Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư: Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại
Chương 346: Lấy Lòng
Thần Thú Bất Tại Gia
09/03/2024
Tần Lâm chân trước tiễn Tần Ái Đảng, chân sau Tần Ái Dân lập tức lén lút mò đến.
Tần Ái Dân ấm ức hỏi: “Chị cả! Có phải chị không thích Tiểu Tứ không?”
Tần Lâm: “... Chị thích người nghe lời, càng thích người nghe lời chị.”
Tần Ái Dân nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, “Em nghe lời, sau này em nhất định sẽ không chỉ nghe lời vợ như anh hai, cũng không giống anh ba ở nhà cả ngày cũng không nói được câu nào, lúc trước Tưởng Tinh Nguyệt ở nhà nói xấu chị thì em còn thả cóc ghẻ lên giường dọa cô ta nữa đó!”
Tần Lâm không cảm thấy Tần Ái Dân thả cóc ghẻ vì muốn giúp cô báo thù, chắc là Tưởng Tinh Nguyệt đắc tội anh ta chuyện gì đó, cho nên anh ta báo thù riêng.
Nhưng mà lúc trước Tần Ái Dân thật sự có quan hệ rất tốt với nguyên chủ, anh ta đã dỗ dành nguyên chủ lấy tiền tiết kiệm từ kẽ răng đưa cho anh ta làm tiền tiêu vặt.
Tần Lâm nói: “Trong nhà, anh hai của em đọc sách đến ngốc luôn rồi, anh ba của em tính cách thành thật, chỉ có em đầu óc linh hoạt nhất, thông minh nhất, nếu không phải tuổi em còn nhỏ, trong nhà...”
“Chị cả, em mười bảy tuổi, tuổi không nhỏ nữa, em cũng có thể làm việc cho gia đình, điều mà anh hai và anh ba không làm được, không có nghĩa là em không làm được!”
Tần Lâm nhướng mày hỏi: “Vậy em nói xem, chuyện gì bọn họ không làm được nhưng em có thể làm được?”
Tần Ái Dân tiến lại gần, hạ thấp giọng, “Chị cả, có phải chị nghi ngờ trên người Tưởng Tinh Nguyệt có vấn đề, cho nên mới bảo anh ba trông chừng chị ta đúng không?”
Tần Lâm nói: “Em nghe chị và anh ba của em nói chuyện à?”
Tần Ái Dân phủ nhận, “Em cũng không có nghe lén, em đã phát hiện anh ba lén lút trông chừng Tưởng Tinh Nguyệt, nhưng mà anh ba ngốc quá, Tưởng Tinh Nguyệt đã sớm phát hiện anh ba đang trông chừng chị ta rồi.”
“Ngay từ đầu em đã biết Tưởng Tinh Nguyệt có vấn đề.” Tần Ái Dân còn nói tiếp.
Tần Lâm có chút ngạc nhiên nhìn anh ta.
Trong lòng Tần Ái Dân có chút đắc ý mơ hồ, “Con mọt sách như anh hai, lúc anh ấy đi học cũng không có bạn học nữ viết thư tình cho anh ấy, mà anh ấy cũng không nghĩ xem Tưởng Tinh Nguyệt xuất thân từ thành phố lớn, thanh niên trí thức có trình độ học vấn, còn có ngoại hình, sao lại nhìn trúng anh ấy, còn bám lấy nhất định muốn gả cho anh ấy chứ?
Trong nhà không có gương, thì cũng có nước tiểu đúng không? Không tự hiểu bản thân thì sẽ rước họa vào người, cưới một thứ xui xẻo! Một mình anh ấy xui xẻo thì cũng thôi, bây giờ cả nhà đều phải đói bụng chung với anh ấy.”
Tần Lâm ho khan vài tiếng: “Có lẽ Tưởng Tinh Nguyệt nhìn trúng ngoại và trình độ học vấn của anh hai của em đó?”
Mẹ Tần xinh đẹp, trong trí nhớ của nguyên chủ, cha Tần cũng đẹp trai tài giỏi, cho nên không có ai trong nhà họ Tần xấu xí.
Tần Ái Dân nhịn không được mà để lộ vẻ mặt châm chọc, “Em tuổi còn nhỏ cũng biết muốn nhìn đàn ông thì phải nhìn năng lực, nhìn ngoại hình làm gì? Loại đàn ông có tính cách nhu nhược, mềm mỏng không có chủ kiến, gặp chuyện không biết giải quyết chỉ biết khóc như anh hai thì chị cả có thích không?”
Tần Lâm cảm ơn: “... Đừng nhắc đến chị, chị chỉ thích anh rể của em thôi.”
Tần Ái Dân bỗng ăn một miếng cơm chó, anh ta im lặng, tiếp tục nói: “Tưởng Tinh Nguyệt không cần gì cả, tình nguyện lừa gạt nấu gạo sống thành cơm chín cũng muốn gả vào, cả nhà chúng ta nghèo như vậy, em không biết chị ta đã nhìn trúng ưu điểm nào của nhà chúng ta.”
Tần Lâm thật sự không ngờ rằng trong lòng trà xanh nhỏ này đã rõ ràng, “Vậy tại sao lúc đó em không nghĩ cách ngăn cản?”
Tần Ái Dân vô tội nói: “Anh hai cưới vợ, cũng không liên quan gì đến em, là anh ấy ngu ngốc!”
Tần Lâm hiểu rồi, Tần Ái Dân đã sớm nhìn ra Tưởng Tinh Nguyệt có vấn đề, nhưng vì không liên quan đến mình cho nên anh ta mới mặc kệ, bây giờ chuyện này có liên quan đến anh ta rồi, cho nên anh ta mới đứng lên chống lại Tưởng Tinh Nguyệt.
Tần Ái Dân ấm ức hỏi: “Chị cả! Có phải chị không thích Tiểu Tứ không?”
Tần Lâm: “... Chị thích người nghe lời, càng thích người nghe lời chị.”
Tần Ái Dân nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, “Em nghe lời, sau này em nhất định sẽ không chỉ nghe lời vợ như anh hai, cũng không giống anh ba ở nhà cả ngày cũng không nói được câu nào, lúc trước Tưởng Tinh Nguyệt ở nhà nói xấu chị thì em còn thả cóc ghẻ lên giường dọa cô ta nữa đó!”
Tần Lâm không cảm thấy Tần Ái Dân thả cóc ghẻ vì muốn giúp cô báo thù, chắc là Tưởng Tinh Nguyệt đắc tội anh ta chuyện gì đó, cho nên anh ta báo thù riêng.
Nhưng mà lúc trước Tần Ái Dân thật sự có quan hệ rất tốt với nguyên chủ, anh ta đã dỗ dành nguyên chủ lấy tiền tiết kiệm từ kẽ răng đưa cho anh ta làm tiền tiêu vặt.
Tần Lâm nói: “Trong nhà, anh hai của em đọc sách đến ngốc luôn rồi, anh ba của em tính cách thành thật, chỉ có em đầu óc linh hoạt nhất, thông minh nhất, nếu không phải tuổi em còn nhỏ, trong nhà...”
“Chị cả, em mười bảy tuổi, tuổi không nhỏ nữa, em cũng có thể làm việc cho gia đình, điều mà anh hai và anh ba không làm được, không có nghĩa là em không làm được!”
Tần Lâm nhướng mày hỏi: “Vậy em nói xem, chuyện gì bọn họ không làm được nhưng em có thể làm được?”
Tần Ái Dân tiến lại gần, hạ thấp giọng, “Chị cả, có phải chị nghi ngờ trên người Tưởng Tinh Nguyệt có vấn đề, cho nên mới bảo anh ba trông chừng chị ta đúng không?”
Tần Lâm nói: “Em nghe chị và anh ba của em nói chuyện à?”
Tần Ái Dân phủ nhận, “Em cũng không có nghe lén, em đã phát hiện anh ba lén lút trông chừng Tưởng Tinh Nguyệt, nhưng mà anh ba ngốc quá, Tưởng Tinh Nguyệt đã sớm phát hiện anh ba đang trông chừng chị ta rồi.”
“Ngay từ đầu em đã biết Tưởng Tinh Nguyệt có vấn đề.” Tần Ái Dân còn nói tiếp.
Tần Lâm có chút ngạc nhiên nhìn anh ta.
Trong lòng Tần Ái Dân có chút đắc ý mơ hồ, “Con mọt sách như anh hai, lúc anh ấy đi học cũng không có bạn học nữ viết thư tình cho anh ấy, mà anh ấy cũng không nghĩ xem Tưởng Tinh Nguyệt xuất thân từ thành phố lớn, thanh niên trí thức có trình độ học vấn, còn có ngoại hình, sao lại nhìn trúng anh ấy, còn bám lấy nhất định muốn gả cho anh ấy chứ?
Trong nhà không có gương, thì cũng có nước tiểu đúng không? Không tự hiểu bản thân thì sẽ rước họa vào người, cưới một thứ xui xẻo! Một mình anh ấy xui xẻo thì cũng thôi, bây giờ cả nhà đều phải đói bụng chung với anh ấy.”
Tần Lâm ho khan vài tiếng: “Có lẽ Tưởng Tinh Nguyệt nhìn trúng ngoại và trình độ học vấn của anh hai của em đó?”
Mẹ Tần xinh đẹp, trong trí nhớ của nguyên chủ, cha Tần cũng đẹp trai tài giỏi, cho nên không có ai trong nhà họ Tần xấu xí.
Tần Ái Dân nhịn không được mà để lộ vẻ mặt châm chọc, “Em tuổi còn nhỏ cũng biết muốn nhìn đàn ông thì phải nhìn năng lực, nhìn ngoại hình làm gì? Loại đàn ông có tính cách nhu nhược, mềm mỏng không có chủ kiến, gặp chuyện không biết giải quyết chỉ biết khóc như anh hai thì chị cả có thích không?”
Tần Lâm cảm ơn: “... Đừng nhắc đến chị, chị chỉ thích anh rể của em thôi.”
Tần Ái Dân bỗng ăn một miếng cơm chó, anh ta im lặng, tiếp tục nói: “Tưởng Tinh Nguyệt không cần gì cả, tình nguyện lừa gạt nấu gạo sống thành cơm chín cũng muốn gả vào, cả nhà chúng ta nghèo như vậy, em không biết chị ta đã nhìn trúng ưu điểm nào của nhà chúng ta.”
Tần Lâm thật sự không ngờ rằng trong lòng trà xanh nhỏ này đã rõ ràng, “Vậy tại sao lúc đó em không nghĩ cách ngăn cản?”
Tần Ái Dân vô tội nói: “Anh hai cưới vợ, cũng không liên quan gì đến em, là anh ấy ngu ngốc!”
Tần Lâm hiểu rồi, Tần Ái Dân đã sớm nhìn ra Tưởng Tinh Nguyệt có vấn đề, nhưng vì không liên quan đến mình cho nên anh ta mới mặc kệ, bây giờ chuyện này có liên quan đến anh ta rồi, cho nên anh ta mới đứng lên chống lại Tưởng Tinh Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.