Mang Theo Hồ Đồ Hệ Thống Truy Nữ Hoàng
Chương 8
Văn Nhã Ai Cập Miêu
18/01/2024
"Tần Mộc, trẫm dạy ngươi viết chữ, có nguyện ý không?"
Ninh Thanh Mộng vô cùng nghiệm túc không có điểm nào đùa giỡn. Hơn nữa cô cũng không phải kiểu người sẽ nói lời đùa giỡn. Tần Mộc không chắc bản thân kiếp trước đã giải cứu thế giới bao nhiêu lần.
Đương kim nữ đế đích thân dạy mình viết chữ, kiếp trước hẳn là nàng đã cứu toàn bộ hê ngân hà.
[Còn không mau đồng ý đi, lấn cấn nhiều vậy làm gì.]
Hồ Đồ khó chịu lên tiếng, nha đầu Tần Mộc này nếu không đáp ứng bệ hạ thì thật là không biết trên dưới!!
"Tạ bệ hạ ban ân."
Tần Mộc cúi người, sắc mặt vui sướng nhưng có phần không dám quá mức lộ liễu, cử chỉ đúng mực không thua kém ai. Ngay cả Hồ Đồ cũng phải công nhận tài năng diễn xuất của nàng, tuy là mấy lúc muốn phô diễn lần nào cũng thất bại nhưng bù lại thời khắc quyết đinh lại rất thức thời không lộ chút sơ hở. Nhìn vào thiếu chút nữa phải tin nàng cũng là người ở thời đại này.
Ninh Thanh Mộng vẫn chưa đáp lại thì liền nghe thấy tiếng Thanh Loan ở ngoài cửa thư phòng bẩm báo.
"Bệ hạ, Lý đại nhân cầu kiến."
"Không tiếp."
Ninh Thanh Mộng dứt khoát từ chối, không cho đối phương cơ hội thương lượng, nhưng sắt mặt Thanh Loan lại có vẻ khó xử, nói tiếp.
"Bẩm, Lý đại nhân bảo có chuyện gấp cần phải gặp bệ hạ."
Ninh Thanh Mộng chau mày cân nhắc một lúc lâu cuối cùng thì gật đầu chấp nhận.
Thanh Loan từng nói nữ đế một khi hạ triều sẽ không tiếp bất cứ đại thần nào, ngoại trừ đó là chuyện đại sự. Tần Mộc đương nhiên ý thức được chuyện này. Nếu Lý đại nhân kia nói không ra được chuyện đại sự gì, không khéo chắc chắn sẽ chọc tức Ninh Thanh Mộng.
Thanh Loan lui ra, dẫn theo Lý đại nhân tiến vào. Đây là một nam nhân hơi béo, dáng người không cao, nhìn còn không tới 1m7. Hàm dưới râu dài cùng với hàng chân mày rậm, mặt mày dữ tợn, trong mắt Tần Mộc chính là khó nhìn.
Nhìn thấy người đang tiến vào nên nàng đang muốn lui ra, đúng lúc lại bị Ninh Thanh Mộng gọi lại.
"Tần Mộc, châm trà cho trẫm."
Nhìn thấu ý đồ của Tần Mộc nên Ninh Thanh Mộng ngay lập tức giữ nàng lại. Tần Mộc nhìn đến chén trà của nữ đế, cũng sắp thấy đáy. Thanh Loan từng nói chén trà của nữ đế tuyệt đối không được để không, hơn nữa lần này là nữ đế chủ động lên tiếng, Tần Mộc cư nhiên cũng không dám rời đi.
Nam nhân kia hướng nữ đế quỳ xuống, đầu ép sát đất, thân mình mập mạp còn có chút run rẩy, nhìn qua bộ dạng đang rất sợ hãi.
Phạm tội nhỉ?
Hồ Đồ: [ Đây tên gọi là Lý Cương, bị tố giác cứu tế không thành nên hiện tại đang run bần bật.]
Thanh âm của Hồ Đồ vang lên trong đầu, Tần Mộc nghe thấy cũng coi như tường tận việc này từ đầu tới cuối. Hồ Đồ kịp thời lên tiếng cũng làm Tần Mộc an tâm ít nhiều, so với nàng thì hệ thống cũng coi như biết nhiều hơn.
"Bệ hạ, cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban!"
Lý Cương hướng Ninh Thanh Mộng liên tục dập đầu, vô cùng khẩn thiết. Nhưng Ninh Thanh Mộng sắc mặt ngày càng không tốt, Tần Mộc đứng một bên còn có thể rõ ràng cảm nhận được nàng đang không hề kiên nhẫn.
"Lý đại nhân, đây là chuyện đại sự mà ngươi muốn nói?"
Ánh mắt Ninh Thanh Mộng lạnh vài phần, lại thêm bất mãn sau hạ triều còn bị quấy rầy. Tần Mộc đứng cách hai người họ một đoạn cũng cảm thấy được khí thế uy hiếp của Ninh Thanh Mộng. Cái này so với người vừa ôn nhu kia quả thật như hai người khác nhau.
"Bệ hạ, bệ hạ,.....hạ thần..."
"Lý Thượng Trung, quân vô hí ngôn. Lý Cương nắm quyền dẫn quân đi cứu tế nhưng lại không làm tốt, chỉ dùng một mạng của hắn đổi lấy hàng ngàn sinh mạng của bá tánh là trẫm đã từ bi rồi."
Lý Thượng Trung? Không phải Lý Cương à?
[Khụ khụ, ta nhìn nhầm, người này là Lý Thượng Trung, Lý Cương là đệ đệ của hắn.]
Tần Mộc:"......"
Thật phí công ta vừa bảo ngươi đáng tin cậy.
"Bệ hạ..."
"Lui ra"
Ninh Thanh Mộng thể hiện rõ ràng lãnh khốc, vô tình. Tần Mộc ngược lại cảm thấy cũng không có gì quá đáng. Vừa rồi Ninh Thanh Mộng cũng đã nói, Lý Cương mang trọng trách bồi đoàn cứu tế nhưng lại phạm sai lầm khiến hàng ngàn bá tánh mất mạng, một mạng đổi nghìn mạng đã là nhẹ cho hắn.
Lý Thượng Trung mở miệng hít một hơi, nhìn thấy biểu cảm của Ninh Thanh Mộng lại ngậm miệng, mặt xám mày tro mà lui ra. Thư phòng lại trở về yên tĩnh.
Tần Mộc thở mạnh cũng không dám, yên lặng đứng rút vào một góc. Nàng đang sợ Ninh Thanh Mộng tâm tình không tốt lại phát hỏa đổ lên đầu mình.
"Tần Mộc."
Tần Mộc nghe giọng Ninh Thanh Mộng gọi liền giật nảy mình, run giọng nói.
"Tâu bệ hạ."
"Lại đây, trẫm dạy ngươi viết chữ."
Nghe xong Tần Mộc không nhịn được mà mồ hôi lạnh liền toát ra thấm đẫm áo. Nữ nhân này gương mặt lẫn thái độ có thể thay đổi phút chốc vô cùng tự nhiên mà không để lại dấu vết gì, so ra còn muốn chuyên nghiệp hơn một ảnh hậu như nàng. Đối với loại người quá mức đáng sợ này thì Tần Mộc từ trước tới nay không thường đến gần. Vậy mà tình huống bây giờ thật không dễ dàng.
"Tạ bệ hạ."
Tần Mộc tiến đến bên cạnh Ninh Thanh Mộng, nàng bỗng không biết làm gì cho phải. Nàng chưa từng gặp qua cung nữ nào dám ngồi cùng hoàng đế, sầu chết nàng rồi.
Ninh Thanh Mộng biết Tần Mộc đang bối rối, khóe miệng cô cong lên, nói:
"Ngươi đã biết viết những chữ gì?"
Vốn dĩ Tần Mộc sẽ nói "Tất cả đều viết được", nhưng nói vậy quá vô lí, nàng chỉ nói:
"Một ít chữ đơn giản."
Ninh Quốc dùng chữ Hán, hơn nữa cũng chính là kiểu nàng biết. Chỉ là hơi tiếc một chút vì bọn họ vẫn dùng chữ phồn thể. Đối với chữ phồn thể nàng có thể đọc cũng có thể hiểu, nhưng nàng không chắc là bản thân nàng viết được.
Ninh Thanh Mộng đối với Tần Mộc vô cùng kiên nhẫn. Trên trang giấy tuyên thành, cô đưa tay viết một chữ "Tần", nhẹ giọng nói:
"Đây là họ của ngươi."
Xong liền đem bút dúi vào tay Tần mộc.
"Ngươi thử xem."
Tần Mộc đã từng diễn qua một bộ phim cổ trang, nàng đóng vai chính là một tiểu thư khuê các, vì vậy nàng đã từng đi học luyện chữ cùng quốc họa. Nếu bây giờ nàng thật sự nghiêm túc, chữ của nàng so với Ninh Thanh Mộng chưa chắc kém hơn.
Chỉ là nét bút của Ninh Thanh Mộng thập phần ý nhị, như hoa như ong bướm, từng nét lại sắt bén, thấp thoáng vài phần nhu hòa, mọi thứ hòa hợp tạo nên một phen tư vị không thể chối bỏ.
Tần Mộc đưa tay nhận bút từ Ninh Thanh Mộng, cúi người, một tay giữ lấy tay áo, dùng tư thế chuẩn xác mà hạ bút xuống mặt giấy Tuyện Thành viết một chữ "Tần". Vì không muốn nữ đế hoài nghi, nàng còn chủ động tùy ý một chút, chữ trông không có gì xuất sắc, nhưng lại toát ra vẻ đoan chính.
Ninh Thanh Mộng âm thầm đánh giá nét chữ của Tần Mộc. Tuy không quá thanh tao nhưng lại rất đoan chính, ngày sau luyện thêm sẽ càng tốt.
Ninh Thanh Mộng lại tiếp tục dạy thêm mấy chữ cho Tần Mộc, ngoài dạy nàng viết trọn vẹn tên "Tần Mộc", Ninh Thanh Mộng còn dạy nàng cách viết tên của cô.
[Ninh Thanh Mộng]
Tần Mộc nhìn tên cô trên giấy Tuyên Thành liền cảm thấy cái tên này thanh nhã thoát tục, vô tình người có được nó lại chính là một bậc đế vương.
Tên húy của vua chúa đều không cho người khác tùy ý nói ra, vậy nhưng Ninh Thanh Mộng lại đem dạy cho nàng, trong lòng Tần Mộc không khỏi cảm thấy có chút vi diệu, cơ bản là nàng thấy nữ đế đối với mình có chút đặc biệt.
Nhưng nghĩ lại thì hẳn là do cảm tạ mình đã từng cứu cô đi, nếu không thì cô cũng sẽ như lúc trước, đối với nàng khinh thường không cần nhìn, cũng không cần quan tâm tới.
"Học chữ nhiều một chút, sau này nhất định có chỗ cho ngươi dùng."
Ninh Thanh Mộng vừa nói xong Tần Mộc liền nghĩ đến một nhân vật, thượng quan Uyển Nhi. Ninh Thanh Mộng không phải là muốn nàng về sau sẽ thay cô soạn chiếu thư chứ?
Hồ Đồ [Ngươi lại suy nghĩ nhiều=))]
Tần Mộc [Câm miệng!]
Hô Đồ [So với thượng quan Uyển Nhi tài trí thì trong lòng nhà ngươi không tự chấm điểm được bản thân sao.]
Tần Mộc [Ngươi là muốn hơn thua với ta đúng không. Bản thân ngươi cũng tự nhìn lại xem ai vừa lúc nãy nhận nhầm tên của các quan đại thần?]
Hồ Đồ [...]
"Tần Mộc?"
Ninh Thanh Mộng thấy Tần Mộc không tiếp tục bồi cô nên quay đầu nhìn về phía người nọ, vừa vặn ánh mắt hai người chạm nhau một khắc. Tần Mộc ngay lập tức tránh ra, nàng chính là đang sợ lộ, ai mà biết được nàng ở trong lòng lại đang cãi nhau với Hồ Đồ.
Nhưng Ninh Thanh Mộng nhìn ánh mắt tránh né của người kia trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, thật giống Hamter nhỏ, ngoài ra cũng rất giống bộ dáng của Tiểu Đoàn Tử khi làm sai. Cứ như vậy trông thật đáng yêu làm người ta có cảm giác muốn cưng nựng.
"Thưa Bệ hạ."
Tần Mộc xấu hổ gì sự cố vừa nãy vậy mà khi nàng nhìn đi hướng khác cũng không thấy Ninh Thanh Mộng dời tầm mắt, cô cứ tiếp tục gắt gao nhìn nàng khiến cho Tần Mộc không biết phải làm thế nào. Tuy nàng là diễn viên, sớm đã quen với việc bị fans cùng đám đông nhìn chằm chằm, nhưng Ninh Thanh Mộng không giống như vậy, cô là hoàng đế, lại còn là một đại mỹ nhân. Người như vậy nhìn chằm chằm làm Tần Mộc trong lòng có chút run rẩy.
"Ngươi sợ trẫm?"
Đây không phải câu nghi vấn, đây là câu trần thuật.
Tần Mộc hơi ngước mặt, đối diện với ánh mắt của Ninh Thanh Mộng, không nhịn được hít một hơi sâu. Nữ nhân này có cần thiết phải đẹp đến vậy không.
Thoáng chốc Tần Mộc nhớ lại những lời đồn đãi về Ninh Thanh Mộng, nàng liền cảm thấy giống như bị một đại mỹ xà nhìn chằm chằm làm nàng sợ đến miệng lưỡi khô khốc.
"Nếu sợ trẫm, vậy lúc trước cần gì phải cứu trẫm."
Cô lúc đó đã là hoàng đế đâu!
Tần Mộc đương nhiễn giữ kín mấy lời đó vào lòng, lươn lẹo môt chút, liền nói:
"Nguyên lai bệ hạ đều đã biết."
Kết câu khóe miệng nàng còn mang theo tia cười khổ, nhìn bộ dáng như là ủy khuất đã lâu.
Hồ Đồ: [Diễn cũng chuyên nghiệp đấy.]
Tần Mộc: [Câm miệng!]
Ninh Thanh Mộng nhìn dáng vẻ đáng thương của Tần Mộc, cô còn chưa kịp mở miệng thì Tần Mộc đã lên tiếng.
"Lúc ấy thần không biết người nào đã rơi xuống nước, chỉ đơn giản là không thể thấy chết không cứu. Sau mới biết đó chính là bệ hạ, này cũng coi như là phúc phận của nô tỳ. Nô tỳ trước đây chưa từng hầu hạ ở ngự tiền nên có chút khẩn trương, nô tỳ chỉ là đối với bệ hạ vì vậy có chút kính sợ."
Tần Mộc không lên mặt cũng không sủng nịnh mà nói, nghe xong Ninh Thanh Mộng rũ mắt.
"Ngươi dã cứu trẫm nhưng hoàng tộc lại chưa từng báo ân với ngươi, đây là sai lầm của ta. Từ nay về sau ngươi cứ đi theo bên cạnh trẫm, ta sẽ che chở cho ngươi, nhất định sẽ không để ngươi chịu ủy khuất."
Lời vừa nghe vào tai, Tần Mộc cảm thấy không cần Hồ Đồ ở trong đầu nàng bắn pháo hoa nữa, tự nàng cũng đủ cao hứng. Ở trong hoàng cung được hoàng đế chiếu cố, cái này còn cần phải bàn cãi nữa sao.
Ninh Thanh Mộng cảm thấy lần chết đuối đó là lần cận kề cái chết nhất của cô, nếu như khi đó cô chết đi thì hiện thực này đương nhiên cũng không có được, bởi vậy nên việc Tần Mộc cứu mạng rất quan trọng, bởi vậy bản thân Tần Mộc đối với cô cũng sẽ trở nên quan trọng.
Không có Tần Mộc, Ninh Thanh Mộng hiện tại cũng sẽ không có.
"Bệ hạ, nô tỳ có tài đức gì..."
Hồ Đồ: [Ngươi lại diễn nữa à, làm một hồi lại không được gì trong tay bây giờ.]
Tần Mộc: [...]
Tần Mộc không dám nói tiếp nữa, khớp hàm có chút nghẹn lại. Bài học lần trước vẫn rõ ràng ở đó, nếu cứ nói nhiều như vậy khiến Ninh Thanh Mộng đẹm lời vừa nói thu về thì phải làm sao.
"Ngươi cứ an tâm lưu lại bên người trẫm, không cần nhiều lời."
Ninh Thanh Mộng vừa nói xong Tần Mộc liền lấy lại khẩu khí mà cao hứng, Ninh Thanh Mộng còn bồi thêm một câu làm nàng như nở hoa trong lòng.
"Nếu ta không thể cho ngươi được cuộc sống an ổn, là vua của một nước, ta thật cảm thấy hổ thẹn."
Tần Mộc thấy khóe mắt nàng có chút nóng lên, nàng từ nhỏ đã không có được tình thương của cha mẹ, sau tốt nghiệp lại đến thành phố lớn dốc sức tìm việc làm, mối quan hệ với gia đình cũng coi như đoạn tuyệt. Đến khi bắt đầu gia nhập giới giải trí phức tạp thì thường xuyên trong tâm thế phòng bị, sợ người hãm hại. Cũng phải luôn luôn cẩn trọng lời nói không để cho danh sự bị hao tổn.
Chưa từng có một ai đến bên nàng cùng nhiệt tình hay hỏi han ân cần, vậy mà Ninh Thanh Mộng này là người đầu tiên.
Cuộc sống an ổn? Tần Mộc không tin ở chốn hoàng cung này lại có thể tồn tại cái gì gọi là cuộc sống an ổn. Nhưng nữ đế này là vua của một nước, cô vì nàng mà tuyên bố đây cũng coi như là quá được ưu ái.
Ninh Thanh Mộng vô cùng nghiệm túc không có điểm nào đùa giỡn. Hơn nữa cô cũng không phải kiểu người sẽ nói lời đùa giỡn. Tần Mộc không chắc bản thân kiếp trước đã giải cứu thế giới bao nhiêu lần.
Đương kim nữ đế đích thân dạy mình viết chữ, kiếp trước hẳn là nàng đã cứu toàn bộ hê ngân hà.
[Còn không mau đồng ý đi, lấn cấn nhiều vậy làm gì.]
Hồ Đồ khó chịu lên tiếng, nha đầu Tần Mộc này nếu không đáp ứng bệ hạ thì thật là không biết trên dưới!!
"Tạ bệ hạ ban ân."
Tần Mộc cúi người, sắc mặt vui sướng nhưng có phần không dám quá mức lộ liễu, cử chỉ đúng mực không thua kém ai. Ngay cả Hồ Đồ cũng phải công nhận tài năng diễn xuất của nàng, tuy là mấy lúc muốn phô diễn lần nào cũng thất bại nhưng bù lại thời khắc quyết đinh lại rất thức thời không lộ chút sơ hở. Nhìn vào thiếu chút nữa phải tin nàng cũng là người ở thời đại này.
Ninh Thanh Mộng vẫn chưa đáp lại thì liền nghe thấy tiếng Thanh Loan ở ngoài cửa thư phòng bẩm báo.
"Bệ hạ, Lý đại nhân cầu kiến."
"Không tiếp."
Ninh Thanh Mộng dứt khoát từ chối, không cho đối phương cơ hội thương lượng, nhưng sắt mặt Thanh Loan lại có vẻ khó xử, nói tiếp.
"Bẩm, Lý đại nhân bảo có chuyện gấp cần phải gặp bệ hạ."
Ninh Thanh Mộng chau mày cân nhắc một lúc lâu cuối cùng thì gật đầu chấp nhận.
Thanh Loan từng nói nữ đế một khi hạ triều sẽ không tiếp bất cứ đại thần nào, ngoại trừ đó là chuyện đại sự. Tần Mộc đương nhiên ý thức được chuyện này. Nếu Lý đại nhân kia nói không ra được chuyện đại sự gì, không khéo chắc chắn sẽ chọc tức Ninh Thanh Mộng.
Thanh Loan lui ra, dẫn theo Lý đại nhân tiến vào. Đây là một nam nhân hơi béo, dáng người không cao, nhìn còn không tới 1m7. Hàm dưới râu dài cùng với hàng chân mày rậm, mặt mày dữ tợn, trong mắt Tần Mộc chính là khó nhìn.
Nhìn thấy người đang tiến vào nên nàng đang muốn lui ra, đúng lúc lại bị Ninh Thanh Mộng gọi lại.
"Tần Mộc, châm trà cho trẫm."
Nhìn thấu ý đồ của Tần Mộc nên Ninh Thanh Mộng ngay lập tức giữ nàng lại. Tần Mộc nhìn đến chén trà của nữ đế, cũng sắp thấy đáy. Thanh Loan từng nói chén trà của nữ đế tuyệt đối không được để không, hơn nữa lần này là nữ đế chủ động lên tiếng, Tần Mộc cư nhiên cũng không dám rời đi.
Nam nhân kia hướng nữ đế quỳ xuống, đầu ép sát đất, thân mình mập mạp còn có chút run rẩy, nhìn qua bộ dạng đang rất sợ hãi.
Phạm tội nhỉ?
Hồ Đồ: [ Đây tên gọi là Lý Cương, bị tố giác cứu tế không thành nên hiện tại đang run bần bật.]
Thanh âm của Hồ Đồ vang lên trong đầu, Tần Mộc nghe thấy cũng coi như tường tận việc này từ đầu tới cuối. Hồ Đồ kịp thời lên tiếng cũng làm Tần Mộc an tâm ít nhiều, so với nàng thì hệ thống cũng coi như biết nhiều hơn.
"Bệ hạ, cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban!"
Lý Cương hướng Ninh Thanh Mộng liên tục dập đầu, vô cùng khẩn thiết. Nhưng Ninh Thanh Mộng sắc mặt ngày càng không tốt, Tần Mộc đứng một bên còn có thể rõ ràng cảm nhận được nàng đang không hề kiên nhẫn.
"Lý đại nhân, đây là chuyện đại sự mà ngươi muốn nói?"
Ánh mắt Ninh Thanh Mộng lạnh vài phần, lại thêm bất mãn sau hạ triều còn bị quấy rầy. Tần Mộc đứng cách hai người họ một đoạn cũng cảm thấy được khí thế uy hiếp của Ninh Thanh Mộng. Cái này so với người vừa ôn nhu kia quả thật như hai người khác nhau.
"Bệ hạ, bệ hạ,.....hạ thần..."
"Lý Thượng Trung, quân vô hí ngôn. Lý Cương nắm quyền dẫn quân đi cứu tế nhưng lại không làm tốt, chỉ dùng một mạng của hắn đổi lấy hàng ngàn sinh mạng của bá tánh là trẫm đã từ bi rồi."
Lý Thượng Trung? Không phải Lý Cương à?
[Khụ khụ, ta nhìn nhầm, người này là Lý Thượng Trung, Lý Cương là đệ đệ của hắn.]
Tần Mộc:"......"
Thật phí công ta vừa bảo ngươi đáng tin cậy.
"Bệ hạ..."
"Lui ra"
Ninh Thanh Mộng thể hiện rõ ràng lãnh khốc, vô tình. Tần Mộc ngược lại cảm thấy cũng không có gì quá đáng. Vừa rồi Ninh Thanh Mộng cũng đã nói, Lý Cương mang trọng trách bồi đoàn cứu tế nhưng lại phạm sai lầm khiến hàng ngàn bá tánh mất mạng, một mạng đổi nghìn mạng đã là nhẹ cho hắn.
Lý Thượng Trung mở miệng hít một hơi, nhìn thấy biểu cảm của Ninh Thanh Mộng lại ngậm miệng, mặt xám mày tro mà lui ra. Thư phòng lại trở về yên tĩnh.
Tần Mộc thở mạnh cũng không dám, yên lặng đứng rút vào một góc. Nàng đang sợ Ninh Thanh Mộng tâm tình không tốt lại phát hỏa đổ lên đầu mình.
"Tần Mộc."
Tần Mộc nghe giọng Ninh Thanh Mộng gọi liền giật nảy mình, run giọng nói.
"Tâu bệ hạ."
"Lại đây, trẫm dạy ngươi viết chữ."
Nghe xong Tần Mộc không nhịn được mà mồ hôi lạnh liền toát ra thấm đẫm áo. Nữ nhân này gương mặt lẫn thái độ có thể thay đổi phút chốc vô cùng tự nhiên mà không để lại dấu vết gì, so ra còn muốn chuyên nghiệp hơn một ảnh hậu như nàng. Đối với loại người quá mức đáng sợ này thì Tần Mộc từ trước tới nay không thường đến gần. Vậy mà tình huống bây giờ thật không dễ dàng.
"Tạ bệ hạ."
Tần Mộc tiến đến bên cạnh Ninh Thanh Mộng, nàng bỗng không biết làm gì cho phải. Nàng chưa từng gặp qua cung nữ nào dám ngồi cùng hoàng đế, sầu chết nàng rồi.
Ninh Thanh Mộng biết Tần Mộc đang bối rối, khóe miệng cô cong lên, nói:
"Ngươi đã biết viết những chữ gì?"
Vốn dĩ Tần Mộc sẽ nói "Tất cả đều viết được", nhưng nói vậy quá vô lí, nàng chỉ nói:
"Một ít chữ đơn giản."
Ninh Quốc dùng chữ Hán, hơn nữa cũng chính là kiểu nàng biết. Chỉ là hơi tiếc một chút vì bọn họ vẫn dùng chữ phồn thể. Đối với chữ phồn thể nàng có thể đọc cũng có thể hiểu, nhưng nàng không chắc là bản thân nàng viết được.
Ninh Thanh Mộng đối với Tần Mộc vô cùng kiên nhẫn. Trên trang giấy tuyên thành, cô đưa tay viết một chữ "Tần", nhẹ giọng nói:
"Đây là họ của ngươi."
Xong liền đem bút dúi vào tay Tần mộc.
"Ngươi thử xem."
Tần Mộc đã từng diễn qua một bộ phim cổ trang, nàng đóng vai chính là một tiểu thư khuê các, vì vậy nàng đã từng đi học luyện chữ cùng quốc họa. Nếu bây giờ nàng thật sự nghiêm túc, chữ của nàng so với Ninh Thanh Mộng chưa chắc kém hơn.
Chỉ là nét bút của Ninh Thanh Mộng thập phần ý nhị, như hoa như ong bướm, từng nét lại sắt bén, thấp thoáng vài phần nhu hòa, mọi thứ hòa hợp tạo nên một phen tư vị không thể chối bỏ.
Tần Mộc đưa tay nhận bút từ Ninh Thanh Mộng, cúi người, một tay giữ lấy tay áo, dùng tư thế chuẩn xác mà hạ bút xuống mặt giấy Tuyện Thành viết một chữ "Tần". Vì không muốn nữ đế hoài nghi, nàng còn chủ động tùy ý một chút, chữ trông không có gì xuất sắc, nhưng lại toát ra vẻ đoan chính.
Ninh Thanh Mộng âm thầm đánh giá nét chữ của Tần Mộc. Tuy không quá thanh tao nhưng lại rất đoan chính, ngày sau luyện thêm sẽ càng tốt.
Ninh Thanh Mộng lại tiếp tục dạy thêm mấy chữ cho Tần Mộc, ngoài dạy nàng viết trọn vẹn tên "Tần Mộc", Ninh Thanh Mộng còn dạy nàng cách viết tên của cô.
[Ninh Thanh Mộng]
Tần Mộc nhìn tên cô trên giấy Tuyên Thành liền cảm thấy cái tên này thanh nhã thoát tục, vô tình người có được nó lại chính là một bậc đế vương.
Tên húy của vua chúa đều không cho người khác tùy ý nói ra, vậy nhưng Ninh Thanh Mộng lại đem dạy cho nàng, trong lòng Tần Mộc không khỏi cảm thấy có chút vi diệu, cơ bản là nàng thấy nữ đế đối với mình có chút đặc biệt.
Nhưng nghĩ lại thì hẳn là do cảm tạ mình đã từng cứu cô đi, nếu không thì cô cũng sẽ như lúc trước, đối với nàng khinh thường không cần nhìn, cũng không cần quan tâm tới.
"Học chữ nhiều một chút, sau này nhất định có chỗ cho ngươi dùng."
Ninh Thanh Mộng vừa nói xong Tần Mộc liền nghĩ đến một nhân vật, thượng quan Uyển Nhi. Ninh Thanh Mộng không phải là muốn nàng về sau sẽ thay cô soạn chiếu thư chứ?
Hồ Đồ [Ngươi lại suy nghĩ nhiều=))]
Tần Mộc [Câm miệng!]
Hô Đồ [So với thượng quan Uyển Nhi tài trí thì trong lòng nhà ngươi không tự chấm điểm được bản thân sao.]
Tần Mộc [Ngươi là muốn hơn thua với ta đúng không. Bản thân ngươi cũng tự nhìn lại xem ai vừa lúc nãy nhận nhầm tên của các quan đại thần?]
Hồ Đồ [...]
"Tần Mộc?"
Ninh Thanh Mộng thấy Tần Mộc không tiếp tục bồi cô nên quay đầu nhìn về phía người nọ, vừa vặn ánh mắt hai người chạm nhau một khắc. Tần Mộc ngay lập tức tránh ra, nàng chính là đang sợ lộ, ai mà biết được nàng ở trong lòng lại đang cãi nhau với Hồ Đồ.
Nhưng Ninh Thanh Mộng nhìn ánh mắt tránh né của người kia trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, thật giống Hamter nhỏ, ngoài ra cũng rất giống bộ dáng của Tiểu Đoàn Tử khi làm sai. Cứ như vậy trông thật đáng yêu làm người ta có cảm giác muốn cưng nựng.
"Thưa Bệ hạ."
Tần Mộc xấu hổ gì sự cố vừa nãy vậy mà khi nàng nhìn đi hướng khác cũng không thấy Ninh Thanh Mộng dời tầm mắt, cô cứ tiếp tục gắt gao nhìn nàng khiến cho Tần Mộc không biết phải làm thế nào. Tuy nàng là diễn viên, sớm đã quen với việc bị fans cùng đám đông nhìn chằm chằm, nhưng Ninh Thanh Mộng không giống như vậy, cô là hoàng đế, lại còn là một đại mỹ nhân. Người như vậy nhìn chằm chằm làm Tần Mộc trong lòng có chút run rẩy.
"Ngươi sợ trẫm?"
Đây không phải câu nghi vấn, đây là câu trần thuật.
Tần Mộc hơi ngước mặt, đối diện với ánh mắt của Ninh Thanh Mộng, không nhịn được hít một hơi sâu. Nữ nhân này có cần thiết phải đẹp đến vậy không.
Thoáng chốc Tần Mộc nhớ lại những lời đồn đãi về Ninh Thanh Mộng, nàng liền cảm thấy giống như bị một đại mỹ xà nhìn chằm chằm làm nàng sợ đến miệng lưỡi khô khốc.
"Nếu sợ trẫm, vậy lúc trước cần gì phải cứu trẫm."
Cô lúc đó đã là hoàng đế đâu!
Tần Mộc đương nhiễn giữ kín mấy lời đó vào lòng, lươn lẹo môt chút, liền nói:
"Nguyên lai bệ hạ đều đã biết."
Kết câu khóe miệng nàng còn mang theo tia cười khổ, nhìn bộ dáng như là ủy khuất đã lâu.
Hồ Đồ: [Diễn cũng chuyên nghiệp đấy.]
Tần Mộc: [Câm miệng!]
Ninh Thanh Mộng nhìn dáng vẻ đáng thương của Tần Mộc, cô còn chưa kịp mở miệng thì Tần Mộc đã lên tiếng.
"Lúc ấy thần không biết người nào đã rơi xuống nước, chỉ đơn giản là không thể thấy chết không cứu. Sau mới biết đó chính là bệ hạ, này cũng coi như là phúc phận của nô tỳ. Nô tỳ trước đây chưa từng hầu hạ ở ngự tiền nên có chút khẩn trương, nô tỳ chỉ là đối với bệ hạ vì vậy có chút kính sợ."
Tần Mộc không lên mặt cũng không sủng nịnh mà nói, nghe xong Ninh Thanh Mộng rũ mắt.
"Ngươi dã cứu trẫm nhưng hoàng tộc lại chưa từng báo ân với ngươi, đây là sai lầm của ta. Từ nay về sau ngươi cứ đi theo bên cạnh trẫm, ta sẽ che chở cho ngươi, nhất định sẽ không để ngươi chịu ủy khuất."
Lời vừa nghe vào tai, Tần Mộc cảm thấy không cần Hồ Đồ ở trong đầu nàng bắn pháo hoa nữa, tự nàng cũng đủ cao hứng. Ở trong hoàng cung được hoàng đế chiếu cố, cái này còn cần phải bàn cãi nữa sao.
Ninh Thanh Mộng cảm thấy lần chết đuối đó là lần cận kề cái chết nhất của cô, nếu như khi đó cô chết đi thì hiện thực này đương nhiên cũng không có được, bởi vậy nên việc Tần Mộc cứu mạng rất quan trọng, bởi vậy bản thân Tần Mộc đối với cô cũng sẽ trở nên quan trọng.
Không có Tần Mộc, Ninh Thanh Mộng hiện tại cũng sẽ không có.
"Bệ hạ, nô tỳ có tài đức gì..."
Hồ Đồ: [Ngươi lại diễn nữa à, làm một hồi lại không được gì trong tay bây giờ.]
Tần Mộc: [...]
Tần Mộc không dám nói tiếp nữa, khớp hàm có chút nghẹn lại. Bài học lần trước vẫn rõ ràng ở đó, nếu cứ nói nhiều như vậy khiến Ninh Thanh Mộng đẹm lời vừa nói thu về thì phải làm sao.
"Ngươi cứ an tâm lưu lại bên người trẫm, không cần nhiều lời."
Ninh Thanh Mộng vừa nói xong Tần Mộc liền lấy lại khẩu khí mà cao hứng, Ninh Thanh Mộng còn bồi thêm một câu làm nàng như nở hoa trong lòng.
"Nếu ta không thể cho ngươi được cuộc sống an ổn, là vua của một nước, ta thật cảm thấy hổ thẹn."
Tần Mộc thấy khóe mắt nàng có chút nóng lên, nàng từ nhỏ đã không có được tình thương của cha mẹ, sau tốt nghiệp lại đến thành phố lớn dốc sức tìm việc làm, mối quan hệ với gia đình cũng coi như đoạn tuyệt. Đến khi bắt đầu gia nhập giới giải trí phức tạp thì thường xuyên trong tâm thế phòng bị, sợ người hãm hại. Cũng phải luôn luôn cẩn trọng lời nói không để cho danh sự bị hao tổn.
Chưa từng có một ai đến bên nàng cùng nhiệt tình hay hỏi han ân cần, vậy mà Ninh Thanh Mộng này là người đầu tiên.
Cuộc sống an ổn? Tần Mộc không tin ở chốn hoàng cung này lại có thể tồn tại cái gì gọi là cuộc sống an ổn. Nhưng nữ đế này là vua của một nước, cô vì nàng mà tuyên bố đây cũng coi như là quá được ưu ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.