Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng
Chương 172:
Thủy Nguyệt Linh Phong
24/07/2023
“Thơm quá!” Kim mẫu hung hăng nuốt nước miếng, là người đầu tiên xông vào đi tới bên bệ bếp, bưng tô thịt kia lên nhìn kỹ, sau đó hít vào một hơi thật dài.
Càng ngửi càng thấy thơm.
“Tiểu Dục, đây là con làm sao?” Kim mẫu có chút kích động hỏi Kim Dục.
Kim Dục gật đầu: “Vâng, là con làm, thấy mọi người mệt mỏi, nên con muốn làm một chút thức ăn ngon để động viên mọi người.” Mặc dù mấy người cha nương nôn ra bụng rỗng, nhưng thịt kho tàu được làm bằng nước tinh tuyền, sẽ không làm tổn thương cơ thể nên họ có thể yên tâm ăn.
“Con làm tốt quá, đến nương cũng chưa thử qua cách làm này, mà đây là thứ gì? Lá cây?” Kim mẫu buông chén, nhìn gia vị được vớt sang một bên, có mấy loại mà bà không biết.
Kim Dục nói: “Đây là hương diệp, là gia vị con mua trong di động, mặt trên có giới thiệu, nói rằng loại lá này rất thích hợp để nấu chung với thịt, thịt được nấu ra được gọi là thịt kho tàu, nên con liền mua một ít để làm thử, quả nhiên là rất thơm.”
“Hương diệp.” Hai mắt Kim mẫu tỏa sáng, bà cầm hương diệp lên ngửi: “Ừm ừm, thật sự thơm quá, có mùi thịt.”
Kim Dục nhịn không được cười ra tiếng: “Lá này đã được nấu chung với thịt rồi, nên đương nhiên là có mùi thịt.” Nàng lấy ra một phiến lá hương diệp chưa nấu đưa cho Kim mẫu: “Nương ngửi kỹ đi, đây mới là mùi của hương diệp.” Nói xong nàng lại giới thiệu những gia vị khác cho Kim mẫu, Kim mẫu nghe vậy liền mặt mày hớn hở vung tay lên nói: “Tiểu Dục, lần sau nấu thịt để nương làm đi, con cứ ở bên cạnh hướng dẫn là được.” Bà biết trong di động có thể mua được rất nhiều gia vị, nhưng không nghĩ tới những gia vị này sẽ kỳ diệu như vậy.
Hương vị kỳ lạ, nhưng làm đồ ăn ra lại rất ngon.
Thấy Kim mẫu say mê gia vị, Kim phụ rung đùi kiêu ngạo nói: “Nương bọn nhỏ, bà cũng đừng chỉ lo nghĩ tới nấu ăn, muốn mua gia vị cũng cần có bạc lại còn rất đắt, lãng phí lắm! Tùy tiện ăn chút là được, không cần phải phiền phức như vậy, Tiểu Dục, con sau này cũng đừng mua mấy gia vị đó nữa!”
Kim mẫu nghe vậy hai tay chống nạnh phun vào mặt ông: “Ông hiểu cái rắm, nếu có bản lĩnh ghét bỏ gia vị mắc tiền, vậy thì cũng có bản lĩnh đừng ăn chén thịt màu đỏ này, à à, đúng rồi, là thịt kho tàu!”
Kim phụ cười ha hả: “Đồ ăn nữ nhi ta làm thì ta sao có thể không ăn, ta chỉ là nói bà đừng tiêu tiền lung tung, lại chưa nói sẽ không ăn thịt.”
Kim mẫu híp mắt: “Con mắt nào của ông nhìn thấy ta tiêu tiền lung tung?”
Cảm nhận được luồng khí nguy hiểm, Kim phụ theo bản năng lui về phía sau vài bước, đi ra sau lưng Kim Kiều với Kim Hổ, vội vàng nói: “Không có con mắt nào thấy.”
Thấy đệ đệ mình hèn nhát như vậy, Kim Lan tức giận trừng ông một cái: “Suốt ngày tiền tiền tiền, trước kia ta sao có thể không phát hiện ra ngươi yêu tiền như vậy đâu! Đệ muội mua gia vị thì làm sao vậy? Không phải đều là vì muốn nâng cao tay nghề nấu nướng, để nấu món ngon cho ngươi ăn sao! Đúng thật là đang ở trong phúc mà không biết.” Nói xong bà liền cao giọng nói với Kim mẫu: “Đệ muội, nếu đệ đệ ta tiếc tiền, vậy sau này cũng đừng nấu đồ ăn ngon cho nó nữa, trực tiếp nấu trong một nồi nước không là được, đừng bỏ muối, muối rất quý, bây giờ một cân muối cũng cần phải tốn một trăm văn tiền đâu!”
Kim phụ bĩu môi: “Cái gì một trăm văn, trong di động chỉ cần hai văn thôi.”
Kim Lan cười lạnh: “Qua tay bán đi, liền đáng giá một trăm văn!”
Hai mắt Kim phụ đột nhiên sáng lên: “Phải nha, ta có thể bán…… Không đúng, tự bán muối là phạm pháp, phải ngồi tù…… mà cũng không đúng, chúng ta sau này đi tới Nhật Nguyệt bộ lạc, không ở Xích Vân quốc nữa, bán muối……”
Thấy bộ dạng tham tiền của ông, Kim Dục nhịn không được nhắc nhở: “Cha, không ăn muối thì không có sức sẽ bị bệnh, nghiêm trọng hơn còn có thể sẽ mất mạng đó.”
Càng ngửi càng thấy thơm.
“Tiểu Dục, đây là con làm sao?” Kim mẫu có chút kích động hỏi Kim Dục.
Kim Dục gật đầu: “Vâng, là con làm, thấy mọi người mệt mỏi, nên con muốn làm một chút thức ăn ngon để động viên mọi người.” Mặc dù mấy người cha nương nôn ra bụng rỗng, nhưng thịt kho tàu được làm bằng nước tinh tuyền, sẽ không làm tổn thương cơ thể nên họ có thể yên tâm ăn.
“Con làm tốt quá, đến nương cũng chưa thử qua cách làm này, mà đây là thứ gì? Lá cây?” Kim mẫu buông chén, nhìn gia vị được vớt sang một bên, có mấy loại mà bà không biết.
Kim Dục nói: “Đây là hương diệp, là gia vị con mua trong di động, mặt trên có giới thiệu, nói rằng loại lá này rất thích hợp để nấu chung với thịt, thịt được nấu ra được gọi là thịt kho tàu, nên con liền mua một ít để làm thử, quả nhiên là rất thơm.”
“Hương diệp.” Hai mắt Kim mẫu tỏa sáng, bà cầm hương diệp lên ngửi: “Ừm ừm, thật sự thơm quá, có mùi thịt.”
Kim Dục nhịn không được cười ra tiếng: “Lá này đã được nấu chung với thịt rồi, nên đương nhiên là có mùi thịt.” Nàng lấy ra một phiến lá hương diệp chưa nấu đưa cho Kim mẫu: “Nương ngửi kỹ đi, đây mới là mùi của hương diệp.” Nói xong nàng lại giới thiệu những gia vị khác cho Kim mẫu, Kim mẫu nghe vậy liền mặt mày hớn hở vung tay lên nói: “Tiểu Dục, lần sau nấu thịt để nương làm đi, con cứ ở bên cạnh hướng dẫn là được.” Bà biết trong di động có thể mua được rất nhiều gia vị, nhưng không nghĩ tới những gia vị này sẽ kỳ diệu như vậy.
Hương vị kỳ lạ, nhưng làm đồ ăn ra lại rất ngon.
Thấy Kim mẫu say mê gia vị, Kim phụ rung đùi kiêu ngạo nói: “Nương bọn nhỏ, bà cũng đừng chỉ lo nghĩ tới nấu ăn, muốn mua gia vị cũng cần có bạc lại còn rất đắt, lãng phí lắm! Tùy tiện ăn chút là được, không cần phải phiền phức như vậy, Tiểu Dục, con sau này cũng đừng mua mấy gia vị đó nữa!”
Kim mẫu nghe vậy hai tay chống nạnh phun vào mặt ông: “Ông hiểu cái rắm, nếu có bản lĩnh ghét bỏ gia vị mắc tiền, vậy thì cũng có bản lĩnh đừng ăn chén thịt màu đỏ này, à à, đúng rồi, là thịt kho tàu!”
Kim phụ cười ha hả: “Đồ ăn nữ nhi ta làm thì ta sao có thể không ăn, ta chỉ là nói bà đừng tiêu tiền lung tung, lại chưa nói sẽ không ăn thịt.”
Kim mẫu híp mắt: “Con mắt nào của ông nhìn thấy ta tiêu tiền lung tung?”
Cảm nhận được luồng khí nguy hiểm, Kim phụ theo bản năng lui về phía sau vài bước, đi ra sau lưng Kim Kiều với Kim Hổ, vội vàng nói: “Không có con mắt nào thấy.”
Thấy đệ đệ mình hèn nhát như vậy, Kim Lan tức giận trừng ông một cái: “Suốt ngày tiền tiền tiền, trước kia ta sao có thể không phát hiện ra ngươi yêu tiền như vậy đâu! Đệ muội mua gia vị thì làm sao vậy? Không phải đều là vì muốn nâng cao tay nghề nấu nướng, để nấu món ngon cho ngươi ăn sao! Đúng thật là đang ở trong phúc mà không biết.” Nói xong bà liền cao giọng nói với Kim mẫu: “Đệ muội, nếu đệ đệ ta tiếc tiền, vậy sau này cũng đừng nấu đồ ăn ngon cho nó nữa, trực tiếp nấu trong một nồi nước không là được, đừng bỏ muối, muối rất quý, bây giờ một cân muối cũng cần phải tốn một trăm văn tiền đâu!”
Kim phụ bĩu môi: “Cái gì một trăm văn, trong di động chỉ cần hai văn thôi.”
Kim Lan cười lạnh: “Qua tay bán đi, liền đáng giá một trăm văn!”
Hai mắt Kim phụ đột nhiên sáng lên: “Phải nha, ta có thể bán…… Không đúng, tự bán muối là phạm pháp, phải ngồi tù…… mà cũng không đúng, chúng ta sau này đi tới Nhật Nguyệt bộ lạc, không ở Xích Vân quốc nữa, bán muối……”
Thấy bộ dạng tham tiền của ông, Kim Dục nhịn không được nhắc nhở: “Cha, không ăn muối thì không có sức sẽ bị bệnh, nghiêm trọng hơn còn có thể sẽ mất mạng đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.