Mang Theo Hệ Thống Sinh Hoạt Nuôi Bánh Bao
Chương 42: Diệp Thiên
Long Thất
25/01/2024
Edit: Avwa
Diệp Thiên đi trước, Diệp Hằng theo sau, hai người lần lượt tiến vào thư phòng.
Nửa đời trước của ông Diệp không hẳn là không có chữ nghĩa gì, nhưng ông cụ hoàn toàn không có hứng thú với việc học. Theo lời kể của bà cụ, hồi ấy, ông Diệp vừa bước vào phòng thi là mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm, ngai vàng đứng nhất từ cuối lên đã có người chiếm giữ, thoải mái hết biết.
Nhưng sau khi công thành danh toại, ông Diệp cũng biết thiếu kiến thức khổ đến nhường nào, cụ cũng biết mình sinh ra trong thời chiến loạn, chứ nếu sinh ra trong thời bình, với cái tính đó của ông cụ, chắc hẳn kiểu gì cũng đi làm hải tặc vũ trụ cho xem...
Vậy nên ông cụ rất nghiêm túc trong việc giáo dục con cháu, trước tiên cần phải có được giáo dục cơ bản, còn sau đó muốn vào quân đội hay học trường đại học nào khác thì tùy.
Vì vậy, dưới cách giáo dục này, dù Diệp Thiên cũng là một người lính nhưng mà là một người lính tốt thích nghi với thời bình và hiểu biết pháp luật. Còn Diệp Trăn thì khỏi phải nói, với trí tuệ đỉnh cao, từ khi đi học, ông chưa từng rời ngôi vị đứng đầu.
Điều này khiến bà Diệp không khỏi cảm thán, bố thì đứng bét nửa đời, nhưng sau khi con trai sinh ra thì đảo ngược hoàn toàn, đổi thành năm nào cũng đứng đầu. Bà Diệp khá là hả hê, gen đứng bét của Diệp Huyền rõ rành rành ra đấy rồi, mà Diệp Trăn tài giỏi như vậy, chắc chắn là theo gen bà cụ rồi còn gì...
Thư phòng của nhà họ Diệp có đầy đủ các chức năng, khá khác với thời ở trái đất. Nhưng cũng có rất nhiều sách cổ, chỉ là chúng đã được bọc lớp bảo vệ. Đừng nói là mưa gió, ngay cả súng cực quang cũng không làm hỏng được những cuốn sách cổ này ấy chứ. Đương nhiên là giá trị của chúng cũng rất cao.
Trước khi con cháu kết hôn, mỗi người trong dinh thự nhà họ Diệp đều có một thư phòng riêng, cách sắp xếp đó thể hiện thái độ cấp thiết của ông Diệp đối với việc rèn giũa văn hóa cho cả gia đình.
Nhưng càng về sau, chức năng chủ yếu của thư phòng thay đổi, đó là để bàn việc riêng.
Diệp Thiên dẫn Diệp Hằng vào thư phòng trước khi kết hôn của bác, bên trong được bày biện rất phong cách. Thực ra chả thấy mùi sách vở đâu, nhưng mùi vũ khí lạnh thì tràn ngập. Diệp Thiên là một người mê vũ khí lạnh, trong thư phòng của bác bày đầy đồ mà bác sưu tầm được, nhìn lại thì đây không giống thư phòng mà giống phòng huấn luyện hơn.
Diệp Thiên ngồi trên chiếc ghế ngay chính giữa, Diệp Hằng ngồi bên cạnh. Diệp Thiên rất thích Diệp Hằng, dù Diệp Hằng chưa từng rèn luyện trong đội quân của bác, nhưng bác nhìn thấy được thành tích và năng lực của Diệp Hằng. Bác đánh giá cao Diệp Hằng, có loại cảm giác người tài tán thưởng người tài, bác như thấy được bản thân khi còn trẻ.
Mặc dù hơi tiếc nuối vì con trai Diệp Cẩm của mình kém Diệp Hằng, nhưng tính bác phóng khoáng, suy nghĩ này chỉ nảy sinh chốc lát, sau đó nghĩ đến đây là cháu mình nên cũng thấy vui.
Cũng vì vậy nên bác luôn chú ý tới chuyện của Diệp Hằng, khi Diệp Hằng vừa đạt quân hàm Thiếu tướng, Diệp Thiên từng nói chuyện với hắn để hắn không phải vội, chuyện đất phong bác sẽ để ý giúp.
Diệp Hằng cũng không có ý kiến nên Diệp Thiên không để ý, về mặt quân sự Diệp Trăn là tay ngang/tay mơ, Diệp Thiên là bác cả của Diệp Hằng, nên để bác lo chuyện nàylà tốt nhất.
Nhưng bác không ngờ Diệp Hằng lại tự đưa ra quyết định, tự xin đất phong, lại còn ở một tinh vực xa xôi như vậy nữa.
Bây giờ bác gọi Diệp Hằng đến là để nói đến chuyện này.
Nhưng hắn không ngờ rằng Diệp Hằng lại tự mình đưa ra quyết định, tự mình xin lãnh địa ở một vùng sao xa xôi như vậy.
"Nhóc Hằng, bác biết chuyện đất phong của cháu rồi. Cháu ấy, đừng có nghe lời bố, chuyện đất phong không qua loa được đâu. Cháu đã lên hàng tướng của Liên bang, có thể điều khiển quân đội của chính mình rồi, mà đất phong là cái gốc để cháu phát triển đấy. Cháu chọn cái tinh vực 9871 chó má chim không thèm ỉa kia thì được bao nhiêu tài nguyên để sản xuất chứ? Không có tài nguyên thì cháu lấy gì để nuôi quân? Chưa nói đến thay giáp máy rồi cải tiến chiến hạm, mỗi việc sửa chữa bảo dưỡng với dự trữ nguyên liệu thôi đã không gánh nổi rồi!"
Diệp Hằng không nói gì, chỉ im lặng nghe.
Bình thường Diệp Thiên không phải người nói nhiều, nhưng với chuyện quan trọng liên quan đến cuộc đời cháu mình, bác phải nói rõ: "Kể cả bỏ qua những chuyện đó, vậy nhân viên thì sao? Sau khi có đất phong, việc tập hợp quân đội đều sẽ tiến hành trên đất phong. Tinh vực 9871 kia mật độ dân số cực thấp, trình độ kỹ thuật của hành tinh tài nguyên cấp ba duy nhất cũng không cao là mấy. Dưới hoàn cảnh như vậy, có khi ngay cả nhân viên khoa học kỹ thuật cũng không triệu tập được ấy! Không có tài nguyên, không có nhân viên, cũng chẳng có phi thuyền và robot chiến đấu thì cháu phát triển kiểu gì? Thăng cấp kiểu gì?"
Nói thật thì, đây đều là những lời Diệp Thiên nói ra từ tận đáy lòng, bác thật sự đang lo nghĩ, suy tính cho Diệp Hằng.
Tinh vực của Liên bang vô cùng rộng lớn, hơn nữa còn không ngừng được khám phá. Chưa nói đến toàn vũ trụ, chỉ là Dải Ngân hà thôi mà hiện tại mới chỉ khám phá được một góc nhỏ. Lý do sinh ra kiểu hình phân chia quản lý lãnh thổ này cũng là do không còn cách nào khác.
Sĩ quan từ cấp tướng trở lên đều sẽ có đất phong riêng, nhưng chất lượng lại khác nhau. Tướng lĩnh được phân chia đất phong sẽ có quân đội riêng để phát triển đồng thời canh giữ tinh vực, tạo nên mô hình tự cấp tự túc.
Còn sự tồn tại của chính quyền Liên bang là nhờ nắm giữ khoa học công nghệ và tài liệu về phi thuyền. Tuổi thọ của loài người vẫn chưa có bước đột phá, sau trăm năm vẫn không thể tránh được cái chết, mà những thông tin khoa học công nghệ được tích lũy qua mấy nghìn, thậm chí là mấy vạn năm chính là nền tảng tiến bộ không ngừng của loài người.
Từ khi cơ cấu mới của Liên bang được hình thành, những thông tin này đã bị chia nhỏ, Tổng thống giữ ba mươi phần trăm, bảy mươi phần trăm còn lại do Thượng nghị viện và Đại nguyên soái đứng đầu quân đội nắm giữ và được chia cho mười gia tộc lớn.
Thông qua những mối liên hệ vừa phức tạp vừa chặt chẽ như vậy, Liên bang được thành lập. Chỉ những người nắm giữ những công nghệ hàng đầu này mới thực sự có quyền lên tiếng.
Nếu một tướng lĩnh bình thường dẫn quân phát triển ở một tinh vực xa xôi, không có sự hỗ trợ của công nghệ Liên bang thì dù có xây dựng hàng nghìn năm cũng không dám nảy sinh suy nghĩ không yên phận gì.
Dưới sự cách biệt to lớn về vũ lực, một chiến hạm chủ lực cấp ngân hà có thể dễ dàng tiêu diệt cả một hạm đội không cấp bậc.
Lực chiến không tương đồng, không có chút sức uy hiếp nào cả.
Mà tướng lĩnh có đất phong muốn thăng cấp quân hàm, muốn có được phi thuyền mạnh mẽ hơn thì lối tắt duy nhất là không ngừng phát triển đất phong, gia tăng chiến lực. Có được tài nguyên dồi dào mới đổi lấy được sự hỗ trợ cao hơn về công nghệ, đồng thời sẽ có quyền mở rộng lãnh thổ.
Bản chất của cơ cấu này là một liên minh, có cấp độ rõ ràng từ trên xuống dưới dạng kim tự tháp, sự cách biệt sức mạnh mỗi tầng chênh xa nhau.
Trong tình thế như vậy, muốn thay đổi chênh lệch sức mạnh không thể chỉ dựa vào một cá nhân mà phải dựa vào sức mạnh tổng thể của đoàn thể!
Cho nên, người có triển vọng như Diệp Hằng lại chọn một tinh vực nghèo nàn như vậy làm đất phong, quả thực là đang tự hủy hoại tương lai. Tài nguyên không đủ, chiến hạm không đủ, sức mạnh tổng hợp của toàn quân không thể tăng lên, dù người đứng đầu có tài năng siêu phàm đến đâu cũng vô dụng.
Lấy một ví dụ đơn giản, chênh lệch sức mạnh đó như một quả bom nguyên tử với một khẩu súng lục vậy, cho dù khẩu súng lục đó có khả năng đỉnh cao siêu cấp phi thường đi nữa, trước mặt bom nguyên tử cũng chỉ là đống cặn bã.
Những điều này sao Diệp Hằng lại không biết được, chỉ là hắn tự có suy tính riêng.
Diệp Thiên nhìn vẻ mặt của Diệp Hằng, thở dài nói: "Bác biết từ nhỏ cháu đã có chính kiến riêng, cháu cũng là một người có năng lực, nhưng mà chuyện này không đơn giản như vậy, cháu chọn đất phong như vậy thì chẳng có triển vọng gì, chỉ tầm thường như vậy cả đời, cháu cam lòng sao?"
"Bố cháu cả đời hành xử cẩn trọng, tác phong làm việc của cháu cũng giống nó, bác hiểu suy nghĩ của cháu." Bác dừng một chút rồi nói tiếp, "Sau khi Minh Dục lên nắm quyền, nhà họ Diệp chúng ta quả thực sẽ trở nên quá quyền thế, đạo lý công cao lấn chủ* bác cũng hiểu, nhưng cháu không thể vì vậy mà lấy tương lai mình ra làm trò đùa."
Đã nói đến mức này, cuối cùng Diệp Hằng cũng nói: "Bác, Diệp Hằng biết suy xét mà."
Chỉ một câu này đã cản lại những lời chưa kịp nói của Diệp Thiên.
Diệp Thiên mở miệng, cuối cùng lại thở dài: "Thằng nhóc này, bác chỉ muốn tốt cho cháu thôi."
Diệp Hằng bình tĩnh nhìn Diệp Thiên, sau đó cúi gập người, thấp giọng nói: "Tấm lòng của bác cháu đều hiểu."
Diệp Thiên nhìn Diệp Hằng chăm chú, sắc mặt Diệp Hằng không thay đổi, gương mặt tinh xảo như được phủ một tầng sương giá, tuy vươn tay là có thể chạm đến, nhưng càng lúc càng khó nắm bắt.
Đến nước này, nói tiếp cũng không có nghĩa lý gì, Diệp Thiên nói: "Thôi vậy, cháu tự có suy nghĩ riêng, bác cũng không can thiệp nữa, có việc gì cần bác giúp thì cứ nói."
Diệp Hằng chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói: "Cháu cảm ơn bác."
Diệp Thiên xua tay, Diệp Hằng ra khỏi thư phòng một mình.
Nhìn bóng lưng Diệp Hằng rời khỏi, Diệp Thiên khẽ nheo mắt lại. Đứa cháu trai này của bác còn trẻ nhưng lòng dạ đã thâm sâu như vậy, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Trong phòng khách, Diệp Hoài đang ngồi cạnh cụ Diệp, tuy Diệp Hoài không nhập ngũ, năng lực cũng không nổi bật, nhưng ngoan, thích nói chuyện nên được yêu quý.
Cụ Diệp xuất thân không cao, nhà họ Diệp khi đó cũng là thế gia* những đã sớm suy tàn. Khi còn trẻ cụ Diệp không quan tâm mấy chuyện đó, nhưng sinh được hai nhóc Diệp lại rất chú trọng tác phong, cụ làm cha nên cũng phải cố ra dáng.
*Thế gia: nhà thuộc dòng dõi danh giá
Hai người cháu trai sau đó, Diệp Hằng được người người tán thưởng, Diệp Cẩm dù kém hơn một chút nhưng cũng không chê vào đâu được, duy chỉ có Diệp Hoài, chay mặn đều ăn, thích ăn chơi bay nhảy, cũng nổi tiếng giống anh mình là Diệp Hằng, nhưng mà là tai tiếng.
Tính cậu ta khá là phóng khoáng, không quá cẩn trọng, lại vì là cháu trai nhỏ nhất trong nhà, tính cụ Diệp lại hay chiều, cho nên hai ông cháu rất hợp nhau, gặp nhau là nói mãi không hết chuyện.
Không lại gần nghe còn tưởng hai người họ đang bàn chuyện gì quan trọng, lại gần thì biết, chuyện lớn hai người đang bàn chẳng qua chỉ là thể loại game trực tuyến mới ra gần đây... thể loại võ hiệp, giả tưởng, chỉ có mỗi vậy.
Mẹ Diệp và Mel Callilan đang bên cạnh bà cụ. Ở nhà mẹ Diệp hô mưa gọi gió vậy thôi, nhưng ra khỏi nhà là thành vợ ngoan mẹ hiền lên được phòng khách xuống được phong bếp ngay. Trình độ ngụy trang phải nói là gần như hoàn hảo, ai gặp cũng phải khen là hiền thục, đều nói Diệp Trăn may mắn, cưới được người vợ tốt.
Diệp Hằng vừa đi ra, cụ bà Diệp đã gọi hắn qua. Diệp Hằng chào lần lượt, bà nội, bác, mẹ.
Bà Diệp đáp lời, bảo Diệp Hằng mau ngồi xuống, Mel cũng mỉm cười nhìn hắn. Dù ai cũng khen Diệp Hằng giỏi, nhưng trong mắt bà, không ai sánh bằng con trai Diệp Cẩm của mình.
Dù ở thời đại nào thì phụ nữ đều rất quan tâm đến chuyện hôn nhân, nhất là người bạn đời xuất sắc đáng ao ước cái gì cũng tốt như Diệp Hằng, họ càng phải chú ý hơn.
Bà Diệp cũng không ngoại lệ, bà cụ kéo Diệp Hằng qua, nói: "Tiểu Hằng, tuổi con cũng không nhỏ nữa, đến lúc phải ổn định rồi, không thể rong chơi như nhóc Diệp Hoài được. Bác Mel của con ấy, hôm trước mới nói với bà, đứa cháu trai Hil Callilan của bác ấy vừa tốt nghiệp năm nay, hai tư tuổi, trông cũng được, nghe nói cũng tốt tính lắm, con xem..."
Nếu Nguyên Khê có ở đây, chắc chắn sẽ kiểu 囧, loài người từ thời trái đất sơ khai đã phát triển hơn mấy nghìn năm, nhưng mấy câu mà bà Diệp nói lại chẳng thay đổi chút nào. Chỉ là bây giờ tư tưởng mọi người đã cởi mở hơn, không bắt buộc cứ phải cưới phụ nữ, thích đàn ông cũng chẳng sao, thích đàn ông thì mai mối với đàn ông...
Diệp Hằng khẽ mỉm cười, đợi bà cụ nói xong, hắn mới tiếp lời: "Bà nội, con có người mình thích rồi."
Hắn vừa dứt lời, ba người phụ nữ ngồi đó đều ngạc nhiên, sau đó bà Diệp không nhịn được nên hỏi: "Là ai thế? Nhà ở đâu? Sao con không dắt về cho mọi người xem?"
Diệp Hằng nói: "Khi nào cháu xác định rồi cháu sẽ báo cho bà nội đầu tiên."
Bà nghe là hiểu ra hai thằng nhóc này vẫn trong giai đoạn mập mờ, bà cụ cũng bắt kịp trào lưu nhanh, lúc không có việc gì làm cũng thường hay xem mấy bộ phim tình cảm như là [Mối tình đầu của anh chàng đẹp trai], [Bí mật không thể tiết lộ giữa anh và cậu], [Anh yêu hắn, hắn không yêu anh, hắn lại yêu anh],... vân vân. Vì vậy bây giờ bà cụ hiểu ý, cười híp mắt nói: "Vậy thì con phải nắm chắc, tiên hạ thủ vi cường, gần quan được bạn lộc, nếu còn không được nữa thì có thể tiên phát chế nhân*..."
*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được thế mạnh; Tiên phát chế nhân: tấn công trước để giành thế chủ động.
Thấy bà cụ sắp lôi hết binh pháp ra, Diệp Hằng chỉ đành cười nói: "Vâng, bà nội, Diệp Hằng hiểu mà."
Mẹ Diệp bản lĩnh đầy mình, bây giờ vẫn HOLD được, nghe được tin tức bùng nổ như vầy mà bà vẫn bình chân như vại, thản nhiên như không có gì. Có thể thấy năng lực ngụy trang của bà đã tăng vọt, sắp vượt cấp độ hoàn hảo để tiến tới cảnh giới tiếp theo.
Chỉ là vừa về đến nhà là tuôn một tràng giáo dục sâu sắc với Diệp Hằng. Lúc ở dinh thự kìm nén bao nhiêu thì sức bộc phá bây giờ mạnh bấy nhiêu.
Cho tới khi toàn bộ gốc rễ của Nguyên Khê được tra hỏi xong hết, lại còn biết họ đã có con trai, mẹ Diệp đã hoàn toàn không HOLD được nữa. Nếu không phải bị bố Diệp ngăn lại, có khi giờ này bà đã xách túi lớn túi nhỏ cùng một đống quà cáp chạy thẳng đến Sao Lam để thăm thông gia và con dâu cùng với cháu trai cưng rồi...
Ở Sao Lam xa xôi, Nguyên Khê không hề hay biết việc Diệp Hằng đã "bán đứng" mình. Cậu đang xắn tay áo chuẩn bị làm một trận lớn, cậu quyết phải trở thành thợ cắt mổ điệu nghệ, cày thuật cắt mổ cho đến khi thăng cấp.
Thuật cắt mổ, kể ra thì cũng không khó thăng cấp cho lắm, Nguyên Khê hồi tưởng lại, mười điểm thành thạo tăng lên lúc trước có được khi cậu xử lý thịt cá và thịt chim. Bởi vì hệ thống kêu bíp bíp nhiều quá nên cậu không để ý, bây giờ phải dùng tới cậu mới mở ra xem.
Cái này cũng dễ thôi, vật nuôi của mình thì không nỡ giết, với cả chúng đã trưởng thành có thể đẻ trứng cho sữa, vậy nên Nguyên Khê bảo người làm mua một thùng cá tươi, xoa tay chuẩn bị cày độ thành thạo.
Chỉ không ngờ rằng, sắp trưa đến nơi rồi mà trang trại Khánh Hòa lại phải đón tiếp một đám khách không mời.
- --
Avwa: thi thoảng tác giả thích chêm mấy từ tiếng Anh vào (chắc để thú vị hơn), nhưng nếu mn thấy cấn hay không hợp lý thì comt để mình chỉnh lại nhe.
Diệp Thiên đi trước, Diệp Hằng theo sau, hai người lần lượt tiến vào thư phòng.
Nửa đời trước của ông Diệp không hẳn là không có chữ nghĩa gì, nhưng ông cụ hoàn toàn không có hứng thú với việc học. Theo lời kể của bà cụ, hồi ấy, ông Diệp vừa bước vào phòng thi là mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm, ngai vàng đứng nhất từ cuối lên đã có người chiếm giữ, thoải mái hết biết.
Nhưng sau khi công thành danh toại, ông Diệp cũng biết thiếu kiến thức khổ đến nhường nào, cụ cũng biết mình sinh ra trong thời chiến loạn, chứ nếu sinh ra trong thời bình, với cái tính đó của ông cụ, chắc hẳn kiểu gì cũng đi làm hải tặc vũ trụ cho xem...
Vậy nên ông cụ rất nghiêm túc trong việc giáo dục con cháu, trước tiên cần phải có được giáo dục cơ bản, còn sau đó muốn vào quân đội hay học trường đại học nào khác thì tùy.
Vì vậy, dưới cách giáo dục này, dù Diệp Thiên cũng là một người lính nhưng mà là một người lính tốt thích nghi với thời bình và hiểu biết pháp luật. Còn Diệp Trăn thì khỏi phải nói, với trí tuệ đỉnh cao, từ khi đi học, ông chưa từng rời ngôi vị đứng đầu.
Điều này khiến bà Diệp không khỏi cảm thán, bố thì đứng bét nửa đời, nhưng sau khi con trai sinh ra thì đảo ngược hoàn toàn, đổi thành năm nào cũng đứng đầu. Bà Diệp khá là hả hê, gen đứng bét của Diệp Huyền rõ rành rành ra đấy rồi, mà Diệp Trăn tài giỏi như vậy, chắc chắn là theo gen bà cụ rồi còn gì...
Thư phòng của nhà họ Diệp có đầy đủ các chức năng, khá khác với thời ở trái đất. Nhưng cũng có rất nhiều sách cổ, chỉ là chúng đã được bọc lớp bảo vệ. Đừng nói là mưa gió, ngay cả súng cực quang cũng không làm hỏng được những cuốn sách cổ này ấy chứ. Đương nhiên là giá trị của chúng cũng rất cao.
Trước khi con cháu kết hôn, mỗi người trong dinh thự nhà họ Diệp đều có một thư phòng riêng, cách sắp xếp đó thể hiện thái độ cấp thiết của ông Diệp đối với việc rèn giũa văn hóa cho cả gia đình.
Nhưng càng về sau, chức năng chủ yếu của thư phòng thay đổi, đó là để bàn việc riêng.
Diệp Thiên dẫn Diệp Hằng vào thư phòng trước khi kết hôn của bác, bên trong được bày biện rất phong cách. Thực ra chả thấy mùi sách vở đâu, nhưng mùi vũ khí lạnh thì tràn ngập. Diệp Thiên là một người mê vũ khí lạnh, trong thư phòng của bác bày đầy đồ mà bác sưu tầm được, nhìn lại thì đây không giống thư phòng mà giống phòng huấn luyện hơn.
Diệp Thiên ngồi trên chiếc ghế ngay chính giữa, Diệp Hằng ngồi bên cạnh. Diệp Thiên rất thích Diệp Hằng, dù Diệp Hằng chưa từng rèn luyện trong đội quân của bác, nhưng bác nhìn thấy được thành tích và năng lực của Diệp Hằng. Bác đánh giá cao Diệp Hằng, có loại cảm giác người tài tán thưởng người tài, bác như thấy được bản thân khi còn trẻ.
Mặc dù hơi tiếc nuối vì con trai Diệp Cẩm của mình kém Diệp Hằng, nhưng tính bác phóng khoáng, suy nghĩ này chỉ nảy sinh chốc lát, sau đó nghĩ đến đây là cháu mình nên cũng thấy vui.
Cũng vì vậy nên bác luôn chú ý tới chuyện của Diệp Hằng, khi Diệp Hằng vừa đạt quân hàm Thiếu tướng, Diệp Thiên từng nói chuyện với hắn để hắn không phải vội, chuyện đất phong bác sẽ để ý giúp.
Diệp Hằng cũng không có ý kiến nên Diệp Thiên không để ý, về mặt quân sự Diệp Trăn là tay ngang/tay mơ, Diệp Thiên là bác cả của Diệp Hằng, nên để bác lo chuyện nàylà tốt nhất.
Nhưng bác không ngờ Diệp Hằng lại tự đưa ra quyết định, tự xin đất phong, lại còn ở một tinh vực xa xôi như vậy nữa.
Bây giờ bác gọi Diệp Hằng đến là để nói đến chuyện này.
Nhưng hắn không ngờ rằng Diệp Hằng lại tự mình đưa ra quyết định, tự mình xin lãnh địa ở một vùng sao xa xôi như vậy.
"Nhóc Hằng, bác biết chuyện đất phong của cháu rồi. Cháu ấy, đừng có nghe lời bố, chuyện đất phong không qua loa được đâu. Cháu đã lên hàng tướng của Liên bang, có thể điều khiển quân đội của chính mình rồi, mà đất phong là cái gốc để cháu phát triển đấy. Cháu chọn cái tinh vực 9871 chó má chim không thèm ỉa kia thì được bao nhiêu tài nguyên để sản xuất chứ? Không có tài nguyên thì cháu lấy gì để nuôi quân? Chưa nói đến thay giáp máy rồi cải tiến chiến hạm, mỗi việc sửa chữa bảo dưỡng với dự trữ nguyên liệu thôi đã không gánh nổi rồi!"
Diệp Hằng không nói gì, chỉ im lặng nghe.
Bình thường Diệp Thiên không phải người nói nhiều, nhưng với chuyện quan trọng liên quan đến cuộc đời cháu mình, bác phải nói rõ: "Kể cả bỏ qua những chuyện đó, vậy nhân viên thì sao? Sau khi có đất phong, việc tập hợp quân đội đều sẽ tiến hành trên đất phong. Tinh vực 9871 kia mật độ dân số cực thấp, trình độ kỹ thuật của hành tinh tài nguyên cấp ba duy nhất cũng không cao là mấy. Dưới hoàn cảnh như vậy, có khi ngay cả nhân viên khoa học kỹ thuật cũng không triệu tập được ấy! Không có tài nguyên, không có nhân viên, cũng chẳng có phi thuyền và robot chiến đấu thì cháu phát triển kiểu gì? Thăng cấp kiểu gì?"
Nói thật thì, đây đều là những lời Diệp Thiên nói ra từ tận đáy lòng, bác thật sự đang lo nghĩ, suy tính cho Diệp Hằng.
Tinh vực của Liên bang vô cùng rộng lớn, hơn nữa còn không ngừng được khám phá. Chưa nói đến toàn vũ trụ, chỉ là Dải Ngân hà thôi mà hiện tại mới chỉ khám phá được một góc nhỏ. Lý do sinh ra kiểu hình phân chia quản lý lãnh thổ này cũng là do không còn cách nào khác.
Sĩ quan từ cấp tướng trở lên đều sẽ có đất phong riêng, nhưng chất lượng lại khác nhau. Tướng lĩnh được phân chia đất phong sẽ có quân đội riêng để phát triển đồng thời canh giữ tinh vực, tạo nên mô hình tự cấp tự túc.
Còn sự tồn tại của chính quyền Liên bang là nhờ nắm giữ khoa học công nghệ và tài liệu về phi thuyền. Tuổi thọ của loài người vẫn chưa có bước đột phá, sau trăm năm vẫn không thể tránh được cái chết, mà những thông tin khoa học công nghệ được tích lũy qua mấy nghìn, thậm chí là mấy vạn năm chính là nền tảng tiến bộ không ngừng của loài người.
Từ khi cơ cấu mới của Liên bang được hình thành, những thông tin này đã bị chia nhỏ, Tổng thống giữ ba mươi phần trăm, bảy mươi phần trăm còn lại do Thượng nghị viện và Đại nguyên soái đứng đầu quân đội nắm giữ và được chia cho mười gia tộc lớn.
Thông qua những mối liên hệ vừa phức tạp vừa chặt chẽ như vậy, Liên bang được thành lập. Chỉ những người nắm giữ những công nghệ hàng đầu này mới thực sự có quyền lên tiếng.
Nếu một tướng lĩnh bình thường dẫn quân phát triển ở một tinh vực xa xôi, không có sự hỗ trợ của công nghệ Liên bang thì dù có xây dựng hàng nghìn năm cũng không dám nảy sinh suy nghĩ không yên phận gì.
Dưới sự cách biệt to lớn về vũ lực, một chiến hạm chủ lực cấp ngân hà có thể dễ dàng tiêu diệt cả một hạm đội không cấp bậc.
Lực chiến không tương đồng, không có chút sức uy hiếp nào cả.
Mà tướng lĩnh có đất phong muốn thăng cấp quân hàm, muốn có được phi thuyền mạnh mẽ hơn thì lối tắt duy nhất là không ngừng phát triển đất phong, gia tăng chiến lực. Có được tài nguyên dồi dào mới đổi lấy được sự hỗ trợ cao hơn về công nghệ, đồng thời sẽ có quyền mở rộng lãnh thổ.
Bản chất của cơ cấu này là một liên minh, có cấp độ rõ ràng từ trên xuống dưới dạng kim tự tháp, sự cách biệt sức mạnh mỗi tầng chênh xa nhau.
Trong tình thế như vậy, muốn thay đổi chênh lệch sức mạnh không thể chỉ dựa vào một cá nhân mà phải dựa vào sức mạnh tổng thể của đoàn thể!
Cho nên, người có triển vọng như Diệp Hằng lại chọn một tinh vực nghèo nàn như vậy làm đất phong, quả thực là đang tự hủy hoại tương lai. Tài nguyên không đủ, chiến hạm không đủ, sức mạnh tổng hợp của toàn quân không thể tăng lên, dù người đứng đầu có tài năng siêu phàm đến đâu cũng vô dụng.
Lấy một ví dụ đơn giản, chênh lệch sức mạnh đó như một quả bom nguyên tử với một khẩu súng lục vậy, cho dù khẩu súng lục đó có khả năng đỉnh cao siêu cấp phi thường đi nữa, trước mặt bom nguyên tử cũng chỉ là đống cặn bã.
Những điều này sao Diệp Hằng lại không biết được, chỉ là hắn tự có suy tính riêng.
Diệp Thiên nhìn vẻ mặt của Diệp Hằng, thở dài nói: "Bác biết từ nhỏ cháu đã có chính kiến riêng, cháu cũng là một người có năng lực, nhưng mà chuyện này không đơn giản như vậy, cháu chọn đất phong như vậy thì chẳng có triển vọng gì, chỉ tầm thường như vậy cả đời, cháu cam lòng sao?"
"Bố cháu cả đời hành xử cẩn trọng, tác phong làm việc của cháu cũng giống nó, bác hiểu suy nghĩ của cháu." Bác dừng một chút rồi nói tiếp, "Sau khi Minh Dục lên nắm quyền, nhà họ Diệp chúng ta quả thực sẽ trở nên quá quyền thế, đạo lý công cao lấn chủ* bác cũng hiểu, nhưng cháu không thể vì vậy mà lấy tương lai mình ra làm trò đùa."
Đã nói đến mức này, cuối cùng Diệp Hằng cũng nói: "Bác, Diệp Hằng biết suy xét mà."
Chỉ một câu này đã cản lại những lời chưa kịp nói của Diệp Thiên.
Diệp Thiên mở miệng, cuối cùng lại thở dài: "Thằng nhóc này, bác chỉ muốn tốt cho cháu thôi."
Diệp Hằng bình tĩnh nhìn Diệp Thiên, sau đó cúi gập người, thấp giọng nói: "Tấm lòng của bác cháu đều hiểu."
Diệp Thiên nhìn Diệp Hằng chăm chú, sắc mặt Diệp Hằng không thay đổi, gương mặt tinh xảo như được phủ một tầng sương giá, tuy vươn tay là có thể chạm đến, nhưng càng lúc càng khó nắm bắt.
Đến nước này, nói tiếp cũng không có nghĩa lý gì, Diệp Thiên nói: "Thôi vậy, cháu tự có suy nghĩ riêng, bác cũng không can thiệp nữa, có việc gì cần bác giúp thì cứ nói."
Diệp Hằng chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói: "Cháu cảm ơn bác."
Diệp Thiên xua tay, Diệp Hằng ra khỏi thư phòng một mình.
Nhìn bóng lưng Diệp Hằng rời khỏi, Diệp Thiên khẽ nheo mắt lại. Đứa cháu trai này của bác còn trẻ nhưng lòng dạ đã thâm sâu như vậy, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Trong phòng khách, Diệp Hoài đang ngồi cạnh cụ Diệp, tuy Diệp Hoài không nhập ngũ, năng lực cũng không nổi bật, nhưng ngoan, thích nói chuyện nên được yêu quý.
Cụ Diệp xuất thân không cao, nhà họ Diệp khi đó cũng là thế gia* những đã sớm suy tàn. Khi còn trẻ cụ Diệp không quan tâm mấy chuyện đó, nhưng sinh được hai nhóc Diệp lại rất chú trọng tác phong, cụ làm cha nên cũng phải cố ra dáng.
*Thế gia: nhà thuộc dòng dõi danh giá
Hai người cháu trai sau đó, Diệp Hằng được người người tán thưởng, Diệp Cẩm dù kém hơn một chút nhưng cũng không chê vào đâu được, duy chỉ có Diệp Hoài, chay mặn đều ăn, thích ăn chơi bay nhảy, cũng nổi tiếng giống anh mình là Diệp Hằng, nhưng mà là tai tiếng.
Tính cậu ta khá là phóng khoáng, không quá cẩn trọng, lại vì là cháu trai nhỏ nhất trong nhà, tính cụ Diệp lại hay chiều, cho nên hai ông cháu rất hợp nhau, gặp nhau là nói mãi không hết chuyện.
Không lại gần nghe còn tưởng hai người họ đang bàn chuyện gì quan trọng, lại gần thì biết, chuyện lớn hai người đang bàn chẳng qua chỉ là thể loại game trực tuyến mới ra gần đây... thể loại võ hiệp, giả tưởng, chỉ có mỗi vậy.
Mẹ Diệp và Mel Callilan đang bên cạnh bà cụ. Ở nhà mẹ Diệp hô mưa gọi gió vậy thôi, nhưng ra khỏi nhà là thành vợ ngoan mẹ hiền lên được phòng khách xuống được phong bếp ngay. Trình độ ngụy trang phải nói là gần như hoàn hảo, ai gặp cũng phải khen là hiền thục, đều nói Diệp Trăn may mắn, cưới được người vợ tốt.
Diệp Hằng vừa đi ra, cụ bà Diệp đã gọi hắn qua. Diệp Hằng chào lần lượt, bà nội, bác, mẹ.
Bà Diệp đáp lời, bảo Diệp Hằng mau ngồi xuống, Mel cũng mỉm cười nhìn hắn. Dù ai cũng khen Diệp Hằng giỏi, nhưng trong mắt bà, không ai sánh bằng con trai Diệp Cẩm của mình.
Dù ở thời đại nào thì phụ nữ đều rất quan tâm đến chuyện hôn nhân, nhất là người bạn đời xuất sắc đáng ao ước cái gì cũng tốt như Diệp Hằng, họ càng phải chú ý hơn.
Bà Diệp cũng không ngoại lệ, bà cụ kéo Diệp Hằng qua, nói: "Tiểu Hằng, tuổi con cũng không nhỏ nữa, đến lúc phải ổn định rồi, không thể rong chơi như nhóc Diệp Hoài được. Bác Mel của con ấy, hôm trước mới nói với bà, đứa cháu trai Hil Callilan của bác ấy vừa tốt nghiệp năm nay, hai tư tuổi, trông cũng được, nghe nói cũng tốt tính lắm, con xem..."
Nếu Nguyên Khê có ở đây, chắc chắn sẽ kiểu 囧, loài người từ thời trái đất sơ khai đã phát triển hơn mấy nghìn năm, nhưng mấy câu mà bà Diệp nói lại chẳng thay đổi chút nào. Chỉ là bây giờ tư tưởng mọi người đã cởi mở hơn, không bắt buộc cứ phải cưới phụ nữ, thích đàn ông cũng chẳng sao, thích đàn ông thì mai mối với đàn ông...
Diệp Hằng khẽ mỉm cười, đợi bà cụ nói xong, hắn mới tiếp lời: "Bà nội, con có người mình thích rồi."
Hắn vừa dứt lời, ba người phụ nữ ngồi đó đều ngạc nhiên, sau đó bà Diệp không nhịn được nên hỏi: "Là ai thế? Nhà ở đâu? Sao con không dắt về cho mọi người xem?"
Diệp Hằng nói: "Khi nào cháu xác định rồi cháu sẽ báo cho bà nội đầu tiên."
Bà nghe là hiểu ra hai thằng nhóc này vẫn trong giai đoạn mập mờ, bà cụ cũng bắt kịp trào lưu nhanh, lúc không có việc gì làm cũng thường hay xem mấy bộ phim tình cảm như là [Mối tình đầu của anh chàng đẹp trai], [Bí mật không thể tiết lộ giữa anh và cậu], [Anh yêu hắn, hắn không yêu anh, hắn lại yêu anh],... vân vân. Vì vậy bây giờ bà cụ hiểu ý, cười híp mắt nói: "Vậy thì con phải nắm chắc, tiên hạ thủ vi cường, gần quan được bạn lộc, nếu còn không được nữa thì có thể tiên phát chế nhân*..."
*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được thế mạnh; Tiên phát chế nhân: tấn công trước để giành thế chủ động.
Thấy bà cụ sắp lôi hết binh pháp ra, Diệp Hằng chỉ đành cười nói: "Vâng, bà nội, Diệp Hằng hiểu mà."
Mẹ Diệp bản lĩnh đầy mình, bây giờ vẫn HOLD được, nghe được tin tức bùng nổ như vầy mà bà vẫn bình chân như vại, thản nhiên như không có gì. Có thể thấy năng lực ngụy trang của bà đã tăng vọt, sắp vượt cấp độ hoàn hảo để tiến tới cảnh giới tiếp theo.
Chỉ là vừa về đến nhà là tuôn một tràng giáo dục sâu sắc với Diệp Hằng. Lúc ở dinh thự kìm nén bao nhiêu thì sức bộc phá bây giờ mạnh bấy nhiêu.
Cho tới khi toàn bộ gốc rễ của Nguyên Khê được tra hỏi xong hết, lại còn biết họ đã có con trai, mẹ Diệp đã hoàn toàn không HOLD được nữa. Nếu không phải bị bố Diệp ngăn lại, có khi giờ này bà đã xách túi lớn túi nhỏ cùng một đống quà cáp chạy thẳng đến Sao Lam để thăm thông gia và con dâu cùng với cháu trai cưng rồi...
Ở Sao Lam xa xôi, Nguyên Khê không hề hay biết việc Diệp Hằng đã "bán đứng" mình. Cậu đang xắn tay áo chuẩn bị làm một trận lớn, cậu quyết phải trở thành thợ cắt mổ điệu nghệ, cày thuật cắt mổ cho đến khi thăng cấp.
Thuật cắt mổ, kể ra thì cũng không khó thăng cấp cho lắm, Nguyên Khê hồi tưởng lại, mười điểm thành thạo tăng lên lúc trước có được khi cậu xử lý thịt cá và thịt chim. Bởi vì hệ thống kêu bíp bíp nhiều quá nên cậu không để ý, bây giờ phải dùng tới cậu mới mở ra xem.
Cái này cũng dễ thôi, vật nuôi của mình thì không nỡ giết, với cả chúng đã trưởng thành có thể đẻ trứng cho sữa, vậy nên Nguyên Khê bảo người làm mua một thùng cá tươi, xoa tay chuẩn bị cày độ thành thạo.
Chỉ không ngờ rằng, sắp trưa đến nơi rồi mà trang trại Khánh Hòa lại phải đón tiếp một đám khách không mời.
- --
Avwa: thi thoảng tác giả thích chêm mấy từ tiếng Anh vào (chắc để thú vị hơn), nhưng nếu mn thấy cấn hay không hợp lý thì comt để mình chỉnh lại nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.