Mang Theo Hệ Thống Sinh Hoạt Nuôi Bánh Bao
Chương 25: Khởi đầu
Long Thất
11/07/2022
Edit: Cỏ
Bởi vì cuộc Tổng tuyển cử, toàn bộ bộ phận chính trị sẽ phải đổi mới lần nữa, Diệp Hằng cũng bị điều về Sao Bắc Kinh, tạm thời đảm nhiệm chức Bộ trưởng cục An ninh Vũ trụ của Sao Bắc Kinh, cái chức này không hề thấp. Nhưng bởi vì là chức vụ tạm thời nên có rất nhiều hạn chế, vì thế nên một Thiếu tướng cũng đảm nhiệm được, nhất là sau lưng Diệp Hằng còn có hai Nguyên soái chống lưng nữa.
Cái chức này là thể diện mà Tô Minh Dục cho nhà họ Diệp, cũng là để làm yên lòng nhà họ Diệp, sau khi y lên nhậm chức, chắc chắn sẽ không bạc đãi cánh tay phải là họ.
Diệp Hằng không có bất kỳ ý kiến gì đối với việc này, thái độ làm việc của hắn trước giờ vẫn luôn nghiêm túc, làm việc cũng rất chu đáo, tuy là hàng năm đều ở ngoài, không quen thuộc với tình hình chính trị của Sao Bắc Kinh, nhưng tính hắn vốn cẩn thận, lại vì bố Diệp nên có sự nhạy cảm khác thường đối với mấy thứ đường cong ngõ quẹo ở đây, có mắt nhìn rất nhạy bén. Tuy nói là có bộ dáng quân nhân từ trong xương nhưng bề ngoài lại có thể làm những chuyện này rất trôi chảy, khiến người ta không bới móc được sai sót gì.
Đối với cách đối nhân xử thế và năng lực của hắn, bố Diệp vô cùng hài lòng, duy chỉ sốt ruột với đời sống tình cảm của con trai lớn.
Diệp Hằng thích đàn ông, chuyện này chả sao hết, đã năm nào rồi, còn ai quan tâm đến vấn đề tính hướng nữa.
Nhưng bất kể là thích đàn ông hay phụ nữ, cũng đã 30 tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa đưa ai về nhà cả, tuy bây giờ đã không quan trọng mấy thứ thành gia rồi mới lập thất gì đó, nhưng thân là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Liên bang, cũng đã coi là công thành danh toại rồi, vậy mà mãi vẫn chẳng có người yêu...
Vì vậy, lần này Diệp Hằng về đến nhà liền không tránh được cảnh bên dưới.
Mẹ Diệp đập bàn: "Mau dẫn một đứa con dâu về cho mẹ xem!"
Diệp Hằng: "Vâng."
Mẹ Diệp đập tiếp: "Tìm ngay lập tức!"
Bố Diệp bắt đầu khuyên nhủ mẹ Diệp: "Sao có thể gấp vậy được, đây là tìm vợ đó..."
Còn chưa nói hết câu, nòng pháo của mẹ Diệp chuyển hướng: "Không gấp không gấp, thế này mà còn không gấp? Đã 30 tuổi rồi, lúc ông 30 tuổi đã cưới tôi về được ba năm rồi đó, tôi cũng sinh được cho ông một đứa con trai rồi!"
Bố Diệp xoa mũi, cho con cả một ánh nhìn đồng cảm.
Ánh mắt Diệp Hằng vững vàng nhìn về phía trước.
Mẹ Diệp lại đập bàn tiếp: "Diệp Tiểu Hằng, nghe đây, mẹ không quan tâm mày lừa gạt hay cưỡng đoạt, dù sao cũng phải mau dẫn một người vợ về đây, nếu thật sự không được thì nhặt một người ở lề đường về cũng được."
Diệp Hằng trầm tư một chút rồi nói: "Vâng."
Vì vậy hắn nghe theo chân ngôn của mẹ Diệp, nhặt được Nguyên Khê.
Diệp Hằng ôm Nguyên Khê đang mê man, nghĩ nhất định không thể đưa về nhà. Nếu mà về nhà như này, mẹ hắn chắc chắn sẽ để họ nhận giấy kết hôn tại chỗ không chút do dự...
Nhưng cũng không thể mặc kệ không quan tâm được.
Nghĩ một lúc, Diệp Hằng chạy thẳng đến nhà họ Tân, Tân Tiểu La vừa mở cửa đã thấy ngay Diệp Hằng đang ôm một người, còn là kiểu ôm công chúa nữa cơ, phút chốc đã hiểu ra: "Đại ca, đây, đây là chị dâu ạ?" Má ơi, đại ca tìm được vợ rồi...
Miệng Diệp Hằng giật giật, nhấc chân cái, hướng ngay về cái mông của Tân Tiểu La cho một cước, Tân Tiểu La gào khóc, nhưng miệng vẫn gợi đòn không chịu được như cũ: "Anh ơi anh ơi, đại ca đến này, đại ca ôm chị dâu đến..."
Mới nói được một nửa, mông của Tân Tiểu La lại bị đạp một cái nữa.
Tân Vân Trạch đi ra, Diệp Hằng nói thẳng vấn đề: "Thuê hộ tớ một căn phòng ở khách sạn hạng nhất."
Tân Tiểu La lại bắt đầu kêu la như quỷ, đôi mắt cá chết vạn năm không thay đổi của Tân Vân Trạch lúc này cũng không kiềm được mà liên tục rơi lên người đang nằm mê man trong lòng ngực Diệp Hằng kia.
Sau khi hoàn tất thủ tục, Tân Vân Trạch không kiềm được, hỏi: "Sao cậu không đến khách sạn luôn?"
Diệp Hằng nói: "Ra ngoài vội quá, không mang gì theo cả."
"Thế sao cậu không về nhà?"
Diệp Hằng nhướng mày nhìn Tân Vân Trạch, Tân Vân Trạch hiểu ngay lập tức, ôm một người sống sờ sờ thế này về, nếu để mẹ Diệp nhìn thấy, có khi ngay ngày mai anh và Tân Tiểu La có thể uống rượu mừng luôn ấy...
Tân Vân Trạch ho khan một tiếng, không hỏi nhiều nữa.
Diệp Hằng đưa Nguyên Khê vừa nhặt được đến khách sạn, hắn dùng máy điều trị luôn mang bên người làm kiểm tra toàn thân cho Nguyên Khê, sau khi biết cậu không bị thương, chỉ bị hôn mê tạm thời, đoán là chắc tối có thể tỉnh lại.
Sáng sớm lúc vừa mới nhặt được Nguyên Khê Diệp Hằng đã kết nối với "Tinh Vân" tiến hành quét hình, dù thân phận không rõ nhưng cũng chỉ là người bình thường, hệ số nguy hiểm đoán là 0.
Kể ra thì thật kỳ quái, hắn nhặt được Nguyên Khê lại đưa cậu đi nghỉ ngơi, theo lý thuyết thì Diệp Hằng có thể rời đi, nhưng mà hắn lại cứ ở lại, đã vậy còn chăm sóc người ta hết lòng suốt một ngày.
Quan trọng là mấy thứ tẩy não nhặt vợ về gì đó của mẹ Diệp lại cứ lơ lửng trong đầu hắn... Sau đó hắn nhìn chằm chằm mặt Nguyên Khê một chút, mà càng nhìn lại càng vừa ý, cái diễn biến gì đây... Chuông báo động trong lòng Thiếu tướng Diệp kêu inh ỏi.
Đến buổi tối khi Nguyên Khê cuối cùng cũng tỉnh, Diệp Hằng nghĩ hắn có thể rời đi tiện thể ẩn giấu công và danh, ai ngờ hắn còn chưa đi đã bị người ta kéo tay áo, vừa quay lại đã thấy cặp mắt to mơ màng của Nguyên Khê.
Sau đó Diệp Hằng bị trêu ghẹo.
Từ khi hắn ra đời đến giờ, mặc dù chưa thật sự yêu đương với ai, nhưng cũng không đến mức cấm dục, có không ít người tình, nhưng hắn tuyệt đối chưa từng bị người khác sàm sỡ, hơn nữa còn là loại sàm sỡ trần trụi như vậy...
Nhưng mà Diệp Hằng lại không tỏ ra ghét bỏ một chút nào, hắn không động đậy mặc cho Nguyên Khê sờ tới sờ lui trên người mình, nhìn cặp mắt to lúng liếng với lúm đồng tiền kia, cùng với hai bàn tay không biết trời cao đất dày đang châm lửa trên người hắn, Diệp Hằng híp mắt, cúi người hôn lên đôi môi ấm mềm kia.
Nụ hôn này vừa bắt đầu đã mất kiểm soát.
Dù biết đây là lần đầu tiên của Nguyên Khê, nhưng Diệp Hằng lại làm với cậu liên tục đến khi rạng sáng. Không phải là hắn không muốn dừng lại, mà là hắn vừa định nhịn xuống, Nguyên Khê lại đến khiêu khích hắn, rồi sau đó lại là một trận "đánh nhau" kịch liệt.
Cho đến khi Nguyên Khê mê man ngủ thiếp đi thì trời đã sáng hẳn, toàn thân Diệp Hằng thoải mái, vừa lòng thỏa ý, càng nhìn Nguyên Khê càng thấy hợp ý, nghĩ đến lời của mẹ Diệp, bây giờ đúng thật là nhặt được một người vợ.
Nhưng ai mà ngờ, trong lúc hắn mới ra ngoài dặn dò chút chuyện, người vợ nhặt được này của hắn lại bỏ chạy mất...
Nhưng cái thứ duyên phận này là khó suy đoán nhất, nhìn xem, Diệp Hằng còn chưa đi tìm vợ, người ta đã tự mò đến trước cửa rồi.
Diệp Hằng thu hồi lại suy nghĩ của mình, Tân Thụy An và Nguyên Khê đã nói xong việc nhà.
Nguyên Khê chủ động ngỏ lời nói muốn nói chuyện riêng với Tân Thụy An một lúc, Tân Thụy An hơi ngẩn ra rồi nói: "Được thôi, đi theo chú, chúng ta vào thư phòng nói."
Hai người đứng dậy rời đi, mặt Tân Tiểu La đầy hoang mang, trái lại nét mặt Diệp Hằng và Tân Vân Trạch lại không có thay đổi gì. Chuyện này cũng đoán trước được, quãng đường từ Sao Lam đến đây không hề gần, nếu không phải có chuyện gì quan trọng thì sao phải vượt ngàn dặm xa xôi đến đây.
Nguyên Khê đi vào thư phòng cùng Tân Thụy An, nhìn bày biện bên trong, Nguyên Khê không khỏi thấy hơi xúc động. Trông dáng vẻ thô kệch của Tân Thụy An, cậu còn tưởng ông chỉ giỏi đánh đấm, nào ngờ người ta là văn võ song toàn.
Nhìn vẻ mặt đó của Nguyên Khê, Tân Thụy An liền đoán được cậu nghĩ gì, ông xoa đầu nói: "Đừng đánh giá chú cao quá, chú đâu có hứng thú với mấy thứ này, thư phòng này là của cô với hai đứa kia, cái phòng này một năm còn chưa vào được một lần ấy."
Nguyên Khê cười cong mắt, Tân Thụy An thẳng thắn như vậy lại khiến cậu dễ chịu hơn, theo lý mà nói thì cậu là tiểu bối, Tân Thụy An là trưởng bối, ra vẻ các thứ cũng là chuyện bình thường. Nhưng Tân Thụy An lại không như vậy, ông có sự nhiệt tình của người lớn đồng thời cũng ngồi ngang hàng thẳng thắn với lứa sau được, điều này đúng là đáng khâm phục.
Điều này lại khiến Nguyên Khê thấy hơi áy náy, vốn dĩ cậu che giấu danh tính đến đây bàn chuyện này, không phải do không tin Tân Thụy An mà là không muốn gặp phiền phức. Thực ra từ đầu đến cuối cậu không muốn hợp tác với người khác, cậu chỉ muốn làm một cuộc buôn bán, bán đứt cách điều chế đi, còn chuyện về sau thì hoàn toàn không nhúng tay vào nữa. Làm vậy tuy nghe có vẻ rất thiệt thòi, nhưng Nguyên Khê chỉ muốn bớt việc và yên lòng thôi.
Có bao nhiêu năng lực thì cần bấy nhiêu sức. Cậu biết rất rõ khả năng của mình đến đâu.
Hai người ngồi xuống, Tân Thụy An hỏi: "Có chuyện quan trọng gì vậy?"
Nguyên Khê nghiêm mặt nói: "Chú Tân, chuyện này có liên quan đến Sao Lam." Dừng một chút, Nguyên Khê nói tiếp, "Sao Lam là hành tinh đại dương cấp O, trước kia khi mới được phát hiện đã được Viện nghiên cứu phán định giá trị tài nguyên là cấp 1, tức là hành tinh này chỉ có 1% giá trị sử dụng. Hơn nữa cũng không có các dự án phát triển du lịch, vì vậy nó là một hành tinh tương đối cằn cỗi."
"Nhưng vài ngày trước, trong lúc vô tình cháu đã phát hiện ra một bí mật có thể khiến giá trị tài nguyên của Sao Lam tăng lên đến cấp 80."
Nói xong câu này, Nguyên Khê không lên tiếng nữa, cậu đã nói rõ ý đồ của mình.
Sau khi Tân Thụy An nghe xong liền sững sờ một chút, sau đó thở dài một hơi: "Con trai, chú biết ý của cháu, nhưng chú không thể đáp ứng yêu cầu của cháu được."
Lần này đến lượt Nguyên Khê giật mình, cậu không hề nghĩ rằng Tân Thụy An lại từ chối thẳng thừng như vậy. Cậu cảm thấy hơi hụt hẫng, không khỏi nói thêm: "Chú Tân, chuyện này..."
Cậu còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, Tân Thụy An đã vỗ vỗ tay Nguyên Khê, an ủi: "Con trai, chuyện này chú Tân thực sự không thể nhúng tay vào được, chú hiểu ý cháu, hiểu hết chứ, nếu cháu đến sớm một tháng thì chuyện này có thể được, nhưng bây giờ chú thực sự không thể chen vào được nữa."
Ông ngừng một chút rồi nói tiếp:"Nếu là lúc trước chắc chú cũng không biết vị trí của Sao Lam đâu, nhưng vào đúng tháng trước, tinh vực mà Sao Lam tọa lạc đã được phân thành tinh vực 9871, mà tinh vực này đã thuộc về nhà họ Diệp, là tinh vực thuộc quyền quản lý trực tiếp của họ, đừng nói là chú có quen biết với nhà họ Diệp, cho dù không quen, chú cũng không thể can thiệp chuyện của tinh vực thuộc quyền quản lý của họ."
Những lời này Tân Thụy An nói rất chi tiết, nhưng lại khiến Nguyên Khê ngơ ngác... Cậu chưa nghĩ tới những chuyện này, hóa ra cậu vốn không có quyền lựa chọn...
Tân Thụy An nói tiếp: "Con trai, đừng lo, nhà họ Diệp rất ngay thẳng, cũng đáng tin cậy, chú đảm bảo với cháu điều đó, đảm bảo cháu sẽ không phải chịu thiệt."
Nguyên Khê nhìn Tân Thụy An, cậu biết Tân Thụy An khi nói những lời này là thật lòng thật dạ, nhưng cậu vốn không muốn dính dáng gì đến nhà họ Diệp, lúc đó đã nói rõ ràng như vậy vơi Diệp Hoài, nếu cậu lại xuất hiện trước mặt cậu ta, trước hết không nói đến việc có khó xử hay không, chủ yếu là cậu sợ có chuyện khác xảy ra...
Đây là chuyện lớn liên quan đến con trai, cậu không dám qua quýt chút nào.
Thấy Nguyên Khê không nói gì, Tân Thụy An nói thêm: "Thiếu tướng Diệp lúc trước ăn cơm cùng cháu chính là người của nhà họ Diệp, chú thấy không bằng cháu trực tiếp trao đổi chuyện này với nó, chú biết thằng bé Diệp Hằng kia từ khi còn bé, cháu cứ yên tâm, không sao đâu."
Câu nói này khiến cho Nguyên Khê nảy một ý.
Bởi vì cuộc Tổng tuyển cử, toàn bộ bộ phận chính trị sẽ phải đổi mới lần nữa, Diệp Hằng cũng bị điều về Sao Bắc Kinh, tạm thời đảm nhiệm chức Bộ trưởng cục An ninh Vũ trụ của Sao Bắc Kinh, cái chức này không hề thấp. Nhưng bởi vì là chức vụ tạm thời nên có rất nhiều hạn chế, vì thế nên một Thiếu tướng cũng đảm nhiệm được, nhất là sau lưng Diệp Hằng còn có hai Nguyên soái chống lưng nữa.
Cái chức này là thể diện mà Tô Minh Dục cho nhà họ Diệp, cũng là để làm yên lòng nhà họ Diệp, sau khi y lên nhậm chức, chắc chắn sẽ không bạc đãi cánh tay phải là họ.
Diệp Hằng không có bất kỳ ý kiến gì đối với việc này, thái độ làm việc của hắn trước giờ vẫn luôn nghiêm túc, làm việc cũng rất chu đáo, tuy là hàng năm đều ở ngoài, không quen thuộc với tình hình chính trị của Sao Bắc Kinh, nhưng tính hắn vốn cẩn thận, lại vì bố Diệp nên có sự nhạy cảm khác thường đối với mấy thứ đường cong ngõ quẹo ở đây, có mắt nhìn rất nhạy bén. Tuy nói là có bộ dáng quân nhân từ trong xương nhưng bề ngoài lại có thể làm những chuyện này rất trôi chảy, khiến người ta không bới móc được sai sót gì.
Đối với cách đối nhân xử thế và năng lực của hắn, bố Diệp vô cùng hài lòng, duy chỉ sốt ruột với đời sống tình cảm của con trai lớn.
Diệp Hằng thích đàn ông, chuyện này chả sao hết, đã năm nào rồi, còn ai quan tâm đến vấn đề tính hướng nữa.
Nhưng bất kể là thích đàn ông hay phụ nữ, cũng đã 30 tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa đưa ai về nhà cả, tuy bây giờ đã không quan trọng mấy thứ thành gia rồi mới lập thất gì đó, nhưng thân là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Liên bang, cũng đã coi là công thành danh toại rồi, vậy mà mãi vẫn chẳng có người yêu...
Vì vậy, lần này Diệp Hằng về đến nhà liền không tránh được cảnh bên dưới.
Mẹ Diệp đập bàn: "Mau dẫn một đứa con dâu về cho mẹ xem!"
Diệp Hằng: "Vâng."
Mẹ Diệp đập tiếp: "Tìm ngay lập tức!"
Bố Diệp bắt đầu khuyên nhủ mẹ Diệp: "Sao có thể gấp vậy được, đây là tìm vợ đó..."
Còn chưa nói hết câu, nòng pháo của mẹ Diệp chuyển hướng: "Không gấp không gấp, thế này mà còn không gấp? Đã 30 tuổi rồi, lúc ông 30 tuổi đã cưới tôi về được ba năm rồi đó, tôi cũng sinh được cho ông một đứa con trai rồi!"
Bố Diệp xoa mũi, cho con cả một ánh nhìn đồng cảm.
Ánh mắt Diệp Hằng vững vàng nhìn về phía trước.
Mẹ Diệp lại đập bàn tiếp: "Diệp Tiểu Hằng, nghe đây, mẹ không quan tâm mày lừa gạt hay cưỡng đoạt, dù sao cũng phải mau dẫn một người vợ về đây, nếu thật sự không được thì nhặt một người ở lề đường về cũng được."
Diệp Hằng trầm tư một chút rồi nói: "Vâng."
Vì vậy hắn nghe theo chân ngôn của mẹ Diệp, nhặt được Nguyên Khê.
Diệp Hằng ôm Nguyên Khê đang mê man, nghĩ nhất định không thể đưa về nhà. Nếu mà về nhà như này, mẹ hắn chắc chắn sẽ để họ nhận giấy kết hôn tại chỗ không chút do dự...
Nhưng cũng không thể mặc kệ không quan tâm được.
Nghĩ một lúc, Diệp Hằng chạy thẳng đến nhà họ Tân, Tân Tiểu La vừa mở cửa đã thấy ngay Diệp Hằng đang ôm một người, còn là kiểu ôm công chúa nữa cơ, phút chốc đã hiểu ra: "Đại ca, đây, đây là chị dâu ạ?" Má ơi, đại ca tìm được vợ rồi...
Miệng Diệp Hằng giật giật, nhấc chân cái, hướng ngay về cái mông của Tân Tiểu La cho một cước, Tân Tiểu La gào khóc, nhưng miệng vẫn gợi đòn không chịu được như cũ: "Anh ơi anh ơi, đại ca đến này, đại ca ôm chị dâu đến..."
Mới nói được một nửa, mông của Tân Tiểu La lại bị đạp một cái nữa.
Tân Vân Trạch đi ra, Diệp Hằng nói thẳng vấn đề: "Thuê hộ tớ một căn phòng ở khách sạn hạng nhất."
Tân Tiểu La lại bắt đầu kêu la như quỷ, đôi mắt cá chết vạn năm không thay đổi của Tân Vân Trạch lúc này cũng không kiềm được mà liên tục rơi lên người đang nằm mê man trong lòng ngực Diệp Hằng kia.
Sau khi hoàn tất thủ tục, Tân Vân Trạch không kiềm được, hỏi: "Sao cậu không đến khách sạn luôn?"
Diệp Hằng nói: "Ra ngoài vội quá, không mang gì theo cả."
"Thế sao cậu không về nhà?"
Diệp Hằng nhướng mày nhìn Tân Vân Trạch, Tân Vân Trạch hiểu ngay lập tức, ôm một người sống sờ sờ thế này về, nếu để mẹ Diệp nhìn thấy, có khi ngay ngày mai anh và Tân Tiểu La có thể uống rượu mừng luôn ấy...
Tân Vân Trạch ho khan một tiếng, không hỏi nhiều nữa.
Diệp Hằng đưa Nguyên Khê vừa nhặt được đến khách sạn, hắn dùng máy điều trị luôn mang bên người làm kiểm tra toàn thân cho Nguyên Khê, sau khi biết cậu không bị thương, chỉ bị hôn mê tạm thời, đoán là chắc tối có thể tỉnh lại.
Sáng sớm lúc vừa mới nhặt được Nguyên Khê Diệp Hằng đã kết nối với "Tinh Vân" tiến hành quét hình, dù thân phận không rõ nhưng cũng chỉ là người bình thường, hệ số nguy hiểm đoán là 0.
Kể ra thì thật kỳ quái, hắn nhặt được Nguyên Khê lại đưa cậu đi nghỉ ngơi, theo lý thuyết thì Diệp Hằng có thể rời đi, nhưng mà hắn lại cứ ở lại, đã vậy còn chăm sóc người ta hết lòng suốt một ngày.
Quan trọng là mấy thứ tẩy não nhặt vợ về gì đó của mẹ Diệp lại cứ lơ lửng trong đầu hắn... Sau đó hắn nhìn chằm chằm mặt Nguyên Khê một chút, mà càng nhìn lại càng vừa ý, cái diễn biến gì đây... Chuông báo động trong lòng Thiếu tướng Diệp kêu inh ỏi.
Đến buổi tối khi Nguyên Khê cuối cùng cũng tỉnh, Diệp Hằng nghĩ hắn có thể rời đi tiện thể ẩn giấu công và danh, ai ngờ hắn còn chưa đi đã bị người ta kéo tay áo, vừa quay lại đã thấy cặp mắt to mơ màng của Nguyên Khê.
Sau đó Diệp Hằng bị trêu ghẹo.
Từ khi hắn ra đời đến giờ, mặc dù chưa thật sự yêu đương với ai, nhưng cũng không đến mức cấm dục, có không ít người tình, nhưng hắn tuyệt đối chưa từng bị người khác sàm sỡ, hơn nữa còn là loại sàm sỡ trần trụi như vậy...
Nhưng mà Diệp Hằng lại không tỏ ra ghét bỏ một chút nào, hắn không động đậy mặc cho Nguyên Khê sờ tới sờ lui trên người mình, nhìn cặp mắt to lúng liếng với lúm đồng tiền kia, cùng với hai bàn tay không biết trời cao đất dày đang châm lửa trên người hắn, Diệp Hằng híp mắt, cúi người hôn lên đôi môi ấm mềm kia.
Nụ hôn này vừa bắt đầu đã mất kiểm soát.
Dù biết đây là lần đầu tiên của Nguyên Khê, nhưng Diệp Hằng lại làm với cậu liên tục đến khi rạng sáng. Không phải là hắn không muốn dừng lại, mà là hắn vừa định nhịn xuống, Nguyên Khê lại đến khiêu khích hắn, rồi sau đó lại là một trận "đánh nhau" kịch liệt.
Cho đến khi Nguyên Khê mê man ngủ thiếp đi thì trời đã sáng hẳn, toàn thân Diệp Hằng thoải mái, vừa lòng thỏa ý, càng nhìn Nguyên Khê càng thấy hợp ý, nghĩ đến lời của mẹ Diệp, bây giờ đúng thật là nhặt được một người vợ.
Nhưng ai mà ngờ, trong lúc hắn mới ra ngoài dặn dò chút chuyện, người vợ nhặt được này của hắn lại bỏ chạy mất...
Nhưng cái thứ duyên phận này là khó suy đoán nhất, nhìn xem, Diệp Hằng còn chưa đi tìm vợ, người ta đã tự mò đến trước cửa rồi.
Diệp Hằng thu hồi lại suy nghĩ của mình, Tân Thụy An và Nguyên Khê đã nói xong việc nhà.
Nguyên Khê chủ động ngỏ lời nói muốn nói chuyện riêng với Tân Thụy An một lúc, Tân Thụy An hơi ngẩn ra rồi nói: "Được thôi, đi theo chú, chúng ta vào thư phòng nói."
Hai người đứng dậy rời đi, mặt Tân Tiểu La đầy hoang mang, trái lại nét mặt Diệp Hằng và Tân Vân Trạch lại không có thay đổi gì. Chuyện này cũng đoán trước được, quãng đường từ Sao Lam đến đây không hề gần, nếu không phải có chuyện gì quan trọng thì sao phải vượt ngàn dặm xa xôi đến đây.
Nguyên Khê đi vào thư phòng cùng Tân Thụy An, nhìn bày biện bên trong, Nguyên Khê không khỏi thấy hơi xúc động. Trông dáng vẻ thô kệch của Tân Thụy An, cậu còn tưởng ông chỉ giỏi đánh đấm, nào ngờ người ta là văn võ song toàn.
Nhìn vẻ mặt đó của Nguyên Khê, Tân Thụy An liền đoán được cậu nghĩ gì, ông xoa đầu nói: "Đừng đánh giá chú cao quá, chú đâu có hứng thú với mấy thứ này, thư phòng này là của cô với hai đứa kia, cái phòng này một năm còn chưa vào được một lần ấy."
Nguyên Khê cười cong mắt, Tân Thụy An thẳng thắn như vậy lại khiến cậu dễ chịu hơn, theo lý mà nói thì cậu là tiểu bối, Tân Thụy An là trưởng bối, ra vẻ các thứ cũng là chuyện bình thường. Nhưng Tân Thụy An lại không như vậy, ông có sự nhiệt tình của người lớn đồng thời cũng ngồi ngang hàng thẳng thắn với lứa sau được, điều này đúng là đáng khâm phục.
Điều này lại khiến Nguyên Khê thấy hơi áy náy, vốn dĩ cậu che giấu danh tính đến đây bàn chuyện này, không phải do không tin Tân Thụy An mà là không muốn gặp phiền phức. Thực ra từ đầu đến cuối cậu không muốn hợp tác với người khác, cậu chỉ muốn làm một cuộc buôn bán, bán đứt cách điều chế đi, còn chuyện về sau thì hoàn toàn không nhúng tay vào nữa. Làm vậy tuy nghe có vẻ rất thiệt thòi, nhưng Nguyên Khê chỉ muốn bớt việc và yên lòng thôi.
Có bao nhiêu năng lực thì cần bấy nhiêu sức. Cậu biết rất rõ khả năng của mình đến đâu.
Hai người ngồi xuống, Tân Thụy An hỏi: "Có chuyện quan trọng gì vậy?"
Nguyên Khê nghiêm mặt nói: "Chú Tân, chuyện này có liên quan đến Sao Lam." Dừng một chút, Nguyên Khê nói tiếp, "Sao Lam là hành tinh đại dương cấp O, trước kia khi mới được phát hiện đã được Viện nghiên cứu phán định giá trị tài nguyên là cấp 1, tức là hành tinh này chỉ có 1% giá trị sử dụng. Hơn nữa cũng không có các dự án phát triển du lịch, vì vậy nó là một hành tinh tương đối cằn cỗi."
"Nhưng vài ngày trước, trong lúc vô tình cháu đã phát hiện ra một bí mật có thể khiến giá trị tài nguyên của Sao Lam tăng lên đến cấp 80."
Nói xong câu này, Nguyên Khê không lên tiếng nữa, cậu đã nói rõ ý đồ của mình.
Sau khi Tân Thụy An nghe xong liền sững sờ một chút, sau đó thở dài một hơi: "Con trai, chú biết ý của cháu, nhưng chú không thể đáp ứng yêu cầu của cháu được."
Lần này đến lượt Nguyên Khê giật mình, cậu không hề nghĩ rằng Tân Thụy An lại từ chối thẳng thừng như vậy. Cậu cảm thấy hơi hụt hẫng, không khỏi nói thêm: "Chú Tân, chuyện này..."
Cậu còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, Tân Thụy An đã vỗ vỗ tay Nguyên Khê, an ủi: "Con trai, chuyện này chú Tân thực sự không thể nhúng tay vào được, chú hiểu ý cháu, hiểu hết chứ, nếu cháu đến sớm một tháng thì chuyện này có thể được, nhưng bây giờ chú thực sự không thể chen vào được nữa."
Ông ngừng một chút rồi nói tiếp:"Nếu là lúc trước chắc chú cũng không biết vị trí của Sao Lam đâu, nhưng vào đúng tháng trước, tinh vực mà Sao Lam tọa lạc đã được phân thành tinh vực 9871, mà tinh vực này đã thuộc về nhà họ Diệp, là tinh vực thuộc quyền quản lý trực tiếp của họ, đừng nói là chú có quen biết với nhà họ Diệp, cho dù không quen, chú cũng không thể can thiệp chuyện của tinh vực thuộc quyền quản lý của họ."
Những lời này Tân Thụy An nói rất chi tiết, nhưng lại khiến Nguyên Khê ngơ ngác... Cậu chưa nghĩ tới những chuyện này, hóa ra cậu vốn không có quyền lựa chọn...
Tân Thụy An nói tiếp: "Con trai, đừng lo, nhà họ Diệp rất ngay thẳng, cũng đáng tin cậy, chú đảm bảo với cháu điều đó, đảm bảo cháu sẽ không phải chịu thiệt."
Nguyên Khê nhìn Tân Thụy An, cậu biết Tân Thụy An khi nói những lời này là thật lòng thật dạ, nhưng cậu vốn không muốn dính dáng gì đến nhà họ Diệp, lúc đó đã nói rõ ràng như vậy vơi Diệp Hoài, nếu cậu lại xuất hiện trước mặt cậu ta, trước hết không nói đến việc có khó xử hay không, chủ yếu là cậu sợ có chuyện khác xảy ra...
Đây là chuyện lớn liên quan đến con trai, cậu không dám qua quýt chút nào.
Thấy Nguyên Khê không nói gì, Tân Thụy An nói thêm: "Thiếu tướng Diệp lúc trước ăn cơm cùng cháu chính là người của nhà họ Diệp, chú thấy không bằng cháu trực tiếp trao đổi chuyện này với nó, chú biết thằng bé Diệp Hằng kia từ khi còn bé, cháu cứ yên tâm, không sao đâu."
Câu nói này khiến cho Nguyên Khê nảy một ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.