Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 15:
Thiển Mộng Tư Duyên
18/08/2024
Triệu thị chỉ cho rằng nàng nói chơi, cũng không nghĩ nhiều: "Lão bà tử này sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng! Được rồi, đi, chúng ta đi ra ngoài chuẩn bị ăn cơm, trưa nay con chưa ăn gì, bây giờ đói lắm rồi phải không?”
Triệu thị còn chưa dứt lời, bụng Tiểu Linh Đang liền truyền đến thanh âm ùng ục ùng ục, nàng ngượng ngùng, vội vàng che bụng lại, đỏ mặt cười cười với Triệu thị.
Chọc cho Triệu thị buồn cười, thơm hai cái thật mạnh lên má nàng: "Ha ha ha, con thật đúng là biết làm bà nội vui vẻ mà!”
Nói xong, hai bà cháu mới vui vẻ từ trong phòng đi ra, bốn huynh đệ nghe được tiếng mở cửa cũng nhanh chóng tiến lại gần.
“Đói rồi, đi ăn cơm thôi!”
Triệu thị thả Tiểu Linh Đang từ trong ngực xuống, thấy trưởng làng còn chưa đi, liền nghênh đón.
Sắc mặt trưởng làng không tốt lắm, vẻ mặt đều là mệt mỏi.
"Trưởng làng, buổi tối ăn cơm ở đây đi, ngươi đừng buồn, có chuyện gì thì thong thả bàn bạc sau, tận tâm thế là đủ rồi!"
Lý Chính khoát tay áo: "Các ngươi không cần lo lắng cho ta! Các ngươi thu thập xong, đi thì đi thôi. Tình huống trong làng tương đối phức tạp, ta không biết còn phải lăn qua lăn lại bao lâu.
Ta chỉ đợi bọn họ thêm hai ngày nữa thôi, nếu đến lúc đó còn không nghe khuyên, ta sẽ mặc kệ. Ta mặc dù là trưởng làng, nhưng cũng phải suy nghĩ một chút, ta không muốn vì ta mà liên lụy cả nhà.”
Lâm Trường Thụ cũng thở dài: "Ngươi làm trưởng làng nhiều năm, tận tâm tận lực như thế cũng đủ rồi, nghĩ cho nhà mình đi!
Chỉ là ngày mai chúng ta đi về sau không biết còn có cơ hội gặp lại hay không! Cả nhà chúng ta đã thương lượng, định đi về phía phủ Thần An, nghe nói bên kia dân phong chất phác, mưa thuận gió hòa, là một nơi tốt để an cư.
Nếu nhà các ngươi đi một mình, các ngươi có thể đến đó. Chưa biết chừng sau này huynh đệ chúng ta lại có cơ hội cùng làng.”
Lý Chính nghe vậy hai mắt phiếm hồng, ông đứng lên ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, phảng phất lại nhớ tới thủa họ còn bé.
Nửa ngày sau ông mới thở dài: "Huynh đệ tốt, ta nhớ rồi, hi vọng chúng ta còn có ngày gặp lại, ngày mai ta sẽ không tiễn ngươi, các ngươi đi đường bảo trọng!"
Nói xong, Lý Chính vỗ vỗ vai Lâm Trường Thụ, sau đó mới đi ra ngoài cửa, nhìn bóng lưng phải gánh vác biết bao nhiêu thứ kia khiến Lâm gia cảm thấy chua xót thay.
Hơn nữa rõ ràng là bạn cùng lứa, nhưng không biết sao mái tóc hoa râm của Lý Chính so với Lâm Trường Thụ lại trông tang thương hơn...
Triệu thị còn chưa dứt lời, bụng Tiểu Linh Đang liền truyền đến thanh âm ùng ục ùng ục, nàng ngượng ngùng, vội vàng che bụng lại, đỏ mặt cười cười với Triệu thị.
Chọc cho Triệu thị buồn cười, thơm hai cái thật mạnh lên má nàng: "Ha ha ha, con thật đúng là biết làm bà nội vui vẻ mà!”
Nói xong, hai bà cháu mới vui vẻ từ trong phòng đi ra, bốn huynh đệ nghe được tiếng mở cửa cũng nhanh chóng tiến lại gần.
“Đói rồi, đi ăn cơm thôi!”
Triệu thị thả Tiểu Linh Đang từ trong ngực xuống, thấy trưởng làng còn chưa đi, liền nghênh đón.
Sắc mặt trưởng làng không tốt lắm, vẻ mặt đều là mệt mỏi.
"Trưởng làng, buổi tối ăn cơm ở đây đi, ngươi đừng buồn, có chuyện gì thì thong thả bàn bạc sau, tận tâm thế là đủ rồi!"
Lý Chính khoát tay áo: "Các ngươi không cần lo lắng cho ta! Các ngươi thu thập xong, đi thì đi thôi. Tình huống trong làng tương đối phức tạp, ta không biết còn phải lăn qua lăn lại bao lâu.
Ta chỉ đợi bọn họ thêm hai ngày nữa thôi, nếu đến lúc đó còn không nghe khuyên, ta sẽ mặc kệ. Ta mặc dù là trưởng làng, nhưng cũng phải suy nghĩ một chút, ta không muốn vì ta mà liên lụy cả nhà.”
Lâm Trường Thụ cũng thở dài: "Ngươi làm trưởng làng nhiều năm, tận tâm tận lực như thế cũng đủ rồi, nghĩ cho nhà mình đi!
Chỉ là ngày mai chúng ta đi về sau không biết còn có cơ hội gặp lại hay không! Cả nhà chúng ta đã thương lượng, định đi về phía phủ Thần An, nghe nói bên kia dân phong chất phác, mưa thuận gió hòa, là một nơi tốt để an cư.
Nếu nhà các ngươi đi một mình, các ngươi có thể đến đó. Chưa biết chừng sau này huynh đệ chúng ta lại có cơ hội cùng làng.”
Lý Chính nghe vậy hai mắt phiếm hồng, ông đứng lên ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, phảng phất lại nhớ tới thủa họ còn bé.
Nửa ngày sau ông mới thở dài: "Huynh đệ tốt, ta nhớ rồi, hi vọng chúng ta còn có ngày gặp lại, ngày mai ta sẽ không tiễn ngươi, các ngươi đi đường bảo trọng!"
Nói xong, Lý Chính vỗ vỗ vai Lâm Trường Thụ, sau đó mới đi ra ngoài cửa, nhìn bóng lưng phải gánh vác biết bao nhiêu thứ kia khiến Lâm gia cảm thấy chua xót thay.
Hơn nữa rõ ràng là bạn cùng lứa, nhưng không biết sao mái tóc hoa râm của Lý Chính so với Lâm Trường Thụ lại trông tang thương hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.