Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 154: Sao có thể???

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

08/03/2023

Giang Tấn chống tường đứng sững như vậy cũng có mấy phút mới triệt để bình ổn cảm xúc, nhưng sau đó hắn lại muốn đánh người rồi.

“Vệ Kiêu anh là tên khốn kiếp…”

Hắn nghiến răng đến kêu vang mà nặng nề hộc ra một câu mắng chửi người như vậy. Nếu không phải có tiếng nước chảy che chắn, hắn nhất định sẽ bị kỷ luật vì xúc phạm thủ trưởng.

Ngược lại là Vệ Kiêu đi nhưng thật chất chỉ đổi sang phòng bên cạnh tiếp tục tắm lại nhạy bén mà nghe được tiếng chửi này của hắn nhưng cũng chỉ cười, còn cười một cách sung sướng nữa.

Cả hai người đều không biết hành vi hôm đó có để lại cái gì khác biệt hay không, chỉ là Giang Tấn biết hắn bị giấc mơ sắc tình đêm đó chọc cho gân xanh nổi đầy đầu. Kết quả ngày hôm sau lên chiến trường hắn đánh giết hăng đến nổi lúc trở về xương cốt tựa như muốn rã rời ra.

Lúc Giang Tấn mang theo vết thương do bị giáo mác gây ra đi đến trạm y tế băng bó thì nhìn thấy Khúc Ninh, Omega cấp S của Hạ quốc đang đứng bên cạnh bác sĩ Mạc Thanh vừa hỗ trợ vừa học tập. Hắn không nhịn được mà nhíu mày một cái rồi lại nghĩ đến Hạ Mễ Chúc đang ở Tây Hoang chăm con.

Nếu không phải vì vậy, có lẽ hiện tại Hạ Mễ Chúc sẽ cùng hắn kề vai chiến đấu rồi.

Chỉ là những lần sau đó hắn liên tục nghe thấy nhiều quân nhân không biết tại sao lại bàn tán chuyện Khúc Ninh cũng tốt gì đó, cũng xứng gì đó với Lộ tướng, mày hắn nhăn còn lợi hại hơn.

Lại giống như hôm nay, hắn nữa đối phó với Vệ Kiêu tên khốn kiếp dám “lợi dụng” hắn với ý đồ phát tiết dục vọng một cách quang minh chính đại nữa đi đến trạm y tế, vừa đến cửa đã nhìn thấy Lộ Nguyên Hầu đang nằm trên một giường bệnh, Khúc Ninh lại lượn lờ quanh đó… Nếu không phải Vệ Kiêu giữ chặt hắn, hắn nhất định sẽ chạy đến chửi thẳng mặt Khúc Ninh.

Giang Tấn nhìn Lộ tướng, ngài ấy không có vẻ gì là bị thương, không biết tại sao lại nằm ở đây. Hắn liếc mắt qua nhìn Vệ Kiêu ý hỏi.

“Hắn nhiều đêm không ngủ, lao lực quá độ nên đến đây nhờ bác sĩ Mạc mát-xa vật lý trị liệu vừa ngủ một chút.”

Vệ Kiêu không nhanh không chậm nói. Vậy mà hắn còn không quên chuyện đang thương lượng mà tiếp tục hỏi Giang Tấn: “Cậu cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?”



Giang Tấn trừng trừng nhìn anh ta một cái rồi hấc cái tay đang giữ lấy mình ra, đi thẳng đến chỗ nhân viên chuyên quản lý, cấp phát thiết bị cùng thuốc men, lúc đi ngang qua Khúc Ninh còn không quên hừ một tiếng.

Vệ Kiêu còn chưa kịp cười hắn một Alpha lại đi chấp nhặt với Omega chỉ vì cậu ta có ý đồ với chồng của bạn đã nghe hắn nói với nhân viên y tế rằng: “Thuốc ức chế Alpha.”

“Kỳ mẫn cảm?”

Nhân viên y tế là một Beta nam khựng lại một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi.

Giang Tấn tận lực bỏ qua ánh mắt mãnh liệt của ai đó, bạnh ra quai hàm gật đầu với cậu ta.

“Đừng trách tôi nhiều chuyện, thế nhưng tôi khuyên anh thế này. Thời điểm chiến tranh áp lực, tìm một Beta phát tiết chút cũng tốt hơn là dùng thuốc ức chế. Chuyện này trong quân đội không hề kỳ lạ, anh nhất định có thể tìm được người. Tất nhiên tôi sẽ đưa thuốc cho anh rồi, đừng nhìn tôi như vậy. Tôi không định tiến cử mình đâu.”

Nam Beta bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Tấn nhìn đến rét căm căm thì thức thời mà đưa thuốc ra, còn không quên bày tỏ thái độ.

Giang Tấn cầm lấy thuốc xong cũng không nói lời nào mà đi thẳng ra ngoài. Lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt kỳ dị của người kia, hắn không nhịn được đánh cái rùng mình, bước chân cũng bất giác nhanh hơn. Tốt nhất là có thể cách cái người kia ra thật xa. Hắn cũng hận cái nhân viên y tế nhiều chuyện kia không biết bao nhiêu lần cho đủ.

Hắn thử tưởng tượng nếu hắn dám làm như vậy, kết quả cái mông của hắn sẽ nở hoa trước khi hắn khiến cái mông người khác nở hoa cho xem.

Cũng vì chuyện này mà Giang Tấn không có hơi đâu đi để ý Khúc Ninh, cái Omega không có tiết tháo kia. Rõ ràng đã giống như từ bỏ rồi, vậy mà hiện tại không có Hạ Mễ Chúc ở đây lại muốn nhân lúc chủ vắng nhà mà thừa cơ lẻn vào.

Khúc Ninh đối với cái nhìn của người khác có để ý hay không chỉ có mình cậu ta biết. Cậu ta có muốn nhân nhà trống mà vào không… Chuyện này phải đợi cậu ta đẩy cửa vào mới nói rõ được.

“Bác sĩ Mạc, tôi có thể học bấm huyệt với ngài được không?”

Mạc Thanh đang loay hoay với vết thương bị bưng mủ của một binh lính thì nghe thấy Omega vẫn đi theo làm trợ lý của ông khoảng thời gian này nhẹ giọng nói như vậy. Ông động tác tay chỉ ngừng lại một chút rồi vẫn vững vàng mà xử lý vết thương, miệng lại nói: “Cậu nếu muốn học thì đợi chiến tranh trôi qua, đi đăng ký một khóa học là có thể rồi.”



“Nhưng tình huống hiện tại không phải một mình ngài lo không xuể sao?”

Khúc Ninh giống như không có ý đồ gì khi xin được ông chỉ dạy, rất hợp tình hợp lý mà nói.

Mạc Thanh chẳng mấy bao lâu đã hiểu ý tứ của cậu ta. Nhưng ông không có biểu hiện gì khác thường mà nói: “Cho dù tôi già rồi, đúng là không thể kham được nhiều việc nhưng chỉ lo cho những người đặc biệt cần tôi thì lại không có thiếu tay thiếu chân. Quan trọng là những người quan trọng thì cần được chăm sóc đặc biệt và cẩn thận. Thay vì giao cho người khác, tôi tự mình làm sẽ tránh được sai sót không cần thiết hơn.”

Lời của ông cực kỳ tiêu chuẩn, không hề có ý nhằm vào Khúc Ninh hay ai đó. Có lẽ người ta sẽ không nghĩ như vậy, nhưng Khúc Ninh lại biết Mạc Thanh là thầy của Hạ Mễ Chúc, cậu ta không đặng mà nghĩ ông đang mỉa mai cậu ta.

Mạc Thanh không bận tâm cậu ta nghĩ thế nào, vẫn chuyên tâm vào công việc trên tay.



Lộ Nguyên Hầu vừa bước vào trạm cứu trị thì đã có người chạy đi tìm Mạc Thanh. Chỉ là Mạc Thanh đã về phòng nghỉ ngơi rồi nên cần phải mất một chút thời gian.

Bởi vì nguyên nhân tính tình cùng khí tràng mà không có dám đến gần hắn, mà Lộ Nguyên Hầu đi vào cũng không có nói tiếng nào, trực tiếp nằm lên một cái giường bệnh còn trống. Đôi chân dài miên man bộc trong lớp quân trang kia không có cái giường nào ở đây đáp ứng được mà lọt hẳn ra ngoài. Số Omega ít ỏi trong trạm cứu trị không hẹn mà nhộn nhạo trong lòng.

Khúc Ninh càng không ngoại lệ. Cậu ta phải công nhận một điều rằng, càng tiếp xúc lâu với người đàn ông này thì sẽ càng bị mị lực của hắn nhấn chìm mà ảo tưởng được chạm vào.

Nhưng ở thời điểm cả Khúc Ninh cũng nhịn không được muốn rục rịch đứng lên thì ở cửa trạm cứu trị xuất hiện một thiếu niên. Thiếu niên này là một Beta, quần áo trên người cũng không giống quân phục của binh sĩ tác chiến trên chiến trường, càng không phải nhân viên y tế. Chỉ là sự xuất hiện cùng hành động của cậu lại khiến cho nhiều người trợn to mắt. Đặc biệt là Khúc Ninh, cậu ta một mặt không thể tin nổi, tại sao người này lại có thể xuất hiện ở đây được.

Có điều tất cả đều không ngăn được bước chân của thiếu niên đến gần hơn với người đang nằm trên giường khí tràng dù nằm yên cũng khiến người kinh hãi kia.

Lộ Nguyên Hầu không có ngủ mà chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần. Vậy nên thời điểm người kia xuất hiện bên cạnh hắn, còn vươn tay muốn chạm vào hắn thì…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook