Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50
Chương 26:
Đông Gia Thỏ Thỏ
12/11/2022
“Vậy mà, vậy mà bán hết rồi?” Trần Nguyệt Anh không thể tin tưởng nói.
Cố Yêu Yêu: Kịch bản tiếp thị hiện đại là con đường dài nhất mà cô đã đi qua...
“Em gái, em nghĩ gì thế?” Cố Hồng Tú tò mò cực kỳ.
Cố Yêu Yêu xoa xoa đôi má phúng phính của mình, cười nói: "Vừa nãy em thấy có người bán như thế ở chợ, học đến đâu dùng đến đó mà, không ngờ hiệu quả tốt đến vậy.”
Cô không thèm để ý nói: “Dù sao thì rau tể thái cũng không tốn tiền, chỉ cần lên núi hái xuống mà thôi.”
Cố Vĩnh Thuận nghe vậy cười gật gật đầu, nói với vợ: “A Anh, mặc dù rau tể thái không đáng bao tiền, nhưng bé út cũng tốn rất nhiều sức, em xem...”
“Còn cần anh nói sao?” Trần Nguyệt Anh tức giận liếc chồng một cái, đặc biệt hào phóng rút ra năm mao tiền cho con gái út, “Con cầm đi mua chút đồ ăn vặt ăn đi.”
Sau đó đưa tiền bán nồi và chổi cho con gái cả, sâu sắc nói: "Con là con gái lớn, trong tay nên có tiền riêng của mình, nhưng đừng tiêu xài hoang phí, hiểu không?"
Hai chị em vui vẻ nhìn nhau, vui rạo rực nhận tiền bỏ vào túi.
Lúc này, Cố Hồng Chí không biết chui từ góc nào ra, gào lên: “Con cũng muốn!”
Cố Yêu Yêu khoe khoang vung tiền trước mặt cậu: “Đây là thù lao chị giúp cha mẹ bán đồ, của chị gái là tiền bán nồi và chổi mà chị ấy làm, còn em làm được gì? Lười biếng? Hay chỉ được mỗi cái da mặt dày không biết xấu hổ?”
“Ai gặp thì có phần, em mặc kệ!” Cố Hồng Chí ngang ngược.
“Mặt em có phải lại nhớ mấy cái tát tay của chị gái em không?” Cố Yêu Yêu nheo mắt đầy nguy hiểm rồi cười lạnh.
“Mẹ mau xem chị kìa!”
“Rất xinh xắn, làm sao?”
Trần Nguyệt Anh thật sự nhìn kỹ con gái út, cuối cùng chốt lại câu kết luận trên, Cố Hồng Chí nghe thấy lời mẹ ruột nhà mình nói, không biết phải nói gì...
“Được rồi, cho em một xu mua kẹo mạch nha ăn. Lần sau muốn có tiền nhớ bắt tôm cua, chuột đồng, có chỗ tốt sẽ không thiếu phần em đâu.” Cố Yêu Yêu chống nạnh, vênh váo tự đắc nói.
Cố Hồng Chí lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười nịnh nọt: “Biết biết, chị là tốt nhất, lần sau nhất định!”
Giờ phút này, trong mắt cậu hình tượng chị gái còn cao hơn cả cha mẹ!
“Ngày mai khai giảng rồi, A Tú đi cùng út đến hợp tác xã mua bán để mua bút chì và tẩy đi.”
Hôm nay kiếm lời, món học phí như cục đá nặng treo trong lòng Trần Nguyệt Anh cuối cùng đã rơi xuống. Trạng thái của bà vui vẻ lạ thường, lại đặc biệt cho năm hào tiền cho gái út mua đồ dùng học tập.
Thực ra, Cố Yêu Yêu muốn nói không cần. Nhưng lại không lý do cự tuyệt, cô đành phải đi cùng với Cố Hồng Tú đến hợp tác xã mua bán.
Đồ dùng học tập không cần mua bằng phiếu mua sắm. Lúc này, khu đồ dùng học tập ngày thường không ai ngó, bây giờ vây đầy học sinh và phụ huynh.
Cố Yêu Yêu không thích chen chúc với người khác nên lôi kéo Cố Hồng Tú dạo khu khác, đợi khi đám người vãn bớt lại đi qua. Cô đảo mắt với niềm tò mò về những thứ được bày bán trong "siêu thị" của thời đại này. Cô hứng thú dạt dào nhìn quanh một vòng và phát hiện chủ yếu là các mặt hàng công nghiệp ——
Như là: Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng, khăn lông; đường đỏ, đường trắng, trái cây ngọt; vải bông, vải hoa, vải bạt; dây buộc tóc, khăn lụa, nghêu sò, dầu; giày giải phóng, tất vớ ni lông; ly nước, ấm nước tráng men, bồn rửa mặt tráng men…
Những món hàng hóa này đều là những thứ có thể thỏa mãn những yêu cầu sinh hoạt cơ bản của các xã viên. Chẳng qua phần lớn chúng đều cần phải mua bằng phiếu, do đó đối với những nông dân, ngoài tương chấm muối, các mặt hàng khác một năm không mua quá vài lần. Không phải là không có tiền mua, mà là đã không có tiền lại còn cũng không có phiếu.
Thế nhưng, chị gái Bạch Liên nhà cô lại đứng trước quầy bán khăn lụa đứng nhìn mười phút rồi, nét khát vọng không thể giấu ánh trong đôi mắt nhỏ.
Cố Yêu Yêu: Kịch bản tiếp thị hiện đại là con đường dài nhất mà cô đã đi qua...
“Em gái, em nghĩ gì thế?” Cố Hồng Tú tò mò cực kỳ.
Cố Yêu Yêu xoa xoa đôi má phúng phính của mình, cười nói: "Vừa nãy em thấy có người bán như thế ở chợ, học đến đâu dùng đến đó mà, không ngờ hiệu quả tốt đến vậy.”
Cô không thèm để ý nói: “Dù sao thì rau tể thái cũng không tốn tiền, chỉ cần lên núi hái xuống mà thôi.”
Cố Vĩnh Thuận nghe vậy cười gật gật đầu, nói với vợ: “A Anh, mặc dù rau tể thái không đáng bao tiền, nhưng bé út cũng tốn rất nhiều sức, em xem...”
“Còn cần anh nói sao?” Trần Nguyệt Anh tức giận liếc chồng một cái, đặc biệt hào phóng rút ra năm mao tiền cho con gái út, “Con cầm đi mua chút đồ ăn vặt ăn đi.”
Sau đó đưa tiền bán nồi và chổi cho con gái cả, sâu sắc nói: "Con là con gái lớn, trong tay nên có tiền riêng của mình, nhưng đừng tiêu xài hoang phí, hiểu không?"
Hai chị em vui vẻ nhìn nhau, vui rạo rực nhận tiền bỏ vào túi.
Lúc này, Cố Hồng Chí không biết chui từ góc nào ra, gào lên: “Con cũng muốn!”
Cố Yêu Yêu khoe khoang vung tiền trước mặt cậu: “Đây là thù lao chị giúp cha mẹ bán đồ, của chị gái là tiền bán nồi và chổi mà chị ấy làm, còn em làm được gì? Lười biếng? Hay chỉ được mỗi cái da mặt dày không biết xấu hổ?”
“Ai gặp thì có phần, em mặc kệ!” Cố Hồng Chí ngang ngược.
“Mặt em có phải lại nhớ mấy cái tát tay của chị gái em không?” Cố Yêu Yêu nheo mắt đầy nguy hiểm rồi cười lạnh.
“Mẹ mau xem chị kìa!”
“Rất xinh xắn, làm sao?”
Trần Nguyệt Anh thật sự nhìn kỹ con gái út, cuối cùng chốt lại câu kết luận trên, Cố Hồng Chí nghe thấy lời mẹ ruột nhà mình nói, không biết phải nói gì...
“Được rồi, cho em một xu mua kẹo mạch nha ăn. Lần sau muốn có tiền nhớ bắt tôm cua, chuột đồng, có chỗ tốt sẽ không thiếu phần em đâu.” Cố Yêu Yêu chống nạnh, vênh váo tự đắc nói.
Cố Hồng Chí lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười nịnh nọt: “Biết biết, chị là tốt nhất, lần sau nhất định!”
Giờ phút này, trong mắt cậu hình tượng chị gái còn cao hơn cả cha mẹ!
“Ngày mai khai giảng rồi, A Tú đi cùng út đến hợp tác xã mua bán để mua bút chì và tẩy đi.”
Hôm nay kiếm lời, món học phí như cục đá nặng treo trong lòng Trần Nguyệt Anh cuối cùng đã rơi xuống. Trạng thái của bà vui vẻ lạ thường, lại đặc biệt cho năm hào tiền cho gái út mua đồ dùng học tập.
Thực ra, Cố Yêu Yêu muốn nói không cần. Nhưng lại không lý do cự tuyệt, cô đành phải đi cùng với Cố Hồng Tú đến hợp tác xã mua bán.
Đồ dùng học tập không cần mua bằng phiếu mua sắm. Lúc này, khu đồ dùng học tập ngày thường không ai ngó, bây giờ vây đầy học sinh và phụ huynh.
Cố Yêu Yêu không thích chen chúc với người khác nên lôi kéo Cố Hồng Tú dạo khu khác, đợi khi đám người vãn bớt lại đi qua. Cô đảo mắt với niềm tò mò về những thứ được bày bán trong "siêu thị" của thời đại này. Cô hứng thú dạt dào nhìn quanh một vòng và phát hiện chủ yếu là các mặt hàng công nghiệp ——
Như là: Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng, khăn lông; đường đỏ, đường trắng, trái cây ngọt; vải bông, vải hoa, vải bạt; dây buộc tóc, khăn lụa, nghêu sò, dầu; giày giải phóng, tất vớ ni lông; ly nước, ấm nước tráng men, bồn rửa mặt tráng men…
Những món hàng hóa này đều là những thứ có thể thỏa mãn những yêu cầu sinh hoạt cơ bản của các xã viên. Chẳng qua phần lớn chúng đều cần phải mua bằng phiếu, do đó đối với những nông dân, ngoài tương chấm muối, các mặt hàng khác một năm không mua quá vài lần. Không phải là không có tiền mua, mà là đã không có tiền lại còn cũng không có phiếu.
Thế nhưng, chị gái Bạch Liên nhà cô lại đứng trước quầy bán khăn lụa đứng nhìn mười phút rồi, nét khát vọng không thể giấu ánh trong đôi mắt nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.