Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 43
Tây Lương Miêu
22/06/2023
Lại nói căn nhà lần này có thể xây xong nhanh như vậy cũng phải cảm ơn những người bạn bè thân thiết này. Phần lớn người đến lần này cũng là người lúc xây nhà tranh trước đó đến giúp, lần này một lần cảm ơn hết luôn.
Bột mì rất khó có được, người trong thành phố có tiền còn không chắc chắn có thể mua được, người dưới quê đừng thấy bản thân mình làm ruộng, lương thực được chia tới đều là thức ăn khô, những loại bột mịn như lúa mì này được phân ít đến đáng thương, còn một loại nữa là bột mì dùng đá mài đè nén ra, nó thua xa với bột mì được máy làm ra nhiều, trộn lẫn cả tro trong đó, một chút cũng không sạch sẽ.
Nhà ít người đến thì đến tay cũng đã là một cân bột mì rồi, tiết kiệm một chút cũng đủ để gói sủi cảo lúc đón năm mới, người làm việc nhiều như hai vợ chồng Mục Quốc Trụ và hai vợ chồng Châu Khải đều nhận được năm sáu cân bột mì.
Nói rộng rãi cũng là thật là rộng rãi, xây nhà lần này mặt mũi nhà họ Mục đều đã có rồi. Mục Qúy nghe người trong thôn khen Mục Kế Đông rất biết làm người, ông ấy vừa vui mừng vừa khó chịu, nói đi nói lại vẫn là đau lòng đồ tốt.
Mười mấy cân bột mì nó cho là cho, đồ phá gia chi tử!
Mục Kế Đông thấy cha anh đau lòng không chịu được thì kéo ông ấy đến tính sổ sách, muốn đổi thành tiền, giá cả bột mì bình thường có lẽ một tệ hai đến một tệ ba một cân, nếu tính như vậy thì xây một căn nhà lớn như vậy chỉ tốn không đến mười đồng tiền công.
Mục Qúy vừa nghĩ như vậy thì dường như không còn đau lòng như vậy nữa.
Mặc dù Vương Thái Hà cũng đau lòng bột mì nhưng bà ấy cảm thấy con trai làm đúng: “Nợ ân tình không dễ trả, Kế Đông trả bột mì cho sự giúp đỡ của người ta, sau này ai cũng đều sẽ không lấy ân tình này ra nói.”
Mục Kế Đông cười ha ha nói: “Vẫn là mẹ hiểu con.”
Vương Thái Hà hừ nhẹ một tiếng, hất cằm lên: “Có phải con hết tiền rồi không? Đã tiêu tiền sạch sẽ để xây ngôi nhà đó rồi đúng không.”
Ngôi nhà Mục Kế Đông xây khác với người ta, nền móng kiên cố bằng xi măng, bên trên xây cái sân bự như vậy. Phải trái một phòng lớn, ba phòng ở chính giữa, có một phòng ở phía sau trái và phải ngôi nhà, lần lượt là phòng bếp và phòng tắm. Trần nhà dùng xi măng đậy kín lại rồi, lầu hai còn xây gác xép ba mặt gió lùa. Bên ngoài cùng mới là bức tường cao hai mét xây bằng gạch.
Đúng rồi, gà vịt còn phải được xây chuồng gà chuyên dụng ở góc tường phía sau. Thật là kì lạ, một người nông thôn còn sợ còn sợ mùi gà vịt làm cho ngạt thở hay sao? Quái đản!
Nó đến ngôi nhà mà con trai thứ ba mình xây thì Vương Thái Hà vừa vui vừa oán trách: “Tiền anh xây một ngôi nhà đều đủ để người khác xây hai ngôi nhà rồi, tôi thấy là anh tiền nhiều đến đốt rồi.”
Lâm Ngọc ôm con gái không dám nói chuyện, Mục Kế Đông cười ha ha, tùy ý miễn cưỡng cho qua.
“Cha mẹ, anh cả chị dâu, chúng con ở thêm mấy ngày nữa nha, tấm xi măng trên tường nhà vẫn chưa khô, lại dùng thêm lửa đốt mấy ngày nữa mới có thể ở được.”
Nụ cười trên mặt Vương Xuân Linh như nở hoa: “Chú ba với em dâu cứ ở, không cần gấp.”
Mấy ngày trước cha mẹ đi giúp đỡ làm việc, chồng cô ấy cũng đi rồi, người làm chị dâu như cô ấy không thể không đi.
Bột mì rất khó có được, người trong thành phố có tiền còn không chắc chắn có thể mua được, người dưới quê đừng thấy bản thân mình làm ruộng, lương thực được chia tới đều là thức ăn khô, những loại bột mịn như lúa mì này được phân ít đến đáng thương, còn một loại nữa là bột mì dùng đá mài đè nén ra, nó thua xa với bột mì được máy làm ra nhiều, trộn lẫn cả tro trong đó, một chút cũng không sạch sẽ.
Nhà ít người đến thì đến tay cũng đã là một cân bột mì rồi, tiết kiệm một chút cũng đủ để gói sủi cảo lúc đón năm mới, người làm việc nhiều như hai vợ chồng Mục Quốc Trụ và hai vợ chồng Châu Khải đều nhận được năm sáu cân bột mì.
Nói rộng rãi cũng là thật là rộng rãi, xây nhà lần này mặt mũi nhà họ Mục đều đã có rồi. Mục Qúy nghe người trong thôn khen Mục Kế Đông rất biết làm người, ông ấy vừa vui mừng vừa khó chịu, nói đi nói lại vẫn là đau lòng đồ tốt.
Mười mấy cân bột mì nó cho là cho, đồ phá gia chi tử!
Mục Kế Đông thấy cha anh đau lòng không chịu được thì kéo ông ấy đến tính sổ sách, muốn đổi thành tiền, giá cả bột mì bình thường có lẽ một tệ hai đến một tệ ba một cân, nếu tính như vậy thì xây một căn nhà lớn như vậy chỉ tốn không đến mười đồng tiền công.
Mục Qúy vừa nghĩ như vậy thì dường như không còn đau lòng như vậy nữa.
Mặc dù Vương Thái Hà cũng đau lòng bột mì nhưng bà ấy cảm thấy con trai làm đúng: “Nợ ân tình không dễ trả, Kế Đông trả bột mì cho sự giúp đỡ của người ta, sau này ai cũng đều sẽ không lấy ân tình này ra nói.”
Mục Kế Đông cười ha ha nói: “Vẫn là mẹ hiểu con.”
Vương Thái Hà hừ nhẹ một tiếng, hất cằm lên: “Có phải con hết tiền rồi không? Đã tiêu tiền sạch sẽ để xây ngôi nhà đó rồi đúng không.”
Ngôi nhà Mục Kế Đông xây khác với người ta, nền móng kiên cố bằng xi măng, bên trên xây cái sân bự như vậy. Phải trái một phòng lớn, ba phòng ở chính giữa, có một phòng ở phía sau trái và phải ngôi nhà, lần lượt là phòng bếp và phòng tắm. Trần nhà dùng xi măng đậy kín lại rồi, lầu hai còn xây gác xép ba mặt gió lùa. Bên ngoài cùng mới là bức tường cao hai mét xây bằng gạch.
Đúng rồi, gà vịt còn phải được xây chuồng gà chuyên dụng ở góc tường phía sau. Thật là kì lạ, một người nông thôn còn sợ còn sợ mùi gà vịt làm cho ngạt thở hay sao? Quái đản!
Nó đến ngôi nhà mà con trai thứ ba mình xây thì Vương Thái Hà vừa vui vừa oán trách: “Tiền anh xây một ngôi nhà đều đủ để người khác xây hai ngôi nhà rồi, tôi thấy là anh tiền nhiều đến đốt rồi.”
Lâm Ngọc ôm con gái không dám nói chuyện, Mục Kế Đông cười ha ha, tùy ý miễn cưỡng cho qua.
“Cha mẹ, anh cả chị dâu, chúng con ở thêm mấy ngày nữa nha, tấm xi măng trên tường nhà vẫn chưa khô, lại dùng thêm lửa đốt mấy ngày nữa mới có thể ở được.”
Nụ cười trên mặt Vương Xuân Linh như nở hoa: “Chú ba với em dâu cứ ở, không cần gấp.”
Mấy ngày trước cha mẹ đi giúp đỡ làm việc, chồng cô ấy cũng đi rồi, người làm chị dâu như cô ấy không thể không đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.