Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng

Chương 38: Đi vào Dương Đà sơn

Thủy Nguyệt Linh Phong

26/05/2023

Xung quanh Dương Đà sơn, ngoại trừ nhóm người Kim Dục ra thì không còn người khác.

Dãy núi non dài liên miên nhìn như không có điểm cuối, là phong cảnh xanh tươi xinh đẹp nhất trong thời kỳ thiên tai này, nhìn thì tráng lệ xinh đẹp đó nhưng thực ra bên trong tồn tại rất nhiều mối nguy hiểm, ngay cả những thợ săn lão luyện cũng không dám dừng lại trong đó quá lâu, nếu không cẩn thận thì sẽ rơi vào miệng thú dữ ngay.

Cho nên biết rõ trong núi không lo ăn uống, đồ vật giá trị nhiều không kể xiết, nhưng cũng không ai dám mạo hiểm đi vượt qua, cũng không có người nào dám ở bên trong tránh né thiên tai.

Nhìn ngọn núi Dương Đà vừa cao vừa rộng mênh mông này, Kim Dục liền sỡ hãi nuốt nước miếng.

“Ngọn núi này cũng quá lớn rồi!”

Lớn hơn nhiều so với mấy loại núi sâu mà nàng thấy ở trên mạng.

Hồi trước nàng cũng đã từng nghĩ tới muốn vào núi sâu sinh sống, làm một người nguyên thủy chính cống, ở trong sơn động, ăn quả dại, uống núi suối, hái rau dại dược liệu, trải nghiệm hơi thở của thiên nhiên.

Vì thế nàng còn ở trên mạng tra xét rất nhiều kiến thức liên quan tới núi sâu, trong núi có cái gì, nên chú ý cái gì, cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn……

Còn từng mơ qua một giấc mộng đẹp được sống trong núi sâu.

Kết quả đâu!

Hiện tại, nàng thật sự muốn vào núi lớn.

Tim đều sắp rớt ra ngoài, sợ muốn chết!



Tự mình trải nghiệm với nhìn thấy ở trên mạng rất không giống nhau!

Kim Dục tỏ vẻ tâm rất hoảng nha, nàng nắm chặt cánh tay thô của mẹ ruột nhà mình, nhìn Lương Nguyên: “Chúng ta thật sự phải đi vào?”

Thoáng nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt nàng, Lương Nguyên ánh mắt khẽ động, cuối cùng vẫn thành thật gật gật đầu: “Nếu không đi Dương Đà sơn thì phải quay về đường cũ, không thì đi Thành Vận phủ, nhưng trong thành quan binh đang bắt người ở khắp nơi, đến gần như vậy không tốt lắm.”

Kim Dục do dự hỏi một câu: “Di dọc theo bên cạnh tường thành không được sao?”

Lương Nguyên lắc đầu: “Không được.”

Lương Hoành giải thích nói: “Thành Vận phủ còn có một cái biệt danh, gọi là thành núi, bởi vì núi ở nơi này rất cao cũng rất nhiều, bốn phía tường thành đều là núi, tuy rằng không có cao bằng Dương Đà sơn, nhưng mà ở trên tường thành có quan binh thủ, chúng ta sẽ rất dễ bị phát hiện.”

Kim Dục nghe vậy im lặng.

Mấy người Kim phụ cũng đều không nói lời nào.

Bọn họ đối với phủ Thành Vận không hiểu biết nhiều, chỉ có thể nghe hai cha con Lương gia, hiện tại bọn họ nhất định phải đồng lòng, hỗ trợ lẫn nhau vượt qua giai đoạn khó khăn.

Lương Hoành tiếp tục nói: “Dương Đà sơn tuy rằng nguy hiểm, nhưng ở ngoài rìa còn tính an toàn, chỉ cần không đi sâu vào trong, xác suất gặp được dã thú sẽ rất nhỏ, nhưng phải đi nhiều đường vòng một chút.”

“Tiền bạc trên người chúng ta tuy nói không nhiều lắm, nhưng cũng đủ dùng trong một thời gian dài, có ăn có uống, chúng ta khẳng định có thể đi ra được Dương Đà sơn.”

Kim Dục hít sâu một hơi: “Vậy thì đi thôi, chúng ta vào núi.”

Nàng nhìn về phía mấy người Kim phụ: “Cha, nương, quan binh bắt người là vì đánh giặc, bất kể đánh với bên nào, thì chịu khổ đều là bá tánh chúng ta. Những nơi chúng ta đã đi qua trước đây đều sẽ trở nên hỗn loạn, bây giờ trở về còn nguy hiểm hơn nữa, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể đi về phía trước.”



“Chờ vượt qua Dương Đà sơn, chúng ta lại nghĩ cách kiếm tiền, có tiền liền không sợ thiếu ăn.”

“Ừ ừ, đúng, con nói rất đúng, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.” Kim Lan giữ chặt tay Đinh Đạt, ánh mắt kiên định: “Ông với lão đại lão nhị không thể bị chộp tới tham gia quân ngũ, chúng ta phải vào núi.”

“Được, vào núi.” Kim mẫu cũng vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Kim phụ: “Đừng nhát như vậy, thẳng lưng lên, chúng ta đi vào núi. Sơn tặc còn giết qua rồi thì sợ dã thú cái gì, nếu gặp được thì giết lấy thịt ăn thôi.”

Ba tỷ đệ Kim Dục gật đầu như đảo tỏi.

Lúc này, có thanh âm ồn ào truyền tới.

Lương Nguyên liền nhanh chóng trèo lên đỉnh cây lớn nhanh nhẹn như một con khỉ, sau đó nhìn ra phía sau.

Làm cho mọi người xem tới mức hai mắt sáng lên, thân thủ này cũng quá giỏi rồi.

“Sư phụ mình thật sự quá uy vũ khí phách a!” Đinh Tiêu vẻ mặt sùng bái, cũng muốn thử trèo cây, lại bị cha nhóc túm cổ áo phía sau lại.

“Đừng gây thêm phiền phức.”

Lại nhìn một chút, Lương Nguyên liền từ trên cây leo xuống: “Chúng ta lập tức chạy nhanh vào núi, phía sau có người bị quan binh đuổi bắt chạy đến bên này.”

“Cái gì? Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi, đi thôi, nhất định không thể làm cho bọn họ phát hiện ra chúng ta.”

Mọi người vội vàng cầm lấy đồ vật chạy vào trong núi, một chốc liền chìm trong rừng rậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook