Chương 8
Trang Cầu Đích Bình Tử
19/07/2013
Thu Dĩnh và Diệp Lạc cho bé ăn no xong, đi xuống lầu
Thu Dĩnh đang nói chuyện với baby, không chú ý đến cô gái đang đi tới
“Cẩn thận.” Diệp Lạc đi phía sau giữ cô lại
Thu Dĩnh đứng lại, có chút kinh sợ nhìn cục cưng
Một giọng kiêu ngạo truyền đến từ phia sau Thu Dĩnh, “Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn trở về với thiếu gia đây, nếu không đừng trách tôi vô tình.”
Một thân cẩm y, bên hông đeo ngọc bội, trên tay chàng trai kia cầm một cây quạt, quí phái tiêu sái đi đến, vừa thấy là biết một người nhà giàu, bên cạnh vây quanh một đám nịnh nọt, vuốt mông ngựa
Cô gái ngã trên mặt đất đứng lên, phẫn hận phun vào đám nhà giàu kia
Tên nhà giàu kia tức giận lấy khăn lau đi nước miếng trên mặt, dùng ánh mắt bảo -- kéo nó đứng lên cho ta.
Mấy tên bên cạnh hiểu ý, hai thằng đáng khinh đi đến trước mặt cô gái
Cô gái kia giãy dụa muốn thoát khỏi hai tên đàn ông đó, mắt thấy giãy không xong, dùng ánh mắt nhìn bốn phía cầu xin giúp đỡ, mong có người đứng ra, nhưng đáp lại cũng chỉ là những ánh mắt lạnh lùng, khi cô dường như cảm thấy mất hết hy vọng, một giọng đáng yêu vang lên:“Dừng tay.”
Thu Dĩnh nghe thấy giọng này quen quen, có phần xúc động
“Mama, là dì Lộ.”
Thu Dĩnh che miệng bé lại, làm động tác không được nói, sau đó kéo Diệp Lạc lén lén lút lút lui về sau, thấy nghi hoặc trong mắt hai cha con lành giải thích:“Gặp Lộ Lộ nhất định sẽ gặp phiền toái, chúng ta đi đi.”
Bé nghe xong gật gật đầu, dùng dáng vẻ người lớn tỏ vẻ đã hiểu, Diệp Lạc buồn cười nhìn bộ dạng lén lút của cô, nuốt lại câu “đã bị thấy” vào trong bụng
“Dĩnh Dĩnh, cậu đang ở đây a!"
Thu Dĩnh nhìn thấy thân ảnh màu vàng chạy đến, cười khan vài tiếng, “Lộ lộ.”
“Dĩnh Dĩnh, mình giới thiệu cho cậu quen một người, đây là thầy của mình, Bạc Hà, thầy, đây là Hòa Mạt bạn tốt của con, người bên cạnh là chồng của cô ấy Diệp Lạc, còn có đứa con đáng yêu của họ, baby, dì Lộ rất nhớ con nha, dì Lộ ôm con được không? đẻ mẹ con nghỉ ngơi một chút.”
“... Được.” bé nghĩ nghĩ, sau đó vươn hai tay mập mạp ra
Thu Dĩnh âm thầm quan sát chàng trai đứng cạnh Thu Thuỷ, diện mạo tuấn mỹ, khí chất tao nhã, uhm, khuôn mặt thật có lẽ không tuấn mỹ đến vậy, dù sao trong game cũng có thể thay đổi khuôn mặt, cầm trên tay một quạt, đúng là một soát ca phong độ, nhìn lại tên nhà giàu kia, cũng cầm quạt, nhưng lại làm người ta cảm thấy như thú đội lốt người a, thật là một trời một vực...
Tên nhà giàu kia thấy mình bị xem thường, bất mãn la lên, “Người đâu, bắt hết bọn họ lại cho bổn thiếu gia!"
Xem đi, phiền toái đến đây.
“Yêu! Đúng là 1 con heo ngu ngốc a, mau về chuồng heo đi, coi chừng bị người ta làm thịt...” Thu Thuỷ khiêu khích nói.
Sau đó là một trận cười to
“Lũ heo các người, còn sững sờ đứng đó làm gì? Còn không nhanh đánh cho bổn thiếu gia!” Tên thiếu gia nhà giàu kia thẹn quá thành giận.
“Uh, uh.”
Thu Thuỷ đưa cục cưng cho Bạc Hà, rút đao xông lên phía trước đánh nhau cùng bọn thuộc hạ
Bạc Hà nhìn cục cưng trong lòng, cục cưng nháy mắt mấy cái, Bạc Hà cũng nháy mắt mấy cái, sau đó cùng nhau quay đầu nhìn về phía thân ảnh màu vàng đang đánh nhau kịch liệt trong đám người kia
Thu Dĩnh nhìn tên nhà giàu đang chỉ huy kia, tự nhiên cảm thấy gặp được tiểu thụ...
Diệp Lạc nhìn Thu Dĩnh mang biểu tình lạ lùng, nhìn theo tầm mắt của cô liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, hắn rút cây kiếm ra, chém một nhát vào một tên thuộc hạ, sau đó đưa cô lui về một góc... Xem diễn.
Thu Thuỷ nhanh chóng giải quyết đám thuộc hạ kia, hưng phấn trở về bên cạnh thầy, “thầy, thế nào? Em lợi hại chứ!” Vẻ mặt cô như nói: mau khen tôiđi, mau khen tôi đi...
“Uh.” Bạc Hà giúp cô lau mồ hôi, sủng nịch sờ sờ đầu cô
Thu Dĩnh lấy lại tinh thần nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt liền sáng ngời lên. Có JQ!!!!!!!!!
“Các người chờ đấy.” Tên nhà giàu kia sau khi quăng ra những lời này liền bỏ chạy
Thu Dĩnh đen mặt lại, đã đánh thua còn nói “chờ đấy”, đúng là bức người mà
Lúc này, cô gái kia đi đến, ôn nhu cúi đầu, “Cám ơn các vị ân nhân cứu ta, ta muốn nhờ các ân nhân một chuyện.”
Trong đầu Thu Dĩnh vang lên một tiếng “đinh”, sau đó là một giọng nữ nói: “Người chơi Hòa Mạt, Diệp Lạc Bi Ai, Thu Thuỷ Thần Lộ, Bạc Hà có nhận nhiệm vụ -- tìm kiếm chân tướng không?” Nhìn về phía mọi người, cũng biết bọn họ cũng nhận được thông báo
Không đợi cô nghĩ xong, giọng nữ kia lại vang lên:“Người chơi Hòa Mạt, Diệp Lạc Bi Ai, Thu Thuỷ Thần Lộ, Bạc Hà nhận nhiệm vụ -- tìm kiếm chân tướng.”
“Ai nhận?” Thu Dĩnh nói.
“Mình.” Thu Thuỷ giơ tay lên, nhìn thấy biểu tình của Thu Dĩnh, cô lâp tức lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
“Không có gì.” Bạc Hà ôn nhu nói.
Thu Dĩnh lắc đầu, chơi thì chơi, còn gì để nói đâu
“Đến phòng riêng thảo luận đi.” Diệp Lạc nhìn quanh bốn phía nói.
Thu Dĩnh đang nói chuyện với baby, không chú ý đến cô gái đang đi tới
“Cẩn thận.” Diệp Lạc đi phía sau giữ cô lại
Thu Dĩnh đứng lại, có chút kinh sợ nhìn cục cưng
Một giọng kiêu ngạo truyền đến từ phia sau Thu Dĩnh, “Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn trở về với thiếu gia đây, nếu không đừng trách tôi vô tình.”
Một thân cẩm y, bên hông đeo ngọc bội, trên tay chàng trai kia cầm một cây quạt, quí phái tiêu sái đi đến, vừa thấy là biết một người nhà giàu, bên cạnh vây quanh một đám nịnh nọt, vuốt mông ngựa
Cô gái ngã trên mặt đất đứng lên, phẫn hận phun vào đám nhà giàu kia
Tên nhà giàu kia tức giận lấy khăn lau đi nước miếng trên mặt, dùng ánh mắt bảo -- kéo nó đứng lên cho ta.
Mấy tên bên cạnh hiểu ý, hai thằng đáng khinh đi đến trước mặt cô gái
Cô gái kia giãy dụa muốn thoát khỏi hai tên đàn ông đó, mắt thấy giãy không xong, dùng ánh mắt nhìn bốn phía cầu xin giúp đỡ, mong có người đứng ra, nhưng đáp lại cũng chỉ là những ánh mắt lạnh lùng, khi cô dường như cảm thấy mất hết hy vọng, một giọng đáng yêu vang lên:“Dừng tay.”
Thu Dĩnh nghe thấy giọng này quen quen, có phần xúc động
“Mama, là dì Lộ.”
Thu Dĩnh che miệng bé lại, làm động tác không được nói, sau đó kéo Diệp Lạc lén lén lút lút lui về sau, thấy nghi hoặc trong mắt hai cha con lành giải thích:“Gặp Lộ Lộ nhất định sẽ gặp phiền toái, chúng ta đi đi.”
Bé nghe xong gật gật đầu, dùng dáng vẻ người lớn tỏ vẻ đã hiểu, Diệp Lạc buồn cười nhìn bộ dạng lén lút của cô, nuốt lại câu “đã bị thấy” vào trong bụng
“Dĩnh Dĩnh, cậu đang ở đây a!"
Thu Dĩnh nhìn thấy thân ảnh màu vàng chạy đến, cười khan vài tiếng, “Lộ lộ.”
“Dĩnh Dĩnh, mình giới thiệu cho cậu quen một người, đây là thầy của mình, Bạc Hà, thầy, đây là Hòa Mạt bạn tốt của con, người bên cạnh là chồng của cô ấy Diệp Lạc, còn có đứa con đáng yêu của họ, baby, dì Lộ rất nhớ con nha, dì Lộ ôm con được không? đẻ mẹ con nghỉ ngơi một chút.”
“... Được.” bé nghĩ nghĩ, sau đó vươn hai tay mập mạp ra
Thu Dĩnh âm thầm quan sát chàng trai đứng cạnh Thu Thuỷ, diện mạo tuấn mỹ, khí chất tao nhã, uhm, khuôn mặt thật có lẽ không tuấn mỹ đến vậy, dù sao trong game cũng có thể thay đổi khuôn mặt, cầm trên tay một quạt, đúng là một soát ca phong độ, nhìn lại tên nhà giàu kia, cũng cầm quạt, nhưng lại làm người ta cảm thấy như thú đội lốt người a, thật là một trời một vực...
Tên nhà giàu kia thấy mình bị xem thường, bất mãn la lên, “Người đâu, bắt hết bọn họ lại cho bổn thiếu gia!"
Xem đi, phiền toái đến đây.
“Yêu! Đúng là 1 con heo ngu ngốc a, mau về chuồng heo đi, coi chừng bị người ta làm thịt...” Thu Thuỷ khiêu khích nói.
Sau đó là một trận cười to
“Lũ heo các người, còn sững sờ đứng đó làm gì? Còn không nhanh đánh cho bổn thiếu gia!” Tên thiếu gia nhà giàu kia thẹn quá thành giận.
“Uh, uh.”
Thu Thuỷ đưa cục cưng cho Bạc Hà, rút đao xông lên phía trước đánh nhau cùng bọn thuộc hạ
Bạc Hà nhìn cục cưng trong lòng, cục cưng nháy mắt mấy cái, Bạc Hà cũng nháy mắt mấy cái, sau đó cùng nhau quay đầu nhìn về phía thân ảnh màu vàng đang đánh nhau kịch liệt trong đám người kia
Thu Dĩnh nhìn tên nhà giàu đang chỉ huy kia, tự nhiên cảm thấy gặp được tiểu thụ...
Diệp Lạc nhìn Thu Dĩnh mang biểu tình lạ lùng, nhìn theo tầm mắt của cô liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, hắn rút cây kiếm ra, chém một nhát vào một tên thuộc hạ, sau đó đưa cô lui về một góc... Xem diễn.
Thu Thuỷ nhanh chóng giải quyết đám thuộc hạ kia, hưng phấn trở về bên cạnh thầy, “thầy, thế nào? Em lợi hại chứ!” Vẻ mặt cô như nói: mau khen tôiđi, mau khen tôi đi...
“Uh.” Bạc Hà giúp cô lau mồ hôi, sủng nịch sờ sờ đầu cô
Thu Dĩnh lấy lại tinh thần nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt liền sáng ngời lên. Có JQ!!!!!!!!!
“Các người chờ đấy.” Tên nhà giàu kia sau khi quăng ra những lời này liền bỏ chạy
Thu Dĩnh đen mặt lại, đã đánh thua còn nói “chờ đấy”, đúng là bức người mà
Lúc này, cô gái kia đi đến, ôn nhu cúi đầu, “Cám ơn các vị ân nhân cứu ta, ta muốn nhờ các ân nhân một chuyện.”
Trong đầu Thu Dĩnh vang lên một tiếng “đinh”, sau đó là một giọng nữ nói: “Người chơi Hòa Mạt, Diệp Lạc Bi Ai, Thu Thuỷ Thần Lộ, Bạc Hà có nhận nhiệm vụ -- tìm kiếm chân tướng không?” Nhìn về phía mọi người, cũng biết bọn họ cũng nhận được thông báo
Không đợi cô nghĩ xong, giọng nữ kia lại vang lên:“Người chơi Hòa Mạt, Diệp Lạc Bi Ai, Thu Thuỷ Thần Lộ, Bạc Hà nhận nhiệm vụ -- tìm kiếm chân tướng.”
“Ai nhận?” Thu Dĩnh nói.
“Mình.” Thu Thuỷ giơ tay lên, nhìn thấy biểu tình của Thu Dĩnh, cô lâp tức lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
“Không có gì.” Bạc Hà ôn nhu nói.
Thu Dĩnh lắc đầu, chơi thì chơi, còn gì để nói đâu
“Đến phòng riêng thảo luận đi.” Diệp Lạc nhìn quanh bốn phía nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.