Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 147: Dược tề Phá Kén

Diệp Ức Lạc

07/11/2021

Phòng nghiên cứu của Vệ Quốc Sinh.

"Lấy được dược tề rồi sao?" Vệ Quốc Sinh hỏi.

Trợ lý mở tủ sắt ra: "Đã lấy được, dược tề này bán rất đắt hàng, giá cả tăng lên gấp mấy lần, khó khăn lắm ta mới mua lại được từ một thương nhân.".

Vệ Quốc Sinh híp mắt, dạo này mỗi lần ông ra ngoài đều bị người khác hỏi về dược tề Phá Kén, dược tề Phá Kén xuất hiện chưa đầy một tháng đã gây chú ý khắp nơi, Vệ Quốc Sinh cảm thấy cực kì áp lực.

Hằng năm trong Liên Minh có rất nhiều loại dược tề mới xuất hiện, nhưng số lượng dược tề thật sự hữu dụng lại rất ít.

"Đã phân tích chưa?" Vệ Quốc Sinh hỏi.

Trợ lý gật đầu: "Đã phân tích rồi, trong dược tề này có rất nhiều dược liệu quý hiếm, số liệu đo lường cũng hết sức xuất sắc, hiệu quả cao, tác dụng phụ cực nhỏ, nhiều người dùng qua đều cảm thấy thân thể được cải thiện, thực lực tăng trưởng một đoạn dài.".

Vệ Quốc Sinh híp mắt: "Thật sự có hiệu quả như vậy sao?".

"Tuy loại dược tề này có thể nâng cao thực lực của gien giả cấp B, cấp C, nhưng lại không thể thay đổi đẳng cấp gien của họ, so với dược tề mà ngài điều chế thì vẫn kém hơn một chút." Trợ lý an ủi.

Vệ Quốc Sinh lắc đầu: "Không thể cứ để chuyện này tiếp tục được".

Dược tề cấp A mà ông điều chế khi sử dụng có độ nguy hiểm cao, hơn nữa nguyên liệu điều chế vô cùng quý giá, cho nên số lượng làm ra thật sự không nhiều, nhưng đối phương thì khác! Dược tề được bán ra từ Lam Hải Vực có hơn trăm ống, thậm chí còn đang có xu hướng tiếp tục bán ra bên ngoài. Hơn nữa, nếu loại dược tề đó hoàn toàn không có tác dụng phụ, địa vị của ông sợ là sẽ bị lung lay.

"Có tra được tên dược tề sư trong Lam Hải Vực là ai không?" Vệ Quốc Sinh hỏi.

"Là một người tên Thi Lâm Nguyên, tự nguyện trở thành kẻ lệ thuộc của Lục Vinh." Trợ lý đáp.

"Thi Lâm Nguyên?" Vệ Quốc Sinh mờ mịt.

Thi Lâm Nguyên vốn không phải là tên thật, sau khi sư phụ hắn chết, vì trốn tránh sự đuổi bắt của Vệ Quốc Sinh, Thi Lâm Nguyên đành phải nguỵ tạo ra một thân phận khác, thay tên đổi họ.

"Ngươi nói hắn lệ thuộc vào Lục Vinh?" Vệ Quốc Sinh tiếp tục hỏi.

Trợ lý gật đầu: "Đúng vậy" Địa vị của dược tề sư vốn dĩ rất cao, đa phần tính cách của họ cũng rất ngạo mạn, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có một dược tề sư cam tâm tình nguyện trở thành kẻ lệ thuộc vào người khác.

"Sao ta chưa từng nghe đến tên của hắn?" Vệ Quốc Sinh nói.



"Người này không có tiếng tăm gì trong giới dược tề sư, gần đây hắn mới bộc lộ tài năng, nghe nói Chu Học rất khâm phục khả năng của hắn, không sợ mất mặt già mà chấp nhận làm đồ đệ của Thi Lâm Nguyên." Trợ lý nói.

Vệ Quốc Sinh nghe đến trợ lý nói vậy lập tức cảm thấy bất ổn: "Xem ra cái tên Thi Lâm Nguyên này thực sự không đơn giản.".

Dược tề sư đều là những người kiêu căng, trình độ của Thi Lâm Nguyên phải cực kỳ cao thì Chu Học mới có thể làm như thế.

"Ngươi nói Thi Lâm Nguyên lệ thuộc vào Lục Vinh? Chẳng lẽ là cái tên Lục Vinh mà dạo này đang rất nổi tiếng đó à?" Vệ Quốc Sinh hỏi.

"Không sai, chính là hắn, tên Lục Vinh này gan to bằng trời, hắn dám bắt Trần Duẫn, còn muốn Trần gia nộp tiền chuộc, hắn cũng không sợ người của Hoàng Đô trực tiếp tấn công vào Lam Hải Vực ư?." Trợ lý khinh thường.

Vệ Quốc Sinh lắc lắc đầu: "Việc này không đơn giản như vậy, Lam Hải Vực vẫn còn tồn tại rất nhiều thường dân, nếu Trần gia vì một người mà huỷ diệt Lam Hải Vực sẽ làm cho dân chúng bất mãn, hơn nữa, Lam Hải Vực có vị trí địa lý đặc thù, tầm bắn của quang pháo cũng sẽ bị cản trở. Ta nghe nói Lục Vinh bắt Trần Duẫn làm tù binh, còn đoạt lấy phi thuyền của hắn, nếu như Trần gia thật sự đánh tới, Lục Vinh cũng có thể chạy, trong tay Lục Vinh có mấy cao thủ thực lực không thấp, dù có phá huỷ Lam Hải Vực thì Lục Vinh cũng có thể bình an vô sự trốn đi.".

Trợ lý kinh ngạc: "Nói như thế nghĩa là Trần gia không có cách nào đối phó với Lục Vinh?". .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||

Vệ Quốc Sinh híp mắt: "Cũng chưa chắc" Trần gia là gia tộc lớn ở Hoàng Đô, dù đám con cháu hiện tại vô dụng không có bản lĩnh gì, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, có lẽ họ còn có đòn sát thủ.

.....................

Lục Vinh đưa ra giá chuộc con tin là 200 tỷ với người Trần gia, đám người Trần gia mắng to một trận, cũng không có đồng ý.

Lục Vinh sờ cằm nhìn Viên Uy: "Ta định giá quá cao sao? Trần gia cho tên Trần Duẫn tiền tiêu vặt thôi đã là 20 tỷ, vậy thì 200 tỷ cũng không có gì ghê gớm lắm mà.".

"Thực ra ta đã moi được tin từ phía Trần Duẫn, 20 tỷ kia không phải là tiền tiêu vặt Trần gia cho hắn" Viên Uy nói.

Lục Vinh bất ngờ nhìn Viên Uy, khó hiểu hỏi: "Không phải tiền tiêu vặt thì là cái gì? Chẳng lẽ hắn trộm tiền?".

Viên Uy lắc lắc đầu: "Cũng không phải, số tiền này vốn là 30 tỷ, dùng để mời chào Thi Lâm Nguyên.".

"Mời chào Thi Lâm Nguyên? Thi Lâm Nguyên đắt giá như thế sao?".

"Dược kề Phá Kén của Thi dược sư rất đắt hàng, đã có vài người nhận ra tầm quan trọng của Thi Lâm Nguyên, có lẽ Trần gia muốn giành Thi Lâm Nguyên về dưới trướng trước khi có nhiều người chú ý đến hắn." Viên Uy nói.

Lục Vinh không rõ: "Vốn có 30 tỷ? Vậy 10 tỷ còn lại đâu?".



"Tiêu hết rồi, phần lớn đều dùng để tán gái." Viên Uy đáp.

Lần này Trần Duẫn tới đây, bên ngoài thì tỏ ra đến giải quyết đám phản nghịch bọn họ, nhưng nhiệm vụ chân chính lại là mời chào Thi Lâm Nguyên, không thể không nói, Trần gia quả thực rất có tầm nhìn, mới đó mà đã ý thức được giá trị của Thi Lâm Nguyên, nhưng bọn họ đặt niềm tin sai người rồi! Nhiệm vụ trọng yếu như thế mà lại giao cho một tên phế vật!.

Lục Vinh tức giận: "Ra là tên khốn đó dùng tiền mời chào dược tề sư đi ra ngoài làm loạn".

"Những thứ này đều là Trần Duẫn nói ra sao?" Lục Vinh hỏi.

Viên Uy gật đầu: "Không sai.".

Lục Vinh khó hiểu: "Loại người không thành thật như hắn cũng chịu nói à?".

Viên Uy gật đầu: "Lúc đầu hắn không chịu nói, nhưng dù sao cũng là đại thiếu gia, được nuông chiều từ bé, bỏ đói mấy bữa đã trở nên nghe lời, bây giờ hắn còn chẳng có khí lực mắng người nữa.".

Lục Vinh: "..." Hắn còn tưởng rằng sẽ khó thuần phục Trần Duẫn, thì ra chỉ cần bỏ đói mấy bữa là giải quyết được sao? Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói đến hoảng loạn, cảm giác đói bụng quả thực là rất khó chịu.

..................

Thi Lâm Nguyên nhìn lượng dược tề đã bị tiêu thụ: "Dạo này đơn đặt hàng dược tề có hơi nhiều".

Chu Học gật đầu: "Nhóm dược tề tung ra đầu tiên đã được xác nhận là có hiệu quả, cho nên đơn đặt hàng nhiều hơn một chút cũng là chuyện bình thường.".

"Nhóm dược tề thứ hai không cần bán gấp, giữ lại ép giá một chút thì tốt hơn." Thi Lâm Nguyên nói.

Chu Học gật đầu: "Ừm, tạm thời chúng ta cứ làm chậm một chút, còn có thể tăng giá thêm lần nữa.".

Thi Lâm Nguyên sờ cằm, thầm nghĩ: Lục Vinh mới vừa kiếm được một vố, hiện tại hắn lười biếng một chút cũng không ảnh hưởng gì.

Chu Học nhìn Thi Lâm Nguyên, do dự một chút rồi nói: "Sư phụ, Kyle đang chờ ở bên ngoài.".

Thi Lâm Nguyên cau mày: "Cái tên này thật rảnh rỗi, suốt ngày chạy đến chỗ chúng ta.".

Chu Học cười động viên: "Kyle quan tâm đến sư phụ nên mới đợi bên ngoài thôi mà.".

Thi Lâm Nguyên bĩu môi: "Tên kia rảnh quá nên không có chuyện gì làm thì có".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook