Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng
Chương 10: Má Ơi! Tôi Bị Chôn
Thủy Nguyệt Linh Phong
19/05/2023
Sau khi mua thức ăn, Kim Dục nhìn ba loại nông cụ, hạt giống và nhu yếu phẩm hàng ngày.
Nông cụ đúng như tên gọi, bán toàn là nông cụ dùng để làm ruộng. Chỉ là trong này bán đều là nông cụ cổ xưa không như hiện đại cơ giới hóa, hơn nữa so sánh với giá cả ở triều đại này nông cụ trong Đào Viên bán giá rẻ hơn rất nhiều.
Hạng mục hạt giống bán các loại ngũ cốc, rau xanh cùng với hạt giống trái cây, chủng loại đều đầy đủ. Không những thế giá cả còn rẻ hơn so với thời đại này, sau khi mua hạt giống, phương pháp gieo trồng còn sẽ được truyền vào đầu nàng, giúp nàng ngay lập tức học được cách gieo trồng những hạt giống này.
Nàng muốn học nhưng cũng biết sẽ rất là khó đây.
Ở đây bán nhu yếu phẩm hàng ngày cũng đều là chút đồ vật cổ xưa, í? Cư nhiên còn có băng vệ sinh?
Kim Dục vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, người cổ đại khi tới kinh nguyệt đều chỉ dùng miếng vải để lót, ngoại trừ bất tiện ra không nói còn dễ bị rò rỉ, hiện tại có băng vệ sinh khiến nàng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Nhưng mà giá cả đắt quá, 20 văn tiền một gói còn chỉ có một loại duy nhất, cũng không biết nó là nhãn hiệu gì.
Lướt qua một vòng, Kim Dục không khỏi cảm thấy buồn ngủ, nàng đặt điện thoại trở lại không gian liền ngủ thiếp đi. Sau đó nàng mơ được một giấc mơ, trong mơ linh hồn của nàng xuyên về hiện đại đi tới một cái nghĩa trang công cộng, nàng lơ lửng giữa không trung nhìn thấy rất nhiều người thắp hương cho một ngôi mộ.
"Ông trời ơi, mong người phù hộ cho cô Kim sau khi chết được lên thiên đường, ăn ngon ngủ yên, chúng con sẽ vô cùng biết ơn."
"Cô ấy là người tốt, đã giết tên sát nhân cứu mạng con, người tốt sẽ được báo đáp. Con hy vọng cô Kim có thể được đầu thai tới chỗ tốt, được sống hạnh phúc khỏe mạnh."
Những lời như vậy lọt vào tai Kim Dục.
Nàng tập trung để sát vào nhìn kỹ hơn, trên bia mộ thực sự dán ảnh và tên của nàng, Kim Dục sợ tới mức nhanh chóng tỉnh dậy.
"Má ơi! Con bị chôn."
Lương Nguyên mở mắt ra liếc nàng một cái.
Kim Dục cười tủm tỉm nói: “Gặp ác mộng."
Nhìn thấy bộ dạng vừa bẩn vừa yếu ớt của nàng Lương Nguyên cảm thấy thật xấu, thế là hắn mặc kệ nàng đứng dậy đi ra ngoài nhìn trời. Sau đó quay lại nhặt dao phay lên dắt vào eo, cõng nàng lên nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta tiếp tục lên đường, khi nào ngươi có thể tự mình đường ta sẽ không cõng nữa, nếu buồn ngủ thì có thể nằm ngủ trên lưng ta."
Nói xong liền cõng Kim Dục đi ra ngoài, đối mặt chính là ánh nắng chói chang khiến Kim Dục có cảm giác như mình đã đi lạc vào sa mạc Sahara.
Hai người rời khỏi ngôi miếu đổ nát không bao lâu liền có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, xe ngựa dừng ở trước cổng, có ba nam nhân bước ra khỏi xe.
Trong đó có một cái thanh niên diện mạo anh tuấn, hắn tuy rằng ăn mặc áo dài cũ kỹ màu xanh thì cũng không che được khí chất bất phàm, giữa mày lộ ra ánh sáng cơ trí.
“Thiếu gia, chúng ta lên đường cũng đã lâu, hiện tại liền ở ngôi miếu này nghỉ ngơi một đêm đi.”
"Được, các ngươi đi vào trước thu dọn sạch sẽ." Thanh niên mở ra quạt xếp trong tay, cau mày liếc nhìn hoang cảnh xung quanh.
“Nạn hạn hán trở nên nghiêm trọng như vậy mà phụ hoàng còn trầm mê sắc đẹp, bá tánh khi nào mới có thể hết khổ được đây.”
Đi bộ nửa canh giờ, Lương Nguyên mặc dù rất mệt lại như cũ vẫn không buông ra Kim Dục, kiên trì tiếp tục đi về phía trước.
Thấy vậy, Kim Dục vẫn là không nhịn được, từ trong không gian lấy ra một bình nước chứa nước linh tuyền, nhân lúc xung quanh không có người liền đưa tới bên miệng Lương Nguyên: “Uống một ngụm đi."
Lương Nguyên không nói cũng không hỏi, mở miệng để nàng đút nước.
Sau khi hắn uống hết nửa bình nước linh tuyền, Kim Dục mới cười thu nước vào lại không gian: "Ngươi không sợ ta hạ độc vô nước sao?"
Lương Nguyên: “Độc chết ta không có lợi gì cho ngươi.”
Kim Dục: “Ngươi chết thì sẽ không còn ai biết bí mật của ta.”
Lương Nguyên: “Ngươi muốn chết hiện tại ta có thể thành toàn cho ngươi.”
“Đừng, nói đùa thôi.”
Lương Nguyên lười trả lời nàng, cõng nàng đi vào một cái đường nhỏ.
“Từ từ, ngươi muốn đi đâu?”
“Đi tìm cha nương của ngươi.”
“Nhưng ta là ở trên đường lớn cùng cha nương bọn họ thất lạc……”
"Bớt nói nhảm, chỉ cần có thể tìm thấy cha nương ngươi là được, đi đường nào mặc kệ ta.” Lương Nguyên hừ lạnh một tiếng, bước nhanh hơn.
Con đường nhỏ này cũng có thể đi tới Khánh Vinh phủ, đời trước mọi người trong nhà Kim Dục sau khi bị giặc cỏ chen lấn tách ra đã chạy trốn tới con đường này hội hợp. Sau khi biết được Kim Dục mất tích, cha nương đệ muội của nàng cùng Kim gia người cãi nhau một trận sau đó cắt đứt quan hệ, rời khỏi đội ngũ đi tìm Kim Dục, hiện tại đang còn ở trên con đường này.
Lúc đó hắn hôn mê trong miếu đến trời tối mới tỉnh lại, ngày hôm sau khi đi theo quý nhân tìm cha và muội muội. Trên đường này hắn gặp được cha nương của Kim Dục, bốn người bọn họ gặp phải hai tên giặc cỏ mang theo đao, cả cha và đệ muội Kim Dục đều bị giết chết, cuối cùng chỉ còn lại một mình nương nàng còn sống.
Hắn cứu Kim mẫu, nhưng Kim mẫu thấy Kim phụ ba người đều đã chết chính mình lại còn bị gãy chân, nghĩ đến đại nữ nhi khả năng cũng đã chết, Kim mẫu không có động lực sống sót liền đập đầu vào tảng đá.
Trước mắt thời gian vẫn còn sớm, tai nạn chưa xảy ra nên họ vẫn còn thời gian để đi tìm bốn người Kim phụ. Sau khi tìm thấy bọn họ, đi dọc theo con đường này khoảng ba canh giờ nữa là có thể tìm được nơi ẩn nấp của cha và muội muội.
Kim Dục không biết Lương Nguyên đang nghĩ gì, nàng nằm trên lưng Lương Nguyên chịu không nổi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Thấy Kim Dục đột nhiên im lặng, Lương Nguyên tạm dừng một chút quay đầu nhìn lại, thấy Kim Dục không chỉ ngủ say rồi, khóe miệng còn chảy một chút nước miếng rơi xuống người hắn.
Lương Nguyên vẻ mặt ghét bỏ: “Lại yếu lại xấu lại dơ, cha nương ngươi có thể đem người nuôi dưỡng lớn như vậy cũng thật không dễ dàng.”
Dơ cỡ nào bọn họ cũng không thể rửa mặt được, dọc theo đường đi đều là dân chạy nạn, nếu chỉ có trên người bọn họ sạch sẽ thì sẽ rất nổi bật, không khiến người khác chú ý mới là lạ.
Kim Dục bị muỗi đốt tỉnh lại, khi nàng mở mắt ra thì trời đã tối, Lương Nguyên ngồi dưới đất dựa vào gốc cây ngủ thiếp đi, bên cạnh cắm cây đuốc còn đang cháy và một cái sọt cũ nát, trong sọt còn có một cái túi lớn*.Nàng thì đang nằm ngủ trên đùi Lương Nguyên, trên người đắp áo khoác của Lương Nguyên, xung quanh nàng là những con muỗi sung sướng bay qua bay lại.
“Tỉnh rồi thì nhanh ngồi dậy, chân đều bị ngươi dựa tê hết.” Lương Nguyên đột nhiên mở mắt ra.
Kim Dục giật mình ngồi bật dậy, tay giơ ra đụng phải ngực Lương Nguyên.
Lương Nguyên liếc nàng một cái: “Buông tay ra, đừng có lợi dụng đụng chạm ta."
-----
* là loại túi có lỗ ở giữa và đựng đồ ở hai đầu
Nông cụ đúng như tên gọi, bán toàn là nông cụ dùng để làm ruộng. Chỉ là trong này bán đều là nông cụ cổ xưa không như hiện đại cơ giới hóa, hơn nữa so sánh với giá cả ở triều đại này nông cụ trong Đào Viên bán giá rẻ hơn rất nhiều.
Hạng mục hạt giống bán các loại ngũ cốc, rau xanh cùng với hạt giống trái cây, chủng loại đều đầy đủ. Không những thế giá cả còn rẻ hơn so với thời đại này, sau khi mua hạt giống, phương pháp gieo trồng còn sẽ được truyền vào đầu nàng, giúp nàng ngay lập tức học được cách gieo trồng những hạt giống này.
Nàng muốn học nhưng cũng biết sẽ rất là khó đây.
Ở đây bán nhu yếu phẩm hàng ngày cũng đều là chút đồ vật cổ xưa, í? Cư nhiên còn có băng vệ sinh?
Kim Dục vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, người cổ đại khi tới kinh nguyệt đều chỉ dùng miếng vải để lót, ngoại trừ bất tiện ra không nói còn dễ bị rò rỉ, hiện tại có băng vệ sinh khiến nàng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Nhưng mà giá cả đắt quá, 20 văn tiền một gói còn chỉ có một loại duy nhất, cũng không biết nó là nhãn hiệu gì.
Lướt qua một vòng, Kim Dục không khỏi cảm thấy buồn ngủ, nàng đặt điện thoại trở lại không gian liền ngủ thiếp đi. Sau đó nàng mơ được một giấc mơ, trong mơ linh hồn của nàng xuyên về hiện đại đi tới một cái nghĩa trang công cộng, nàng lơ lửng giữa không trung nhìn thấy rất nhiều người thắp hương cho một ngôi mộ.
"Ông trời ơi, mong người phù hộ cho cô Kim sau khi chết được lên thiên đường, ăn ngon ngủ yên, chúng con sẽ vô cùng biết ơn."
"Cô ấy là người tốt, đã giết tên sát nhân cứu mạng con, người tốt sẽ được báo đáp. Con hy vọng cô Kim có thể được đầu thai tới chỗ tốt, được sống hạnh phúc khỏe mạnh."
Những lời như vậy lọt vào tai Kim Dục.
Nàng tập trung để sát vào nhìn kỹ hơn, trên bia mộ thực sự dán ảnh và tên của nàng, Kim Dục sợ tới mức nhanh chóng tỉnh dậy.
"Má ơi! Con bị chôn."
Lương Nguyên mở mắt ra liếc nàng một cái.
Kim Dục cười tủm tỉm nói: “Gặp ác mộng."
Nhìn thấy bộ dạng vừa bẩn vừa yếu ớt của nàng Lương Nguyên cảm thấy thật xấu, thế là hắn mặc kệ nàng đứng dậy đi ra ngoài nhìn trời. Sau đó quay lại nhặt dao phay lên dắt vào eo, cõng nàng lên nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta tiếp tục lên đường, khi nào ngươi có thể tự mình đường ta sẽ không cõng nữa, nếu buồn ngủ thì có thể nằm ngủ trên lưng ta."
Nói xong liền cõng Kim Dục đi ra ngoài, đối mặt chính là ánh nắng chói chang khiến Kim Dục có cảm giác như mình đã đi lạc vào sa mạc Sahara.
Hai người rời khỏi ngôi miếu đổ nát không bao lâu liền có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, xe ngựa dừng ở trước cổng, có ba nam nhân bước ra khỏi xe.
Trong đó có một cái thanh niên diện mạo anh tuấn, hắn tuy rằng ăn mặc áo dài cũ kỹ màu xanh thì cũng không che được khí chất bất phàm, giữa mày lộ ra ánh sáng cơ trí.
“Thiếu gia, chúng ta lên đường cũng đã lâu, hiện tại liền ở ngôi miếu này nghỉ ngơi một đêm đi.”
"Được, các ngươi đi vào trước thu dọn sạch sẽ." Thanh niên mở ra quạt xếp trong tay, cau mày liếc nhìn hoang cảnh xung quanh.
“Nạn hạn hán trở nên nghiêm trọng như vậy mà phụ hoàng còn trầm mê sắc đẹp, bá tánh khi nào mới có thể hết khổ được đây.”
Đi bộ nửa canh giờ, Lương Nguyên mặc dù rất mệt lại như cũ vẫn không buông ra Kim Dục, kiên trì tiếp tục đi về phía trước.
Thấy vậy, Kim Dục vẫn là không nhịn được, từ trong không gian lấy ra một bình nước chứa nước linh tuyền, nhân lúc xung quanh không có người liền đưa tới bên miệng Lương Nguyên: “Uống một ngụm đi."
Lương Nguyên không nói cũng không hỏi, mở miệng để nàng đút nước.
Sau khi hắn uống hết nửa bình nước linh tuyền, Kim Dục mới cười thu nước vào lại không gian: "Ngươi không sợ ta hạ độc vô nước sao?"
Lương Nguyên: “Độc chết ta không có lợi gì cho ngươi.”
Kim Dục: “Ngươi chết thì sẽ không còn ai biết bí mật của ta.”
Lương Nguyên: “Ngươi muốn chết hiện tại ta có thể thành toàn cho ngươi.”
“Đừng, nói đùa thôi.”
Lương Nguyên lười trả lời nàng, cõng nàng đi vào một cái đường nhỏ.
“Từ từ, ngươi muốn đi đâu?”
“Đi tìm cha nương của ngươi.”
“Nhưng ta là ở trên đường lớn cùng cha nương bọn họ thất lạc……”
"Bớt nói nhảm, chỉ cần có thể tìm thấy cha nương ngươi là được, đi đường nào mặc kệ ta.” Lương Nguyên hừ lạnh một tiếng, bước nhanh hơn.
Con đường nhỏ này cũng có thể đi tới Khánh Vinh phủ, đời trước mọi người trong nhà Kim Dục sau khi bị giặc cỏ chen lấn tách ra đã chạy trốn tới con đường này hội hợp. Sau khi biết được Kim Dục mất tích, cha nương đệ muội của nàng cùng Kim gia người cãi nhau một trận sau đó cắt đứt quan hệ, rời khỏi đội ngũ đi tìm Kim Dục, hiện tại đang còn ở trên con đường này.
Lúc đó hắn hôn mê trong miếu đến trời tối mới tỉnh lại, ngày hôm sau khi đi theo quý nhân tìm cha và muội muội. Trên đường này hắn gặp được cha nương của Kim Dục, bốn người bọn họ gặp phải hai tên giặc cỏ mang theo đao, cả cha và đệ muội Kim Dục đều bị giết chết, cuối cùng chỉ còn lại một mình nương nàng còn sống.
Hắn cứu Kim mẫu, nhưng Kim mẫu thấy Kim phụ ba người đều đã chết chính mình lại còn bị gãy chân, nghĩ đến đại nữ nhi khả năng cũng đã chết, Kim mẫu không có động lực sống sót liền đập đầu vào tảng đá.
Trước mắt thời gian vẫn còn sớm, tai nạn chưa xảy ra nên họ vẫn còn thời gian để đi tìm bốn người Kim phụ. Sau khi tìm thấy bọn họ, đi dọc theo con đường này khoảng ba canh giờ nữa là có thể tìm được nơi ẩn nấp của cha và muội muội.
Kim Dục không biết Lương Nguyên đang nghĩ gì, nàng nằm trên lưng Lương Nguyên chịu không nổi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Thấy Kim Dục đột nhiên im lặng, Lương Nguyên tạm dừng một chút quay đầu nhìn lại, thấy Kim Dục không chỉ ngủ say rồi, khóe miệng còn chảy một chút nước miếng rơi xuống người hắn.
Lương Nguyên vẻ mặt ghét bỏ: “Lại yếu lại xấu lại dơ, cha nương ngươi có thể đem người nuôi dưỡng lớn như vậy cũng thật không dễ dàng.”
Dơ cỡ nào bọn họ cũng không thể rửa mặt được, dọc theo đường đi đều là dân chạy nạn, nếu chỉ có trên người bọn họ sạch sẽ thì sẽ rất nổi bật, không khiến người khác chú ý mới là lạ.
Kim Dục bị muỗi đốt tỉnh lại, khi nàng mở mắt ra thì trời đã tối, Lương Nguyên ngồi dưới đất dựa vào gốc cây ngủ thiếp đi, bên cạnh cắm cây đuốc còn đang cháy và một cái sọt cũ nát, trong sọt còn có một cái túi lớn*.Nàng thì đang nằm ngủ trên đùi Lương Nguyên, trên người đắp áo khoác của Lương Nguyên, xung quanh nàng là những con muỗi sung sướng bay qua bay lại.
“Tỉnh rồi thì nhanh ngồi dậy, chân đều bị ngươi dựa tê hết.” Lương Nguyên đột nhiên mở mắt ra.
Kim Dục giật mình ngồi bật dậy, tay giơ ra đụng phải ngực Lương Nguyên.
Lương Nguyên liếc nàng một cái: “Buông tay ra, đừng có lợi dụng đụng chạm ta."
-----
* là loại túi có lỗ ở giữa và đựng đồ ở hai đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.