Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50
Chương 4: Giặt đồ
Đông Gia Thỏ Thỏ
18/07/2022
Khi hai vợ chồng Cố Vĩnh Thuận và Cố Hồng Quân ra cửa bắt đầu làm việc, Cố Hồng Tú nhẹ nhàng nhéo tai em gái nhà mình chất vấn: “Chị vừa mới nhờ em chia cơm cho chị, vậy mà em xem lời chị nói vào tai này ra tai kia à? Em không muốn giữ bí mật chuyện Hàn Kiến Quốc nữa?”
“Trước kia em chỉ nói chơi thôi!” Một cái tát chụp bay bàn tay vốn dùng không bao nhiêu sức trên lỗ tai, Cố Yêu Yêu tức giận nói.
Ngày xưa nhắc tới Hàn Kiến Quốc, em gái liền đỏ mặt, hiện tại nói không thích là không thích? Híp mắt xem kỹ một lát, thấy cô giống như hoàn toàn không thèm để ý……
Cố Hồng Tú hừ lạnh: “Được rồi, cánh cứng rồi phải không, buổi chiều cắt cỏ heo đừng có kêu chị giúp em vác về.”
Dứt lời, lập tức chăm chú cúi đầu băm cỏ heo, dường như không muốn để ý tới người khác.
Động tác cho gà ăn của Cố Yêu Yêu hơi dừng lại, quay đầu cười hì hì nói: “Em thật sự không thích anh ta. Còn bữa cơm trưa nay, em cho chị thêm hai muỗng được không?”
Nguyên chủ vẫn luôn phụ trách việc phân cơm, việc này không khó thực hiện.
Hơn nữa, hiện tại thân hình nho nhỏ này vừa gầy yếu vừa mỏng manh, không có Cố Hồng Tú chia sẻ, thì ai cõng cái giỏ cỏ heo về nhà? Nếu đã tới thời đại này, trở thành một phần tử của Cố Gia, chỉ có cách cố gắng hòa nhập và thích ứng.
Thần sắc Cố Hồng Tú hơi nguôi giận, hừ nhẹ: “Nhớ kỹ những gì em nói là được, thu dọn quần áo dơ đi, cho heo ăn xong, chúng ta tới bờ sông giặt quần áo.”
“Được!” Cố Yêu Yêu nhẹ nhàng đáp ứng, đứng dậy đi về phòng.
Lúc này, mặt trời từ phía sau ngọn núi lộ ra nửa khuôn mặt, sân căn nhà nho nhỏ được mạ lên một tầng ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, sáng cực kỳ. Cuối cùng Cố Yêu Yêu cũng nhìn thấy rõ khoảng sân này, nơi mà có khả năng cô sẽ sống rất nhiều năm.
Một gian nhà chính nối tiếp hai gian phòng bên cạnh, đông phòng là phòng của Cố Vĩnh Thuận và Trần Nguyệt Anh, tây phòng là phòng của Cố Hồng Quân và Ngô Tố Cần, mà hai gian phòng bên cạnh đó, phía tây là phòng bếp, phía đông là nơi ba chị em ngủ chung.
Mà chuồng heo và phòng của ba chị em chỉ cách nhau một bức tường, hương vị kia quả thực quá đáng sợ.
Từ sau khi Ngô Tố Cần mang thai, công việc giặt quần áo dơ của cả gia đình chính thức rơi xuống đầu hai chị em. Cố Yêu Yêu tiến tới tây phòng anh chị dâu ở, khi tay cách ván cửa không đến một lóng tay, cô đột nhiên dừng lại, thu hồi bàn tay muốn lễ phép gõ cửa theo bản năng, giả vờ không kiên nhẫn kêu: “Có giặt quần áo hay không, không giặt thì tôi đi đây!”
Bên trong thực mau truyền đến tiếng đáp lại, phía sau cửa lộ ra một gương mặt tươi cười hòa khí, nói vài câu nguyên chủ thích nghe, bỏ vào chậu gỗ ít quần áo bẩn, cười khanh khách nhìn cô em chồng rời đi, sau đó mặt không biểu tình xoay người về phòng.
Nhìn đống quần áo cao cao, nghĩ đến toàn bộ phải giặt bằng tay, Cố Yêu Yêu cảm giác đầu mình đau nhức.
Cho heo ăn xong, một người bưng chậu gỗ, một người xách thùng gỗ ra cửa.
“Chị, chị dâu mang thai nên nghỉ ngơi ở nhà. Chúng ta cắt cỏ heo, giặt quần áo, còn cho heo, cho gà ăn, ba mẹ và anh cả thì bắt đầu làm việc, còn em trai đâu?” Cố Yêu Yêu đột nhiên nhớ tới, hình như sau khi ra khỏi nhà ăn công cộng, thì không thấy thằng nhóc đen nhẽm kia lần nào nữa.
Cố Hồng Tú cười nhạo: “Nó? Còn có thể làm gì, chút nữa em sẽ thấy.”
Hai người nói chuyện, lần lượt đi qua các căn nhà của thôn dân, quay quanh một đám góc tường, dần dần có tiếng dòng nước chảy truyền đến, càng đi về phía trước âm thanh càng rõ ràng.
Sau khi đi qua một cánh cửa gỗ đã tróc sơn qua năm tháng, tầm nhìn đột nhiên rộng mở, một con sông trong vắt hơn mười mấy mét chảy qua thôn Bạch Vụ, một nhóm các cô chú đan thúng tre, dưới gốc đa lớn vài người đan sọt tre và mấy cô dì đóng đế giày, cùng với một hàng phụ nữ ngồi xổm bên bờ sông dùng gậy gỗ đập quần áo.
Cố Yêu Yêu không khỏi liếc nhìn vài lần cửa gỗ cao lớn phía sau, các căn nhà nông cô vừa đi qua phần lớn cũ nát thấp bé, đặt cùng một chỗ so sánh, căn nhà cao cửa rộng kia quả thực là hạc giữa bầy gà.
“Đây là phòng vốn muốn phân cho nhà chúng ta, hiện tại có bốn nhà ở đây, nhà của chú ba họ cũng ở trong đó.” Cố Hồng Tú bĩu môi nói.
Cố Yêu Yêu lộ ra biểu tình hiểu rõ, một cái sân trụ bốn gia đình, chắc hẳn sẽ có rất nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi mâu thuẫn nhau, vẫn là nhà một sân riêng biệt tốt hơn, dù sao cũng thanh tịnh một ít.
Lúc này, một cô gái hơi gầy tóc đen thắt bím tóc bước ra từ cánh cửa gỗ kia, cô cũng bưng một chậu gỗ đựng quần áo dơ, nhiệt tình vẫy tay chào Cố Yêu Yêu, đi tới lời hay thì không nói, chỉ nói cái dở: “Yêu Yêu, nghe nói bà chị không cho chị đi học?”
Cố Yêu Yêu nhất thời không nhớ cô gái này là ai, cho nên không trả lời, phản ứng này trong mắt cô gái lại trở thành thương tâm đến nói không ra lời, vì thế mở miệng an ủi: “Haiz, em cũng không muốn đi học, đọc sách có ích lợi gì chứ? Mẹ em lại cứ nhất định bắt em phải đi học, hai ngày nữa là đến khai giảng rồi, phiền chết mất!”
“Trước kia em chỉ nói chơi thôi!” Một cái tát chụp bay bàn tay vốn dùng không bao nhiêu sức trên lỗ tai, Cố Yêu Yêu tức giận nói.
Ngày xưa nhắc tới Hàn Kiến Quốc, em gái liền đỏ mặt, hiện tại nói không thích là không thích? Híp mắt xem kỹ một lát, thấy cô giống như hoàn toàn không thèm để ý……
Cố Hồng Tú hừ lạnh: “Được rồi, cánh cứng rồi phải không, buổi chiều cắt cỏ heo đừng có kêu chị giúp em vác về.”
Dứt lời, lập tức chăm chú cúi đầu băm cỏ heo, dường như không muốn để ý tới người khác.
Động tác cho gà ăn của Cố Yêu Yêu hơi dừng lại, quay đầu cười hì hì nói: “Em thật sự không thích anh ta. Còn bữa cơm trưa nay, em cho chị thêm hai muỗng được không?”
Nguyên chủ vẫn luôn phụ trách việc phân cơm, việc này không khó thực hiện.
Hơn nữa, hiện tại thân hình nho nhỏ này vừa gầy yếu vừa mỏng manh, không có Cố Hồng Tú chia sẻ, thì ai cõng cái giỏ cỏ heo về nhà? Nếu đã tới thời đại này, trở thành một phần tử của Cố Gia, chỉ có cách cố gắng hòa nhập và thích ứng.
Thần sắc Cố Hồng Tú hơi nguôi giận, hừ nhẹ: “Nhớ kỹ những gì em nói là được, thu dọn quần áo dơ đi, cho heo ăn xong, chúng ta tới bờ sông giặt quần áo.”
“Được!” Cố Yêu Yêu nhẹ nhàng đáp ứng, đứng dậy đi về phòng.
Lúc này, mặt trời từ phía sau ngọn núi lộ ra nửa khuôn mặt, sân căn nhà nho nhỏ được mạ lên một tầng ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, sáng cực kỳ. Cuối cùng Cố Yêu Yêu cũng nhìn thấy rõ khoảng sân này, nơi mà có khả năng cô sẽ sống rất nhiều năm.
Một gian nhà chính nối tiếp hai gian phòng bên cạnh, đông phòng là phòng của Cố Vĩnh Thuận và Trần Nguyệt Anh, tây phòng là phòng của Cố Hồng Quân và Ngô Tố Cần, mà hai gian phòng bên cạnh đó, phía tây là phòng bếp, phía đông là nơi ba chị em ngủ chung.
Mà chuồng heo và phòng của ba chị em chỉ cách nhau một bức tường, hương vị kia quả thực quá đáng sợ.
Từ sau khi Ngô Tố Cần mang thai, công việc giặt quần áo dơ của cả gia đình chính thức rơi xuống đầu hai chị em. Cố Yêu Yêu tiến tới tây phòng anh chị dâu ở, khi tay cách ván cửa không đến một lóng tay, cô đột nhiên dừng lại, thu hồi bàn tay muốn lễ phép gõ cửa theo bản năng, giả vờ không kiên nhẫn kêu: “Có giặt quần áo hay không, không giặt thì tôi đi đây!”
Bên trong thực mau truyền đến tiếng đáp lại, phía sau cửa lộ ra một gương mặt tươi cười hòa khí, nói vài câu nguyên chủ thích nghe, bỏ vào chậu gỗ ít quần áo bẩn, cười khanh khách nhìn cô em chồng rời đi, sau đó mặt không biểu tình xoay người về phòng.
Nhìn đống quần áo cao cao, nghĩ đến toàn bộ phải giặt bằng tay, Cố Yêu Yêu cảm giác đầu mình đau nhức.
Cho heo ăn xong, một người bưng chậu gỗ, một người xách thùng gỗ ra cửa.
“Chị, chị dâu mang thai nên nghỉ ngơi ở nhà. Chúng ta cắt cỏ heo, giặt quần áo, còn cho heo, cho gà ăn, ba mẹ và anh cả thì bắt đầu làm việc, còn em trai đâu?” Cố Yêu Yêu đột nhiên nhớ tới, hình như sau khi ra khỏi nhà ăn công cộng, thì không thấy thằng nhóc đen nhẽm kia lần nào nữa.
Cố Hồng Tú cười nhạo: “Nó? Còn có thể làm gì, chút nữa em sẽ thấy.”
Hai người nói chuyện, lần lượt đi qua các căn nhà của thôn dân, quay quanh một đám góc tường, dần dần có tiếng dòng nước chảy truyền đến, càng đi về phía trước âm thanh càng rõ ràng.
Sau khi đi qua một cánh cửa gỗ đã tróc sơn qua năm tháng, tầm nhìn đột nhiên rộng mở, một con sông trong vắt hơn mười mấy mét chảy qua thôn Bạch Vụ, một nhóm các cô chú đan thúng tre, dưới gốc đa lớn vài người đan sọt tre và mấy cô dì đóng đế giày, cùng với một hàng phụ nữ ngồi xổm bên bờ sông dùng gậy gỗ đập quần áo.
Cố Yêu Yêu không khỏi liếc nhìn vài lần cửa gỗ cao lớn phía sau, các căn nhà nông cô vừa đi qua phần lớn cũ nát thấp bé, đặt cùng một chỗ so sánh, căn nhà cao cửa rộng kia quả thực là hạc giữa bầy gà.
“Đây là phòng vốn muốn phân cho nhà chúng ta, hiện tại có bốn nhà ở đây, nhà của chú ba họ cũng ở trong đó.” Cố Hồng Tú bĩu môi nói.
Cố Yêu Yêu lộ ra biểu tình hiểu rõ, một cái sân trụ bốn gia đình, chắc hẳn sẽ có rất nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi mâu thuẫn nhau, vẫn là nhà một sân riêng biệt tốt hơn, dù sao cũng thanh tịnh một ít.
Lúc này, một cô gái hơi gầy tóc đen thắt bím tóc bước ra từ cánh cửa gỗ kia, cô cũng bưng một chậu gỗ đựng quần áo dơ, nhiệt tình vẫy tay chào Cố Yêu Yêu, đi tới lời hay thì không nói, chỉ nói cái dở: “Yêu Yêu, nghe nói bà chị không cho chị đi học?”
Cố Yêu Yêu nhất thời không nhớ cô gái này là ai, cho nên không trả lời, phản ứng này trong mắt cô gái lại trở thành thương tâm đến nói không ra lời, vì thế mở miệng an ủi: “Haiz, em cũng không muốn đi học, đọc sách có ích lợi gì chứ? Mẹ em lại cứ nhất định bắt em phải đi học, hai ngày nữa là đến khai giảng rồi, phiền chết mất!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.