Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới
Chương 31: Gia đình hạnh phúc
Duck Ka
29/06/2022
Tại bệnh viện Yoshimira, trong căn phòng lạ lẫm mà cánh cửa cũ kỹ bên trên chỉ ghi vỏn vẹn ba từ "phòng thay đồ", một thiếu nữ tại trên sàn nhà thiếp đi, nàng mặc lấy trong sáng váy trắng nhưng dường như vì gặp sự cố mà khiến tà váy hơi vén lên để lộ mảng lớn trắng sáng làn da cùng tươi mát phong cảnh, đôi chân dài thon gọn thướt tha, hông rộng đầy đặn để lộ một cỗ no đủ ý tứ đồng thời bởi thiếu nữ còn đang nằm sấp lại càng đôn lên nàng mê ngươi bờ mông, eo gầy thon gọn mà dẻo dai, mỗi lần hơi chuyển người lúc lại toát ra từng cỗ mê hoặc dụ dỗ người ta phạm tội, bộ ngực nàng cân đối cùng vừa vặn, dù phải chống xuống mặt đất để nâng đỡ mình chủ nhân vẫn không khiến nó biến dạng quá nhiều, chất thịt co giãn mà chắc nịch vô cùng, nhưng trái với dụ hoặc mỹ miều thân thể, thiếu nữ khuôn mặt lúc ngủ lại tràn đầy vẻ ngây thờ cùng an tường, tựa như tinh linh trong cổ tích đi ra, nhưng kéo dài không lâu thiếu nữ nét mày phượng chợt run run, mi tâm nhăn lại, môi đỏ hơi mím, thần sắc khiến ai nhìn vào cũng phải xót xa. Đột nhiên nàng thân thể hơi co lại run rẩy dường như gặp phải ác mộng, thiếu nữ mơ màng thì thào liên hồi:
- Cha... mẹ...xin người...xin hai người đừng đi...cha...mẹ...
Nhưng cùng lúc, căn phòng vốn an tĩnh bỗng nhiên chấn động giữ dội, sàn nhà nứt vỡ, tường trắng đổ sụp, không gian chợt nghiêng như cả tòa nhà bị gãy đôi mà ngã xuống, trong khoảng khắc, trời đất đảo lộn, sàn nhà cùng trần nhà đổi vị trí cho nhau, cả tầng lâu tại không trung rơi tự do, nhưng dù vậy thiếu nữ vẫn chưa hề tỉnh lại, cho đến khi cả tòa bệnh viện sụp đổ, thiếu nữ cũng hoàn toàn tại trong đất đá dưới bị đè nát, chôn vùi sâu trong đống phế tích, nàng vẫn chưa từng tỉnh lại. Xung quanh cũng dần nổi lên tiếng sụp đổ liên hồi, tiếng la hét thất thanh cùng tiếng sinh vật nào đó gầm thét vang vọng khắp trời.
...
Trong bóng tối tĩnh lặng, Akari đang say giấc nồng thì bỗng nhiên cảm thấy cả người bị lay động, một giọng nói đầy ấm áp và vô cùng quen thuộc gọi lấy tên nàng:
- Akari, Akari-chan, dậy đi nào con, chẳng phải hôm nay hai ta đã hứa đi chuẩn bị đồng phục mới rồi ư.
Lúc này Akari mới nhẹ hé mở hai mắt, một cái xa lạ nhưng cũng quen thuộc vô cùng cũ kỹ trần nhà hiện ra trong nàng tầm mắt, cùng với đó là một gương mặt cùng nàng có nhiều nét tương tự, khuôn mặt trái xoan với làn da trắng mịn, tóc đen dài xuông mượt, đôi môi cười mỉm treo lấy vẻ ấm áp hiền từ, hai mắt đen láy nhưng ngập tràn yêu thương, cừng chìu. Nhìn lấy trước mắt nữ nhân khiến khóe mắt Akari chợt đỏ ửng, cảm xúc chợt hỗn loạn, nàng không biết tại sao mình lại như thế, chẳng phải chỉ là một buổi sáng bình thường mẹ đem nàng tỉnh dậy thôi ư, "tại sao...tại sao tim lại nhói đau đến thế".
Mà phụ nhân kia nhìn thấy mình con gái hai mắt đỏ hoe, thậm chí đã rưng rưng nước mắt, nàng chợt bối rối tưởng rằng do bản thân đem con gái tỉnh dậy sớm khiến cô bé cảm thấy ủy khuất, thế là liền vội vàng dỗ dành:
- Akari, con ngoan đừng khóc, là mama không tốt, là mama háo hức quá nên lỡ...lỡ làm con thức giấc, con ngoan nín khóc nào...
Nhưng những lời xoa dịu ấm áp mà hiền từ ấy đối với Akari lại như giọt nước tràn ly khiến nàng càng không thể nhẫn nhịn nữa mà gào khóc lao vào vòng tay của mẹ mãi nức nở, phụ nhân chợt khó hiểu trong giây lát nhưng nàng cũng dịu dàng ôm lấy con gái mình nhẹ nhàng xoa đầu vỗ về.
- Ngoan, ngoan nào, đã có mama đây rồi...
Mặc dù không biết tại sao bản thân buổi sáng hôm nay nàng lại khóc nhiều đến thế nhưng dưới sự dổ dành của mẹ, Akari sớm lấy lại bình tĩnh, nàng theo mẹ đi rửa mặt để sẵn sàng dùng bữa sáng. Tại bàn ăn, Akari nhìn trên bàn mình dĩa cơm cà ri sơ sài quen thuộc, mặc dù mỗi tuần nàng đều được ăn thậm chí ăn đến phát ngán phải kêu gào nhiều lần nhưng chẳng hiểu tại sao giờ đây nó lại cuốn hút đến thế, Akari xúc nhẹ một thìa cơm đưa lên miệng, vẫn là quen thuộc vị mặn vừa phải ấy, vị ngọt từ đường giá rẻ nhà nàng thường dùng, hạt gạo chẳng mấy ngon lành cùng vài miếng thịt bỏ mỏng dính ít ỏi, một dĩa cơm tầm thường đến vậy nhưng tại trong miệng Akari lại thành trên đời ngon nhất mỹ vị dường như nàng đã khao khát được ăn lại món này vô số năm rồi, cố nhịn lại dòng nước mắt sắp trào ra, Akari xúc từng muỗng lớn ăn như hổ đói, mà bên cạnh phụ nhân thấy mình con gái lại ăn ngon miệng như thế trong lòng cũng vô cùng ấm áp, hai vợ chồng nàng không quá giàu có nên chưa bao giờ có thể nấu ra món gì đặc sắc cho mình con gái nên lúc trước nhìn nàng dần chán ăn khiến phụ nhân lo lắng vô cùng, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay Akari lại thay đổi trở nên ăn ngoan như thế, nhưng dù là lý do gì nàng vẫn chưa bao giờ ngừng cưng chìu mình nữ nhi.
Nở nụ cười ấm áp, phụ nhân ngồi bên cạnh đưa tay xoa đầu Akari, dịu dàng nói:
- Akari-chan hôm nay ăn thật ngoan a, nhưng ăn chậm lại tí kẻo nghẹn nhé và cũng coi chừng bị no quá nha.
Nhưng lúc này, một giọng nam nhân mang theo đầy hào hứng vang lên:
- Ahaha thôi lâu lâu Akari mới có hứng ăn như thế, cứ để nàng ăn nhiều một chút, dù sao còn đang tuổi lớn mà.
Người nói là một trung niên nam nhân, khuôn mặt trìu mến dễ gần, làn da hợi xạm đen do phải lao động ngoài trời thời gian dài nhưng dù thế thần sắc hắn lại không có tí gì sầu bi, khổ não, ngược lại cũng giống với phụ nhân tràn đầy yêu thương nhìn con gái mình ăn uống, nụ cười từ đầu tới giờ luôn treo trên môi chưa bao giờ dừng lại.
Akari nhìn lấy cha mẹ bữa sáng cũng chưa từng động, chỉ hoàn toàn xem nàng rồi cười lấy khiến Akari chợt hạnh phúc vô cùng nhưng đồng thời bị người nhìn chằm chằm liên tục khi ăn cũng khiến nàng hơi ngại ngùng, da mặt chợt đỏ, Akari phồng lên hai má trách cứ nói:
- Mồ⁓, mọi người cũng ăn đi đừng nhìn nữa mà, chẳng vui tí nào Akari sẽ giận đấy.
Nghe con gái mình con gái nói ra chẳng có tí đe dọa nào đe dọa, hai người cũng chợt bật cười vội vàng nói:
- Được rồi được rồi cha mẹ ăn đây không nhìn Akari nữa.
- Đúng đúng là bọn ta quá thất lễ để Akari ngại ngùng rồi nhỉ, hắc hắc.
Nói xong hai người cũng bắt đầu ăn phần của mình, không khí ấm áp mà hạnh phúc khiến Akari cũng chợt bật cười, nàng vừa niềm nở vừa tiếp tục ăn, nhưng sâu trong nội tâm Akari luôn cảm thấy một luồng bất an dần bao phủ dường như có điều gì xấu sắp xảy ra, nhưng tìm kiếm mãi vẫn chẳng thấy gì Akari cũng đành miễn cưỡng bỏ qua tiếp tục chìm đắm trong không khí hạnh phúc này.
Đánh chén xong xuôi, mẹ bắt đầu thu dọn đồ dùng cùng rữa bát, cha thì chăm chú đọc báo của hôm nay, Akari thoải mái vừa rung chân vừa ngân nga nhăm nhi trước mắt món tráng miệng, nhưng bỗng nhiên một giọng nói nói mơ hồ cùng yếu ớt như phù dung sớm nở chóng tàn vang vọng trong truyền bên tai:
- Ngươi...thật sự... muốn chìm đắm...vĩnh viễn trong giấc mộng này ư.
Giật mình Akari kém chút từ trên ghế ngã xuống lập tức thu hút phụ nhân cùng nam nhân ánh mắt nhìn đến, mẹ trước hết vội vàng đối với nàng ân cần hỏi:
- Con ổn chứ Akari, bộ có gì khiến con sợ hãi à sao khuôn mặt lại tái nhợt thế này.
Mà Akari cũng không lập tức đáp, nàng nhìn chằm chằm cửa sổ hồi lâu, nàng cảm giác được dường như giọng nói vừa rồi từ cửa sổ truyền đến,"chẳng lẽ là ảo giác", tự hỏi một câu Akari chẳng thấy có gì xảy ra mới khiến nàng quay đầu nhìn mẹ mình, hơi ngượng ngùng nói:
- Ưmm không có gì cả, là Akari ngồi nhiều bị tê chân nên hơi mất thăng bằng mà thôi.
- Là thế sao, cũng phải nãy giờ con ngồi hơi lâu rồi hay là chúng ta cùng đi mua sắm nhé, dù sao Akari-chan cũng sắp vào lớp một rồi, cũng xem như là nửa cái thiếu nữ nha, đã có thể chọn kiểu quần trong yêu thích rồi.
Nghe mẹ trêu đùa, Akari hờn dỗi hơi phồng má, nói như thể nàng muốn mặc lắm vậy, vừa khó chịu, vừa chật chội, nào có bình thường thoải mái. Nhưng được cùng mẹ ra ngoài đi chơi cuối cùng Akari vẫn ngạo kiều nói:
- Tùy mẹ thôi, Akari sao cũng được.
Nhìn lấy mình con gái tính tình, hai vị đại nhân trong phòng cũng nhìn không nổi mà bật cười, hạnh phúc đối với hai người đôi lúc chỉ đơn giản như thế mà thôi.
- Cha... mẹ...xin người...xin hai người đừng đi...cha...mẹ...
Nhưng cùng lúc, căn phòng vốn an tĩnh bỗng nhiên chấn động giữ dội, sàn nhà nứt vỡ, tường trắng đổ sụp, không gian chợt nghiêng như cả tòa nhà bị gãy đôi mà ngã xuống, trong khoảng khắc, trời đất đảo lộn, sàn nhà cùng trần nhà đổi vị trí cho nhau, cả tầng lâu tại không trung rơi tự do, nhưng dù vậy thiếu nữ vẫn chưa hề tỉnh lại, cho đến khi cả tòa bệnh viện sụp đổ, thiếu nữ cũng hoàn toàn tại trong đất đá dưới bị đè nát, chôn vùi sâu trong đống phế tích, nàng vẫn chưa từng tỉnh lại. Xung quanh cũng dần nổi lên tiếng sụp đổ liên hồi, tiếng la hét thất thanh cùng tiếng sinh vật nào đó gầm thét vang vọng khắp trời.
...
Trong bóng tối tĩnh lặng, Akari đang say giấc nồng thì bỗng nhiên cảm thấy cả người bị lay động, một giọng nói đầy ấm áp và vô cùng quen thuộc gọi lấy tên nàng:
- Akari, Akari-chan, dậy đi nào con, chẳng phải hôm nay hai ta đã hứa đi chuẩn bị đồng phục mới rồi ư.
Lúc này Akari mới nhẹ hé mở hai mắt, một cái xa lạ nhưng cũng quen thuộc vô cùng cũ kỹ trần nhà hiện ra trong nàng tầm mắt, cùng với đó là một gương mặt cùng nàng có nhiều nét tương tự, khuôn mặt trái xoan với làn da trắng mịn, tóc đen dài xuông mượt, đôi môi cười mỉm treo lấy vẻ ấm áp hiền từ, hai mắt đen láy nhưng ngập tràn yêu thương, cừng chìu. Nhìn lấy trước mắt nữ nhân khiến khóe mắt Akari chợt đỏ ửng, cảm xúc chợt hỗn loạn, nàng không biết tại sao mình lại như thế, chẳng phải chỉ là một buổi sáng bình thường mẹ đem nàng tỉnh dậy thôi ư, "tại sao...tại sao tim lại nhói đau đến thế".
Mà phụ nhân kia nhìn thấy mình con gái hai mắt đỏ hoe, thậm chí đã rưng rưng nước mắt, nàng chợt bối rối tưởng rằng do bản thân đem con gái tỉnh dậy sớm khiến cô bé cảm thấy ủy khuất, thế là liền vội vàng dỗ dành:
- Akari, con ngoan đừng khóc, là mama không tốt, là mama háo hức quá nên lỡ...lỡ làm con thức giấc, con ngoan nín khóc nào...
Nhưng những lời xoa dịu ấm áp mà hiền từ ấy đối với Akari lại như giọt nước tràn ly khiến nàng càng không thể nhẫn nhịn nữa mà gào khóc lao vào vòng tay của mẹ mãi nức nở, phụ nhân chợt khó hiểu trong giây lát nhưng nàng cũng dịu dàng ôm lấy con gái mình nhẹ nhàng xoa đầu vỗ về.
- Ngoan, ngoan nào, đã có mama đây rồi...
Mặc dù không biết tại sao bản thân buổi sáng hôm nay nàng lại khóc nhiều đến thế nhưng dưới sự dổ dành của mẹ, Akari sớm lấy lại bình tĩnh, nàng theo mẹ đi rửa mặt để sẵn sàng dùng bữa sáng. Tại bàn ăn, Akari nhìn trên bàn mình dĩa cơm cà ri sơ sài quen thuộc, mặc dù mỗi tuần nàng đều được ăn thậm chí ăn đến phát ngán phải kêu gào nhiều lần nhưng chẳng hiểu tại sao giờ đây nó lại cuốn hút đến thế, Akari xúc nhẹ một thìa cơm đưa lên miệng, vẫn là quen thuộc vị mặn vừa phải ấy, vị ngọt từ đường giá rẻ nhà nàng thường dùng, hạt gạo chẳng mấy ngon lành cùng vài miếng thịt bỏ mỏng dính ít ỏi, một dĩa cơm tầm thường đến vậy nhưng tại trong miệng Akari lại thành trên đời ngon nhất mỹ vị dường như nàng đã khao khát được ăn lại món này vô số năm rồi, cố nhịn lại dòng nước mắt sắp trào ra, Akari xúc từng muỗng lớn ăn như hổ đói, mà bên cạnh phụ nhân thấy mình con gái lại ăn ngon miệng như thế trong lòng cũng vô cùng ấm áp, hai vợ chồng nàng không quá giàu có nên chưa bao giờ có thể nấu ra món gì đặc sắc cho mình con gái nên lúc trước nhìn nàng dần chán ăn khiến phụ nhân lo lắng vô cùng, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay Akari lại thay đổi trở nên ăn ngoan như thế, nhưng dù là lý do gì nàng vẫn chưa bao giờ ngừng cưng chìu mình nữ nhi.
Nở nụ cười ấm áp, phụ nhân ngồi bên cạnh đưa tay xoa đầu Akari, dịu dàng nói:
- Akari-chan hôm nay ăn thật ngoan a, nhưng ăn chậm lại tí kẻo nghẹn nhé và cũng coi chừng bị no quá nha.
Nhưng lúc này, một giọng nam nhân mang theo đầy hào hứng vang lên:
- Ahaha thôi lâu lâu Akari mới có hứng ăn như thế, cứ để nàng ăn nhiều một chút, dù sao còn đang tuổi lớn mà.
Người nói là một trung niên nam nhân, khuôn mặt trìu mến dễ gần, làn da hợi xạm đen do phải lao động ngoài trời thời gian dài nhưng dù thế thần sắc hắn lại không có tí gì sầu bi, khổ não, ngược lại cũng giống với phụ nhân tràn đầy yêu thương nhìn con gái mình ăn uống, nụ cười từ đầu tới giờ luôn treo trên môi chưa bao giờ dừng lại.
Akari nhìn lấy cha mẹ bữa sáng cũng chưa từng động, chỉ hoàn toàn xem nàng rồi cười lấy khiến Akari chợt hạnh phúc vô cùng nhưng đồng thời bị người nhìn chằm chằm liên tục khi ăn cũng khiến nàng hơi ngại ngùng, da mặt chợt đỏ, Akari phồng lên hai má trách cứ nói:
- Mồ⁓, mọi người cũng ăn đi đừng nhìn nữa mà, chẳng vui tí nào Akari sẽ giận đấy.
Nghe con gái mình con gái nói ra chẳng có tí đe dọa nào đe dọa, hai người cũng chợt bật cười vội vàng nói:
- Được rồi được rồi cha mẹ ăn đây không nhìn Akari nữa.
- Đúng đúng là bọn ta quá thất lễ để Akari ngại ngùng rồi nhỉ, hắc hắc.
Nói xong hai người cũng bắt đầu ăn phần của mình, không khí ấm áp mà hạnh phúc khiến Akari cũng chợt bật cười, nàng vừa niềm nở vừa tiếp tục ăn, nhưng sâu trong nội tâm Akari luôn cảm thấy một luồng bất an dần bao phủ dường như có điều gì xấu sắp xảy ra, nhưng tìm kiếm mãi vẫn chẳng thấy gì Akari cũng đành miễn cưỡng bỏ qua tiếp tục chìm đắm trong không khí hạnh phúc này.
Đánh chén xong xuôi, mẹ bắt đầu thu dọn đồ dùng cùng rữa bát, cha thì chăm chú đọc báo của hôm nay, Akari thoải mái vừa rung chân vừa ngân nga nhăm nhi trước mắt món tráng miệng, nhưng bỗng nhiên một giọng nói nói mơ hồ cùng yếu ớt như phù dung sớm nở chóng tàn vang vọng trong truyền bên tai:
- Ngươi...thật sự... muốn chìm đắm...vĩnh viễn trong giấc mộng này ư.
Giật mình Akari kém chút từ trên ghế ngã xuống lập tức thu hút phụ nhân cùng nam nhân ánh mắt nhìn đến, mẹ trước hết vội vàng đối với nàng ân cần hỏi:
- Con ổn chứ Akari, bộ có gì khiến con sợ hãi à sao khuôn mặt lại tái nhợt thế này.
Mà Akari cũng không lập tức đáp, nàng nhìn chằm chằm cửa sổ hồi lâu, nàng cảm giác được dường như giọng nói vừa rồi từ cửa sổ truyền đến,"chẳng lẽ là ảo giác", tự hỏi một câu Akari chẳng thấy có gì xảy ra mới khiến nàng quay đầu nhìn mẹ mình, hơi ngượng ngùng nói:
- Ưmm không có gì cả, là Akari ngồi nhiều bị tê chân nên hơi mất thăng bằng mà thôi.
- Là thế sao, cũng phải nãy giờ con ngồi hơi lâu rồi hay là chúng ta cùng đi mua sắm nhé, dù sao Akari-chan cũng sắp vào lớp một rồi, cũng xem như là nửa cái thiếu nữ nha, đã có thể chọn kiểu quần trong yêu thích rồi.
Nghe mẹ trêu đùa, Akari hờn dỗi hơi phồng má, nói như thể nàng muốn mặc lắm vậy, vừa khó chịu, vừa chật chội, nào có bình thường thoải mái. Nhưng được cùng mẹ ra ngoài đi chơi cuối cùng Akari vẫn ngạo kiều nói:
- Tùy mẹ thôi, Akari sao cũng được.
Nhìn lấy mình con gái tính tình, hai vị đại nhân trong phòng cũng nhìn không nổi mà bật cười, hạnh phúc đối với hai người đôi lúc chỉ đơn giản như thế mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.