Chương 5
Trang Cầu Đích Bình Tử
19/07/2013
“Tôi muốn hỏi một chút, mọi người vừa nói, là...” Thu Dĩnh từ từ hiểu ra vấn đề.
“Dĩnh Dĩnh, cậu là người mới đến, không biết chuyện chúng ta không trách cậu!” Khụ khụ hai tiếng, Thanh Thuỷ bắt đầu nói không ngừng: “Hiện tại trên giang hồ có 4 thế lực lớn, đứng thứ nhất là Phong Vân Biên, môn chủ là Tư Thiên, cấp 59, dùng đao, bên trong đều là người cuồng chiến đấu; Đứng thứ 2 là Lam Hoè, môn chủ là Mộc Lạp, là một chàng trai khôn khéo hệt như hồ ly, cấp 58, vũ khí là quạt sắt; Kế tiếp là Diệp Lạc Các của bọn Phi Ngư, Các chủ Diệp Lạc Bi Ai, cấp 56, sử dụng ám khí, bên trong đều là tinh anh trong chuyện buôn bán, nhưng xét cho cùng cũng trong 3 người này thì Diệp Lạc Bi Ai thần bí nhất, đa số đều là phó các chủ ra mặt xử lí Tiếu Lăng Phong: Cái kí không phải cậu ta thần bí, mà là lười! Luôn để mọi việc cho tôi quản lý, còn mình thì chuồn đi tiêu dao khoái hoạt! Ngay cả người trong các cũng không biết bang chủ của mình như thế nào!]; Cuối cùng là nhóm hủ nữ tạo thành Hủ Môn, môn chủ Nhan Phi, cấp 50, dùng roi dài giống Dĩnh Dĩnh cậu vậy, bây giờ tôi và Du Du đang ở Hủ Môn, hô, cuối cùng cũng nói xong.” Vỗ vỗ bả vai Thu Dĩnh, vẻ mặt hâm mộ, “Dĩnh dĩnh, cậu vừa chia tay liền tìm được 1 người giàu có nha”
Thu Dĩnh vốn đang chăm chú nghe, nhưng khi nghe tới câu cuối cùng, tất cả sự chăm chú đều bị đánh tan, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhưng sau đó lại bị baby trong lòng hấp dẫn lực chú ý, “Bé ngoan, sao vậy?”
“Mama, cún... cún cún.” bé hưng phấn không ngừng chỉ vào sói bạc trước mặt.
“Ha ha, bé ngoan, đó không phải cún cún, đó là sói bạc uy phong nha.”
Bé mở to đôi mắt, tràn đầy nghi hoặc, lặp lại, “Sói bạc?” Nhíu mày để nhìn thật rõ sói bạc, rõ ràng là cún cún nha, sao mama lại gọi là sói bạc chứ, vì thế, baby đáng yêu của chúng ta vẫn nghĩ mình đúng, dùng giọng nói còn vang hơn cả vừa rồi, “Mama, là... Cún cún!”
“bé cưng, đúng vậy a, dì Lộ cũng thấy đó là con chó nga.”
Những người khác cũng hùa theo, nói sói bạc uy phong thành con chó
Đang lúc mọi người lo chuyện vui, bé chuyển mắt chuyển sang Diệp Lạc, sau khi được cái gật khẳng định của Diệp Lạc, bé mới sung sướng nói: “Mama, là... cún cún, chơi.”
Thu Dĩnh bất đắc dĩ buông bé ra, hai tay đặt xuống giúp bé khỏi bị ngã.
Bé run rẩy đi đến trước mặt sói bạc, mất thăng bằng, bé ngã xuống trên thân sói bạc, “Khanh khách ... cún cún... Chơi.”
Sói bạc bị một lực đè lên làm cho tỉnh ngủ, mở mắt ra, nhìn thấy bé đang cười ha ha nằm lên người mình, nó sủng nịch cọ cọ đầu vào bé, nghe thấy bé kêu mình là cún cún cũng không giận, ngoan ngoãn nằm úp xuống, cho bé chơi đùa trên người mình
Từ đó, sói bạc uy phong được bé đặt cho một cái tên không giống vẻ bềngoài của mình — cún cún.
Cười đùa trong chốc lát, Thu Dĩnh nhìn trời, thấy trời sắp tối, nói: “Lộ lộ, Du Du, sắp hết ngày rồi, cục cưng làm sao bây giờ?” Sau đó, cô nhìn bé bằng vẻ mặt u buồn
“Uh…... Mình nghĩ dưới hai người thoát, cục cưng cũng sẽ biến mất theo hai người, cho nên, Dĩnh Dĩnh cậu không cần lo lắng.” Mộng U cười nói.
“Uh, tụi này thoát đây.” Thu Dĩnh phất tay với Phi Ngư bọn họ, ba người biến mất.
“Đi thôi, trở về Các.” Diệp Lạc đứng dậy ôm lấy cục cưng.
Diệp Lạc Các
Trong sân vườn, có một chàng trai trẻ áo đen vẻ mặt giận dữ đứng đó, cây đao chém qua từng cánh hoa ngọn cỏ làm cho thất linh bát đạt
“Yêu, A Phong, đang luyện đao a!” Tự Nhất Mi cao giọng nói.
Tiếu Lăng Phong ngừng tay, nhìn về phía Tự Nhất Mi bọn họ đang nhàn nhã vô cùng, liền tức giận, vẻ mặt dữ tợn mở miệng, “Mấy người còn biết đường về sao?! Không nói một tiếng với tôi liền biến mất ba ngày!” Nói xong, anh vung cây đao lên, chuẩn bị chém
Phi Ngư rút kiếm ra tiếp chiêu, hai người đánh đến trời đất tối sầm cũng không biết gì
“Cục cưng, không sợ sao?” Diệp Lạc nhìn cục cưng đang cực kì hưng phấntrong lòng mình
Câu trả lời là tiếng cười sung sướng của bé
Tiếu Lăng Phong đánh nhau xong với Phi Ngư mới phát hiện Diệp Lạc mangtheo một đứa bé và một con sói bạc, ngữ khí vẫn chưa hết giận hỏi: “Đứa nhỏ này là ai?”
“Con tôi.”
“Oh, là con chú a... Cái gì! Con chú!” Tiếu Lăng Phong kêu lên sợ hãi
“Còn nữa, hai ngày sau Diệp Lạc sẽ kết hôn với Hòa Mạt, mẹ của con cậuta.” Thất Hàn cung cấp thêm 1 tin tức kinh thiên động địa
Sau đó, phó bang chủ anh minh thần võ của chúng ta trong nháy mắt hoá đá, một đám đang chờ xem kịch vui
Tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp giang hồ
“Nghe nói chưa? Hai ngày sau Diệp Lạc Bi Ai các chủ sẽ thành thân a!”
“Ai?! Thật sao? Thật là Diệp Lạc các chủ thần bí kia?”
“Tôi cũng nghe nói, hình như có con luôn rồi...”
“Ai, mọi người nói xem, Sương Mân Côi có đi cướp cô dâu không?”
“Ha ha, đến lúc đó có trò vui xem”
“Dĩnh Dĩnh, cậu là người mới đến, không biết chuyện chúng ta không trách cậu!” Khụ khụ hai tiếng, Thanh Thuỷ bắt đầu nói không ngừng: “Hiện tại trên giang hồ có 4 thế lực lớn, đứng thứ nhất là Phong Vân Biên, môn chủ là Tư Thiên, cấp 59, dùng đao, bên trong đều là người cuồng chiến đấu; Đứng thứ 2 là Lam Hoè, môn chủ là Mộc Lạp, là một chàng trai khôn khéo hệt như hồ ly, cấp 58, vũ khí là quạt sắt; Kế tiếp là Diệp Lạc Các của bọn Phi Ngư, Các chủ Diệp Lạc Bi Ai, cấp 56, sử dụng ám khí, bên trong đều là tinh anh trong chuyện buôn bán, nhưng xét cho cùng cũng trong 3 người này thì Diệp Lạc Bi Ai thần bí nhất, đa số đều là phó các chủ ra mặt xử lí Tiếu Lăng Phong: Cái kí không phải cậu ta thần bí, mà là lười! Luôn để mọi việc cho tôi quản lý, còn mình thì chuồn đi tiêu dao khoái hoạt! Ngay cả người trong các cũng không biết bang chủ của mình như thế nào!]; Cuối cùng là nhóm hủ nữ tạo thành Hủ Môn, môn chủ Nhan Phi, cấp 50, dùng roi dài giống Dĩnh Dĩnh cậu vậy, bây giờ tôi và Du Du đang ở Hủ Môn, hô, cuối cùng cũng nói xong.” Vỗ vỗ bả vai Thu Dĩnh, vẻ mặt hâm mộ, “Dĩnh dĩnh, cậu vừa chia tay liền tìm được 1 người giàu có nha”
Thu Dĩnh vốn đang chăm chú nghe, nhưng khi nghe tới câu cuối cùng, tất cả sự chăm chú đều bị đánh tan, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhưng sau đó lại bị baby trong lòng hấp dẫn lực chú ý, “Bé ngoan, sao vậy?”
“Mama, cún... cún cún.” bé hưng phấn không ngừng chỉ vào sói bạc trước mặt.
“Ha ha, bé ngoan, đó không phải cún cún, đó là sói bạc uy phong nha.”
Bé mở to đôi mắt, tràn đầy nghi hoặc, lặp lại, “Sói bạc?” Nhíu mày để nhìn thật rõ sói bạc, rõ ràng là cún cún nha, sao mama lại gọi là sói bạc chứ, vì thế, baby đáng yêu của chúng ta vẫn nghĩ mình đúng, dùng giọng nói còn vang hơn cả vừa rồi, “Mama, là... Cún cún!”
“bé cưng, đúng vậy a, dì Lộ cũng thấy đó là con chó nga.”
Những người khác cũng hùa theo, nói sói bạc uy phong thành con chó
Đang lúc mọi người lo chuyện vui, bé chuyển mắt chuyển sang Diệp Lạc, sau khi được cái gật khẳng định của Diệp Lạc, bé mới sung sướng nói: “Mama, là... cún cún, chơi.”
Thu Dĩnh bất đắc dĩ buông bé ra, hai tay đặt xuống giúp bé khỏi bị ngã.
Bé run rẩy đi đến trước mặt sói bạc, mất thăng bằng, bé ngã xuống trên thân sói bạc, “Khanh khách ... cún cún... Chơi.”
Sói bạc bị một lực đè lên làm cho tỉnh ngủ, mở mắt ra, nhìn thấy bé đang cười ha ha nằm lên người mình, nó sủng nịch cọ cọ đầu vào bé, nghe thấy bé kêu mình là cún cún cũng không giận, ngoan ngoãn nằm úp xuống, cho bé chơi đùa trên người mình
Từ đó, sói bạc uy phong được bé đặt cho một cái tên không giống vẻ bềngoài của mình — cún cún.
Cười đùa trong chốc lát, Thu Dĩnh nhìn trời, thấy trời sắp tối, nói: “Lộ lộ, Du Du, sắp hết ngày rồi, cục cưng làm sao bây giờ?” Sau đó, cô nhìn bé bằng vẻ mặt u buồn
“Uh…... Mình nghĩ dưới hai người thoát, cục cưng cũng sẽ biến mất theo hai người, cho nên, Dĩnh Dĩnh cậu không cần lo lắng.” Mộng U cười nói.
“Uh, tụi này thoát đây.” Thu Dĩnh phất tay với Phi Ngư bọn họ, ba người biến mất.
“Đi thôi, trở về Các.” Diệp Lạc đứng dậy ôm lấy cục cưng.
Diệp Lạc Các
Trong sân vườn, có một chàng trai trẻ áo đen vẻ mặt giận dữ đứng đó, cây đao chém qua từng cánh hoa ngọn cỏ làm cho thất linh bát đạt
“Yêu, A Phong, đang luyện đao a!” Tự Nhất Mi cao giọng nói.
Tiếu Lăng Phong ngừng tay, nhìn về phía Tự Nhất Mi bọn họ đang nhàn nhã vô cùng, liền tức giận, vẻ mặt dữ tợn mở miệng, “Mấy người còn biết đường về sao?! Không nói một tiếng với tôi liền biến mất ba ngày!” Nói xong, anh vung cây đao lên, chuẩn bị chém
Phi Ngư rút kiếm ra tiếp chiêu, hai người đánh đến trời đất tối sầm cũng không biết gì
“Cục cưng, không sợ sao?” Diệp Lạc nhìn cục cưng đang cực kì hưng phấntrong lòng mình
Câu trả lời là tiếng cười sung sướng của bé
Tiếu Lăng Phong đánh nhau xong với Phi Ngư mới phát hiện Diệp Lạc mangtheo một đứa bé và một con sói bạc, ngữ khí vẫn chưa hết giận hỏi: “Đứa nhỏ này là ai?”
“Con tôi.”
“Oh, là con chú a... Cái gì! Con chú!” Tiếu Lăng Phong kêu lên sợ hãi
“Còn nữa, hai ngày sau Diệp Lạc sẽ kết hôn với Hòa Mạt, mẹ của con cậuta.” Thất Hàn cung cấp thêm 1 tin tức kinh thiên động địa
Sau đó, phó bang chủ anh minh thần võ của chúng ta trong nháy mắt hoá đá, một đám đang chờ xem kịch vui
Tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp giang hồ
“Nghe nói chưa? Hai ngày sau Diệp Lạc Bi Ai các chủ sẽ thành thân a!”
“Ai?! Thật sao? Thật là Diệp Lạc các chủ thần bí kia?”
“Tôi cũng nghe nói, hình như có con luôn rồi...”
“Ai, mọi người nói xem, Sương Mân Côi có đi cướp cô dâu không?”
“Ha ha, đến lúc đó có trò vui xem”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.