Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới
Chương 187: Chơi lớn
Duck Ka
26/10/2022
- Ta về rồi đây.
Ouga lếch cái thân thể tồi tàn chán nản của mình vào một căn nhà nhỏ liền đối với bên trong chào hỏi bằng giọng điệu chán nản không kém gì hắn thân thể lúc này.
Đem trên tay bọc nilong ném lên bàn gỗ, hắn liền ngồi bệch trên ghế sofa, sắc mặt tràn đầy mệt mỏi cùng thiếu sức sống tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đi bán muối tới nơi, mà quả thật là như thế, hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang chậm rãi đi đến phần cuối rồi, chắc không có mấy ngày nữa bản thân sẽ chết mất, chỉ là hắn cũng không quan tâm, từ trong túi áo móc ra một điếu thuốc, nhanh gọn châm lửa lên liền hút lấy một hơi thật sâu, khuôn mặt chán nản giờ đây cũng không nhịn được mà xuất hiện một chút thỏa mản thần sắc.
- Sao, hàng đã bán hết chưa, mà nhìn ngươi có vẻ thảnh thơi như thế.
Từ sau nhà có một giọng nói khàn khàn vang ra, nghe tương đối rợn người tựa như cổ họng bị thứ gì đó ghim lấy, chỉ là Ouga đối với giọng nói của ông chủ nơi đây đã sớm quen không có tí sợ hãi chút nào ngược lại tiếp tục hút lấy đồng thời thản nhiên nói:
- Đám "chó đen" lật lọng nhưng tên đại ca bị ta giáo huấn một chút nên vì vậy hàng cũng không bán được, chỉ là trên đường về ta có đem chia cho các mối xung quanh nên xem như miễn cưỡng bán xong đi, chỉ là giá tiền không ngon lắm.
- Hừ, ta đã bảo ngươi bao lần rồi, sắp chết thì cũng đừng báo ta chuyện làm ăn, ta còn lạ gì ngươi phong cách sao, chẳng phải là trước khi chết muốn kéo theo vài tên chết chung, tựa như đầu chó dại lung tung cắn người, chậc ta nói nếu không phải sớm sẽ chết vì bệnh ngươi cũng sống không lâu đâu.
Theo lấy giọng nói khàn khàn vừa giứt, một cánh cửa trong nhà cũng chợt mở, từ bên trong một người mặc lấy áo blouse trắng đeo đồ bảo hộ đầy đủ bước ra khỏi căn phòng chất đầy vô số dụng cụ điều chế cùng ống nghiệm thủy tinh tựa như là một căn phòng thí nghiệm chuyên nghiệp, chỉ là khó có thể tưởng tượng lại xuất hiện tại chổ hỗn loạn đầy dơ bẩn này.
- Ài, nói nhiều thế làm gì đâu, thù lao, đưa ta.
Vừa nói, Ouga liền đưa tay ra, nhếch miệng cười nhìn lấy người trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ cùng thèm khát, so với sinh mệnh đang trồi dần đi của chính mình, hắn càng để ý tới "thù lao" hơn một chút, dù sao cảm giác thăng hoa ấy thật quá mê người, cho dù là kẻ nghiện nặng như hắn, sớm đã lờn với phần lớn thuốc cũng kém chút chịu không được.
- Hừ ngươi cũng chỉ nghĩ tới đấy thôi à, không hổ là con quỷ nghiện có tiếng của khu Kabukicho.
Chỉ là mặc dù ngoài miệng mắng như thế nhưng ông chủ nơi này vẫn là đàng hoàng đưa tới một gói bột trắng có chừng nửa lòng bàn tay, mặc dù ngoài mặt khẳng khái như trong nội tâm cũng đau lòng không ngớt, dù sao thứ này điều chế không dễ, hiệu quả mạnh có thể bán được giá tốt hơn so với hàng phổ thông rất nhiều.
Chỉ là mặc dù tiếc nhưng hắn cũng không thể không giao, dù sao trong khu Kabukicho này quá mức hỗn loạn và phức tạp, bình thường, muốn cùng đám lưu manh kia làm giao dịch cần phải có không nhỏ bản lĩnh cùng cân nặng, nếu không ngươi ngày nào đó không những sẽ không kiếm được tiền mà thậm chí ngay cả mạng của mình cũng bồi vào chung.
Mà trùng hợp trước mắt hắn đây lại là kẻ liều mạng có tiếng, không gì không dám làm, nhưng cũng ít người dám chọc hắn, mà lại không cần tiền công, chỉ cần thuốc, thứ mà hắn có thể làm ra rất nhiều, xem như là một cuộc làm ăn không vốn, ai có thể không thích chứ.
Đáng tiếc lại chỉ là một con chó đoản mệnh, sợ rằng đây là lần giao dịch cuối rồi đi.
- Ồ, ngươi cho thù lao có chút nhiều hơn thường ngày a.
- Hừ, đây còn không phải vì sợ ngươi đầu chó dại này cắn ta một cái sao, nhiều đồ như thế hẵn đủ ngươi thăng hoa tới lúc chết đi, đây xem như ta không hề bội bạc ngươi đúng chứ?
- Ưmm, cảm ơn rất nhiều, ta hứa sau đó có biến thành ma đi ám đám chết bầm trong khu Kabukicho này cũng sẽ né ngươi ra nha.
Đùa giỡn một câu, Ouga liền gượng chống đứng lên, chỉ là còn không hoàn toàn đừng thẳng hắn liền lung lay mấy hồi tựa như một nhánh cây khô sắp đổ, ông chủ thấy vậy cũng muốn tiến lên đỡ một cái, chỉ là thấy đối phương đã đứng ổn lại sau hắn cũng liền thôi đồng thời trong lòng không khỏi thầm mắng.
Mẹ nó cũng đừng ngã chết trong nhà ta a.
- Có cần ta tiễn ngươi đi một đoạn không, ít nhất cách xa nơi này một chút, ngươi chết ở đây đám cô hồn kia liền muốn tới tìm ta đòi tiền an táng.
- Không cần, ta còn có thể chống được một đoạn thời gian, không chết được, ít nhất là không sài hết đống bột thần tiên này ta liền không thể chết hắc hắc.
Vừa nói, Ouga liền loạng choáng hướng ra khỏi cửa bước đi, thân thể qua mỗi bước đều muốn lung lay một cái, chỉ là chung quy vẫn không thật ngã khụy xuống, chỉ là mấy lần cũng dọa cho ông chủ hoảng hốt không ngớt.
Nhưng tại nhìn đối phương sắp ra khỏi cửa thời khắc, hắn vẫn là chợt thở dài gọi lại đối phương.
- Này Ouga, cầm lấy.
- Đây là?
- Chút thành ý nhỏ, xem như lương tháng mười ba của ngươi đi, không nhiều cỡ nào nhưng cũng đủ tận hưởng khu Kabukicho các đại lạc khoái một lần, xem như là tiền cúng của ngươi, sau này cũng đừng về đây hai lần hàng tháng là được.
- ...
Ouga nhìn trên tay sấp phong bì cũng tương đối dày, hắn sắc mặt hiếm thấy chợt nổi lên nụ cười ấm áp nhìn ông chủ trước mặt mà cảm ơn vô cùng thành khẩn.
- Thật sự cảm ơn nhé, ta nếu có thành ma cũng tuyệt đối cũng sẽ cầu phúc cho ngươi.
- Cút cút, không cần ngươi cầu phúc, đừng cho ta kiếm phiền phức là được.
- Hắc, thật tàn nhẫn... Truyện Việt Nam
Đùa giỡn một chút xong, Ouga cũng đem phong bì bỏ vào túi áo, sắc mặt đầy hào hứng bước đi loạng choạng ra ngoài, cứ thế chậm rãi tại ông chủ nơi đây tầm mắt hoàn toàn biến mất.
- Ài, cũng là kẻ tội nghiệp.
Thầm than một câu gã lại không tiếp tục nhìn nữa mà đóng sầm cửa lại một lần nữa trở về phòng thí nghiệm của mình tiếp tục hoàn thiện dự án làm giàu.
...
- Ah, mẹ nó chính là cảm giác này.
Ngồi tại một góc tối âm u mà đầy hôi thối, Ouga lưng tựa tường sắc mặt tràn đầy thỏa mãn cùng phê pha, chỉ là lập tức hắn liền chán nản trở lại.
- Không được, quá mê người, nhưng cũng quá ít, ta muốn càng thăng hoa nữa, ta muốn thấy thiên đường, người như ta chú định đã không có cách đi vào thiên đường sau khi chết vậy ta liền muốn thấy được thiên đường lúc còn sống, như thế mới không uổng phí đời này
Hít một hơi sâu, cắn răng thầm quyết tâm, Ouga liền quyết định chơi lớn một lần, làm điều mà không ai dám làm, một lần chính là nửa gói bột liều lượng, nếu phải kẽ ra sợ rằng có thể kẽ ra được đường thẳng dài tới năm mươi centimet.
Một lần kẽ năm mươi centimet để chơi là khái niệm gì, mười centi có thể phê chết một mạng người, liều lượng này sợ rằng đều có thể phê chết bồn năm tên thanh niên đi.
Nhưng Ouga không những không sợ hãi mà ngược lại sắc mặt giờ đây hưng phấn tới cực điểm, hắn sống không lâu vì vậy hắn đã không cần mạng, cũng không cần tiền, không cần ăn uống hay bất cứ thứ gì khác.
Hắn chỉ muốn khám phá cực hạn, cực hạn của con người, cực hạn của sự thăng hoa.
Vì vậy Ouga liền một lần chơi hít hết nửa gói.
Hắn muốn thấy thiên đường.
Ouga lếch cái thân thể tồi tàn chán nản của mình vào một căn nhà nhỏ liền đối với bên trong chào hỏi bằng giọng điệu chán nản không kém gì hắn thân thể lúc này.
Đem trên tay bọc nilong ném lên bàn gỗ, hắn liền ngồi bệch trên ghế sofa, sắc mặt tràn đầy mệt mỏi cùng thiếu sức sống tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đi bán muối tới nơi, mà quả thật là như thế, hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang chậm rãi đi đến phần cuối rồi, chắc không có mấy ngày nữa bản thân sẽ chết mất, chỉ là hắn cũng không quan tâm, từ trong túi áo móc ra một điếu thuốc, nhanh gọn châm lửa lên liền hút lấy một hơi thật sâu, khuôn mặt chán nản giờ đây cũng không nhịn được mà xuất hiện một chút thỏa mản thần sắc.
- Sao, hàng đã bán hết chưa, mà nhìn ngươi có vẻ thảnh thơi như thế.
Từ sau nhà có một giọng nói khàn khàn vang ra, nghe tương đối rợn người tựa như cổ họng bị thứ gì đó ghim lấy, chỉ là Ouga đối với giọng nói của ông chủ nơi đây đã sớm quen không có tí sợ hãi chút nào ngược lại tiếp tục hút lấy đồng thời thản nhiên nói:
- Đám "chó đen" lật lọng nhưng tên đại ca bị ta giáo huấn một chút nên vì vậy hàng cũng không bán được, chỉ là trên đường về ta có đem chia cho các mối xung quanh nên xem như miễn cưỡng bán xong đi, chỉ là giá tiền không ngon lắm.
- Hừ, ta đã bảo ngươi bao lần rồi, sắp chết thì cũng đừng báo ta chuyện làm ăn, ta còn lạ gì ngươi phong cách sao, chẳng phải là trước khi chết muốn kéo theo vài tên chết chung, tựa như đầu chó dại lung tung cắn người, chậc ta nói nếu không phải sớm sẽ chết vì bệnh ngươi cũng sống không lâu đâu.
Theo lấy giọng nói khàn khàn vừa giứt, một cánh cửa trong nhà cũng chợt mở, từ bên trong một người mặc lấy áo blouse trắng đeo đồ bảo hộ đầy đủ bước ra khỏi căn phòng chất đầy vô số dụng cụ điều chế cùng ống nghiệm thủy tinh tựa như là một căn phòng thí nghiệm chuyên nghiệp, chỉ là khó có thể tưởng tượng lại xuất hiện tại chổ hỗn loạn đầy dơ bẩn này.
- Ài, nói nhiều thế làm gì đâu, thù lao, đưa ta.
Vừa nói, Ouga liền đưa tay ra, nhếch miệng cười nhìn lấy người trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ cùng thèm khát, so với sinh mệnh đang trồi dần đi của chính mình, hắn càng để ý tới "thù lao" hơn một chút, dù sao cảm giác thăng hoa ấy thật quá mê người, cho dù là kẻ nghiện nặng như hắn, sớm đã lờn với phần lớn thuốc cũng kém chút chịu không được.
- Hừ ngươi cũng chỉ nghĩ tới đấy thôi à, không hổ là con quỷ nghiện có tiếng của khu Kabukicho.
Chỉ là mặc dù ngoài miệng mắng như thế nhưng ông chủ nơi này vẫn là đàng hoàng đưa tới một gói bột trắng có chừng nửa lòng bàn tay, mặc dù ngoài mặt khẳng khái như trong nội tâm cũng đau lòng không ngớt, dù sao thứ này điều chế không dễ, hiệu quả mạnh có thể bán được giá tốt hơn so với hàng phổ thông rất nhiều.
Chỉ là mặc dù tiếc nhưng hắn cũng không thể không giao, dù sao trong khu Kabukicho này quá mức hỗn loạn và phức tạp, bình thường, muốn cùng đám lưu manh kia làm giao dịch cần phải có không nhỏ bản lĩnh cùng cân nặng, nếu không ngươi ngày nào đó không những sẽ không kiếm được tiền mà thậm chí ngay cả mạng của mình cũng bồi vào chung.
Mà trùng hợp trước mắt hắn đây lại là kẻ liều mạng có tiếng, không gì không dám làm, nhưng cũng ít người dám chọc hắn, mà lại không cần tiền công, chỉ cần thuốc, thứ mà hắn có thể làm ra rất nhiều, xem như là một cuộc làm ăn không vốn, ai có thể không thích chứ.
Đáng tiếc lại chỉ là một con chó đoản mệnh, sợ rằng đây là lần giao dịch cuối rồi đi.
- Ồ, ngươi cho thù lao có chút nhiều hơn thường ngày a.
- Hừ, đây còn không phải vì sợ ngươi đầu chó dại này cắn ta một cái sao, nhiều đồ như thế hẵn đủ ngươi thăng hoa tới lúc chết đi, đây xem như ta không hề bội bạc ngươi đúng chứ?
- Ưmm, cảm ơn rất nhiều, ta hứa sau đó có biến thành ma đi ám đám chết bầm trong khu Kabukicho này cũng sẽ né ngươi ra nha.
Đùa giỡn một câu, Ouga liền gượng chống đứng lên, chỉ là còn không hoàn toàn đừng thẳng hắn liền lung lay mấy hồi tựa như một nhánh cây khô sắp đổ, ông chủ thấy vậy cũng muốn tiến lên đỡ một cái, chỉ là thấy đối phương đã đứng ổn lại sau hắn cũng liền thôi đồng thời trong lòng không khỏi thầm mắng.
Mẹ nó cũng đừng ngã chết trong nhà ta a.
- Có cần ta tiễn ngươi đi một đoạn không, ít nhất cách xa nơi này một chút, ngươi chết ở đây đám cô hồn kia liền muốn tới tìm ta đòi tiền an táng.
- Không cần, ta còn có thể chống được một đoạn thời gian, không chết được, ít nhất là không sài hết đống bột thần tiên này ta liền không thể chết hắc hắc.
Vừa nói, Ouga liền loạng choáng hướng ra khỏi cửa bước đi, thân thể qua mỗi bước đều muốn lung lay một cái, chỉ là chung quy vẫn không thật ngã khụy xuống, chỉ là mấy lần cũng dọa cho ông chủ hoảng hốt không ngớt.
Nhưng tại nhìn đối phương sắp ra khỏi cửa thời khắc, hắn vẫn là chợt thở dài gọi lại đối phương.
- Này Ouga, cầm lấy.
- Đây là?
- Chút thành ý nhỏ, xem như lương tháng mười ba của ngươi đi, không nhiều cỡ nào nhưng cũng đủ tận hưởng khu Kabukicho các đại lạc khoái một lần, xem như là tiền cúng của ngươi, sau này cũng đừng về đây hai lần hàng tháng là được.
- ...
Ouga nhìn trên tay sấp phong bì cũng tương đối dày, hắn sắc mặt hiếm thấy chợt nổi lên nụ cười ấm áp nhìn ông chủ trước mặt mà cảm ơn vô cùng thành khẩn.
- Thật sự cảm ơn nhé, ta nếu có thành ma cũng tuyệt đối cũng sẽ cầu phúc cho ngươi.
- Cút cút, không cần ngươi cầu phúc, đừng cho ta kiếm phiền phức là được.
- Hắc, thật tàn nhẫn... Truyện Việt Nam
Đùa giỡn một chút xong, Ouga cũng đem phong bì bỏ vào túi áo, sắc mặt đầy hào hứng bước đi loạng choạng ra ngoài, cứ thế chậm rãi tại ông chủ nơi đây tầm mắt hoàn toàn biến mất.
- Ài, cũng là kẻ tội nghiệp.
Thầm than một câu gã lại không tiếp tục nhìn nữa mà đóng sầm cửa lại một lần nữa trở về phòng thí nghiệm của mình tiếp tục hoàn thiện dự án làm giàu.
...
- Ah, mẹ nó chính là cảm giác này.
Ngồi tại một góc tối âm u mà đầy hôi thối, Ouga lưng tựa tường sắc mặt tràn đầy thỏa mãn cùng phê pha, chỉ là lập tức hắn liền chán nản trở lại.
- Không được, quá mê người, nhưng cũng quá ít, ta muốn càng thăng hoa nữa, ta muốn thấy thiên đường, người như ta chú định đã không có cách đi vào thiên đường sau khi chết vậy ta liền muốn thấy được thiên đường lúc còn sống, như thế mới không uổng phí đời này
Hít một hơi sâu, cắn răng thầm quyết tâm, Ouga liền quyết định chơi lớn một lần, làm điều mà không ai dám làm, một lần chính là nửa gói bột liều lượng, nếu phải kẽ ra sợ rằng có thể kẽ ra được đường thẳng dài tới năm mươi centimet.
Một lần kẽ năm mươi centimet để chơi là khái niệm gì, mười centi có thể phê chết một mạng người, liều lượng này sợ rằng đều có thể phê chết bồn năm tên thanh niên đi.
Nhưng Ouga không những không sợ hãi mà ngược lại sắc mặt giờ đây hưng phấn tới cực điểm, hắn sống không lâu vì vậy hắn đã không cần mạng, cũng không cần tiền, không cần ăn uống hay bất cứ thứ gì khác.
Hắn chỉ muốn khám phá cực hạn, cực hạn của con người, cực hạn của sự thăng hoa.
Vì vậy Ouga liền một lần chơi hít hết nửa gói.
Hắn muốn thấy thiên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.