Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 29:
Thiển Mộng Tư Duyên
11/09/2024
Lâm Phong nghe vậy liền ngạc nhiên, định ngăn mẫu thân mình lại. Dù sao trong tình hình hiện tại, nước còn quý hơn cả gạo, nhưng ông biết mẫu thân sẽ không làm gì thiệt thòi, nên tạm yên lòng.
Vương chưởng quầy nghe vậy, lập tức sáng mắt lên, hỏi gấp gáp: “Tỷ.. các người có nước sao?”
Triệu Thị gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chúng ta mang theo không nhiều. Ta chỉ có thể chia cho các ông một thùng nước, nhiều hơn nữa thì không thể.”
Vương chưởng quầy mừng rỡ không thôi. Một thùng nước với họ lúc này đã là rất nhiều, nếu dùng tiết kiệm, họ có thể lập tức lên đường tới huyện, nơi có thể bổ sung thêm nước. Quan trọng hơn, có nước là có thể sắc thuốc cho mẹ già, giúp bà vượt qua cơn nguy kịch. Đây chẳng khác gì một ân huệ cứu mạng.
Nghĩ đến đây, Vương chưởng quầy vội đứng dậy, định kéo nương tử ra quỳ lạy Triệu Thị. Triệu Thị thấy vậy thì cuống cuồng từ chối, nhanh chóng nhờ con trai đỡ họ dậy.
Vương chưởng quầy giọng nghẹn ngào, nói: “Lão tỷ, ngươi thực sự đã cứu mạng mẫu thân ta! Ta sẽ đổi lương thực cho các người. Đây là số gạo ta mua từ hai tháng trước ở huyện. Năm trước không có tuyết rơi, ta đã dự cảm được tình hình sẽ khó khăn, nên đã chuẩn bị sẵn. Vì các ngươi đã có ơn cứu mạng, ta sẽ bán cho các ngươi giá gốc, hai mươi văn một cân, được không? Nhưng ta cũng không có nhiều lương thực, chỉ có thể bán cho các ngươi tối đa một trăm cân thôi.”
Triệu Thị nghe vậy vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Thế là đủ rồi, chúng ta có thể tiết kiệm mà dùng, như vậy cũng đủ ăn được lâu dài.”
Vương chưởng quầy mỉm cười, nói: “Được! Một trăm cân cũng khá nặng, ta sẽ dùng xe đẩy chở đến chỗ các người. Đồng thời ta sẽ lấy nước, các người muốn chở tới đâu?”
“Ngay ở cổng trấn, rất gần thôi! Các ông chỉ cần mang theo thùng nước là được.”
Vương chưởng quầy vui vẻ nhận lời, vội đưa chìa khóa cho nương tử, dặn: “Thái Vân, nàng thu dọn cửa tiệm, rồi khóa lại. Ta sẽ đi lấy nước rồi về ngay. Nàng nhắc nhở bọn trẻ thu xếp đồ đạc, chúng ta không thể nán lại nữa, ta quay về là chúng ta lập tức lên đường!”
Nói xong, Vương chưởng quầy đi ra phía sau tiệm, một lát sau đã đẩy một xe đẩy chứa đầy lương thực, bên trên còn đặt một thùng nước trống. Để tránh bị người khác chú ý, ông dùng vải phủ lên cẩn thận.
Vương chưởng quầy nghe vậy, lập tức sáng mắt lên, hỏi gấp gáp: “Tỷ.. các người có nước sao?”
Triệu Thị gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chúng ta mang theo không nhiều. Ta chỉ có thể chia cho các ông một thùng nước, nhiều hơn nữa thì không thể.”
Vương chưởng quầy mừng rỡ không thôi. Một thùng nước với họ lúc này đã là rất nhiều, nếu dùng tiết kiệm, họ có thể lập tức lên đường tới huyện, nơi có thể bổ sung thêm nước. Quan trọng hơn, có nước là có thể sắc thuốc cho mẹ già, giúp bà vượt qua cơn nguy kịch. Đây chẳng khác gì một ân huệ cứu mạng.
Nghĩ đến đây, Vương chưởng quầy vội đứng dậy, định kéo nương tử ra quỳ lạy Triệu Thị. Triệu Thị thấy vậy thì cuống cuồng từ chối, nhanh chóng nhờ con trai đỡ họ dậy.
Vương chưởng quầy giọng nghẹn ngào, nói: “Lão tỷ, ngươi thực sự đã cứu mạng mẫu thân ta! Ta sẽ đổi lương thực cho các người. Đây là số gạo ta mua từ hai tháng trước ở huyện. Năm trước không có tuyết rơi, ta đã dự cảm được tình hình sẽ khó khăn, nên đã chuẩn bị sẵn. Vì các ngươi đã có ơn cứu mạng, ta sẽ bán cho các ngươi giá gốc, hai mươi văn một cân, được không? Nhưng ta cũng không có nhiều lương thực, chỉ có thể bán cho các ngươi tối đa một trăm cân thôi.”
Triệu Thị nghe vậy vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Thế là đủ rồi, chúng ta có thể tiết kiệm mà dùng, như vậy cũng đủ ăn được lâu dài.”
Vương chưởng quầy mỉm cười, nói: “Được! Một trăm cân cũng khá nặng, ta sẽ dùng xe đẩy chở đến chỗ các người. Đồng thời ta sẽ lấy nước, các người muốn chở tới đâu?”
“Ngay ở cổng trấn, rất gần thôi! Các ông chỉ cần mang theo thùng nước là được.”
Vương chưởng quầy vui vẻ nhận lời, vội đưa chìa khóa cho nương tử, dặn: “Thái Vân, nàng thu dọn cửa tiệm, rồi khóa lại. Ta sẽ đi lấy nước rồi về ngay. Nàng nhắc nhở bọn trẻ thu xếp đồ đạc, chúng ta không thể nán lại nữa, ta quay về là chúng ta lập tức lên đường!”
Nói xong, Vương chưởng quầy đi ra phía sau tiệm, một lát sau đã đẩy một xe đẩy chứa đầy lương thực, bên trên còn đặt một thùng nước trống. Để tránh bị người khác chú ý, ông dùng vải phủ lên cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.