Mang Theo Hệ Thống Dạo Mạt Thế
Chương 21: Radio
Bạch Khiết Linh
20/05/2023
Sở Nam lấy bao tay đeo vào rồi mới chạm vào Hắc lão, hắn dùng dị năng rửa sạch chiếc nhẫn. Xong nhét vào không gian.
Hắn tháo đôi bao tay ném vào góc phòng, Từ Minh đi lên tìm Sở Nam mà không thấy hắn ở đâu. Mở cửa các phòng ra, Sở Nam đang đứng nhìn thi thể.
" Mạt thế rồi ai cũng sẽ quen với những thứ như thế này thôi. Sở Nam cậu không cần phải nặng lòng " Từ Minh sợ cậu đặt nặng vấn đề, nhưng hắn ta sai rồi, Sở Nam chỉ muốn lấy chiếc nhẫn.
" Em không sao, chúng ta về thôi "
Từ Minh tập hợp mọi người đi về khu biệt thự, bác trung niên nắm tay con dâu vừa đi vừa nói " Con gái ngoan con chịu khổ rồi " tuy không phải con gái ruột nhưng con dâu là người nhân hậu và hiếu thảo. Từ lâu bà đã sớm xem như con máu mủ.
Đường Đường bên này trên đường đi vẫn luôn níu lấy áo Sở Nam khiến tốc độ của hắn hơi chậm, Sở Nam dứt khoác đem cô bé bế lên.
" Sắp về đến nơi rồi " hắn xoa đầu vỗ về cô bé, Đường Đường áp má lên bả vai Sở Nam. Anh trai ấm áp có mùi hương thật giống ba ba của cô bé.
Biệt thự cách họ cũng không còn xa nữa, đám người Triệu Việt đẩy cửa mở ra.
" Đội trưởng " Triệu Việt gọi, Từ Minh gật đầu.
Triệu Việt cốc đầu Sở Nam " Cậu chạy đi đâu, mau chóng khai ra. Để đội trưởng cuống cuồng cả lên "
Hắn xoa xoa chỗ bị cốc " Em ra ngoài có chút việc"
" Cũng nên nói cho bọn anh biết chứ, tự dưng cậu lại xông ra ngoài như vậy. Bọn anh sợ cậu gặp chuyện "
" Em mạnh có thể tự bảo vệ chính mình " Sở Nam thẳng lưng tự tin thực lực, Triệu Việt cốc hắn thêm một cái.
" Cậu mạnh là giỏi lắm sao, tuy cậu còn mạnh hơn anh đây nhưng vẫn phải cần trợ thủ chứ "
" Thôi đừng cãi nhau nữa, tôi đói lắm rồi " Lão Hoàng cằn nhằn xách cái rìa còn dính không ít máu vào trong.
Đường Đường nhìn Triệu Việt, hắn ta lúc này mới chú ý đến cô bé " Sở Nam em gái cậu sao "
" Không phải " Sở Nam bế cô giao cho bác trung niên, ba cô bé mất trong ngục giam. Phần lớn cô bé được bác trung niên trông coi.
Sở Nam về phòng tắm rửa, dị năng trong biệt thự thức tỉnh không ít. Sức chiến đấu không giỏi, những người hệ thủy có công việc cung cấp nước cho khu biệt thự.
Khu biệt thự Dương Vũ
Cô gái lấy lòng ôm hắn ta " Thiếu gia người ta đói, anh cho em ăn đi " những cô gái trẻ trong biệt thự đều phải lấy lòng vị thiếu gia, miễn hắn vui vẻ thì bụng mới có thể lấp đầy.
Nhưng không hiểu vì sao Dương Vũ lại không gần gũi với bọn họ như lúc trước.
Dương Vũ không phải không muốn nhưng người anh em lại yếu xìu không thể ngóc dậy, ở đây không có bác sĩ. Hắn ta phải kết thúc ở đây sao.
Bên ngoài cửa đám người đang làm náo loạn " Dương thiếu cho tôi thức ăn đi, không phải ngài bảo đi theo ngài thì sẽ có thức ăn sao "
" Phải đó, chúng tôi đã đi theo cậu rồi nhưng lại không có thức ăn"
Dương Vũ cau mày chửi đổng lên " Im hết đi, suốt ngày chỉ biết ăn. Muốn ăn? tự bò ra ngoài mà tìm " hắn ta thức tỉnh dị năng không gian, khi mạt thế xảy ra đã kịp thu rất nhiều vật tư nhưng đến bây giờ hắn mới tỉnh ngộ ra một điều.
Tại sao hắn phải cho đám người kia thức ăn, hiện tại trong không gian thức ăn đã không còn nhiều. Nếu như đem ra không phải chính hắn sẽ phải đói chết sao?
Đám người không nhận được thức ăn náo loạn hắn đau hết cả đầu, Dương Vũ ra lệnh cho người ném bọn họ ra ngoài.
Đám người vừa nghe thấy liền im lặng phân tán ra, bây giờ là ban đêm nếu như bị đuổi ra ngoài chưa biết chừng vừa ra cửa đã bị xé xác.
Cô gái với mái tóc đỏ rượu khoanh tay dựa lưng vào tường nói " Ban đầu chúng ta theo đám người Từ Minh có lẽ sẽ có thức ăn để ăn " đúng vậy. Họ thật rất hối hận vì quyết định đi theo Dương Vũ rồi.
.............
Lão Hoàng không biết nhặt từ đâu về một chiếc radio, lão cứ xoay qua lại đầu tín hiệu ăng - ten để bắt sóng. Mạt thế đã hơn 1 tháng, tất cả các chiếc điện thoại từ loại đắt tiền đến cái cùi bắp nhất. Không có điện để nạp thì cũng thành phế liệu.
Radio thời đầu mạt thế rất thịnh hành, đợi lão bắt được tín hiệu một giọng nói từ bên trong phát ra thu hút mọi người tụ lại lắng nghe.
" Loẹt xoẹt.... loẹt xoẹt..Căn cứ...12.. phía Đông thành..phố H có..quân...đội......an toàn..Người dân tập...hợp...để đ..ư ợc...cứ..u..và..trợ..cấp..lương thực..nơi ở " tiếng nói đứt quãng tín hiệu truyền không tốt, chữ nghe được chữ không. Nhưng chung quy thì vẫn hiểu raudio đang nói về cái gì.
" Căn cứ an toàn nằm ở thành phố H, căn cứ số 12 tôi biết nó " bác trung niên nói. Nhà bà sát bên cạnh khu quân sự 12 nay nó đã đổi tên thành căn cứ 12, thực sự là có quân đội bên trong.
Từ Minh suy tư " Thành phố H là thành phố thượng lưu có dân số cao nhất trong các thành. Một căn cứ quân sự nhỏ có thể chứa trọn người dân từ mọi phía ? "
Hắn tháo đôi bao tay ném vào góc phòng, Từ Minh đi lên tìm Sở Nam mà không thấy hắn ở đâu. Mở cửa các phòng ra, Sở Nam đang đứng nhìn thi thể.
" Mạt thế rồi ai cũng sẽ quen với những thứ như thế này thôi. Sở Nam cậu không cần phải nặng lòng " Từ Minh sợ cậu đặt nặng vấn đề, nhưng hắn ta sai rồi, Sở Nam chỉ muốn lấy chiếc nhẫn.
" Em không sao, chúng ta về thôi "
Từ Minh tập hợp mọi người đi về khu biệt thự, bác trung niên nắm tay con dâu vừa đi vừa nói " Con gái ngoan con chịu khổ rồi " tuy không phải con gái ruột nhưng con dâu là người nhân hậu và hiếu thảo. Từ lâu bà đã sớm xem như con máu mủ.
Đường Đường bên này trên đường đi vẫn luôn níu lấy áo Sở Nam khiến tốc độ của hắn hơi chậm, Sở Nam dứt khoác đem cô bé bế lên.
" Sắp về đến nơi rồi " hắn xoa đầu vỗ về cô bé, Đường Đường áp má lên bả vai Sở Nam. Anh trai ấm áp có mùi hương thật giống ba ba của cô bé.
Biệt thự cách họ cũng không còn xa nữa, đám người Triệu Việt đẩy cửa mở ra.
" Đội trưởng " Triệu Việt gọi, Từ Minh gật đầu.
Triệu Việt cốc đầu Sở Nam " Cậu chạy đi đâu, mau chóng khai ra. Để đội trưởng cuống cuồng cả lên "
Hắn xoa xoa chỗ bị cốc " Em ra ngoài có chút việc"
" Cũng nên nói cho bọn anh biết chứ, tự dưng cậu lại xông ra ngoài như vậy. Bọn anh sợ cậu gặp chuyện "
" Em mạnh có thể tự bảo vệ chính mình " Sở Nam thẳng lưng tự tin thực lực, Triệu Việt cốc hắn thêm một cái.
" Cậu mạnh là giỏi lắm sao, tuy cậu còn mạnh hơn anh đây nhưng vẫn phải cần trợ thủ chứ "
" Thôi đừng cãi nhau nữa, tôi đói lắm rồi " Lão Hoàng cằn nhằn xách cái rìa còn dính không ít máu vào trong.
Đường Đường nhìn Triệu Việt, hắn ta lúc này mới chú ý đến cô bé " Sở Nam em gái cậu sao "
" Không phải " Sở Nam bế cô giao cho bác trung niên, ba cô bé mất trong ngục giam. Phần lớn cô bé được bác trung niên trông coi.
Sở Nam về phòng tắm rửa, dị năng trong biệt thự thức tỉnh không ít. Sức chiến đấu không giỏi, những người hệ thủy có công việc cung cấp nước cho khu biệt thự.
Khu biệt thự Dương Vũ
Cô gái lấy lòng ôm hắn ta " Thiếu gia người ta đói, anh cho em ăn đi " những cô gái trẻ trong biệt thự đều phải lấy lòng vị thiếu gia, miễn hắn vui vẻ thì bụng mới có thể lấp đầy.
Nhưng không hiểu vì sao Dương Vũ lại không gần gũi với bọn họ như lúc trước.
Dương Vũ không phải không muốn nhưng người anh em lại yếu xìu không thể ngóc dậy, ở đây không có bác sĩ. Hắn ta phải kết thúc ở đây sao.
Bên ngoài cửa đám người đang làm náo loạn " Dương thiếu cho tôi thức ăn đi, không phải ngài bảo đi theo ngài thì sẽ có thức ăn sao "
" Phải đó, chúng tôi đã đi theo cậu rồi nhưng lại không có thức ăn"
Dương Vũ cau mày chửi đổng lên " Im hết đi, suốt ngày chỉ biết ăn. Muốn ăn? tự bò ra ngoài mà tìm " hắn ta thức tỉnh dị năng không gian, khi mạt thế xảy ra đã kịp thu rất nhiều vật tư nhưng đến bây giờ hắn mới tỉnh ngộ ra một điều.
Tại sao hắn phải cho đám người kia thức ăn, hiện tại trong không gian thức ăn đã không còn nhiều. Nếu như đem ra không phải chính hắn sẽ phải đói chết sao?
Đám người không nhận được thức ăn náo loạn hắn đau hết cả đầu, Dương Vũ ra lệnh cho người ném bọn họ ra ngoài.
Đám người vừa nghe thấy liền im lặng phân tán ra, bây giờ là ban đêm nếu như bị đuổi ra ngoài chưa biết chừng vừa ra cửa đã bị xé xác.
Cô gái với mái tóc đỏ rượu khoanh tay dựa lưng vào tường nói " Ban đầu chúng ta theo đám người Từ Minh có lẽ sẽ có thức ăn để ăn " đúng vậy. Họ thật rất hối hận vì quyết định đi theo Dương Vũ rồi.
.............
Lão Hoàng không biết nhặt từ đâu về một chiếc radio, lão cứ xoay qua lại đầu tín hiệu ăng - ten để bắt sóng. Mạt thế đã hơn 1 tháng, tất cả các chiếc điện thoại từ loại đắt tiền đến cái cùi bắp nhất. Không có điện để nạp thì cũng thành phế liệu.
Radio thời đầu mạt thế rất thịnh hành, đợi lão bắt được tín hiệu một giọng nói từ bên trong phát ra thu hút mọi người tụ lại lắng nghe.
" Loẹt xoẹt.... loẹt xoẹt..Căn cứ...12.. phía Đông thành..phố H có..quân...đội......an toàn..Người dân tập...hợp...để đ..ư ợc...cứ..u..và..trợ..cấp..lương thực..nơi ở " tiếng nói đứt quãng tín hiệu truyền không tốt, chữ nghe được chữ không. Nhưng chung quy thì vẫn hiểu raudio đang nói về cái gì.
" Căn cứ an toàn nằm ở thành phố H, căn cứ số 12 tôi biết nó " bác trung niên nói. Nhà bà sát bên cạnh khu quân sự 12 nay nó đã đổi tên thành căn cứ 12, thực sự là có quân đội bên trong.
Từ Minh suy tư " Thành phố H là thành phố thượng lưu có dân số cao nhất trong các thành. Một căn cứ quân sự nhỏ có thể chứa trọn người dân từ mọi phía ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.