Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng
Chương 15: Chưng Bánh Bao
Thủy Nguyệt Linh Phong
20/05/2023
Là tiếng phát ra từ bụng mấy người Kim phụ, từ hôm qua tới nay, bọn họ nếu không phải đang ở né tránh giặc cỏ thì chính là vội vàng tìm Kim Dục, mọi người đã sớm đói bụng kiệt sức, lúc này thấy Kim Dục bình an trở về, trò chuyện vài câu liền chịu đựng không nổi.
Kim Dục liền kêu Lương Nguyên cầm cái sọt lại đây, nàng để bốn người uống chút nước trước rồi mới lấy đồ ăn bên trong ra nói: “Cha, bánh bao và màn thầu đều nguội rồi, mọi người đói bụng đã lâu không nên ăn đồ lạnh sẽ dễ bị tiêu chảy, chưng chín lại rồi ăn.”
Bánh bao với màn thầu đều là đồ đông lạnh mỗi bên có năm cân, tổng cộng có 125 cái bánh bao với 148 cái màn thầu, lúc mua tới để trong không gian ở trạng thái tĩnh nên vẫn còn đóng băng, sau lấy ra để trong sọt thời gian dài mới mềm hóa.
Xung quanh này không người nên có thể yên tâm nấu ăn, không sợ bị người khác ngửi được mùi hương.
Kim phụ bốn người bị đồ ăn làm cho hoa mắt, kích động đến nói lắp.
“Nhiều…… đồ ăn…… như vậy.”
“Ông trời ơi, đây là...trắng...cơm trắng...còn có...bánh bao, màn thầu!"
Khi nạn hạn hán đến, Kim gia đem gạo, trứng, gia cầm đều cầm đi đổi các loại ngũ cốc, kia đồ vật vừa rẻ vừa chắc bụng, đám người Kim phụ cũng đã có hơn hai năm không ăn qua bánh bao mấy thứ này.
Thức ăn lúc này là vô giá, trong sọt có nhiều đồ ăn như vậy giá trị phải đến bao nhiêu tiền nha!
Có nhiều đồ ăn như vậy, bọn họ là có thể sống sót.
Kim phụ lúc này cảm thấy thực may mắn vì đã bị đuổi ra ngoài, nếu không chỉ bằng số đồ ăn mà Tiểu Dục cùng Lương Nguyên tìm tới căn bản không đủ chia, phân chia không hợp lý còn dễ đưa tới tranh đoạt, ai biết bọn người trong tộc vì ăn sẽ làm ra chuyện gì.
Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn, hắn đã hoàn toàn xem thường những người đó.
“Lạnh? Hiện tại thời tiết nóng như vậy, quý nhân kia là bảo quản như thế nào?” Kim phụ cầm lấy một cái bánh bao vẻ mặt ngạc nhiên xem: “Gói cũng thật đẹp, mỗi cái bánh bao đều như cùng một cái khuôn mẫu khắc ra."
Người Liễu Châu phủ bọn họ rất thích ăn bánh bao cùng màn thầu, bà còn là người có kinh nghiệm làm bánh bao, bao bánh bao cũng là ăn ngon nhất trong thôn, nhưng cũng không có đẹp bằng cái bánh bao này.
Những cái bánh bao với màn thầu mập mạp này nhìn còn quá đáng yêu.
Kim Dục: "..." Đây là bánh bao làm bằng máy móc đương nhiên là giống hệt nhau.
"Con không biết quý nhân kia bảo quản như thế nào, nhưng lúc đưa cho bọn con bánh bao đều là lạnh như băng, hắn nói thời tiết nóng quá không thể cất đi, kêu chúng ta sớm ăn xong, đừng luyến tiếc cất xong bị hỏng ăn vô sẽ bị tiêu chảy, giai đoạn này nếu bị bệnh thì không có chỗ để đi khám."
“Đúng đúng đúng, quý nhân nói có lý, gạo cùng bột mì chúng ta trước giữ lại, đem tất cả bánh bao màn thầu đều chưng chín, lúc nào muốn ăn liền trực tiếp cầm ăn.” Kim phụ mấy người liên tục gật đầu, cũng không quan tâm quý nhân là như thế nào bảo tồn bánh bao, lấp đầy bụng quan trọng nhất.
Kim phụ cùng Kim Hổ đi tìm đá tới làm bếp, Kim Dục lấy ra một cái bình hồ lô làm Kim mẫu đem nồi cùng lồng hấp lấy ra, đổ nước vào trong nồi dùng để chưng bánh bao.
“Tiểu Dục, rót từ từ thôi, chúng ta tiết kiệm chút nước để uống nữa, nước này khó tìm a!”
Nước còn lại sau khi chưng bánh bao cũng phải giữ lại để uống, không nên lãng phí.
"Theo ý nương thì chúng ta nên nướng bánh bao ăn, đừng lãng phí nước."
Kim Dục không tán đồng nói: “Nướng bánh bao da giòn, chưng bánh bao da mềm, mọi người đói lâu rồi nên ăn mềm mới được.”
Kim phụ mấy người đau lòng nhìn nước trong nồi: "Có ăn thì tốt rồi để ý cứng hay mềm làm gì."
Nhìn thấy nước sau khi sôi biến thành hơi nước, Kim phụ bọn họ liền càng thêm đau lòng.
Nhưng rất nhanh liền ngửi thấy mùi thơm của bánh bao được chưng chín, họ đã không còn hơi sức đâu mà đau lòng bởi vì bụng mọi người đang đánh trống không ngừng, đến tiết kiệm sức lực nuốt nước miếng.
Cái lồng bánh bao đầu tiên chưng chín, Kim phụ mọi người trước tiên đưa cho Kim Dục với Lương Nguyên mỗi người một cái sau đó mới bắt đầu ăn, vừa ăn vừa cảm thán khen ngợi.
"Bánh bao nhỏ này thịt còn rất nhiều."
“Trong này bỏ thêm gia vị gì, như thế nào ăn ngon như vậy?”
"Đây là cái bánh bao ngon nhất con từng ăn qua."
Kim Dục liền kêu Lương Nguyên cầm cái sọt lại đây, nàng để bốn người uống chút nước trước rồi mới lấy đồ ăn bên trong ra nói: “Cha, bánh bao và màn thầu đều nguội rồi, mọi người đói bụng đã lâu không nên ăn đồ lạnh sẽ dễ bị tiêu chảy, chưng chín lại rồi ăn.”
Bánh bao với màn thầu đều là đồ đông lạnh mỗi bên có năm cân, tổng cộng có 125 cái bánh bao với 148 cái màn thầu, lúc mua tới để trong không gian ở trạng thái tĩnh nên vẫn còn đóng băng, sau lấy ra để trong sọt thời gian dài mới mềm hóa.
Xung quanh này không người nên có thể yên tâm nấu ăn, không sợ bị người khác ngửi được mùi hương.
Kim phụ bốn người bị đồ ăn làm cho hoa mắt, kích động đến nói lắp.
“Nhiều…… đồ ăn…… như vậy.”
“Ông trời ơi, đây là...trắng...cơm trắng...còn có...bánh bao, màn thầu!"
Khi nạn hạn hán đến, Kim gia đem gạo, trứng, gia cầm đều cầm đi đổi các loại ngũ cốc, kia đồ vật vừa rẻ vừa chắc bụng, đám người Kim phụ cũng đã có hơn hai năm không ăn qua bánh bao mấy thứ này.
Thức ăn lúc này là vô giá, trong sọt có nhiều đồ ăn như vậy giá trị phải đến bao nhiêu tiền nha!
Có nhiều đồ ăn như vậy, bọn họ là có thể sống sót.
Kim phụ lúc này cảm thấy thực may mắn vì đã bị đuổi ra ngoài, nếu không chỉ bằng số đồ ăn mà Tiểu Dục cùng Lương Nguyên tìm tới căn bản không đủ chia, phân chia không hợp lý còn dễ đưa tới tranh đoạt, ai biết bọn người trong tộc vì ăn sẽ làm ra chuyện gì.
Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn, hắn đã hoàn toàn xem thường những người đó.
“Lạnh? Hiện tại thời tiết nóng như vậy, quý nhân kia là bảo quản như thế nào?” Kim phụ cầm lấy một cái bánh bao vẻ mặt ngạc nhiên xem: “Gói cũng thật đẹp, mỗi cái bánh bao đều như cùng một cái khuôn mẫu khắc ra."
Người Liễu Châu phủ bọn họ rất thích ăn bánh bao cùng màn thầu, bà còn là người có kinh nghiệm làm bánh bao, bao bánh bao cũng là ăn ngon nhất trong thôn, nhưng cũng không có đẹp bằng cái bánh bao này.
Những cái bánh bao với màn thầu mập mạp này nhìn còn quá đáng yêu.
Kim Dục: "..." Đây là bánh bao làm bằng máy móc đương nhiên là giống hệt nhau.
"Con không biết quý nhân kia bảo quản như thế nào, nhưng lúc đưa cho bọn con bánh bao đều là lạnh như băng, hắn nói thời tiết nóng quá không thể cất đi, kêu chúng ta sớm ăn xong, đừng luyến tiếc cất xong bị hỏng ăn vô sẽ bị tiêu chảy, giai đoạn này nếu bị bệnh thì không có chỗ để đi khám."
“Đúng đúng đúng, quý nhân nói có lý, gạo cùng bột mì chúng ta trước giữ lại, đem tất cả bánh bao màn thầu đều chưng chín, lúc nào muốn ăn liền trực tiếp cầm ăn.” Kim phụ mấy người liên tục gật đầu, cũng không quan tâm quý nhân là như thế nào bảo tồn bánh bao, lấp đầy bụng quan trọng nhất.
Kim phụ cùng Kim Hổ đi tìm đá tới làm bếp, Kim Dục lấy ra một cái bình hồ lô làm Kim mẫu đem nồi cùng lồng hấp lấy ra, đổ nước vào trong nồi dùng để chưng bánh bao.
“Tiểu Dục, rót từ từ thôi, chúng ta tiết kiệm chút nước để uống nữa, nước này khó tìm a!”
Nước còn lại sau khi chưng bánh bao cũng phải giữ lại để uống, không nên lãng phí.
"Theo ý nương thì chúng ta nên nướng bánh bao ăn, đừng lãng phí nước."
Kim Dục không tán đồng nói: “Nướng bánh bao da giòn, chưng bánh bao da mềm, mọi người đói lâu rồi nên ăn mềm mới được.”
Kim phụ mấy người đau lòng nhìn nước trong nồi: "Có ăn thì tốt rồi để ý cứng hay mềm làm gì."
Nhìn thấy nước sau khi sôi biến thành hơi nước, Kim phụ bọn họ liền càng thêm đau lòng.
Nhưng rất nhanh liền ngửi thấy mùi thơm của bánh bao được chưng chín, họ đã không còn hơi sức đâu mà đau lòng bởi vì bụng mọi người đang đánh trống không ngừng, đến tiết kiệm sức lực nuốt nước miếng.
Cái lồng bánh bao đầu tiên chưng chín, Kim phụ mọi người trước tiên đưa cho Kim Dục với Lương Nguyên mỗi người một cái sau đó mới bắt đầu ăn, vừa ăn vừa cảm thán khen ngợi.
"Bánh bao nhỏ này thịt còn rất nhiều."
“Trong này bỏ thêm gia vị gì, như thế nào ăn ngon như vậy?”
"Đây là cái bánh bao ngon nhất con từng ăn qua."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.