Mang Theo Hệ Thống Trinh Thám Xuyên Qua Võ Hiệp
Chương 22:
Thiên Trạch Thời Nhược
10/09/2024
Dù sao, tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, trên thế giới không thể nào có người ra khỏi nhà là gặp chuyện bất ngờ, ngày nào cũng không phải phá án thì cũng đang trên đường phá án, đến hiện trường vụ án quen thuộc như về nhà.
Triều Khinh Tụ suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ có thể coi trinh thám là công việc làm thêm trong tương lai.
*
Sau khi xe vào thành, trước tiên xe ngựa đưa Chu Phù đến xưởng giấy, sau đó đi thẳng đến huyện nha.
Hàn Tư Hợp xuống xe, gọi Triều Khinh Tụ đến đại sảnh, ngồi xuống uống một chén trà, rồi nói: "Xin chờ một lát, đợi Hàn mỗ xử lý xong chuyện Lưu gia, sẽ nói chuyện với Triều cô nương."
Nàng ấy quay người rời đi, sau đó một hầu gái nhỏ mặc váy lụa màu vàng nhạt, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, bưng một tách trà và một đĩa điểm tâm đến, ngọt ngào nói: "Mời cô nương ăn điểm tâm."
Trên đĩa là năm chiếc bánh đường tròn, theo cách gọi thông thường của địa phương là bánh đường, Triều Khinh Tụ xuyên không đến đây, cuộc sống ăn mặc ở đi lại đều khá bình thường, lại vì hai chủ nhân một chết một bị bắt mà vẫn chưa ăn sáng, hiện tại rất cần bổ sung tinh bột, cũng không khách khí với đối phương, gật đầu rồi cấm một chiếc bánh đường lên.
Hầu gái nhỏ nói: "Nếu trà bánh không đủ, ngài cứ gọi ta, ta sẽ mang thêm cho ngài."
Hàn Tư Hợp làm việc không chậm, lúc Triều Khinh Tụ uống hết nửa tách trà, ăn hết ba chiếc bánh, nàng ấy đã từ bên ngoài đi vào, trên mặt nở nụ cười: "Hôm nay nhờ có ngươi, mọi chuyện mới giải quyết nhanh chóng như vậy."
Triều Khinh Tụ cũng đứng dậy: "Không dám, là ta nhiều chuyện, may mà Huyện thừa có lòng bao dung."
Hàn Tư Hợp nói: "Theo quy định của huyện, giúp bắt tội phạm nguy hiểm bỏ trốn, sẽ được thưởng một trăm lượng bạc, hôm nay nếu ngươi đến, vậy thì cứ dứt khoát nhận thưởng, khỏi phải chạy đến huyện nha lần nữa."
Đối phương khách sáo, Triều Khinh Tụ đương nhiên không thể bất lịch sự được, nhanh chóng nói: "Cảm ơn Huyện thừa, ta mới đến đây, mọi việc đều nhờ Huyện thừa chủ trì."
Hàn Tư Hợp: "Huyện nha chủ yếu dùng tiền đồng để trả thưởng, một trăm xâu tiền rất nặng, nếu cô nương không ngại thì trước tiên đi thuê nhà, rồi ta sẽ sai người đưa đến cho ngươi."
Triều Khinh Tụ đoán được ý của Hàn Tư Hợp, lập tức tiếp lời: "Ta không quen thuộc nơi này lắm, không biết Huyện thừa có chỗ nào giới thiệu không?"
Hàn Tư Hợp nói: "Gần đây có rất nhiều người vào thành, nhà trống không nhiều, ta nhớ ở phía đông thành có một ngôi nhà trống, vốn là tài sản của một bang phái, tuy hơi xa một chút, nhưng may mắn là diện tích khá rộng, nếu ngươi muốn thì ta sẽ sai người dẫn ngươi đi xem thử."
Triều Khinh Tụ suy nghĩ một chút, thuận thế cười nói: "Vậy thì cung kính không bằng nghe lệnh."
Dù sao Hàn Tư Hợp cũng là Huyện thừa của phủ Cốc Phương, lúc này còn có việc phải làm, không thể đi cùng, liền sai một nha dịch dẫn Triều Khinh Tụ đi.
Hiện tại Triều Khinh Tụ vẫn đang ở trạng thái vô gia cư, phần lớn tiền thưởng phải gửi ở huyện nha, tạm thời lấy ba mươi xâu tiền* để chi tiêu tạm thời.
*xâu tiền: Một nghìn văn xâu thành một chuỗi
Triều Khinh Tụ suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ có thể coi trinh thám là công việc làm thêm trong tương lai.
*
Sau khi xe vào thành, trước tiên xe ngựa đưa Chu Phù đến xưởng giấy, sau đó đi thẳng đến huyện nha.
Hàn Tư Hợp xuống xe, gọi Triều Khinh Tụ đến đại sảnh, ngồi xuống uống một chén trà, rồi nói: "Xin chờ một lát, đợi Hàn mỗ xử lý xong chuyện Lưu gia, sẽ nói chuyện với Triều cô nương."
Nàng ấy quay người rời đi, sau đó một hầu gái nhỏ mặc váy lụa màu vàng nhạt, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, bưng một tách trà và một đĩa điểm tâm đến, ngọt ngào nói: "Mời cô nương ăn điểm tâm."
Trên đĩa là năm chiếc bánh đường tròn, theo cách gọi thông thường của địa phương là bánh đường, Triều Khinh Tụ xuyên không đến đây, cuộc sống ăn mặc ở đi lại đều khá bình thường, lại vì hai chủ nhân một chết một bị bắt mà vẫn chưa ăn sáng, hiện tại rất cần bổ sung tinh bột, cũng không khách khí với đối phương, gật đầu rồi cấm một chiếc bánh đường lên.
Hầu gái nhỏ nói: "Nếu trà bánh không đủ, ngài cứ gọi ta, ta sẽ mang thêm cho ngài."
Hàn Tư Hợp làm việc không chậm, lúc Triều Khinh Tụ uống hết nửa tách trà, ăn hết ba chiếc bánh, nàng ấy đã từ bên ngoài đi vào, trên mặt nở nụ cười: "Hôm nay nhờ có ngươi, mọi chuyện mới giải quyết nhanh chóng như vậy."
Triều Khinh Tụ cũng đứng dậy: "Không dám, là ta nhiều chuyện, may mà Huyện thừa có lòng bao dung."
Hàn Tư Hợp nói: "Theo quy định của huyện, giúp bắt tội phạm nguy hiểm bỏ trốn, sẽ được thưởng một trăm lượng bạc, hôm nay nếu ngươi đến, vậy thì cứ dứt khoát nhận thưởng, khỏi phải chạy đến huyện nha lần nữa."
Đối phương khách sáo, Triều Khinh Tụ đương nhiên không thể bất lịch sự được, nhanh chóng nói: "Cảm ơn Huyện thừa, ta mới đến đây, mọi việc đều nhờ Huyện thừa chủ trì."
Hàn Tư Hợp: "Huyện nha chủ yếu dùng tiền đồng để trả thưởng, một trăm xâu tiền rất nặng, nếu cô nương không ngại thì trước tiên đi thuê nhà, rồi ta sẽ sai người đưa đến cho ngươi."
Triều Khinh Tụ đoán được ý của Hàn Tư Hợp, lập tức tiếp lời: "Ta không quen thuộc nơi này lắm, không biết Huyện thừa có chỗ nào giới thiệu không?"
Hàn Tư Hợp nói: "Gần đây có rất nhiều người vào thành, nhà trống không nhiều, ta nhớ ở phía đông thành có một ngôi nhà trống, vốn là tài sản của một bang phái, tuy hơi xa một chút, nhưng may mắn là diện tích khá rộng, nếu ngươi muốn thì ta sẽ sai người dẫn ngươi đi xem thử."
Triều Khinh Tụ suy nghĩ một chút, thuận thế cười nói: "Vậy thì cung kính không bằng nghe lệnh."
Dù sao Hàn Tư Hợp cũng là Huyện thừa của phủ Cốc Phương, lúc này còn có việc phải làm, không thể đi cùng, liền sai một nha dịch dẫn Triều Khinh Tụ đi.
Hiện tại Triều Khinh Tụ vẫn đang ở trạng thái vô gia cư, phần lớn tiền thưởng phải gửi ở huyện nha, tạm thời lấy ba mươi xâu tiền* để chi tiêu tạm thời.
*xâu tiền: Một nghìn văn xâu thành một chuỗi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.