Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 135: Tìm công việc

Diệp Ức Lạc

31/08/2021

Lục Vinh mở một tiệm bán tranh chữ trên Hải Đào, hắn quyết định đến trung tâm tuyển dụng tìm mấy hoạ sĩ.

Trung tâm tuyển dụng người đến người đi, cũng có không ít công ty đến đây tuyển nhân viên, hình ảnh một hàng dài sinh viên cầm theo CV đi tìm việc đâu đâu cũng có.

Máy photocopy làm việc liên tục, có không ít người xếp hàng chờ sao y tư liệu.

"Nhiều người ghê!" Thẩm Hiên kéo tay Lục Vinh nói.

Lục Vinh nhìn thấy hai nhân viên tuyển dụng đang thu nhận một đống CV, cái nào không hợp cách đều bị tiện tay ném vào thùng rác.

Lục Vinh gật đầu cảm thán: "Tìm việc rất khó, cuộc sống gian nan.".

Thẩm Hiên lắc đầu: "Sao lại biến thành đa sầu đa cảm thế này? Thật không giống ngươi nha".

Lục Vinh: "...".

Lục Vinh quan sát trung tâm tuyển dụng, bỗng phát hiện một bóng dáng quen thuộc.

Phan Thư đeo mắt kính, chen bên trong đám người, xém chút Lục Vinh đã không nhận ra.

"Phan Thư, sao cậu lại ở đây?".

Phan Thư lúng túng cười: "Tớ đến tìm việc làm lần nữa".

Lục Vinh thầm nghĩ: Phan Thư có bản lĩnh, nhưng thế giới này không phải ai cũng là Bá Nhạc, sinh viên mới tốt nghiệp mỗi năm liên tục xuất hiện, việc làm lại có hạn, Phan Thư là một nhân tài nhưng muốn tìm một công việc ưng ý cũng không phải là chuyện dễ.

"Công việc trước kia của cậu thì sao?" Lục Vinh như chợt nghĩ tới điều gì, nói: "Có phải xảy ra vấn đề gì với bạn gái rồi không?" Công việc của Phan Thư là do bạn gái tìm tới, nếu như mất việc, chẳng lẽ tình cảm hai người đã xảy ra vấn đề gì đó?.

Phan Thư âm u gật đầu: "Đúng là có chút vấn đề".

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện chút đi." Lục Vinh đề nghị.

Phan Thư gật đầu: "Được.".

...............

Lục Vinh cùng Phan Thư tìm một quán cà phê ngồi xuống.

Lục Vinh lấy cái muỗng quấy quấy cà phê, lúng túng hỏi: "Không phải vì chuyện của tớ mà hại cậu với bạn gái chia tay đó chứ?".

Phan Thư lắc đầu: "Không liên quan tới cậu, tớ và cô ấy sớm đã có mâu thuẫn, nói đến cùng là do gia cảnh hai bên quá chênh lệch, lối sống cũng khác nhau, người xưa thường nói, muốn cưới gả thì phải môn đăng hộ đối, điều đó cũng không phải hoàn toàn không đúng đâu.".

"Bạn bè Phùng Linh Linh cũng là đại tiểu thư, sính lễ của bọn họ đều hơn mấy trăm ngàn, tớ căn bản không thoả mãn được mong ước của cô ấy...".

Lục Vinh chống cằm, thầm nghĩ: Xã hội bây giờ, kết hôn cũng không phải là chuyện của hai người, mà là làm cho người khác xem, tiền tích trữ một đời cũng chỉ để làm một lễ cưới long trọng, sính lễ của Phan Thư ít hơn bạn bè, lễ cưới không đủ long trọng, đối với Phùng Linh Linh mà nói là chuyện không thể tha thứ.

"Hai người các cậu chia tay rồi?" Lục Vinh hỏi.

Phan Thư gật đầu: "Đúng vậy, thực ra chia tay cũng tốt, sau khi chia tay tớ lại thở phào nhẹ nhõm.".

Lục Vinh: "...".

"Cậu là thanh niên tuấn kiệt, cũng không sợ sau này không có người đẹp thưởng thức, yên tâm đi, sau này nhất định có thể tìm được một người tốt hơn." Lục Vinh nói.

Phan Thư cười khổ: "Ra xã hội mới biết cuộc sống gian nan, tớ cũng không hi vọng có thể tìm được người đẹp, chỉ cần có thể cần kiệm, biết quản việc nhà là tốt rồi.".

"Nếu cậu không ngại, tập đoàn của Đinh An Bình Đinh lão bản vừa chuyển dời vào trong nước, đang rất cần người tài, chuyên ngành của cậu vừa vặn phù hợp, tớ có thể đề cử cậu qua bên đó." Lục Vinh nói.

Sau khi Thi Lâm Nguyên trở về, Lục Vinh và Đinh An Bình có chút liên hệ, Đinh An Bình đã nói qua mấy lần, sau này nếu có việc gì có thể tìm hắn hỗ trợ.

"Tập đoàn Đinh thị? Là tập đoàn đa quốc gia Đinh thị sao?" Phan Thư hỏi.

Lục Vinh gật đầu: "Đúng, chính là nó, Đinh lão bản vẫn đang tuyển người".

Hai mắt Phan Thư phát sáng, tập đoàn Đinh thị rất có danh tiếng, được giới chuyên môn đánh giá cao, những sinh viên tốt nghiệp đại học danh giá đều muốn tiến vào, có không ít CV gởi đến cho tập đoàn này, mỗi ngày có đến mấy trăm người bị loại bỏ.

"Tập đoàn Đinh thị đãi ngộ rất tốt, nếu có thể vào đó làm việc đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà...".

Lục Vinh cười cười: "Tớ chỉ là người giới thiệu, sau khi vào đó phát triển như thế nào thì phải dựa vào năng lực của cậu. Phan Thư, dù sao cậu cũng là học bá của học viện chúng ta, sao lại không tự tin như vậy".

Phan Thư hít sâu một hơi: "Cám ơn cậu.".

Lục Vinh cười khổ: "Cám ơn cái gì chứ? Chuyện cậu mất việc cũng có liên quan đến tớ mà.".

Phan Thư lắc đầu: "Chuyện này không có quan hệ gì với cậu, dù không có chuyện của cậu thì sớm muộn gì tớ cũng sẽ từ chức.".



..................

Tập đoàn Đinh thị.

"Cha, người Lục Vinh đề cử đã tới.".

Đinh An Bình ngẩng đầu lên: "Lục lão bản hiếm khi mở miệng, chuyện của người này phải xử lý tốt.".

Đinh Trạch gật đầu: "Con hiểu.".

"Thi Lâm Nguyên hiện tại đã khác xưa, về sau người nhà chúng ta có bệnh tật gì cũng có thể đặt hi vọng vào bác sĩ Thi, người Lục Vinh giới thiệu đến không thể tiếp đón chậm trễ.".

Đinh Trạch gật đầu: "Con biết, Lục Vinh có nói kỹ thuật của người đó không tệ, cũng không cần quá ưu đãi.".

Đinh An Bình gật đầu: "Lục Vinh nói thì nói như thế, nhưng chúng ta cũng không có thể bạc đãi người hắn giới thiệu.".

Đinh Trạch gật đầu: "Con hiểu.".

"A Trạch, con đã ngủ nhiều năm như vậy, chuyện đại sự cả đời đều bị chậm trễ, nghe nói Thi Lâm Nguyên còn có thể trị liệu phương diện đó, tiếc là chúng ta không sớm nhờ hắn kiểm tra cho con một chút." Đinh An Bình tiếc nuối.

Đinh Trạch nghe Đinh An Bình nói vậy thì đen mặt: "Cha đang nói linh tinh gì thế?".

Phan Thư kích động nhìn phòng phỏng vấn, Lục Vinh đã chào hỏi trước nên phỏng vấn cũng chỉ làm qua loa.

Phan Thư không ngờ lời của Lục Vinh lại có ảnh hưởng lớn như thế, người của tập đoàn Đinh thị không làm khó hắn dù chỉ một chút, đãi ngộ so với hắn dự đoán cũng tốt hơn rất nhiều, Phan Thư thoáng chốc đã trở nên tự tin hơn hẳn.

..................

Lục Vinh thuê một phòng làm việc gần biệt thự, lại nhận thêm những đơn hàng tranh chữ theo yêu cầu về cho mấy vị hoạ sĩ.

Lục Vinh dùng tiền lương một vạn mời hai hoạ sĩ chuyên nghiệp về.

"Lão Triệu, ngươi nói xem ông chủ tìm đâu ra mấy loại chữ hiếm lạ kỳ quặc về để chúng ta vẽ lại thế?".

Triệu Hằng cười cười: "Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần ông chủ trả đủ thù lao là được, lương nhận theo ngày kiểu này cực kì có lợi." Trước đây Triệu Hằng ngồi trong công viên vẽ cho người ta, nếu hên thì một ngày có thể kiếm được hai trăm, xui xui gặp phải ngày mưa hoặc gió lớn là xác định không thể mở hàng.

"Ờ ha! Ông chủ là người làm ăn lớn, lại còn thuê riêng một phòng làm việc cho chúng ta, có điều mấy chữ này thật kì quái, không phải tiếng Anh, không giống tiếng Nhật, cũng không giống tiếng Hàn, ta tìm một người học chuyên ngành ngoại ngữ xem thử, hắn cũng không biết đây là loại chữ gì.".

"Ông chủ đã viết ra, chúng ta cứ trông mèo vẽ hổ là được, dù sao ông chủ cũng chưa từng nợ lương bọn mình.".

"Cũng đúng.".

Dựa vào việc bán tranh chữ, Lục Vinh kiếm được một vố lớn.

...............

Trong biệt thự.

"Lại có thêm mười đơn đặt hàng đó, ngươi thấy không?" Lục Vinh đắc ý.

Thẩm Hiên gật đầu: "Thấy rồi." Mấy tác phẩm tranh chữ đưa lên Hải Đào vô cùng đắt khách, hiện tại Lục Vinh cũng đã có nhiều khách quen, có người thậm chí đặt một lần hơn trăm bức, nếu tình hình này cứ tiếp tục, lộ phí về Liên Minh sẽ không còn là vấn đề.

"Đây đều là tiền cả đấy!" Lục Vinh cầm bút, lên Hải Đào nhận mấy đơn đặt hàng: "Tên của đám người này cũng thật kỳ quái! Mấy cái tên cổ quái như vậy mà còn oán giận sao ta lại viết sai chính tả.".

Thẩm Hiên cười cười: "Hay là để ta chép lại cho.".

Lục Vinh lắc đầu: "Không cần, ta sắp làm xong rồi.".

Hoàn thành công việc, Lục Vinh dẫn Thẩm Hiên ra ngoài đi dạo một vòng.

"Lục Vinh, cô gái đứng bên đó chính là người mắng ngươi lần trước, vợ chưa cưới của bạn ngươi phải không?.".

Lục Vinh nhìn vào một cửa hàng quần áo ở phía xa xa, có một đôi tình nhân đang lựa quần áo.

Cô gái tươi cười như hoa, thân thể thân mật dựa sát vào thanh niên đứng kế bên.

"Cô ta ngoại tình?".

Lục Vinh lắc đầu: "Phùng Linh Linh và Phan Thư đã chia tay, không thể coi là ngoại tình được.".

"Nhưng cũng quá nhanh rồi đi, mới đây đã tìm được người khác.".

Lục Vinh lắc đầu: "Tìm được thì cứ tìm, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.".

Lục Vinh cùng Thẩm Hiên dạo một vòng, sau đó về nhà.

..................



"Lão bản, ngươi trở về rồi" Tân Đạt ân cần xẹt tới hỏi.

Lục Vinh nhìn Tân Đạt: "Có phải các ngươi mới đi ăn buffet về không?".

Tân Đạt gật đầu: "Chính xác! Lão bản kiếm tiền không dễ dàng, ta đương nhiên phải đi ăn buffet để tiết kiệm tiền.".

Lục Vinh sờ cằm: "Các ngươi thật là biết cách tiết kiệm nha!" Mấy quán buffet gần đây đều bị đám người Tân Đạt thăm qua, thậm chí có nhiều chủ quán hở nhìn thấy đám người Tân Đạt là hệt như chuột thấy mèo.

"Chủ quán buffet không đuổi các ngươi ra ngoài sao?" Lục Vinh hỏi.

Tân Đạt lắc đầu: "Không có, còn có quán rất hoan nghênh ta, mời ta ghé lại nhiều lần nữa kìa.".

Lục Vinh kinh ngạc: "Lại còn có quán như vậy sao? Ông chủ kia nghĩ lẩn quẩn cái gì trong đầu à? Hay là người quản lý quán ăn đó có thù với ông chủ?.".

Tân Đạt gãi đầu: "Có phóng viên gì đó muốn phỏng vấn ta, nói cái gì Dạ Dày Vương, còn muốn mời ta làm phát ngôn viên của quán.".

Lục Vinh: "..." Thì ra là vậy, thùng cơm cũng có chỗ tốt của thùng cơm! 360 nghề, quả thực là nghề nào cũng có trạng nguyên.

"Ngươi đồng ý làm phát ngôn viên rồi?" Lục Vinh hỏi.

Tân Đạt lắc đầu: "Không có, chúng ta gọi điện hỏi ý kiến Viên Uy, hắn nói phí phỏng vấn quá thấp, không phù hợp giá trị con người chúng ta nên không tiếp, nếu tiếp sẽ rất mất mặt.".

Lục Vinh gật gù: "Viên Uy nói không sai, các ngươi phải nghe lời của hắn.".

Tân Đạt: "...".

Điện thoại của Lục Vinh vang lên, Lục Vinh lập tức tắt máy.

Lục Vinh hỏi đám người Tân Đạt: "Hôm nay có ai tìm đến đây không?".

Khương Hoa đi ra đáp: "Có một cặp vợ chồng đến, nhìn qua rất chú ý mặt mũi, nói là bác trai bác gái của lão bản.".

"Ta đưa khoai chiên, mỳ gói và nước lọc cho họ, nhưng họ cái gì cũng không muốn, còn nói muốn uống trà, uống cái gì hồng trà Kỳ môn*, thật là đòi hỏi! Chỗ chúng ta làm quái gì có hồng trà Kỳ môn chứ!" Tạp Liệt lắc đầu kể.

(Edt:* Kỳ Môn Hồng Trà là loại trà đen tốt nhất của Trung Quốc, được vinh danh là nữ hoàng của trà đen).

Lục Vinh sờ cằm, thầm nghĩ: Sau khi Lục gia phát đạt thì tự xưng là quý tộc, vô cùng chú ý thói quen sinh hoạt, Tạp Liệt lấy mì với khoai chiên ra chiêu đãi người ta, hẳn là hai vị kia bị chọc cho tức chết rồi.

"Hai người đó tính tình cực xấu, sớm biết thế chúng ta đã không thèm để bọn họ vào nhà." Tạp Liệt rầu rĩ.

Lục Vinh trầm ngâm: "Không cho vào nhà cũng được, ai cũng tiếp vào nhà thì chúng ta sẽ bận bịu từ sáng đến tối mất.".

"Lão bản, hai vợ chồng kia nói cái gì mà Lục lão gia tử cho phép ngươi quay lại, đồng ý để ngươi trở lại gia phả, vẻ mặt họ như là đang bố thí ấy." Tạp Liệt khó chịu kể.

Lục Vinh híp mắt, năm đó cha hắn bị trục xuất khỏi Lục gia, sau này ông tự gây dựng sự nghiệp, Lục gia không những không trợ giúp mà còn lén lút ngáng chân, vì cha hắn dễ tính nên nhịn nhục, tâm tâm niệm niệm muốn trở về Lục gia, nhưng đó là nguyện vọng của cha hắn, không phải của hắn.

Lão già kia đã gọi điện đến mấy lần, tận tình khuyên nhủ hắn tìm người nối dõi tông đường, còn nói nếu hắn không thích Lục Song Ảnh, Lục gia vẫn còn những cô gái khác, Lục Vinh bị quấy nhiễu vô cùng phiền phức, sau đó tất cả cuộc gọi của Lục lão gia tử hắn đều không thèm nhận nữa.

...............

Lục gia.

Lục Duẫn vừa về tới, thấy mẹ Lục nổi giận đùng đùng ngồi trên sô pha.

"Tâm tình của mẹ không tốt à? Ai chọc mẹ giận thế?".

"Còn không phải là cái tên Lục Vinh đáng chết kia à! Ông nội con mời hắn mấy lần, hắn đều xem như là gió thoảng qua tai, thậm chí còn không thèm nghe điện thoại của ông, bất đắc dĩ chúng ta đành phải tự mình tìm tới".

"Mẹ đi tìm Lục Vinh? Lục Vinh nói thế nào?".

Mẹ Lục hít sâu một hơi: "Còn chưa được nhìn thấy Lục Vinh nữa kìa, biệt thự của hắn chỉ có mấy tên nước ngoài cường tráng, người gì đâu mà lô thỗ! Con biết bọn họ lấy cái gì ra để chiêu đãi không? Là mỳ gói đó, là loại mì Khang sư phụ tầm thường nhất đấy.".

"Mẹ bảo họ gọi Lục Vinh trở về, những gã kia còn bảo Lục Vinh là người làm chuyện lớn, không thể tuỳ tiện gọi hắn về, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ hoặc tự đi về.".

"Cái tên Lục Vinh này không biết tìm đám người đó về ở nơi nào, toàn loại thô lỗ không gia giáo.".

Lục Duẫn thở dài: "Bây giờ Lục Vinh cánh đã cứng, con thấy hắn không thèm để người trong nhà chúng ta vào mắt đâu.".

Mẹ Lục tức giận: "Hắn lợi hại đến đâu cũng chỉ là một vãn bối.".

"Hắn và cha hắn không giống nhau, cha hắn rất tôn trọng ông nội con, Lục Vinh thì khác, hắn không xem lời ông con nói ra gì." Mẹ Lục tiếc nuối.

Lục Duẫn híp mắt, cha Lục Vinh là người con thứ ba của ông nội, nghe nói rất ngu dốt, dù ông nội không thích ông ta, nhưng Lục lão tam vẫn luôn hiếu thuận, mong muốn được cha mình nhìn nhận.

Lục Duẫn híp mắt: "Lục Vinh rất khó chơi, chúng ta không thể ra tay từ chỗ của hắn".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook