Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư: Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại
Chương 39: Dọn Dẹp
Thần Thú Bất Tại Gia
24/02/2024
Hai ông bà nằm trên một chiếc giường xếp đơn, Tần Lâm đắp cho bọn họ một lớp chăn mỏng.
Sau đó Tần Lâm chuyển một cái ghế đẩu đến cho bọn họ, cô đặt hai ly nước và hai cái bánh màn thầu trên ghế.
Tần Lâm không dám lấy nhiều thứ hơn, hai cái màn thầu vẫn là Tiểu Quang nhắc nhở cô chỗ sảnh đồ ăn chín có bán sỉ bánh mà thầu, cho nên cô mới lấy hai cái màn thầu ra cho ông bà nội Chu ăn.
“Ông bà nội, cháu nói thật với hai người nhé, anh cả lén nói với cháu, mỗi tháng cho cháu mười lăm đồng, để cháu ở nhà chăm sóc mọi người thật tốt, nếu như chăm sóc tốt, anh ấy còn có thể cho cháu thêm năm đồng.” Lúc Tần Lâm đang tìm đồ, cô còn tìm một cái cớ cho hành động của mình.
Bây giờ tiền lương của một công nhân bình thường chỉ là ba mươi đồng, cho cô mười lăm đồng một tháng, đương nhiên cô phải chăm sóc ông bà nội Chu thật tốt.
Tần Lâm cũng không sợ Chu Chí An vạch trần cô, còn Chu Chí Quốc không dám gặp ông bà nội, anh sợ ông bà nội chịu kích thích mà gặp chuyện không may.
Chu Chí An không dám gặp, bởi vì anh ta chột dạ, sợ bị dạy dỗ
Ông bà nội Chu nhìn lẫn nhau, thì ra là vậy, khó trách hành động hôm nay của Tần Lâm kỳ lạ như vậy.
“Cháu lén nhờ người ta mang bánh màn thầu này về đó, hai người lặng lẽ ăn, đừng để hai người Hồng Kỳ thấy được, chuyện anh cả nhờ cháu chăm sóc hai người thì những người còn lại trong nhà họ Chu cũng không biết.” Trước khi Tần Lâm rời đi, cô dặn dò một tiếng, cô cũng không muốn đồ của mình lại được lợi cho những người khác trong nhà họ Chu.
“Ông bà biết rồi, ông bà sẽ không nói cho người khác biết.” Ông nội Chu nghĩ đến cháu trai lớn còn nhớ thương bọn họ, trái tim lạnh thấu của bọn họ cuối cùng cũng bắt đầu ấm lại.
Tần Lâm yên tâm rời đi.
Trở lại sân sau, Tần Lâm lấy khẩu trang ra đeo rồi bước vào phòng, sau khi vào trong mới phát hiện vẫn có thể ngửi thấy mùi, cho nên cô đeo thêm một lớp khẩu trang nữa.
Tần Lâm trực tiếp ném thùng phân trong phòng đến trạm xử lý rác của chợ nông sản.
Trạm xử lý rác của chợ nông dân tự động dọn sạch tất cả rác thải bên trong mỗi ngày.
Sau đó, Tần Lâm lấy một túi rác màu đen cỡ lớn ra, thu gom hết rác trong phòng bỏ vào trong, trực tiếp ném vào trong trạm xử lý rác của chợ nông sản.
Thu dọn rác xong, căn phòng rộng mười lăm mét vuông đã trống một nửa.
Tần Lâm lại hì hục chuyển đồ đạc trong phòng ra ngoài.
Ngay cả giường cũng được tháo dỡ chuyển ra ngoài.
Trong phòng trống không, dọn dẹp cũng tiện hơn.
Tần Lâm cột chổi lông gà vào thanh phơi quần áo, quét sạch mạng nhện và bụi bặm ở các góc trên nóc nhà một lần.
Mười mấy phút sau.
Tần Lâm lấy xẻng ra, xúc một tầng đất đầy rêu xanh và nấm mốc trong phòng, đương nhiên số đất kia cũng được ném đến trạm xử lý rác.
Một giờ sau, Tần Lâm lấy dung dịch khử trùng axit hypochlorite ra.
Loại thuốc khử trùng này không màu không mùi, thành phần an toàn cho trẻ con, không cần pha loãng, có thể phun trực tiếp để khử trùng không khí, cũng có thể tiếp xúc trực tiếp với da.
Sau đó Tần Lâm chuyển một cái ghế đẩu đến cho bọn họ, cô đặt hai ly nước và hai cái bánh màn thầu trên ghế.
Tần Lâm không dám lấy nhiều thứ hơn, hai cái màn thầu vẫn là Tiểu Quang nhắc nhở cô chỗ sảnh đồ ăn chín có bán sỉ bánh mà thầu, cho nên cô mới lấy hai cái màn thầu ra cho ông bà nội Chu ăn.
“Ông bà nội, cháu nói thật với hai người nhé, anh cả lén nói với cháu, mỗi tháng cho cháu mười lăm đồng, để cháu ở nhà chăm sóc mọi người thật tốt, nếu như chăm sóc tốt, anh ấy còn có thể cho cháu thêm năm đồng.” Lúc Tần Lâm đang tìm đồ, cô còn tìm một cái cớ cho hành động của mình.
Bây giờ tiền lương của một công nhân bình thường chỉ là ba mươi đồng, cho cô mười lăm đồng một tháng, đương nhiên cô phải chăm sóc ông bà nội Chu thật tốt.
Tần Lâm cũng không sợ Chu Chí An vạch trần cô, còn Chu Chí Quốc không dám gặp ông bà nội, anh sợ ông bà nội chịu kích thích mà gặp chuyện không may.
Chu Chí An không dám gặp, bởi vì anh ta chột dạ, sợ bị dạy dỗ
Ông bà nội Chu nhìn lẫn nhau, thì ra là vậy, khó trách hành động hôm nay của Tần Lâm kỳ lạ như vậy.
“Cháu lén nhờ người ta mang bánh màn thầu này về đó, hai người lặng lẽ ăn, đừng để hai người Hồng Kỳ thấy được, chuyện anh cả nhờ cháu chăm sóc hai người thì những người còn lại trong nhà họ Chu cũng không biết.” Trước khi Tần Lâm rời đi, cô dặn dò một tiếng, cô cũng không muốn đồ của mình lại được lợi cho những người khác trong nhà họ Chu.
“Ông bà biết rồi, ông bà sẽ không nói cho người khác biết.” Ông nội Chu nghĩ đến cháu trai lớn còn nhớ thương bọn họ, trái tim lạnh thấu của bọn họ cuối cùng cũng bắt đầu ấm lại.
Tần Lâm yên tâm rời đi.
Trở lại sân sau, Tần Lâm lấy khẩu trang ra đeo rồi bước vào phòng, sau khi vào trong mới phát hiện vẫn có thể ngửi thấy mùi, cho nên cô đeo thêm một lớp khẩu trang nữa.
Tần Lâm trực tiếp ném thùng phân trong phòng đến trạm xử lý rác của chợ nông sản.
Trạm xử lý rác của chợ nông dân tự động dọn sạch tất cả rác thải bên trong mỗi ngày.
Sau đó, Tần Lâm lấy một túi rác màu đen cỡ lớn ra, thu gom hết rác trong phòng bỏ vào trong, trực tiếp ném vào trong trạm xử lý rác của chợ nông sản.
Thu dọn rác xong, căn phòng rộng mười lăm mét vuông đã trống một nửa.
Tần Lâm lại hì hục chuyển đồ đạc trong phòng ra ngoài.
Ngay cả giường cũng được tháo dỡ chuyển ra ngoài.
Trong phòng trống không, dọn dẹp cũng tiện hơn.
Tần Lâm cột chổi lông gà vào thanh phơi quần áo, quét sạch mạng nhện và bụi bặm ở các góc trên nóc nhà một lần.
Mười mấy phút sau.
Tần Lâm lấy xẻng ra, xúc một tầng đất đầy rêu xanh và nấm mốc trong phòng, đương nhiên số đất kia cũng được ném đến trạm xử lý rác.
Một giờ sau, Tần Lâm lấy dung dịch khử trùng axit hypochlorite ra.
Loại thuốc khử trùng này không màu không mùi, thành phần an toàn cho trẻ con, không cần pha loãng, có thể phun trực tiếp để khử trùng không khí, cũng có thể tiếp xúc trực tiếp với da.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.