Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác
Chương 36: "Ngươi đang đợi ta?"
Đại Hàm Miêu
31/01/2023
"Ôn Vãn Tịch?"
Tống Kỳ chỉ nhận ra dáng người cao gầy yểu điệu kia khi đến gần hơn, cô từ từ tiến lại, trong khi Ôn Vãn Tịch lặng lẽ ở trong bóng tối nhìn cô.
"Ngươi... đang đợi ta?"
Tống Kỳ cảm thấy có chút khó tin, cô không ngờ Ôn Vãn Tịch lại đợi cô ở đây. Vốn dĩ cô còn định đến lầu Vân Mộng ở tạm, nếu Ôn Vãn Tịch không có ở đó, cô sẽ mặt dày cầu xin Ninh Vân Mộng cho cô ở lại, không nghĩ đến...
"Đi trước đã."
Ôn Vãn Tịch chỉ nói ba chữ ngắn ngủi, liền xoay người bước vào bên trong thành, Tống Kỳ lập tức đuổi theo. Hai người đi rất nhanh, khinh công của Tống Kỳ cũng không yếu, có thể miễn cưỡng sánh bước cùng Ôn Vãn Tịch.
"Làm sao ngươi biết ta sẽ đến?"
Sau khi Ôn Vãn Tịch nghe xong, chỉ hờ hững liếc Tống Kỳ một cái: "Nếu đêm nay ngươi không rời đi, chỉ sợ sẽ không thể rời đi lần nào nữa."
Không thể không nói, Tống Kỳ cảm thấy khả năng dự đoán và lí giải bản chất con người của Ôn Vãn Tịch vẫn rất thấu đáo.
Lương Quán không có trở về, mà cô thì lại trở về, Dụ Minh Thuận nên biết hắn đã gặp phải chuyện bất trắc, cô sẽ càng trở nên chướng mắt hơn trong mắt Dụ Minh Thuận, vì vậy hắn sẽ sớm có hành động. Cho dù không phải là ám sát, hắn cũng sẽ gán một cái tội danh lên người cô, nhất là hiện tại Thần Kiếm môn vẫn còn phải tìm cho ra người đã phóng ám khí kia.
Nếu ở lại thêm một ngày, cô sẽ càng gặp nguy hiểm hơn một ngày, chỉ có rời đi bây giờ thì Dụ Minh Thuận mới không kịp giết cô, cũng không kịp gán tội danh lên người cô. Cô chỉ phóng ám khí, không làm bị thương hay giết hại ai cả, hắn muốn buộc tội cô cũng sẽ mất một khoảng thời gian.
Cái này gọi là chỉ cần mình chạy nhanh thì Dụ Minh Thuận sẽ không thể làm gì được mình!
Hồ Đồ: [Cô không sợ hắn nói cô trốn tội à?]
Tống Kỳ: [Hầu như ngày nào cũng có đệ tử xuống núi để rèn luyện, tao cũng chỉ là xuống núi, làm phen rèn luyện, sợ méo gì hắn.]
Hai người rất nhanh đã vào thành, đi về hướng đường Thịnh Hoa. Bây giờ đã là ban đêm, những con phố thường ngày nhộn nhịp đã không còn ai đi lại, trái lại là con đường Thịnh Hoa ban ngày vắng lặng lại tấp nập người qua kẻ lại, hơn nữa phần lớn đều là đàn ông.
Lầu Vân Mộng đèn đuốc sáng trưng, âm thanh lả lướt không ngừng, bên trong tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng, cũng tràn ngập lời nói tục tĩu, Tống Kỳ thực sự không thể nào cứ vậy mà bước vào.
Ban ngày thì không sao, nhưng bây giờ là ban đêm, những gã đàn ông say rượu kia lại động tay động chân với cô thì làm sao đây? Chưa kể đến, những cô nàng ăn mặc hở hang kia, tư thái mê người, trông có vẻ không kiêng nam nữ, liệu cô có thể bị họ ăn thịt hay không?
"Đi."
Ôn Vãn Tịch đưa Tống Kỳ đi vòng qua con đường Thịnh Hoa, vòng ra ngõ sau của lầu Vân Mộng. Con ngõ phía sau yên tĩnh hơn một chút, chỉ là âm thanh lả lướt vẫn như cũ có thể lọt vào tai Tống Kỳ một cách rõ ràng.
Ôn Vãn Tịch gõ cửa theo nhịp, ba dài ba ngắn, rất đơn giản, Tống Kỳ ghi nhớ lại.
Không lâu sau, cửa bị mở ra, người mở cửa chính là Ninh Vân Mộng. Mặc dù là hoa khôi của lầu Vân Mộng, hơn nữa tiền sảnh bận rộn như vậy, nhưng Ninh Vân Mộng vẫn rất nhàn nhã, bởi vì không phải ai nàng cũng gặp mặt.
"Ôi chao?"
Ninh Vân Mộng nghe thấy tiếng gõ cửa ba dài ba ngắn đã có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Ôn Vãn Tịch còn mang theo người.
"Chẳng phải bình thường ngươi nghênh ngang đi vào bằng cửa chính à, sao hôm nay lại đi cửa sau, còn mang theo một đứa nhóc nữa?"
Ánh mắt Ninh Vân Mộng liếc về phía Tống Kỳ, nhãi con này còn mang theo cả tay nải, chẳng lẽ muốn nương nhờ ở chỗ Ôn Vãn Tịch sao?
Ôn Vãn Tịch không nói gì, mà là liếc mắt nhìn Tống Kỳ một cái, sau đó nói: "Cho người thu dọn phòng thứ hai lầu ba."
"Được~"
Ninh Vân Mộng biết, nếu Ôn Vãn Tịch không nói, nàng có làm thế nào cũng không cạy được miệng của Ôn Vãn Tịch, cho nên cũng biết điều không hỏi nữa. Nhưng Ninh Vân Mộng cũng không phải kẻ ngốc, lúc đầu nàng quả thực có chút kinh ngạc, có thể thấy rõ hai lỗ tai phiếm hồng của Tống Kỳ khi gặp lại nàng, ắt hẳn là bởi vì không chịu nổi những cảnh tượng và âm thanh ở tiền sảnh.
Ôn Vãn Tịch đưa Tống Kỳ rời đi, sau khi đi qua hai dãy hành lang uốn khúc, lập tức có thể nghe thấy động tĩnh ở tiền sảnh ngày càng nhiều hơn.
Ôn Vãn Tịch ngước mắt nhìn lên lầu ba, nói: "Chúng ta leo lên."
Đối với một người tinh thông khinh công mà nói, lầu ba cũng không tính là quá cao, vả lại xung quanh còn có chỗ để mượn lực, độ cao này đương nhiên không thành vấn đề.
Ôn Vãn Tịch đi lên trước, tiện tay mở cửa sổ, mà Tống Kỳ cũng theo sau, đi vào bằng đường cửa sổ. Sau khi bước vào, Ôn Vãn Tịch đã thắp một ngọn nến, căn phòng vốn dĩ tối tăm cũng dần trở nên sáng sủa hơn.
"Cảm ơn ngươi."
Lời cảm ơn này là từ tận đáy lòng, mặc dù Tống Kỳ biết Ôn Vãn Tịch thu nhận mình chắc chắn sẽ có cái giá kèm theo, nhưng ít nhất cô có một chỗ trú tạm thời để đợi Tống Thiên Tinh, cũng như có thể tránh Dụ Minh Thuận lần theo dấu vết.
Cô biết Ôn Vãn Tịch thu nhận mình, thì sẽ bảo hộ mình.
"Ngươi cảm ơn sớm quá rồi."
Ôn Vãn Tịch lần lượt thắp sáng những chân nến trong phòng, lại nói: "Ta sẽ không làm chuyện vô nghĩa."
"Ta biết."
Tống Kỳ thở dài, ngồi vào bên mép bàn, đặt tay nải lên bàn, tự rót trà cho chính mình: "Dù sao cũng là muốn giúp ngươi làm việc, ngươi cứ nói là được."
Mặc dù cô rơi vào tình cảnh phải trốn khỏi Thần Kiếm môn vì Ôn Vãn Tịch, nhưng đây cũng là vì chính cô. Bởi vì những nhiệm vụ chính tuyến và phụ tuyến này đều gắn liền chặt chẽ với mạng sống của bản thân, cũng không thể nào đối đãi một cách qua loa cẩu thả.
Thấy Tống Kỳ thẳng thắn như vậy, Ôn Vãn Tịch cười nhạt một tiếng, cất ống đánh lửa* vào, ngồi vào bên mép bàn: "Nếu ta muốn ngươi giúp ta giết người thì sao?"
Tống Kỳ bỗng chốc bị sặc, chén trà trên tay cũng cầm không vững, run rẩy làm đổ hơn phân nửa, bản thân thì ho khan không ngừng.
Giết người?!
Tống Kỳ biết ở trong thế giới này, giết người chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận sự thật mình phải giết người này.
Là một người của thế kỷ 21, trong một xã hội thượng tôn pháp luật, việc giết người là phạm pháp, Tống Kỳ không làm được. Khi đến thế giới này, cô đã giác ngộ được điều này, nhưng quả nhiên đến giờ phút này, cô vẫn còn do dự.
Ôn Vãn Tịch thấy người kia phản ứng lớn như vậy, liền cảm thấy người này vẫn còn quá non nớt. Tống Kỳ là một thanh vũ khí rất hữu ích, nhưng thanh vũ khí này chưa từng uống máu, chính là một thanh vũ khí chưa được mài giũa.
"Ngươi muốn giết ai?"
Đợi đến lúc Tống Kỳ lấy lại được hơi thở mới hỏi, thành thật mà nói, cô không quá sẫn lòng làm chuyện này, trừ khi...
Hồ Đồ: [Ting—kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến, chấp nhận yêu cầu của Ôn Vãn Tịch và hoàn thành nhiệm vụ.]
Tống Kỳ: [...Tao biết ngay.]
Trừ khi hệ thống cũng giao nhiệm vụ xuống, vậy thì cô không thể không làm. Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến có thể nhận được giá trị may mắn và giá trị HP, nếu không thì sẽ bị khấu trừ giá trị may mắn và giá trị HP.
Giá trị may mắn của cô bây giờ chỉ có 42 điểm, đã ít đến đáng thương, bị khấu trừ nữa thì sẽ chẳng còn lại gì. Quan trọng hơn chính là giá trị HP, giới hạn tối đa là 100 điểm, cho dù tăng lên cũng vẫn là 100 điểm, hiện tại cô làm nhiệm vụ chính là để ngăn không cho giá trị HP giảm xuống, nếu không không chỉ có chết ở thế giới thực, cô của hiện tại cũng sẽ bị giam cầm trong lồng giam thời gian.
"Đại đệ tử đứng đầu Thái Hư môn Tả Nghiêm."
Đại đệ tử đứng đầu Tả Nghiêm cũng tham gia Đại hội anh hùng thiếu niên lần này, chỉ mới 18 tuổi, thiên phú rất cao, tuổi còn trẻ đã trở thành Đại đệ tử đứng đầu Thái Hư môn, có triển vọng vô biên trong tương lai.
Tống Kỳ nhớ Tả Nghiêm trong sách đã từng giúp đỡ Thái Hư môn tiến đánh Vũ thành, cuối cùng chết dưới lưỡi kiếm của Tiêu Sanh, chỉ có điều chuyện này ước chừng còn phải đợi một năm nữa mới xảy ra, hiện tại mọi thứ đều được đẩy trước sao?
"Tại sao phải giết hắn?"
Chẳng lẽ Tả Nghiêm đã làm chuyện gì đó tổn hại đến lợi ích của Vũ thành?
"Lí do rất quan trọng à?"
"Quan trọng."
Tống Kỳ nhanh chóng trả lời, trong sách, Ôn Vãn Tịch giết người chưa bao giờ nói lí do, cho dù giết người để bảo vệ nhân tài của Vũ thành, Ôn Vãn Tịch cũng không nhắc đến một chữ nào. Nàng biết rõ sẽ không có ai lắng nghe lời giải thích của nàng, nàng cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, một sự cô độc từ sâu thẳm tối tăm.
"Ngươi nói cho ta biết lí do, ta sẽ tin ngươi."
Tống Kỳ không muốn nhìn thấy Ôn Vãn Tịch tiếp tục sống một cách cô độc như vậy, chỉ cần nàng bằng lòng nói ra lí do, Tống Kỳ nhất định sẽ tin nàng, cô sẽ đứng về phía Ôn Vãn Tịch.
Ôn Vãn Tịch trầm mặc nhìn Tống Kỳ một lúc, nhìn vào ánh mắt tha thiết kia của Tống Kỳ, có chút khó xử, ánh mắt đó quá mức chói mắt và ấm áp, chiếu vào cõi lòng âm u tối tăm của nàng, trái lại khiến nàng có chút sợ hãi.
"Muốn kiểm tra năng lực của ngươi."
Sau khi Ôn Vãn Tịch nói xong, lại bổ sung: "Cũng muốn bẻ gãy một cánh tay của Thái Hư môn."
"Có phải hắn đã đả thương người của Vũ thành không?"
Tống Kỳ cảm thấy, Ôn Vãn Tịch vẫn chưa giải thích hết nguyên do, đây là trực giác của cô, cũng không biết đúng hay sai.
Ôn Vãn Tịch không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: "Ngươi có giết hay không?"
Lần này đến phiên Tống Kỳ trầm mặc, cô biết cho dù là nhiệm vụ hệ thống hay cảnh ngộ hiện tại của mình thì đây đều là ủy thác mà cô không thể không nhận, nhưng cô lại sợ rằng mình sẽ không xuống tay được.
Sau một lúc lâu im lặng, Tống Kỳ cuối cùng cũng nói: "Ta giết."
Thỏa hiệp, cũng chỉ có thỏa hiệp. Cho dù không muốn giết người, nhưng Tống Kỳ biết rõ, cuối cùng cũng sẽ có ngày tay mình nhuốm máu tươi, không sớm thì muộn mà thôi. Chốn võ lâm cũng không thái bình như vậy, cũng không có nhiều nghĩa hiệp như thế, trái lại là có rất nhiều chuyện bẩn thỉu có thể nhìn thấy được hoặc không thể nào nhìn thấy.
Võ lâm, là nơi cá lớn nuốt cá bé, chẳng hạn như Dụ Minh Thuận, cô chẳng qua là biết được chuyện ngọc bội, hắn đã muốn giết người diệt khẩu, nếu võ công của bản thân không đủ tốt, có lẽ đã chết dưới lưỡi kiếm của hắn.
Cho dù là vì tự vệ hay vì bất kì lí do gì, cuối cùng tay cô cũng sẽ nhuốm máu tươi.
Ôn Vãn Tịch thấy cô đã đồng ý, nụ cười trên khóe miệng lại sâu hơn một chút: "Hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng."
Tống Kỳ nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Ôn Vãn Tịch, nhưng con ngươi nâu sẫm sâu thăm thẳm ấy lại hoang vu, lạnh như băng, giống như sa mạc kia, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có.
"Ta không giữ những người vô dụng."
Tống Kỳ nghe xong, trong lòng thoáng lộp bộp, vừa mới cảm thấy mình có thể đến gần Ôn Vãn Tịch hơn một chút, câu nói này dường như lại kéo hai người ra xa.
Giữa hai người chỉ là quan hệ hợp tác, mà từ đầu đến cuối Ôn Vãn Tịch không tin tưởng cô, cô cũng chỉ là một món công cụ hoàn hảo.
"Biết rồi."
Tống Kỳ thở dài, cô có thể làm gì đây? Xuyên vào trong sách, mang theo hệ thống hồ đồ, lại biến thành một món công cụ hình người, thật là quá khó khăn cho cô rồi.
Hồ Đồ: [Trách tôi?]
Tống Kỳ: [Không, tao chỉ muốn biết rốt cuộc cấp trên đã giao những nhiệm vụ này xuống của mày là cái thứ gì.]
Hồ Đồ: [Cũng là hệ thống nhe! Nó là Hồ Đồ số 1, đang dẫn dắt một người chơi khác tham gia cung đấu.]
Tống Kỳ: [Thế mà lại không có dẫn người ta vào chỗ chết ngay tập đầu tiên à?]
Hồ Đồ: [Nghe nói, suýt chút nữa là đã ngủm.]
Tống Kỳ: [...Không hổ là tụi mày nhỉ!]
Tống Kỳ bình tĩnh trở lại, không nói chuyện với hệ thống hồ đồ kia nữa, quay sang Ôn Vãn Tịch nói: "Khi nào thì động thủ?"
Nếu muốn rời khỏi lầu Vân Mộng, cô nhất định phải để lại lời nhắn cho Tống Thiên Tinh, vì cô sợ khi hắn đến sẽ không tìm thấy mình. Tống Kỳ nghĩ, hiện tại Dụ Minh Thuận sẽ không để Tống Thiên Tinh rời đi dễ dàng như vậy, bởi vì người của Phi Hoa tông sắp đến, Tống Thiên Tinh phải đứng ra cầm trịch, mà trước khi hắn điều tra xem liệu Tống Thiên Tinh có biết về chuyện ngọc bội hay không, hắn không thể cứ vậy mà thả người đi.
Tống Thiên Tinh có hào quang của nhân vật chính, Tống Kỳ không lo lắng, có điều hắn sẽ phải chịu oan ức một thời gian.
"Ngày mai lập tức theo ta đi Vũ thành đi."
"Tả Nghiêm ở Vũ thành?"
Nếu Tả Nghiêm ở Vũ thành, vậy thì Tống Kỳ cảm thấy suy đoán của mình nhất định là không sai, Tả Nghiêm hẳn là đã đả thương người của Vũ thành, Ôn Vãn Tịch mới có thể bảo mình giết hắn.
"Ừ, ngươi động thủ ở Vũ thành là tốt nhất."
Ôn Vãn Tịch cũng rót cho bản thân một chén trà, nụ cười trên khóe miệng như thanh Loan Đao sắc bén, khiến người ta hãi hùng khiếp vía một trận.
"Bầy sói cũng đói bụng rồi."
Tống Kỳ: "..."
- -----------------
Chú thích:
- Ống đánh lửa (火折子): người Trung Quốc thời xưa gọi là "hỏa chiết tử". Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên. (nguồn: baidu)
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tỷ: Hỏi nhiều như vậy làm gì, bảo ngươi làm thì làm đi!
Tống Kỳ: Được thôi, vợ.
Ôn tỷ:...Ngươi, tay của ngươi, đang làm gì đó?
Tống Kỳ: Ngươi bảo ta làm đi mà!
Ôn tỷ: Buông tay ra, nhãi háo sắc!
Tống Kỳ chỉ nhận ra dáng người cao gầy yểu điệu kia khi đến gần hơn, cô từ từ tiến lại, trong khi Ôn Vãn Tịch lặng lẽ ở trong bóng tối nhìn cô.
"Ngươi... đang đợi ta?"
Tống Kỳ cảm thấy có chút khó tin, cô không ngờ Ôn Vãn Tịch lại đợi cô ở đây. Vốn dĩ cô còn định đến lầu Vân Mộng ở tạm, nếu Ôn Vãn Tịch không có ở đó, cô sẽ mặt dày cầu xin Ninh Vân Mộng cho cô ở lại, không nghĩ đến...
"Đi trước đã."
Ôn Vãn Tịch chỉ nói ba chữ ngắn ngủi, liền xoay người bước vào bên trong thành, Tống Kỳ lập tức đuổi theo. Hai người đi rất nhanh, khinh công của Tống Kỳ cũng không yếu, có thể miễn cưỡng sánh bước cùng Ôn Vãn Tịch.
"Làm sao ngươi biết ta sẽ đến?"
Sau khi Ôn Vãn Tịch nghe xong, chỉ hờ hững liếc Tống Kỳ một cái: "Nếu đêm nay ngươi không rời đi, chỉ sợ sẽ không thể rời đi lần nào nữa."
Không thể không nói, Tống Kỳ cảm thấy khả năng dự đoán và lí giải bản chất con người của Ôn Vãn Tịch vẫn rất thấu đáo.
Lương Quán không có trở về, mà cô thì lại trở về, Dụ Minh Thuận nên biết hắn đã gặp phải chuyện bất trắc, cô sẽ càng trở nên chướng mắt hơn trong mắt Dụ Minh Thuận, vì vậy hắn sẽ sớm có hành động. Cho dù không phải là ám sát, hắn cũng sẽ gán một cái tội danh lên người cô, nhất là hiện tại Thần Kiếm môn vẫn còn phải tìm cho ra người đã phóng ám khí kia.
Nếu ở lại thêm một ngày, cô sẽ càng gặp nguy hiểm hơn một ngày, chỉ có rời đi bây giờ thì Dụ Minh Thuận mới không kịp giết cô, cũng không kịp gán tội danh lên người cô. Cô chỉ phóng ám khí, không làm bị thương hay giết hại ai cả, hắn muốn buộc tội cô cũng sẽ mất một khoảng thời gian.
Cái này gọi là chỉ cần mình chạy nhanh thì Dụ Minh Thuận sẽ không thể làm gì được mình!
Hồ Đồ: [Cô không sợ hắn nói cô trốn tội à?]
Tống Kỳ: [Hầu như ngày nào cũng có đệ tử xuống núi để rèn luyện, tao cũng chỉ là xuống núi, làm phen rèn luyện, sợ méo gì hắn.]
Hai người rất nhanh đã vào thành, đi về hướng đường Thịnh Hoa. Bây giờ đã là ban đêm, những con phố thường ngày nhộn nhịp đã không còn ai đi lại, trái lại là con đường Thịnh Hoa ban ngày vắng lặng lại tấp nập người qua kẻ lại, hơn nữa phần lớn đều là đàn ông.
Lầu Vân Mộng đèn đuốc sáng trưng, âm thanh lả lướt không ngừng, bên trong tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng, cũng tràn ngập lời nói tục tĩu, Tống Kỳ thực sự không thể nào cứ vậy mà bước vào.
Ban ngày thì không sao, nhưng bây giờ là ban đêm, những gã đàn ông say rượu kia lại động tay động chân với cô thì làm sao đây? Chưa kể đến, những cô nàng ăn mặc hở hang kia, tư thái mê người, trông có vẻ không kiêng nam nữ, liệu cô có thể bị họ ăn thịt hay không?
"Đi."
Ôn Vãn Tịch đưa Tống Kỳ đi vòng qua con đường Thịnh Hoa, vòng ra ngõ sau của lầu Vân Mộng. Con ngõ phía sau yên tĩnh hơn một chút, chỉ là âm thanh lả lướt vẫn như cũ có thể lọt vào tai Tống Kỳ một cách rõ ràng.
Ôn Vãn Tịch gõ cửa theo nhịp, ba dài ba ngắn, rất đơn giản, Tống Kỳ ghi nhớ lại.
Không lâu sau, cửa bị mở ra, người mở cửa chính là Ninh Vân Mộng. Mặc dù là hoa khôi của lầu Vân Mộng, hơn nữa tiền sảnh bận rộn như vậy, nhưng Ninh Vân Mộng vẫn rất nhàn nhã, bởi vì không phải ai nàng cũng gặp mặt.
"Ôi chao?"
Ninh Vân Mộng nghe thấy tiếng gõ cửa ba dài ba ngắn đã có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Ôn Vãn Tịch còn mang theo người.
"Chẳng phải bình thường ngươi nghênh ngang đi vào bằng cửa chính à, sao hôm nay lại đi cửa sau, còn mang theo một đứa nhóc nữa?"
Ánh mắt Ninh Vân Mộng liếc về phía Tống Kỳ, nhãi con này còn mang theo cả tay nải, chẳng lẽ muốn nương nhờ ở chỗ Ôn Vãn Tịch sao?
Ôn Vãn Tịch không nói gì, mà là liếc mắt nhìn Tống Kỳ một cái, sau đó nói: "Cho người thu dọn phòng thứ hai lầu ba."
"Được~"
Ninh Vân Mộng biết, nếu Ôn Vãn Tịch không nói, nàng có làm thế nào cũng không cạy được miệng của Ôn Vãn Tịch, cho nên cũng biết điều không hỏi nữa. Nhưng Ninh Vân Mộng cũng không phải kẻ ngốc, lúc đầu nàng quả thực có chút kinh ngạc, có thể thấy rõ hai lỗ tai phiếm hồng của Tống Kỳ khi gặp lại nàng, ắt hẳn là bởi vì không chịu nổi những cảnh tượng và âm thanh ở tiền sảnh.
Ôn Vãn Tịch đưa Tống Kỳ rời đi, sau khi đi qua hai dãy hành lang uốn khúc, lập tức có thể nghe thấy động tĩnh ở tiền sảnh ngày càng nhiều hơn.
Ôn Vãn Tịch ngước mắt nhìn lên lầu ba, nói: "Chúng ta leo lên."
Đối với một người tinh thông khinh công mà nói, lầu ba cũng không tính là quá cao, vả lại xung quanh còn có chỗ để mượn lực, độ cao này đương nhiên không thành vấn đề.
Ôn Vãn Tịch đi lên trước, tiện tay mở cửa sổ, mà Tống Kỳ cũng theo sau, đi vào bằng đường cửa sổ. Sau khi bước vào, Ôn Vãn Tịch đã thắp một ngọn nến, căn phòng vốn dĩ tối tăm cũng dần trở nên sáng sủa hơn.
"Cảm ơn ngươi."
Lời cảm ơn này là từ tận đáy lòng, mặc dù Tống Kỳ biết Ôn Vãn Tịch thu nhận mình chắc chắn sẽ có cái giá kèm theo, nhưng ít nhất cô có một chỗ trú tạm thời để đợi Tống Thiên Tinh, cũng như có thể tránh Dụ Minh Thuận lần theo dấu vết.
Cô biết Ôn Vãn Tịch thu nhận mình, thì sẽ bảo hộ mình.
"Ngươi cảm ơn sớm quá rồi."
Ôn Vãn Tịch lần lượt thắp sáng những chân nến trong phòng, lại nói: "Ta sẽ không làm chuyện vô nghĩa."
"Ta biết."
Tống Kỳ thở dài, ngồi vào bên mép bàn, đặt tay nải lên bàn, tự rót trà cho chính mình: "Dù sao cũng là muốn giúp ngươi làm việc, ngươi cứ nói là được."
Mặc dù cô rơi vào tình cảnh phải trốn khỏi Thần Kiếm môn vì Ôn Vãn Tịch, nhưng đây cũng là vì chính cô. Bởi vì những nhiệm vụ chính tuyến và phụ tuyến này đều gắn liền chặt chẽ với mạng sống của bản thân, cũng không thể nào đối đãi một cách qua loa cẩu thả.
Thấy Tống Kỳ thẳng thắn như vậy, Ôn Vãn Tịch cười nhạt một tiếng, cất ống đánh lửa* vào, ngồi vào bên mép bàn: "Nếu ta muốn ngươi giúp ta giết người thì sao?"
Tống Kỳ bỗng chốc bị sặc, chén trà trên tay cũng cầm không vững, run rẩy làm đổ hơn phân nửa, bản thân thì ho khan không ngừng.
Giết người?!
Tống Kỳ biết ở trong thế giới này, giết người chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận sự thật mình phải giết người này.
Là một người của thế kỷ 21, trong một xã hội thượng tôn pháp luật, việc giết người là phạm pháp, Tống Kỳ không làm được. Khi đến thế giới này, cô đã giác ngộ được điều này, nhưng quả nhiên đến giờ phút này, cô vẫn còn do dự.
Ôn Vãn Tịch thấy người kia phản ứng lớn như vậy, liền cảm thấy người này vẫn còn quá non nớt. Tống Kỳ là một thanh vũ khí rất hữu ích, nhưng thanh vũ khí này chưa từng uống máu, chính là một thanh vũ khí chưa được mài giũa.
"Ngươi muốn giết ai?"
Đợi đến lúc Tống Kỳ lấy lại được hơi thở mới hỏi, thành thật mà nói, cô không quá sẫn lòng làm chuyện này, trừ khi...
Hồ Đồ: [Ting—kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến, chấp nhận yêu cầu của Ôn Vãn Tịch và hoàn thành nhiệm vụ.]
Tống Kỳ: [...Tao biết ngay.]
Trừ khi hệ thống cũng giao nhiệm vụ xuống, vậy thì cô không thể không làm. Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến có thể nhận được giá trị may mắn và giá trị HP, nếu không thì sẽ bị khấu trừ giá trị may mắn và giá trị HP.
Giá trị may mắn của cô bây giờ chỉ có 42 điểm, đã ít đến đáng thương, bị khấu trừ nữa thì sẽ chẳng còn lại gì. Quan trọng hơn chính là giá trị HP, giới hạn tối đa là 100 điểm, cho dù tăng lên cũng vẫn là 100 điểm, hiện tại cô làm nhiệm vụ chính là để ngăn không cho giá trị HP giảm xuống, nếu không không chỉ có chết ở thế giới thực, cô của hiện tại cũng sẽ bị giam cầm trong lồng giam thời gian.
"Đại đệ tử đứng đầu Thái Hư môn Tả Nghiêm."
Đại đệ tử đứng đầu Tả Nghiêm cũng tham gia Đại hội anh hùng thiếu niên lần này, chỉ mới 18 tuổi, thiên phú rất cao, tuổi còn trẻ đã trở thành Đại đệ tử đứng đầu Thái Hư môn, có triển vọng vô biên trong tương lai.
Tống Kỳ nhớ Tả Nghiêm trong sách đã từng giúp đỡ Thái Hư môn tiến đánh Vũ thành, cuối cùng chết dưới lưỡi kiếm của Tiêu Sanh, chỉ có điều chuyện này ước chừng còn phải đợi một năm nữa mới xảy ra, hiện tại mọi thứ đều được đẩy trước sao?
"Tại sao phải giết hắn?"
Chẳng lẽ Tả Nghiêm đã làm chuyện gì đó tổn hại đến lợi ích của Vũ thành?
"Lí do rất quan trọng à?"
"Quan trọng."
Tống Kỳ nhanh chóng trả lời, trong sách, Ôn Vãn Tịch giết người chưa bao giờ nói lí do, cho dù giết người để bảo vệ nhân tài của Vũ thành, Ôn Vãn Tịch cũng không nhắc đến một chữ nào. Nàng biết rõ sẽ không có ai lắng nghe lời giải thích của nàng, nàng cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, một sự cô độc từ sâu thẳm tối tăm.
"Ngươi nói cho ta biết lí do, ta sẽ tin ngươi."
Tống Kỳ không muốn nhìn thấy Ôn Vãn Tịch tiếp tục sống một cách cô độc như vậy, chỉ cần nàng bằng lòng nói ra lí do, Tống Kỳ nhất định sẽ tin nàng, cô sẽ đứng về phía Ôn Vãn Tịch.
Ôn Vãn Tịch trầm mặc nhìn Tống Kỳ một lúc, nhìn vào ánh mắt tha thiết kia của Tống Kỳ, có chút khó xử, ánh mắt đó quá mức chói mắt và ấm áp, chiếu vào cõi lòng âm u tối tăm của nàng, trái lại khiến nàng có chút sợ hãi.
"Muốn kiểm tra năng lực của ngươi."
Sau khi Ôn Vãn Tịch nói xong, lại bổ sung: "Cũng muốn bẻ gãy một cánh tay của Thái Hư môn."
"Có phải hắn đã đả thương người của Vũ thành không?"
Tống Kỳ cảm thấy, Ôn Vãn Tịch vẫn chưa giải thích hết nguyên do, đây là trực giác của cô, cũng không biết đúng hay sai.
Ôn Vãn Tịch không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: "Ngươi có giết hay không?"
Lần này đến phiên Tống Kỳ trầm mặc, cô biết cho dù là nhiệm vụ hệ thống hay cảnh ngộ hiện tại của mình thì đây đều là ủy thác mà cô không thể không nhận, nhưng cô lại sợ rằng mình sẽ không xuống tay được.
Sau một lúc lâu im lặng, Tống Kỳ cuối cùng cũng nói: "Ta giết."
Thỏa hiệp, cũng chỉ có thỏa hiệp. Cho dù không muốn giết người, nhưng Tống Kỳ biết rõ, cuối cùng cũng sẽ có ngày tay mình nhuốm máu tươi, không sớm thì muộn mà thôi. Chốn võ lâm cũng không thái bình như vậy, cũng không có nhiều nghĩa hiệp như thế, trái lại là có rất nhiều chuyện bẩn thỉu có thể nhìn thấy được hoặc không thể nào nhìn thấy.
Võ lâm, là nơi cá lớn nuốt cá bé, chẳng hạn như Dụ Minh Thuận, cô chẳng qua là biết được chuyện ngọc bội, hắn đã muốn giết người diệt khẩu, nếu võ công của bản thân không đủ tốt, có lẽ đã chết dưới lưỡi kiếm của hắn.
Cho dù là vì tự vệ hay vì bất kì lí do gì, cuối cùng tay cô cũng sẽ nhuốm máu tươi.
Ôn Vãn Tịch thấy cô đã đồng ý, nụ cười trên khóe miệng lại sâu hơn một chút: "Hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng."
Tống Kỳ nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Ôn Vãn Tịch, nhưng con ngươi nâu sẫm sâu thăm thẳm ấy lại hoang vu, lạnh như băng, giống như sa mạc kia, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có.
"Ta không giữ những người vô dụng."
Tống Kỳ nghe xong, trong lòng thoáng lộp bộp, vừa mới cảm thấy mình có thể đến gần Ôn Vãn Tịch hơn một chút, câu nói này dường như lại kéo hai người ra xa.
Giữa hai người chỉ là quan hệ hợp tác, mà từ đầu đến cuối Ôn Vãn Tịch không tin tưởng cô, cô cũng chỉ là một món công cụ hoàn hảo.
"Biết rồi."
Tống Kỳ thở dài, cô có thể làm gì đây? Xuyên vào trong sách, mang theo hệ thống hồ đồ, lại biến thành một món công cụ hình người, thật là quá khó khăn cho cô rồi.
Hồ Đồ: [Trách tôi?]
Tống Kỳ: [Không, tao chỉ muốn biết rốt cuộc cấp trên đã giao những nhiệm vụ này xuống của mày là cái thứ gì.]
Hồ Đồ: [Cũng là hệ thống nhe! Nó là Hồ Đồ số 1, đang dẫn dắt một người chơi khác tham gia cung đấu.]
Tống Kỳ: [Thế mà lại không có dẫn người ta vào chỗ chết ngay tập đầu tiên à?]
Hồ Đồ: [Nghe nói, suýt chút nữa là đã ngủm.]
Tống Kỳ: [...Không hổ là tụi mày nhỉ!]
Tống Kỳ bình tĩnh trở lại, không nói chuyện với hệ thống hồ đồ kia nữa, quay sang Ôn Vãn Tịch nói: "Khi nào thì động thủ?"
Nếu muốn rời khỏi lầu Vân Mộng, cô nhất định phải để lại lời nhắn cho Tống Thiên Tinh, vì cô sợ khi hắn đến sẽ không tìm thấy mình. Tống Kỳ nghĩ, hiện tại Dụ Minh Thuận sẽ không để Tống Thiên Tinh rời đi dễ dàng như vậy, bởi vì người của Phi Hoa tông sắp đến, Tống Thiên Tinh phải đứng ra cầm trịch, mà trước khi hắn điều tra xem liệu Tống Thiên Tinh có biết về chuyện ngọc bội hay không, hắn không thể cứ vậy mà thả người đi.
Tống Thiên Tinh có hào quang của nhân vật chính, Tống Kỳ không lo lắng, có điều hắn sẽ phải chịu oan ức một thời gian.
"Ngày mai lập tức theo ta đi Vũ thành đi."
"Tả Nghiêm ở Vũ thành?"
Nếu Tả Nghiêm ở Vũ thành, vậy thì Tống Kỳ cảm thấy suy đoán của mình nhất định là không sai, Tả Nghiêm hẳn là đã đả thương người của Vũ thành, Ôn Vãn Tịch mới có thể bảo mình giết hắn.
"Ừ, ngươi động thủ ở Vũ thành là tốt nhất."
Ôn Vãn Tịch cũng rót cho bản thân một chén trà, nụ cười trên khóe miệng như thanh Loan Đao sắc bén, khiến người ta hãi hùng khiếp vía một trận.
"Bầy sói cũng đói bụng rồi."
Tống Kỳ: "..."
- -----------------
Chú thích:
- Ống đánh lửa (火折子): người Trung Quốc thời xưa gọi là "hỏa chiết tử". Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên. (nguồn: baidu)
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tỷ: Hỏi nhiều như vậy làm gì, bảo ngươi làm thì làm đi!
Tống Kỳ: Được thôi, vợ.
Ôn tỷ:...Ngươi, tay của ngươi, đang làm gì đó?
Tống Kỳ: Ngươi bảo ta làm đi mà!
Ôn tỷ: Buông tay ra, nhãi háo sắc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.