Chương 26: Phiên ngoại Diệp Lạc
Trang Cầu Đích Bình Tử
19/07/2013
Diệp Lạc nhìn vết thương trên mu bàn tay trắng nõn,
nhớ rõ lần đầu tiên gặp Hòa Mạt trong mật thất, lúc ấy anh vừa chạy thoát người
trong các, đang nằm phơi nắng trên đỉnh núi, đột nhiên lại rớt xuống một nơi,
khi mở mắt ra thì đã thấy một mảnh tối đen
Khi anh ngồi vào ghế sau, thấy được một cô gái áo hồng cười nhạt đứng trước mặt mình, khi lần đầu tiên nhìn thấy Hòa Mạt, anh cảm giác đây chi là một người chơi thường, nhưng vì dịp gặp mặt đó, không ngờ sau này bọn họ càng lúc càng thân
Anh mở miệng trước, nói: “Diệp Lạc, tên tôi, còn cô?”
Sau đó, anh nghe được giọng nói nhỏ nhẹ chỉ có 2 chữ đơn giản, “Hòa Mạt" Không dư thừa chữ nào
Sau đó, cùng cô hoàn thành nhiệm vụ, được thưởng một thứ ngoài dự kiến, sau đó lại phát triển ngoài dự kiến của anh
Thực ra anh là người nhà giàu, không ngờ lại được thưởng hạt giống, ha ha, thật thú vị, vốn chỉ nghĩ đó là một loại linh đan diệu dược nào đó mà thôi
Nhìn thấy cục cưng kêu cô một tiếng “mama”, biểu tình lạnh nhạt bị thay bằng biểu tình kinh ngạc, anh đứng một bên xem kịch vui, nhưng sau đó, anh không còn tâm tình này nữa, bởi vì cục cưng kêu anh một tiếng “baba.” Sau đó anh bị kinh ngạc.
Đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, cô đã ôm cục cưng lên, ôn nhu nói với nó, bắt đầu tuy ấp úng nhưng sau đó liền từ từ thành thục
Còn chưa chuẩn bị tâm tình làm ba, anh đã bị một câu của cô làm sét đánh
“Cha đứa nhỏ, con nói nó đói bụng.”
Nhìn biểu tình cực kì trấn định khi nói ra lời nói sét đánh đó của cô, trong lòng anh cười thầm, nhưng bên ngoài với không có gì
Khi đưa bé đi ăn cơm, thấy được ánh mắt hiếu kì của mọi người, biết cô xấu hổ không được tự nhiên, mới mở miệng xin phòng riêng
Nhìn cô cố sức giúp bé ăn cơm, liền tiếp nhận bé, giúp cô một chút, ha ha, thật không ngờ, tôi cũng có ngày nghĩ dùm người khác như thế
Nghĩ lại, khi ở trong trường, nhìn thấy những sắc nữ tỏ tình với mình không chút thương hương tiếc ngọc, còn làm cho người ta khóc rống bỏ đi, bạn tôi biết được, nghi ngờ tôi có phải không có hứng thú với con gái không, còn lo lắng cho thân mình, tắm xong cũng không dám ăn mặc mát mẻ, may mắn ký túc xá có điều hòa, nếu không phải trời nóng như vậy, không hiểu sao bọn họ có thể chịu được, còn nhớ rõ lúc ấy tôi mặt không thay đổi nói với bọn họ: “Yên tâm, cho dù tôi không bình thường cũng sẽ không cùng những thằng thô kệch như mấy người, phát, tình.”
Khi trở về thì mọi người đều ở đấy, Tự Nhất Mi vừa thấy bé liền hỏi: “Diệp Lạc, trong lòng chú là...”
Tôi trả lời 2 chữ: “Con tôi.” Sau đó bình tĩnh nhìn biểu tình ngây ngốc của bọn họ.
Khi bọn họ ngây ngốc nhìn sang cô, vốn muốn trả lời tên cô, nhưng nghĩ đến 3 chữ lúc trước của cô, giật mình, sửa nói: “mẹ đứa nhỏ.” Quả nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy biểu tình rối rắm của cô
Sau khi giải thích xong mọi chuyện, cô nhận được tin nhắn từ bạn
Chưa đến 1 phút liền nhìn thấy 1 cô gái áo vàng nổi giận đùng đùng chạy đến, đi sau còn có một cô gái áo tím nhạt.
Cô gái áo vàng kia đầu tiên là náo loạn một phen, sau đó nghe xong giải thích của cô, liền nói ra một câu kinh người: “Gian phu là ai?”
Tuy rằng sau đó bé tỉnh dậy, mọi người đều quên câu đề suất của Thất Hànkia: “Ha ha, nếu không Diệp Lạc kết hôn với Hòa Mạt đi, dù sao hai người cũng có con rồi.” Nhưng hiển nhiên bạn của cô không quên, nói đi nói lại, Phi Ngư cùng Tự Nhất Mi còn lấy một cuốn hoàng đạo ra để coi
Nhìn biểu tình rối rắm của cô, nhìn lại bé dễ thương trong lòng cô, cảm thấy kết hôn cũng không phải không tốt, vì thế tôi hỏi: “Ngày nào?”
“Uh... Hai ngày sau.”
“Vậy hai ngày sau.”
“Được, tôi thông tri các lý chuẩn bị sẵn sàng.”
“Uh.”
Ôm bé về Các liền thấy lửa giận của Tiếu Lăng Phong, nhưng lửa giận này nhanh đến cũng nhanh đi, ai kêu cậu ấy quen rồi, khi nhìn thấy bé, y liền hỏi, “Đứa nhỏ này ở đâu ra thế này?”
Lập tức bị lời nói của tôi làm cho kinh sợ
“Con tôi.”
“Ò, là con chú a... Cái gì! Con chú?!” Tiếu Lăng Phong sợ hãi.
Thất Hàn: “Còn nữa, 2 ngày sau Diệp Lạc cùng mẹ đứa nhỏ Hòa Mạt kết hôn.”
Chờ A Phong bình tỉnh lại, bọn tôi đã ngồi vào đại sảnh, bàn chuyện ngày kết hôn
Thất Hàn: “Diệp Lạc, chú chưa quên tên Sương Mân Côi đang theo đuổi chú chứ? Chú nghĩ ngày đó y có đến náo loạn không?”
Đừng nói, nếu không phải có Thất Hàn nhắc nhở, tôi thật sự đã quên người này
Tự Nhất Mi cười quái dị: “Tên Sương Mân Côi kia cứ giao cho tôi đi, khặc khặc khặc khặc...” [đây là nguyên nhân vì sao hôm đó lại thành thân thuận lợi như thế]
Ngày thành thân đó, cũng gặp được không ít người quen, ví dụ Hủ Môn môn chủ Nhan Phi
“Diệp Lạc Các chủ, chúc mừng chúc mừng.” Nhan Phi một thân áo đỏ cười duyên đi đến
Nhan Phi: “Muội muội, tướng công muội có rất nhiều người mơ ước, muội nhất định phải hảo hảo quản giáo nha!”
Câu trả lời của cô thật làm tôi không biết nên nói gì, sao lại hỏi “Có nam không?” không nghĩ đến cô cũng sở thích này như Nhan phi, bình thường có người Hủ môn đã đủ rồi, tôi cũng không muốn có thêm 1 người như vậy bên cạnh
Không đợi các cô nhiều lời, tôi đã đưa cô đi, nhắc nhở nói: “Về sau đừng kết giao với cô ấy nữa.”
Sau đó gặp được Lam Hoè môn chủ Mộc Lạc, nhìn thấy liền biết phía sau có Phong Vân Biên bang chủ Tư Thiên
Sau đó, được xem miễn phí một vở kịch cẩu huyết
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, tôi thở dài một tiếng, kéo cô tránh ra.
Kêt hôn xong, cuộc sống cũng không có gì biến hoá, chẳng qua là có thêm hai người, lại có thêm một sói bạc.
Cho đến khi một câu sơ ý thốt ra từ miệng Thất Hàn, tôi mới phát hiện, không biết từ khi nào, tôi càng lúc càng chú ý đến cô ấy
Hôm đó em không có login, tôi, Thất Hàn và Tự Nhất Mi nói chuyện phiếm, đang nói chợt Thất Hàn thốt ra một câu: “Diệp Lạc, gần đây sao thời gian cậu lên càng lúc càng dài vậy?”
Tự Nhất Mi: “Đúng vậy, lúc trước cậu lên nhiều lắm cũng chỉ có 6 tiếng, bây giờ cả ngày đều lên... à --, anh biết rồi, chú em là muốn cùng Các chủ phu nhân của chúng ta cùng một chỗ đi, chẳng lẽ chú em thích người ta rồi sao?”
Quả thật, không biết bắt đầu từ khi nào, thấy em ngẩn người liền muốn che chở cho em, thường xuyên đùa giỡn với em, sau đó chờ mong biểu tình của em, thích nhìn em bị câu hỏi của mình làm cho ngây ngốc, thích biểu tình ôn nhu khi chiếu cố baby của em, thích cảm giác thoải mái khi có em bên cạnh...
A, thích rồi a...
Khi anh ngồi vào ghế sau, thấy được một cô gái áo hồng cười nhạt đứng trước mặt mình, khi lần đầu tiên nhìn thấy Hòa Mạt, anh cảm giác đây chi là một người chơi thường, nhưng vì dịp gặp mặt đó, không ngờ sau này bọn họ càng lúc càng thân
Anh mở miệng trước, nói: “Diệp Lạc, tên tôi, còn cô?”
Sau đó, anh nghe được giọng nói nhỏ nhẹ chỉ có 2 chữ đơn giản, “Hòa Mạt" Không dư thừa chữ nào
Sau đó, cùng cô hoàn thành nhiệm vụ, được thưởng một thứ ngoài dự kiến, sau đó lại phát triển ngoài dự kiến của anh
Thực ra anh là người nhà giàu, không ngờ lại được thưởng hạt giống, ha ha, thật thú vị, vốn chỉ nghĩ đó là một loại linh đan diệu dược nào đó mà thôi
Nhìn thấy cục cưng kêu cô một tiếng “mama”, biểu tình lạnh nhạt bị thay bằng biểu tình kinh ngạc, anh đứng một bên xem kịch vui, nhưng sau đó, anh không còn tâm tình này nữa, bởi vì cục cưng kêu anh một tiếng “baba.” Sau đó anh bị kinh ngạc.
Đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, cô đã ôm cục cưng lên, ôn nhu nói với nó, bắt đầu tuy ấp úng nhưng sau đó liền từ từ thành thục
Còn chưa chuẩn bị tâm tình làm ba, anh đã bị một câu của cô làm sét đánh
“Cha đứa nhỏ, con nói nó đói bụng.”
Nhìn biểu tình cực kì trấn định khi nói ra lời nói sét đánh đó của cô, trong lòng anh cười thầm, nhưng bên ngoài với không có gì
Khi đưa bé đi ăn cơm, thấy được ánh mắt hiếu kì của mọi người, biết cô xấu hổ không được tự nhiên, mới mở miệng xin phòng riêng
Nhìn cô cố sức giúp bé ăn cơm, liền tiếp nhận bé, giúp cô một chút, ha ha, thật không ngờ, tôi cũng có ngày nghĩ dùm người khác như thế
Nghĩ lại, khi ở trong trường, nhìn thấy những sắc nữ tỏ tình với mình không chút thương hương tiếc ngọc, còn làm cho người ta khóc rống bỏ đi, bạn tôi biết được, nghi ngờ tôi có phải không có hứng thú với con gái không, còn lo lắng cho thân mình, tắm xong cũng không dám ăn mặc mát mẻ, may mắn ký túc xá có điều hòa, nếu không phải trời nóng như vậy, không hiểu sao bọn họ có thể chịu được, còn nhớ rõ lúc ấy tôi mặt không thay đổi nói với bọn họ: “Yên tâm, cho dù tôi không bình thường cũng sẽ không cùng những thằng thô kệch như mấy người, phát, tình.”
Khi trở về thì mọi người đều ở đấy, Tự Nhất Mi vừa thấy bé liền hỏi: “Diệp Lạc, trong lòng chú là...”
Tôi trả lời 2 chữ: “Con tôi.” Sau đó bình tĩnh nhìn biểu tình ngây ngốc của bọn họ.
Khi bọn họ ngây ngốc nhìn sang cô, vốn muốn trả lời tên cô, nhưng nghĩ đến 3 chữ lúc trước của cô, giật mình, sửa nói: “mẹ đứa nhỏ.” Quả nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy biểu tình rối rắm của cô
Sau khi giải thích xong mọi chuyện, cô nhận được tin nhắn từ bạn
Chưa đến 1 phút liền nhìn thấy 1 cô gái áo vàng nổi giận đùng đùng chạy đến, đi sau còn có một cô gái áo tím nhạt.
Cô gái áo vàng kia đầu tiên là náo loạn một phen, sau đó nghe xong giải thích của cô, liền nói ra một câu kinh người: “Gian phu là ai?”
Tuy rằng sau đó bé tỉnh dậy, mọi người đều quên câu đề suất của Thất Hànkia: “Ha ha, nếu không Diệp Lạc kết hôn với Hòa Mạt đi, dù sao hai người cũng có con rồi.” Nhưng hiển nhiên bạn của cô không quên, nói đi nói lại, Phi Ngư cùng Tự Nhất Mi còn lấy một cuốn hoàng đạo ra để coi
Nhìn biểu tình rối rắm của cô, nhìn lại bé dễ thương trong lòng cô, cảm thấy kết hôn cũng không phải không tốt, vì thế tôi hỏi: “Ngày nào?”
“Uh... Hai ngày sau.”
“Vậy hai ngày sau.”
“Được, tôi thông tri các lý chuẩn bị sẵn sàng.”
“Uh.”
Ôm bé về Các liền thấy lửa giận của Tiếu Lăng Phong, nhưng lửa giận này nhanh đến cũng nhanh đi, ai kêu cậu ấy quen rồi, khi nhìn thấy bé, y liền hỏi, “Đứa nhỏ này ở đâu ra thế này?”
Lập tức bị lời nói của tôi làm cho kinh sợ
“Con tôi.”
“Ò, là con chú a... Cái gì! Con chú?!” Tiếu Lăng Phong sợ hãi.
Thất Hàn: “Còn nữa, 2 ngày sau Diệp Lạc cùng mẹ đứa nhỏ Hòa Mạt kết hôn.”
Chờ A Phong bình tỉnh lại, bọn tôi đã ngồi vào đại sảnh, bàn chuyện ngày kết hôn
Thất Hàn: “Diệp Lạc, chú chưa quên tên Sương Mân Côi đang theo đuổi chú chứ? Chú nghĩ ngày đó y có đến náo loạn không?”
Đừng nói, nếu không phải có Thất Hàn nhắc nhở, tôi thật sự đã quên người này
Tự Nhất Mi cười quái dị: “Tên Sương Mân Côi kia cứ giao cho tôi đi, khặc khặc khặc khặc...” [đây là nguyên nhân vì sao hôm đó lại thành thân thuận lợi như thế]
Ngày thành thân đó, cũng gặp được không ít người quen, ví dụ Hủ Môn môn chủ Nhan Phi
“Diệp Lạc Các chủ, chúc mừng chúc mừng.” Nhan Phi một thân áo đỏ cười duyên đi đến
Nhan Phi: “Muội muội, tướng công muội có rất nhiều người mơ ước, muội nhất định phải hảo hảo quản giáo nha!”
Câu trả lời của cô thật làm tôi không biết nên nói gì, sao lại hỏi “Có nam không?” không nghĩ đến cô cũng sở thích này như Nhan phi, bình thường có người Hủ môn đã đủ rồi, tôi cũng không muốn có thêm 1 người như vậy bên cạnh
Không đợi các cô nhiều lời, tôi đã đưa cô đi, nhắc nhở nói: “Về sau đừng kết giao với cô ấy nữa.”
Sau đó gặp được Lam Hoè môn chủ Mộc Lạc, nhìn thấy liền biết phía sau có Phong Vân Biên bang chủ Tư Thiên
Sau đó, được xem miễn phí một vở kịch cẩu huyết
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, tôi thở dài một tiếng, kéo cô tránh ra.
Kêt hôn xong, cuộc sống cũng không có gì biến hoá, chẳng qua là có thêm hai người, lại có thêm một sói bạc.
Cho đến khi một câu sơ ý thốt ra từ miệng Thất Hàn, tôi mới phát hiện, không biết từ khi nào, tôi càng lúc càng chú ý đến cô ấy
Hôm đó em không có login, tôi, Thất Hàn và Tự Nhất Mi nói chuyện phiếm, đang nói chợt Thất Hàn thốt ra một câu: “Diệp Lạc, gần đây sao thời gian cậu lên càng lúc càng dài vậy?”
Tự Nhất Mi: “Đúng vậy, lúc trước cậu lên nhiều lắm cũng chỉ có 6 tiếng, bây giờ cả ngày đều lên... à --, anh biết rồi, chú em là muốn cùng Các chủ phu nhân của chúng ta cùng một chỗ đi, chẳng lẽ chú em thích người ta rồi sao?”
Quả thật, không biết bắt đầu từ khi nào, thấy em ngẩn người liền muốn che chở cho em, thường xuyên đùa giỡn với em, sau đó chờ mong biểu tình của em, thích nhìn em bị câu hỏi của mình làm cho ngây ngốc, thích biểu tình ôn nhu khi chiếu cố baby của em, thích cảm giác thoải mái khi có em bên cạnh...
A, thích rồi a...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.