Chương 70: Đại sư gặp Đại sư
Diệp Ức Lạc
28/05/2021
"Lão bản, ngươi muốn đi Cảnh thành sao?" Trương Hòa hỏi.
Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy".
"Tình huống Cảnh thành tương đối phức tạp, bên đó có vô số hào môn phú quý, nếu lão bản đến đó, nhất định phải điệu thấp một ít." Trương Hòa cẩn thận nói.
Lục Vinh gật đầu: "Ta hiểu, không thể ỷ lại thế lực của mình ở đây mà lớn lối, Cảnh thành bên kia tuỳ tiện tìm một người cũng không giàu thì quý, chúng ta không chọc vào được. Lần trước ngươi nói, vụ ám sát Thẩm Hiên có thể liên quan đến Cảnh thành, tuy rằng sau đó bọn chúng không có thêm động tĩnh gì, nhưng ta vẫn không thể yên lòng được.".
"Nếu là đi cùng Đại sư, chắc là không cần phải quá lo lắng." Trương Hòa nói.
Lục Vinh gật đầu: "Nói thì nói thế. Bất quá ta vẫn có nỗi sợ tâm lý."
"Hay là để Viên lão đại đi cùng, thực lực của Viên lão đại phi thường cao, nếu năm đó không phải vì xuất thân của hắn thấp hèn, sớm đã có thể leo được đến vị trí cao rồi." Trương Hòa nói.
"Ta đương nhiên là tin vào thực lực của Viên Uy, nhưng hắn...".
"Thi lão bản chỉnh dung cho Viên lão đại thành một người sớm đã chết, mạo danh thân phận của người đó hẳn là không phải vấn đề gì lớn." Trương Hòa nói.
Lục Vinh gật đầu: "Cũng tốt, có Viên Uy đi cùng, ta mới có thể yên tâm.".
............
Huống Ly bao một chuyến phi thuyền đi tới Cảnh thành, phi thuyền này cực kì xa hoa.
Lục Vinh từ trên tinh xe đi xuống, nhìn phi thuyền sang trọng, ánh mắt liền trở nên nóng bỏng.
"Các ngươi tới rồi! Chỉ còn đợi các ngươi nữa thôi, mau lên đây đi." Huống Ly chắp tay sau lưng, đứng ở cửa khoang lên tiếng.
Lục Vinh nhìn Huống Ly đứng ở trên cao, đột nhiên cảm thấy lão già thối Huống Ly này hôm nay thật có khí chất đại sư, chẳng lẽ khí chất này là do cái phi thuyền xa hoa đó tôn lên hay sao?.
Thẩm Hiên đi tới bên cạnh Lục Vinh: "Đi thôi! Ngươi đang nghĩ gì thế?".
Lục Vinh cười cười: "A Hiên, hay là lúc nào đó ta cũng mua một chiếc phi thuyền như vầy nhé?".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đương nhiên là được, bất quá phi thuyền tư nhân này của Đại sư là được chuyên gia thiết kế riêng đó, trị giá tận mấy trăm ngàn vạn tinh tệ nha, phi thuyền tư nhân đạt đến cấp bậc này, toàn bộ Lạc thành cũng chỉ có bốn chiếc mà thôi.".
Lục Vinh bĩu môi: "Ông lão này là quái hào a!".
"Đi nhanh đi, cứ lề mà lề mề như vậy, một chốc nữa Đại sư lại nói ngươi bây giờ." Thẩm Hiên cười cười.
Lục Vinh: "...".
Huống Ly nhìn Lục Thiên nằm trong xe đẩy: "Mấy ngày không gặp tiểu Thiên, tiểu tử này cao lớn hơn không ít à nha!".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy! Tiểu Thiên lớn rất là nhanh nha, khẩu vị cũng rất tốt.".
Huống Ly nhìn Lục Thiên, cười nói: "Vậy thì tốt, ăn được ngủ được a!".
Trang bị bên trong phi thuyền rất là xa xỉ, vừa nhìn là cả người đều có cảm giác say tiền đến choáng váng.
"Đại sư, phi thuyền này của ngài thật không tệ! Ta cũng muốn mua một chiếc." Lục Vinh nói.
Huống Ly cười cười, hờ hững đáp: "Phi thuyền này của ta bỏ ra không ít tinh tệ đâu, nếu ngươi muốn mua, chỉ sợ là có nỗ lực làm việc hết mấy chục năm cũng không mua được đâu.".
Lục Vinh cười gượng: "...Cũng không phải tốn nhiều thời gian như vậy chứ.".
Huống Ly cười cười: "Chuyện làm ăn của ngươi quả thật đang rất suôn sẻ, nhưng bất quá làm ăn thì luôn có lời có lỗ, không chừng sau này còn lỗ cả vốn, tốt nhất là không nên mơ mộng hão huyền!".
Lục Vinh miễn cưỡng cười: "Vâng, Đại sư dạy phải.".
Phi thuyền phi hành hai ngày, cuối cùng cũng coi như tới được mục tiêu.
Lục Vinh từ trên phi thuyền nhìn xuống, thấy những toà nhà cao vút trong mây, không khỏi cảm thán.
"Thành phố này thật là phồn hoa!".
"Đi thôi, trước đến khách sạn, ta đã an bài xong tất cả rồi." Huống Ly vô cùng đắc ý nói.
Lục Vinh đẩy xe, Lục Thiên ôm bình sữa, không ngừng uống, hai mắt sáng lên lấp lánh.
Huống Ly nhìn Lục Thiên trong xe đẩy: "Đứa nhỏ này thật là ngoan! Dọc đường đi không hề quấy phá, cũng không làm ầm ĩ đến người khác.".
Lục Vinh nhìn Lục Thiên: "Tiểu Thiên chỉ cần ăn no là sẽ ngoan a.".
Vì để Lục Thiên làm bé ngoan, Lục Vinh phải mang theo bên người không ít sữa bột, mỗi lần hắn cho Lục Thiên uống sữa, ánh mắt của Huống Ly đều như hổ rình mồi, không biết có phải là cũng muốn uống sữa hay không.
Huống Ly quét mắt nhìn Lục Vinh, không vui nói: "Tiểu Thiên vốn rất ngoan, ăn no hay không cũng không liên quan.".
Lục Vinh nhìn vẻ mặt của Huống Ly, lập tức vuốt lông: "Đại sư nói chí phải!".
Đám người Lục Vinh lên tinh xe, cùng Huống Ly tiến đến khách sạn.
...............
Huống Ly đi ở phía trước, một ông lão đột ngột xuất hiện.
"Huống Ly, quả nhiên là ngươi, ta biết ngươi sẽ không bỏ qua hội chợ lần này mà." Thái Thành đi lên, vỗ vỗ vai Huống Ly, nhiệt tình nói.
Huống Ly gật đầu: "Đương nhiên rồi, bỏ lỡ cơ hội lần này thì phải đợi tới ba năm sau, biết chờ tới khi nào a.".
Thái Thành nhìn em bé trong xe đẩy: "Lão Ly, thằng nhóc này là ai vậy?".
"Đó là con trai của con nuôi ta đấy, cũng xem như là cháu trai của ta." Huống Ly cười nói.
Thái Thành nhìn về hướng Thẩm Hiên: "Nghe nói ngươi thu nhận một đồ đệ, chính là hắn sao?".
Huống Ly gật đầu: "Không sai, đồ đệ này của ta tư chất xuất chúng, tay nghề lên cực nhanh, không bao lâu nữa là có thể vượt qua lão già này rồi.".
Thái Thành lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ngươi thật là, vẫn thích khoác lác như xưa.".
Huống Ly bất mãn: "Ngươi nói cái gì? Ai thích khoác lác chứ.".
Thái Thành nhìn Lục Thiên, không rõ hỏi: "Này lão Ly, ngươi đem đứa bé đến đây làm gì vậy?".
Huống Ly ngạo nghễ nói: "Dạy trẻ phải dạy từ khi còn rất nhỏ, ta đương nhiên là dẫn nó tới đây để va chạm xã hội rồi.".
"Một đứa bé mới sinh, còn chưa biết nói, ngươi muốn dạy nó cái gì vậy trời?" Thái Thành có tí cạn lời.
Lục Thiên ôm bình sữa ợ một cái no nê, sau khi ăn uống no đủ, Lục Thiên nhấp nháy mắt, chán chường quan sát những người xung quanh, nhìn một vòng cũng không thấy thứ gì thú vị, mí mắt bắt đầu đánh nhau, bình sữa trên tay từ từ buông lỏng, lăn ra rơi xuống mặt đất.
Lục Vinh thấy bình sữa của Lục Thiên bị rơi mất, vừa định đi tìm, ai ngờ Thái Thành đã nhanh hơn một bước, đem bình sữa nhặt lên, còn rất tự nhiên mà uống hai ngụm, đem lượng sữa còn lại trong bình uống cạn.
Đột nhiên thấy một màn như vậy, doạ Lục Vinh sợ đến ngây người.
Vị Thái Thành này chắc cũng là một Đại sư mà phải không? Phải không? Sao lại đem khẩu phần ăn của nhóc con nhà mình uống sạch như vậy chứ?.
"Đây là thứ gì thế? Hương vị rất không tồi! Chẳng trách tiểu mập mạp kia cứ tu ừng ực. Thứ này ở đâu ra vậy? Ta cũng muốn được uống nha." Thái Thành hỏi.
Lục Vinh: "...".
Lục Thiên ngơ ngác nhìn Thái Thành, nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Huống Ly vô cùng tức giận nhìn Thái Thành: "Thái Thành, ngươi càng ngày càng không ra gì, đồ ăn của tiểu hài tử mà cũng cướp, ngươi không thấy bản thân sống lỗi hay sao?".
Lục Vinh nhìn bộ dáng kích động của Huống Ly, âm thầm nghĩ: Thái Thành này dám làm chuyện mà Huống Ly đại sư muốn làm nhưng không thể làm do ngượng ngùng a.
Lục Thiên nhìn bình sữa trống không trên tay Thái Thành, lập tức "Oa" một tiếng khóc lớn, hai chân đạp loạn.
Thái Thành có chút lúng túng đem bình sữa nhét vào tay Lục Thiên: "Nhóc con, ngươi đừng có quậy nữa, ngươi xem ngươi oa oa gào lên như thế, rất là không ngoan, thật nhiều người đều đang nhìn ngươi kia kìa.".
Huống Ly hung hăng trợn mắt với Thái Thành: "Ngươi cách thằng bé xa một chút cho ta.".
Thái Thành tức giận nhìn Huống Ly: "Lão già này thật là, vẫn rất bênh vực người của mình như xưa!".
Thẩm Hiên đem Lục Thiên bế lên, dỗ dỗ một trận bé mới hết khóc.
Một bước đệm như thế đi qua, Lục Vinh và Thẩm Hiên cuối cùng cũng vào phòng khách sạn nghỉ ngơi.
...............
"Lão bản." Viên Uy đi vào.
Lục Vinh nhìn Viên Uy: "Sao ngươi lại tới đây? Lẽ nào đã quên an bài phòng cho ngươi rồi sao? Để ta đi đặt thêm một cái.".
Viên Uy lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta không đến đây vì chuyện đó, lão bản, hôm nay lúc phi thuyền đáp xuống, ta cảm nhận được sát khí, có điều kẻ đó hình như kiêng kị đội hộ vệ của Đại sư nên mới không ra tay, nhưng nếu ngươi và Hiên thiếu tách đoàn, đối phương có thể xuống tay bất cứ lúc nào.".
Lục Vinh vội vã nhìn Viên Uy, thần sắc căng thẳng: "Cảm giác của ngươi chắc chắn không sai chứ?".
Viên Uy gật đầu: "Sẽ không, ta đã lăn lộn vài năm trên chiến trường, cực kì mẫn cảm với sát khí, ta có thể bình an vô sự sống đến tận bây giờ, trực giác nhạy bén cũng góp phần không ít.".
Lục Vinh nhìn qua Thẩm Hiên: "Đối phương đã yên lặng lâu như vậy, sao đột nhiên lại không kiềm chế được?".
"Ta cũng không biết, thực ra thì hai ngày trước, lúc vừa tiến vào địa phận của Cảnh thành, ta đã có loại cảm giác này." Viên Uy nói.
Thẩm Hiên nghĩ nghĩ: "Nói như vậy, có thể đối phương không hy vọng ta đến Cảnh thành.".
"Kẻ địch trong tối, chúng ta ngoài sáng, thật là phiền phức a!" Lục Vinh cắn răng.
Thẩm Hiên cười cười: "Khách sạn này là do cha nuôi tuyển chọn, đây là khách sạn Hoàng gia, nghe nói có thành viên của hoàng thất chống lưng, an toàn tuyệt đối, sẽ không có vấn đề gì đâu.".
Viên Uy gật đầu: "Cái này đúng là thật.".
Viên Uy nói xong liền rời đi, Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Việc này vẫn là nên bàn bạc với Đại sư một chút, tốt nhất là nên nhắc nhở mấy người hộ vệ mà ổng mang theo nữa.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Được.".
"Đói bụng không? Ta làm một tô mì thịt bò cho ngươi ăn." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên gật đầu: "Cũng tốt, ngươi thuận tay làm thêm cho Đại sư một tô đi, Đại sư rất thích ăn mì ngươi nấu.".
"Được.".
Lục Vinh nấu một nồi lớn, mùi hương nồng đậm tràn ngoài.
"Thơm quá đi!".
"Có thể ăn được rồi, ngươi mau ăn đi, ta đưa tô này đến phòng Đại sư ở kế bên đây." Lục Vinh thầm nghĩ: Huống Ly đại sư chọn phòng sát vách phòng bọn họ, chắc là cũng đã suy tính đến chuyện cọ cơm này rồi.
...............
Lục Vinh gõ cửa một cái, khi cửa được mở ra, vậy mà lại là Thái Thành: "Đại sư, Huống Ly đại sư đâu rồi?".
"À, hắn mới vừa bị người khác gọi đi rồi, một hồi sau sẽ trở lại, đây là đồ ngươi làm cho hắn ăn sao? Đưa cho ta đi, ta sẽ đem vào cho hắn." Thái Thành cười híp mắt, đón lấy đồ trong tay Lục Vinh, sau đó cấp tốc đóng cửa lại.
Thẩm Hiên thấy Lục Vinh đứng ở cửa, hỏi: "Đưa qua rồi sao?".
"Đưa thì đưa rồi, nhưng Huống Ly đại sư không có mặt ở đó, chỉ có Thái Thành đại sư bên trong thôi, Thái Thành đại sư nói một hồi nữa Huống Ly đại sư sẽ trở lại." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, suy tư nói: "Nếu đúng theo lời ngươi nói, sợ rằng cha nuôi sẽ không ăn được rồi.".
Lục Vinh: "Thật sao? Nhưng dù gì Thái Thành cũng là một Đại sư, hẳn là sẽ không đến mức ăn vụng đâu.".
Thẩm Hiên không cho là đúng: "Cái này cũng không chắc đâu nha".
Lục Vinh: "...".
————————
Edt: Có bạn góp ý mình nên sửa hệ thống đào bảo lại thành hệ thống Taobao cho các bạn dễ hình dung. Mn thấy thế nào ạ? Cầu góp ý, cầu cmt. Mình mới bắt đầu edt nên còn khá mông lung, mong các bạn nhiệt tình đóng góp ý kiến. À nếu sửa hệ thống đào bảo lại thành taobao thì lúc đào bảo nâng cấp thành đào hải phải chỉnh làm sao đây? Bạn nào có cái tên nào hay thì cứ ý kiến nhé! Mình không hứa sẽ sửa lại hoàn toàn theo ý các bạn, nhưng mình hứa là sẽ xem xét và cân nhắc kĩ lưỡng ạ ????
Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy".
"Tình huống Cảnh thành tương đối phức tạp, bên đó có vô số hào môn phú quý, nếu lão bản đến đó, nhất định phải điệu thấp một ít." Trương Hòa cẩn thận nói.
Lục Vinh gật đầu: "Ta hiểu, không thể ỷ lại thế lực của mình ở đây mà lớn lối, Cảnh thành bên kia tuỳ tiện tìm một người cũng không giàu thì quý, chúng ta không chọc vào được. Lần trước ngươi nói, vụ ám sát Thẩm Hiên có thể liên quan đến Cảnh thành, tuy rằng sau đó bọn chúng không có thêm động tĩnh gì, nhưng ta vẫn không thể yên lòng được.".
"Nếu là đi cùng Đại sư, chắc là không cần phải quá lo lắng." Trương Hòa nói.
Lục Vinh gật đầu: "Nói thì nói thế. Bất quá ta vẫn có nỗi sợ tâm lý."
"Hay là để Viên lão đại đi cùng, thực lực của Viên lão đại phi thường cao, nếu năm đó không phải vì xuất thân của hắn thấp hèn, sớm đã có thể leo được đến vị trí cao rồi." Trương Hòa nói.
"Ta đương nhiên là tin vào thực lực của Viên Uy, nhưng hắn...".
"Thi lão bản chỉnh dung cho Viên lão đại thành một người sớm đã chết, mạo danh thân phận của người đó hẳn là không phải vấn đề gì lớn." Trương Hòa nói.
Lục Vinh gật đầu: "Cũng tốt, có Viên Uy đi cùng, ta mới có thể yên tâm.".
............
Huống Ly bao một chuyến phi thuyền đi tới Cảnh thành, phi thuyền này cực kì xa hoa.
Lục Vinh từ trên tinh xe đi xuống, nhìn phi thuyền sang trọng, ánh mắt liền trở nên nóng bỏng.
"Các ngươi tới rồi! Chỉ còn đợi các ngươi nữa thôi, mau lên đây đi." Huống Ly chắp tay sau lưng, đứng ở cửa khoang lên tiếng.
Lục Vinh nhìn Huống Ly đứng ở trên cao, đột nhiên cảm thấy lão già thối Huống Ly này hôm nay thật có khí chất đại sư, chẳng lẽ khí chất này là do cái phi thuyền xa hoa đó tôn lên hay sao?.
Thẩm Hiên đi tới bên cạnh Lục Vinh: "Đi thôi! Ngươi đang nghĩ gì thế?".
Lục Vinh cười cười: "A Hiên, hay là lúc nào đó ta cũng mua một chiếc phi thuyền như vầy nhé?".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đương nhiên là được, bất quá phi thuyền tư nhân này của Đại sư là được chuyên gia thiết kế riêng đó, trị giá tận mấy trăm ngàn vạn tinh tệ nha, phi thuyền tư nhân đạt đến cấp bậc này, toàn bộ Lạc thành cũng chỉ có bốn chiếc mà thôi.".
Lục Vinh bĩu môi: "Ông lão này là quái hào a!".
"Đi nhanh đi, cứ lề mà lề mề như vậy, một chốc nữa Đại sư lại nói ngươi bây giờ." Thẩm Hiên cười cười.
Lục Vinh: "...".
Huống Ly nhìn Lục Thiên nằm trong xe đẩy: "Mấy ngày không gặp tiểu Thiên, tiểu tử này cao lớn hơn không ít à nha!".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy! Tiểu Thiên lớn rất là nhanh nha, khẩu vị cũng rất tốt.".
Huống Ly nhìn Lục Thiên, cười nói: "Vậy thì tốt, ăn được ngủ được a!".
Trang bị bên trong phi thuyền rất là xa xỉ, vừa nhìn là cả người đều có cảm giác say tiền đến choáng váng.
"Đại sư, phi thuyền này của ngài thật không tệ! Ta cũng muốn mua một chiếc." Lục Vinh nói.
Huống Ly cười cười, hờ hững đáp: "Phi thuyền này của ta bỏ ra không ít tinh tệ đâu, nếu ngươi muốn mua, chỉ sợ là có nỗ lực làm việc hết mấy chục năm cũng không mua được đâu.".
Lục Vinh cười gượng: "...Cũng không phải tốn nhiều thời gian như vậy chứ.".
Huống Ly cười cười: "Chuyện làm ăn của ngươi quả thật đang rất suôn sẻ, nhưng bất quá làm ăn thì luôn có lời có lỗ, không chừng sau này còn lỗ cả vốn, tốt nhất là không nên mơ mộng hão huyền!".
Lục Vinh miễn cưỡng cười: "Vâng, Đại sư dạy phải.".
Phi thuyền phi hành hai ngày, cuối cùng cũng coi như tới được mục tiêu.
Lục Vinh từ trên phi thuyền nhìn xuống, thấy những toà nhà cao vút trong mây, không khỏi cảm thán.
"Thành phố này thật là phồn hoa!".
"Đi thôi, trước đến khách sạn, ta đã an bài xong tất cả rồi." Huống Ly vô cùng đắc ý nói.
Lục Vinh đẩy xe, Lục Thiên ôm bình sữa, không ngừng uống, hai mắt sáng lên lấp lánh.
Huống Ly nhìn Lục Thiên trong xe đẩy: "Đứa nhỏ này thật là ngoan! Dọc đường đi không hề quấy phá, cũng không làm ầm ĩ đến người khác.".
Lục Vinh nhìn Lục Thiên: "Tiểu Thiên chỉ cần ăn no là sẽ ngoan a.".
Vì để Lục Thiên làm bé ngoan, Lục Vinh phải mang theo bên người không ít sữa bột, mỗi lần hắn cho Lục Thiên uống sữa, ánh mắt của Huống Ly đều như hổ rình mồi, không biết có phải là cũng muốn uống sữa hay không.
Huống Ly quét mắt nhìn Lục Vinh, không vui nói: "Tiểu Thiên vốn rất ngoan, ăn no hay không cũng không liên quan.".
Lục Vinh nhìn vẻ mặt của Huống Ly, lập tức vuốt lông: "Đại sư nói chí phải!".
Đám người Lục Vinh lên tinh xe, cùng Huống Ly tiến đến khách sạn.
...............
Huống Ly đi ở phía trước, một ông lão đột ngột xuất hiện.
"Huống Ly, quả nhiên là ngươi, ta biết ngươi sẽ không bỏ qua hội chợ lần này mà." Thái Thành đi lên, vỗ vỗ vai Huống Ly, nhiệt tình nói.
Huống Ly gật đầu: "Đương nhiên rồi, bỏ lỡ cơ hội lần này thì phải đợi tới ba năm sau, biết chờ tới khi nào a.".
Thái Thành nhìn em bé trong xe đẩy: "Lão Ly, thằng nhóc này là ai vậy?".
"Đó là con trai của con nuôi ta đấy, cũng xem như là cháu trai của ta." Huống Ly cười nói.
Thái Thành nhìn về hướng Thẩm Hiên: "Nghe nói ngươi thu nhận một đồ đệ, chính là hắn sao?".
Huống Ly gật đầu: "Không sai, đồ đệ này của ta tư chất xuất chúng, tay nghề lên cực nhanh, không bao lâu nữa là có thể vượt qua lão già này rồi.".
Thái Thành lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ngươi thật là, vẫn thích khoác lác như xưa.".
Huống Ly bất mãn: "Ngươi nói cái gì? Ai thích khoác lác chứ.".
Thái Thành nhìn Lục Thiên, không rõ hỏi: "Này lão Ly, ngươi đem đứa bé đến đây làm gì vậy?".
Huống Ly ngạo nghễ nói: "Dạy trẻ phải dạy từ khi còn rất nhỏ, ta đương nhiên là dẫn nó tới đây để va chạm xã hội rồi.".
"Một đứa bé mới sinh, còn chưa biết nói, ngươi muốn dạy nó cái gì vậy trời?" Thái Thành có tí cạn lời.
Lục Thiên ôm bình sữa ợ một cái no nê, sau khi ăn uống no đủ, Lục Thiên nhấp nháy mắt, chán chường quan sát những người xung quanh, nhìn một vòng cũng không thấy thứ gì thú vị, mí mắt bắt đầu đánh nhau, bình sữa trên tay từ từ buông lỏng, lăn ra rơi xuống mặt đất.
Lục Vinh thấy bình sữa của Lục Thiên bị rơi mất, vừa định đi tìm, ai ngờ Thái Thành đã nhanh hơn một bước, đem bình sữa nhặt lên, còn rất tự nhiên mà uống hai ngụm, đem lượng sữa còn lại trong bình uống cạn.
Đột nhiên thấy một màn như vậy, doạ Lục Vinh sợ đến ngây người.
Vị Thái Thành này chắc cũng là một Đại sư mà phải không? Phải không? Sao lại đem khẩu phần ăn của nhóc con nhà mình uống sạch như vậy chứ?.
"Đây là thứ gì thế? Hương vị rất không tồi! Chẳng trách tiểu mập mạp kia cứ tu ừng ực. Thứ này ở đâu ra vậy? Ta cũng muốn được uống nha." Thái Thành hỏi.
Lục Vinh: "...".
Lục Thiên ngơ ngác nhìn Thái Thành, nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Huống Ly vô cùng tức giận nhìn Thái Thành: "Thái Thành, ngươi càng ngày càng không ra gì, đồ ăn của tiểu hài tử mà cũng cướp, ngươi không thấy bản thân sống lỗi hay sao?".
Lục Vinh nhìn bộ dáng kích động của Huống Ly, âm thầm nghĩ: Thái Thành này dám làm chuyện mà Huống Ly đại sư muốn làm nhưng không thể làm do ngượng ngùng a.
Lục Thiên nhìn bình sữa trống không trên tay Thái Thành, lập tức "Oa" một tiếng khóc lớn, hai chân đạp loạn.
Thái Thành có chút lúng túng đem bình sữa nhét vào tay Lục Thiên: "Nhóc con, ngươi đừng có quậy nữa, ngươi xem ngươi oa oa gào lên như thế, rất là không ngoan, thật nhiều người đều đang nhìn ngươi kia kìa.".
Huống Ly hung hăng trợn mắt với Thái Thành: "Ngươi cách thằng bé xa một chút cho ta.".
Thái Thành tức giận nhìn Huống Ly: "Lão già này thật là, vẫn rất bênh vực người của mình như xưa!".
Thẩm Hiên đem Lục Thiên bế lên, dỗ dỗ một trận bé mới hết khóc.
Một bước đệm như thế đi qua, Lục Vinh và Thẩm Hiên cuối cùng cũng vào phòng khách sạn nghỉ ngơi.
...............
"Lão bản." Viên Uy đi vào.
Lục Vinh nhìn Viên Uy: "Sao ngươi lại tới đây? Lẽ nào đã quên an bài phòng cho ngươi rồi sao? Để ta đi đặt thêm một cái.".
Viên Uy lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta không đến đây vì chuyện đó, lão bản, hôm nay lúc phi thuyền đáp xuống, ta cảm nhận được sát khí, có điều kẻ đó hình như kiêng kị đội hộ vệ của Đại sư nên mới không ra tay, nhưng nếu ngươi và Hiên thiếu tách đoàn, đối phương có thể xuống tay bất cứ lúc nào.".
Lục Vinh vội vã nhìn Viên Uy, thần sắc căng thẳng: "Cảm giác của ngươi chắc chắn không sai chứ?".
Viên Uy gật đầu: "Sẽ không, ta đã lăn lộn vài năm trên chiến trường, cực kì mẫn cảm với sát khí, ta có thể bình an vô sự sống đến tận bây giờ, trực giác nhạy bén cũng góp phần không ít.".
Lục Vinh nhìn qua Thẩm Hiên: "Đối phương đã yên lặng lâu như vậy, sao đột nhiên lại không kiềm chế được?".
"Ta cũng không biết, thực ra thì hai ngày trước, lúc vừa tiến vào địa phận của Cảnh thành, ta đã có loại cảm giác này." Viên Uy nói.
Thẩm Hiên nghĩ nghĩ: "Nói như vậy, có thể đối phương không hy vọng ta đến Cảnh thành.".
"Kẻ địch trong tối, chúng ta ngoài sáng, thật là phiền phức a!" Lục Vinh cắn răng.
Thẩm Hiên cười cười: "Khách sạn này là do cha nuôi tuyển chọn, đây là khách sạn Hoàng gia, nghe nói có thành viên của hoàng thất chống lưng, an toàn tuyệt đối, sẽ không có vấn đề gì đâu.".
Viên Uy gật đầu: "Cái này đúng là thật.".
Viên Uy nói xong liền rời đi, Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Việc này vẫn là nên bàn bạc với Đại sư một chút, tốt nhất là nên nhắc nhở mấy người hộ vệ mà ổng mang theo nữa.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Được.".
"Đói bụng không? Ta làm một tô mì thịt bò cho ngươi ăn." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên gật đầu: "Cũng tốt, ngươi thuận tay làm thêm cho Đại sư một tô đi, Đại sư rất thích ăn mì ngươi nấu.".
"Được.".
Lục Vinh nấu một nồi lớn, mùi hương nồng đậm tràn ngoài.
"Thơm quá đi!".
"Có thể ăn được rồi, ngươi mau ăn đi, ta đưa tô này đến phòng Đại sư ở kế bên đây." Lục Vinh thầm nghĩ: Huống Ly đại sư chọn phòng sát vách phòng bọn họ, chắc là cũng đã suy tính đến chuyện cọ cơm này rồi.
...............
Lục Vinh gõ cửa một cái, khi cửa được mở ra, vậy mà lại là Thái Thành: "Đại sư, Huống Ly đại sư đâu rồi?".
"À, hắn mới vừa bị người khác gọi đi rồi, một hồi sau sẽ trở lại, đây là đồ ngươi làm cho hắn ăn sao? Đưa cho ta đi, ta sẽ đem vào cho hắn." Thái Thành cười híp mắt, đón lấy đồ trong tay Lục Vinh, sau đó cấp tốc đóng cửa lại.
Thẩm Hiên thấy Lục Vinh đứng ở cửa, hỏi: "Đưa qua rồi sao?".
"Đưa thì đưa rồi, nhưng Huống Ly đại sư không có mặt ở đó, chỉ có Thái Thành đại sư bên trong thôi, Thái Thành đại sư nói một hồi nữa Huống Ly đại sư sẽ trở lại." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, suy tư nói: "Nếu đúng theo lời ngươi nói, sợ rằng cha nuôi sẽ không ăn được rồi.".
Lục Vinh: "Thật sao? Nhưng dù gì Thái Thành cũng là một Đại sư, hẳn là sẽ không đến mức ăn vụng đâu.".
Thẩm Hiên không cho là đúng: "Cái này cũng không chắc đâu nha".
Lục Vinh: "...".
————————
Edt: Có bạn góp ý mình nên sửa hệ thống đào bảo lại thành hệ thống Taobao cho các bạn dễ hình dung. Mn thấy thế nào ạ? Cầu góp ý, cầu cmt. Mình mới bắt đầu edt nên còn khá mông lung, mong các bạn nhiệt tình đóng góp ý kiến. À nếu sửa hệ thống đào bảo lại thành taobao thì lúc đào bảo nâng cấp thành đào hải phải chỉnh làm sao đây? Bạn nào có cái tên nào hay thì cứ ý kiến nhé! Mình không hứa sẽ sửa lại hoàn toàn theo ý các bạn, nhưng mình hứa là sẽ xem xét và cân nhắc kĩ lưỡng ạ ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.