thân hình hắn cao lớn gần như che chắn cả cửa nhà tắm, bóng mờ phủ trên tấm kính khiến nó trông có vẻ tối lại. Nếu người bên trong còn tỉnh nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa.

"Ưm..."

Đáp lại lời Lộ Nguyên Hầu chỉ là một tiếng hừ từ trong khoang mũi, mềm nhũn tựa tiếng mèo kêu.

Cửa phòng tắm là khép hờ, âm thanh kia chuẩn xác rơi vào trong tai Lộ Nguyên Hầu.

Mày hắn nhíu lại một chút, sau đó tự nhiên mà đẩy cửa phòng tắm đi vào.

Không ngoại lệ nhìn thấy một con Beta đang nằm trong bồn tắm lim dim ngủ mất.1

Thân hình Hạ Mễ Chúc được nước bao phủ đến ngực, còn cánh tay, bả vai của cậu vắt vẻo trên thành bồn, cả người bởi vì ngâm nước nên ửng hồng diễm lệ. Mặt nhỏ gác trên bắp tay trắng mịn khỏe khắn nhưng không có nhiều thịt thừa. Khuôn mặt nhỏ bị đè ép khiến cho đôi môi hồng theo lẽ thường mà hơi chu ra, ướt át.

Khung cảnh này đập vào mắt ai đó, lực sát thương đặc biệt lớn.

Sau nhiều ngày rèn luyện, dưỡng lại dưỡng, hiện tại tuy Hạ Mễ Chúc vẫn không có nhiều khác biệt lắm, thế nhưng nơi đầy đặn thì lại càng căng mọng, đường cong cơ thể cũng xinh đẹp, có mị lực hơn.

"Ưm..."

Hạ Mễ Chúc cảm thấy sóng nước dập dền một chút, theo bản năng mà nhúc nhích thân mình đang thả lỏng trong bồn tắm, môi nhỏ hơi hé ra rầm rì chứ một chút cảnh giác đều không có. Cái này đặt ở tình huống khác, nhất định sẽ bị Lộ tướng ta răn dạy liền.

Cho đến khi bụng nhỏ bị một bàn tay ôm lấy, cái mông cùng với cửa mình phía sau đang ngập trong nước bị xoa nắn sắc tình thì cậu mới giật mình bừng tỉnh.

Nhưng tỉnh thì tỉnh chứ chẳng thể cứu vãn được tình thế nữa.

"Ưm hư... Tiên sinh..."

Vòng tay quen thuộc đủ để Hạ Mễ Chúc không chút phòng bị nào giao ra thân mình, dù vẫn còn chút ngượng ngùng nhưng thật sự hưởng thụ được người yêu thương mà rên rỉ ngọt ngào.

Cậu bị hắn ôm lấy, nằm ngửa trên thân nam nhân tràn ngập hữu lực, cậu bé được vuốt ve xoa nắn, miệng mềm cũng được yêu thương hết mực mà nhũn ra, ướt át.

"Hức a... Tiên sinh..."

"Ừm."



"Lớn... Hức..."

Không có nam nhân nào được người yêu tán dương mà không hưng phấn.

Vật vĩ đại kia vốn đã không nhỏ nay càng thêm phình to, nằm ở trong lối đi chật hẹp kia trở nên có chút quá sức, căng đến vách thịt bóng loáng, trướng đau.

Nhưng so với đau đớn khi bị kéo căng kia, cảm giác ngứa ngấy lại còn nhiều hơn, khiến cho Hạ Mễ Chúc bất giác không nhịn được mà co rút, ngọa nguậy đứng lên.

"Hừ..."

Lộ tướng bị kẹp chặt đến không xong, mém chút tước vũ khí đầu hàng mà vỗ lên mông ai kia một cái không nặng không nhẹ nhưng lại mang đến kích thích quá mức, cũng khiến người tê dại.

"Ha... Tiên sinh..."

Lộ Nguyên Hầu nhìn tiểu Beta của mình động tình mà cong lên thân mình, ở trước mặt hắn bày ra dáng vẻ mê người, cái mông còn ép sát xuống, tựa như muốn nuốt chửng thứ bị cậu ngậm bên trong khiến cậu lớn của hắn không ngừng giật nảy, ám trầm trong đáy mắt càng sâu.

"Muốn không..."

Hắn ở bên tai thổi gió, môi mỏng ngập lấy vành tai non mịn của tiểu Beta. Bàn tay lớn lại ở nơi bụng nhỏ bị hắn chiếm cứ đến mức lộ lên hình dáng của hắn mà không ngừng vuốt ve, mang đến từng tấc tê dại cho Hạ Mễ Chúc.

"Muốn ư..."

Hạ Mễ Chúc ý loạn tình mê mà theo bản năng đáp lại, sâu bên trong còn không ngừng co thắt dữ dội, tựa như đang chứng minh cho ai đó thấy cậu thật sự rất muốn, rất gấp.

"Muốn thì tự nhúng đi, tiểu Beta..."

"Ưm..."

Hạ Mễ Chúc dù đang mê muội nhưng vẫn bị lời này của hắn chọc cho ngượng chín, từ khuôn mặt đến thân mình đều ửng hồng. Bởi vì cậu ngượng ngùng nên cửa mình cũng buột chặt, mấp mấy không ngừng.

"Ngoan..."

Ai đó không có vì cậu xấu hổ mà buông tha, không ngừng dụ dỗ bên tai.

Hạ Mễ Chúc tê dại trong lòng. Nhưng một khắc khóe mắt cậu nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông phía sau một mặt ẩn nhẫn lại quyến rũ nam tính ngập trời, Hạ Mễ Chúc quyết tâm.

Lộ Nguyên Hầu nhìn tiểu Beta quay lưng về phía mình, sóng lưng căng thẳng cùng bờ mông đang khẽ khàng nhấc lên, tất cả đều khiến dục hỏa trong người hắn sôi trào dữ dội.

"Ưm a..."

Lần đầu chủ động ở trên người tiên sinh nhà mình nhún nhảy, Hạ Mễ Chúc nữa ngượng nữa lại muốn chiếu cố vui thích cho ngài ấy mà cố gắng hết mình. Dần dần lại ở trong khoái cảm tìm thấy mới mẻ xa lạ, tiểu Beta càng ngày càng trở nên phóng túng, càng khiến người đàn ông mê muội lên.

"A a... Nhanh hức... Ư ư..."

Hạ Mễ Chúc bị người nắm eo, làm chủ tiết tấu đến mức không sao chịu nổi mà lớn giọng rên rỉ mị nhân, vách thịt không có một lúc nào buông lỏng mà hút chặt vật kia, tựa như muốn xoắn chết nó mới chịu.

Lộ Nguyên Hầu bị cậu hút đến tê dại. Mắt thấy tiểu Beta muốn đến cao trào, khoang sinh sản chấn động dữ dội thì hắn tăng lên tốc độ đỉnh lộng. Sóng nước trong bồn bị hai người dày vò đến mức tràn hết một nữa ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook