Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 507:
Thiển Mộng Tư Duyên
08/10/2024
Khương Tĩnh Niên thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ra: "Ngươi không mở cửa tiệm này nữa sao?"
Lão Khâu cười cười, nhấc chén rượu lên uống cạn.
"Đúng vậy, không định mở nữa. Mở bao nhiêu năm rồi, ta cũng thấy mệt mỏi, nhân lúc ta còn có thể tự do hoạt động, ta muốn dẫn Lệ Văn đi đây đi đó, dạo chơi khắp nơi. Ngày xưa bà ấy thường bảo muốn cùng ta lang bạt chân trời, ngắm hết cảnh đẹp núi sông. Khi đó ta chỉ mải mê với những danh hiệu, bỏ lỡ biết bao thời gian. Bây giờ, ta không muốn lãng phí thêm nữa! Vả lại, ta thực sự đã nhận một đồ đệ, truyền lại hết tay nghề cho hắn rồi. Nhưng vì hắn còn người phải vướng bận, nên ta đã để hắn về quê nhà. Ta định sau khi thăm đại ca xong sẽ xuất phát từ Hương Sơn. Sau này nếu các ngươi muốn ăn, có thể làm theo bí phương này, hương vị không kém đâu."
Khương Tĩnh Niên cau mày, mấy lần định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nghẹn lại được một câu: "Chúc lên đường bình an."
Lão Khâu vỗ vai ông, cười lớn mấy tiếng: "Yên tâm đi! Chắc chắn rồi. Biết đâu có lúc lại quay về đây, dù gì ta và Lệ Văn cũng chỉ còn mỗi ngươi là thân nhân duy nhất."
Khương Tĩnh Niên muốn cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc.
Cuối cùng, Tiểu Linh Đang cũng cất tấm bí phương ấy, không phải thực sự vì muốn ăn, mà là vì sư phụ.
Sau này nếu bằng hữu cũ không thể tái ngộ, thì có tấm bí phương này, cũng xem như một chút hoài niệm.
Cuối cùng, bữa ăn ấy lão Khâu không lấy tiền, ngược lại còn gói cho Tiểu Linh Đang một hũ lớn thịt bò kho.
Xe ngựa dần dần đi xa, Tiểu Linh Đang nhìn qua cửa sổ ra ngoài, chỉ thấy lão Khâu vẫn còn đứng ở đầu ngõ vẫy tay liên tục.
Bóng dáng ông ta trông thật cô đơn, rõ ràng ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ nữa, nhưng vẫn vô cớ chạm vào nỗi đau trong lòng Tiểu Linh Đang, khiến nước mắt nàng tuôn trào.
Mắt nàng ngấn lệ, quay đầu nhìn Khương Tĩnh Niên: "Sư phụ, sau này chúng ta có còn gặp lại Khâu gia gia không?”
Khương Tĩnh Niên nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu sau mới như thể buông xuôi, dựa vào thành xe: "Sẽ gặp! Vài ngày nữa là gặp thôi."
Tiểu Linh Đang muốn hỏi sau đó thì sao? Nhưng thấy vẻ đau lòng của sư phụ, nàng không dám hỏi thêm, chuyển sang một chủ đề khác.
"Sư phụ, người và Khâu gia gia quen biết đã lâu rồi phải không? Hai người làm sao quen nhau vậy?"
Nghe câu hỏi này, Khương Tĩnh Niên không khỏi chìm vào hồi ức, mỉm cười nói: "Đúng vậy, rất lâu, rất lâu rồi. Nói ra cũng là một sự hiểu lầm. Khi ấy ta vừa mới bái vào Thần Y Môn, y thuật còn rất, rất kém, thậm chí có thể nói là dở tệ. Lần đó ta đi hái thuốc trên núi, đã cứu ông ấy, khi ấy toàn thân ông ấy đầy thương tích, còn bị trúng độc nặng. Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp vác người vào hang núi mà cứu, cứ thế mà quen nhau. Nhưng Khâu gia gia của con vốn không phải người an phận, không chỉ võ công cao cường, mà còn lừng danh giang hồ. Một người như vậy, có rất nhiều bằng hữu, nhưng cũng có vô số kẻ thù, ta còn bị liên lụy mấy lần. Nếu không nhờ danh hiệu Thần Y Môn, thì e rằng mạng này sớm đã chẳng còn. Nhưng bộ khinh công của ta hiện nay là do lão Khâu dạy đấy. Vì vậy chúng ta vừa là sư đồ vừa là bằng hữu, chỉ là sau đó có vài chuyện xảy ra, ông ấy cũng dần lui khỏi giang hồ. Về sau, để tiện đi Thần Y Dược Đường chữa trị, ông ấy mới quyết định ở lại đây, sống cuộc sống mai danh ẩn tích. Chuyện về lão Khâu, tuyệt đối không được nói ra ngoài, hiểu không?"
Lão Khâu cười cười, nhấc chén rượu lên uống cạn.
"Đúng vậy, không định mở nữa. Mở bao nhiêu năm rồi, ta cũng thấy mệt mỏi, nhân lúc ta còn có thể tự do hoạt động, ta muốn dẫn Lệ Văn đi đây đi đó, dạo chơi khắp nơi. Ngày xưa bà ấy thường bảo muốn cùng ta lang bạt chân trời, ngắm hết cảnh đẹp núi sông. Khi đó ta chỉ mải mê với những danh hiệu, bỏ lỡ biết bao thời gian. Bây giờ, ta không muốn lãng phí thêm nữa! Vả lại, ta thực sự đã nhận một đồ đệ, truyền lại hết tay nghề cho hắn rồi. Nhưng vì hắn còn người phải vướng bận, nên ta đã để hắn về quê nhà. Ta định sau khi thăm đại ca xong sẽ xuất phát từ Hương Sơn. Sau này nếu các ngươi muốn ăn, có thể làm theo bí phương này, hương vị không kém đâu."
Khương Tĩnh Niên cau mày, mấy lần định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nghẹn lại được một câu: "Chúc lên đường bình an."
Lão Khâu vỗ vai ông, cười lớn mấy tiếng: "Yên tâm đi! Chắc chắn rồi. Biết đâu có lúc lại quay về đây, dù gì ta và Lệ Văn cũng chỉ còn mỗi ngươi là thân nhân duy nhất."
Khương Tĩnh Niên muốn cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc.
Cuối cùng, Tiểu Linh Đang cũng cất tấm bí phương ấy, không phải thực sự vì muốn ăn, mà là vì sư phụ.
Sau này nếu bằng hữu cũ không thể tái ngộ, thì có tấm bí phương này, cũng xem như một chút hoài niệm.
Cuối cùng, bữa ăn ấy lão Khâu không lấy tiền, ngược lại còn gói cho Tiểu Linh Đang một hũ lớn thịt bò kho.
Xe ngựa dần dần đi xa, Tiểu Linh Đang nhìn qua cửa sổ ra ngoài, chỉ thấy lão Khâu vẫn còn đứng ở đầu ngõ vẫy tay liên tục.
Bóng dáng ông ta trông thật cô đơn, rõ ràng ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ nữa, nhưng vẫn vô cớ chạm vào nỗi đau trong lòng Tiểu Linh Đang, khiến nước mắt nàng tuôn trào.
Mắt nàng ngấn lệ, quay đầu nhìn Khương Tĩnh Niên: "Sư phụ, sau này chúng ta có còn gặp lại Khâu gia gia không?”
Khương Tĩnh Niên nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu sau mới như thể buông xuôi, dựa vào thành xe: "Sẽ gặp! Vài ngày nữa là gặp thôi."
Tiểu Linh Đang muốn hỏi sau đó thì sao? Nhưng thấy vẻ đau lòng của sư phụ, nàng không dám hỏi thêm, chuyển sang một chủ đề khác.
"Sư phụ, người và Khâu gia gia quen biết đã lâu rồi phải không? Hai người làm sao quen nhau vậy?"
Nghe câu hỏi này, Khương Tĩnh Niên không khỏi chìm vào hồi ức, mỉm cười nói: "Đúng vậy, rất lâu, rất lâu rồi. Nói ra cũng là một sự hiểu lầm. Khi ấy ta vừa mới bái vào Thần Y Môn, y thuật còn rất, rất kém, thậm chí có thể nói là dở tệ. Lần đó ta đi hái thuốc trên núi, đã cứu ông ấy, khi ấy toàn thân ông ấy đầy thương tích, còn bị trúng độc nặng. Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp vác người vào hang núi mà cứu, cứ thế mà quen nhau. Nhưng Khâu gia gia của con vốn không phải người an phận, không chỉ võ công cao cường, mà còn lừng danh giang hồ. Một người như vậy, có rất nhiều bằng hữu, nhưng cũng có vô số kẻ thù, ta còn bị liên lụy mấy lần. Nếu không nhờ danh hiệu Thần Y Môn, thì e rằng mạng này sớm đã chẳng còn. Nhưng bộ khinh công của ta hiện nay là do lão Khâu dạy đấy. Vì vậy chúng ta vừa là sư đồ vừa là bằng hữu, chỉ là sau đó có vài chuyện xảy ra, ông ấy cũng dần lui khỏi giang hồ. Về sau, để tiện đi Thần Y Dược Đường chữa trị, ông ấy mới quyết định ở lại đây, sống cuộc sống mai danh ẩn tích. Chuyện về lão Khâu, tuyệt đối không được nói ra ngoài, hiểu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.