Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới
Chương 195: Tình tứ
Duck Ka
29/10/2022
- Ài, ta nói mấy đứa nha, mới sáng sớm có cần phải thân nhau thấm thiết như thế sao.
- Sensei nói như thể em muốn lắm vậy, con mắm kia đầu óc thật sự quá bạo lực... đau đau nhẹ tay chút a Sensei, em thật sự đang rất tổn thương về tinh thần lẫn thể xác đây.
- Ài, mấy đứa thật là...
Trong phòng y tế Motaru nhẫn nhịn đau nhức để cho Sayano-sensei có thể thuận lợi xức thuốc.
Nói cũng kỳ quái, hắn thế mà bị cô gái kia đấm cho trực tiếp bất tỉnh nhân sự, sau đó liền bị vác tới phòng y tế.
Mặc dù biết rằng đối phương không có ác ý, chuyện này căn nguyên vẫn là xuất phát từ việc hắn còn thừa kế kiếp trước tinh hoa văn hóa của bộ môn thể thao mạo hiểm, danh xưng "chọc chó" mà ra.
Nhưng dù vậy cũng không thể bỏ qua một phần nguyên nhân do uy lực nắm đấm cuối cùng ấy cũng có chút đáng gờm, sợ rằng có thể đấm thủng cả cốt thép cũng không chừng mới có thể khiến hắn bất tỉnh nhân sự như thế.
Điều này không khỏi khiến cho Motaru có chút liên tưởng tới một thứ mà người bạn xấu số, "Tayo-kun", đã từng đề cập qua.
"Thân thể bí pháp"
Chậc chậc, xem ra ta vẫn là xem thường thế giới này nha, có thể không thành siêu phàm vẫn có được lực lượng như thế, xem ra cái gọi là "thân thể bí pháp" cũng không đơn giản.
Và có thể học tập "thân thể bí pháp", gia thế của cái đồ "vú to tồi tệ" kia sợ rằng cũng không đơn giản nốt, làm không tốt thậm chí có thể là một chút gia tộc cổ lão trong truyền thuyết, ẩn nấp sau màn thao túng toàn bộ nền kinh tế Janan quốc cũng nên.
Nghĩ như thế hắn liền hơi chau mày.
Motaru nhất không thích tiếp xúc chính là đám người này, không vì thứ gì khác chỉ vì bọn hắn quá có tiền.
Mặc dù đối với siêu phàm sinh vật, tiền chỉ như đống giấy lộn, nhưng dù sao thời đại này vẫn là do nhân loại bình thường tạm thời nắm giữ, tiền vẫn là rất hữu dụng, có thể làm được rất nhiều thứ.
Ví dụ một ngày nào đó có ai quăng vào mặt Motaru vài tỷ J yêu cầu hắn ngừng trêu chọc con nhỏ ngực bự kia thì hắn phải làm sao a, mặc dù vài tỷ cũng thật là tốt nhưng mất một cái thú vui trong cuộc sống nhàm chán này thì thật có lời sao?
Chưa kể một ngày hắn thật hốt con gái nhà người ta tới tay thì tiền của bọn hắn chẳng phải cũng là của hắn sao hắc hắc...
Chỉ là mặc dù trong lòng sớm có quyết tâm không thể lay động, nhưng nếu có người ném ra mấy tỷ thì quả thật có thể khiến hắn rất xoắn xuýt đôi chút, mà hắn là ai cơ chứ? Tương lai chí cao chi thần, kẻ ngự trị phía trên bầu trời, tồn tại vượt qua khỏi vận mệnh...
Có thể khiến kẻ như hắn xoăn xuýt, có thể thấy được tiền vẫn là thứ gì đó có giá trị, ít nhất là hơn đống giấy lộn một chút.
- Đau đau đau a... Sensei người lại mạnh tay rồi.
- Hừ ai bảo ngươi lại nghĩ ngợi lung tung không nghe ta nói?
- Ách, này do em cũng do Sensei a, khiến em bị mê hoặc phải nghĩ ngợi lung tung... a a đau đau thật đừng nhấn mạnh thế...
Cảm nhận phần cổ đau nhức tới cực điểm khiến cho Motaru không khỏi hít một hơi lạnh, âm thầm kêu khổ không thôi, quả nhiên nói nữ nhân đẹp thường có gai quả nhiên không sai.
Chỉ là khi khóe mắt vô tình lướt qua Sensei gương mặt nhỏ nhắn hơi hồng mịn kia, Motaru trái tim liền không khỏi rục rịch một chút khiến hắn quay đầu trở lại, khuôn mặt giả vờ nhưng không thấy.
Nhưng dù vậy cũng không ngăn chặn được cả người dần khô nóng lên khiến Motaru nội tâm kể khố không thôi.
Không biết vì sao khi đối mặt với hai cô nàng một đanh đá hùng hổ, một thanh lãnh tĩnh lặng kia hắn luôn có thể nắm thế chủ động, nổi lên tâm tư trêu đùa, nhưng khi đối diện với Sensei, nội tâm hắn đột nhiên liền bị đối phương khí chất cùng dung mạo đè ép gắt gao, cơ hồ khiến hắn không thể không chăm chú vào đối phương mãi không rời mắt được.
Này có điểm giống bị bỏ bùa, nhưng hắn mẹ nó chính là thần của nguyền rủa, danh xưng "Jashin", trên đời thật có người có bản lĩnh đến thế sao, có thể bỏ bùa được hắn...
Ài, này chắc là do tâm sinh lý của tuổi vị thành niên của bộ thân thể này đi.
Nội tâm thở dài một hơi, Motaru liền không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này nữa.
Dù sao suy nghĩ lại nhiều cũng không giải quyết được vấn đề, vì vậy hắn chỉ có thể an tĩnh tiếp nhận Sensei thoa thuốc, chính mình buông lỏng tận hưởng.
Thời gian cứ thế yên tĩnh hồi lâu, cả hai đột nhiên lâm vào bầu không khí kỳ quái, trong khi Sayano thần sắc nghiêm túc xức thuốc toàn thân cho hắn thì Motaru chỉ có thể nghĩ vu vơ gì đó cố tránh né cổ nhiệt hỏa ngày càng sôi sục trong lòng, ráng không để ý tới.
Chỉ là Motaru không thể không thừa nhận, ngón tay Sensei thật sự rất có tư chất câu hồn đoạt phách a, mặc dù chỉ là nghiêm chỉnh xức thuốc bình thường, mảy may không có động tác thừa thãi nhưng mỗi nơi da thịt mà thứ xúc cảm non mịn ấy lướt qua, cảm nhận trước hết của hắn là đau nhức.
Cũng phải, dù sao chổ có máu bầm ứ đọng mới cần xức thuốc, đau nhức là phải, nhưng cỗ đau nhức ấy đến nhanh mà đi cũng nhanh, kéo theo sau đó là dư nhiệt ấm áp từ ngón tay Sensei còn xót lại khiến Motaru cảm thấy thân thể vài chổ có chút ngứa, có chút muốn bành trướng, có chút nóng bức kích thích tới hắn trái tim trong lòng rục rịch không ngớt.
Móa, đây rốt cuộc là thứ ma lực gì thế này?
Cắn răng chịu đựng, Motaru không khỏi nhớ đến một cái nữ nhân đặc biệt, vóc người cao ráo, làn da bánh mật với mái tóc tím dài, lần đầu tiên tim hắn loạn nhịp đến mức này chính là đoạn thời gian ấy cùng đối phương hợp tác chiến đấu.
Khi ấy đối phương cũng khiến trái tim hắn loạn nhịp như hiện tại.
Chỉ có điều đối phương là chủ động dùng năng lực đi cưỡng ép đem trái tim hắn loạn nhịp để rút ra sinh mệnh lực cùng chakra của hắn nhằm mục đích thực hiện Baryon mode, còn hiện tại hẵn là trái tim hắn bị động loạn nhịp.
Mặc dù có chút khó chịu, nhưng không thể không nói cảm giác ở thế bị động như thế này đôi lúc cũng không tệ.
- Bạch... xong, nghỉ ngơi một tí hẵn là Mo-kun sẽ kịp bình phục để học ca chiều nha.
- Tê, Sensei người có thể không mạnh tay với bệnh nhân được không... Mà người mới gọi gì cơ?
- Mo-kun, sao? Giáo viên như ta không thể gọi tắt tên học sinh của mình sao, nếu không thích ta cũng có thể gọi là Hamano-dono nha.
- Ách, vẫn là Mo-kun đi, dùng dono thì hơi trịnh trọng quá...
Nhìn trước mắt Sensei sắc mặt vẫn tươi cười như bình thường, Motaru thật sự có chút khó đoán ra được nàng khi nào đang đùa khi nào là đang thật sự quan tâm hắn.
Chỉ là nàng chủ động gọi tắt tên mình, đây hẵn là dấu hiệu mối quan hệ cả hai càng gần hơn một chút... đúng không?
- Được rồi, em cũng nghỉ ngơi một chút đi, cũng tới giờ rồi Sensei phải lên lớp đây.
- Hah, thật buồn a, em còn tưởng Sensei bỏ dạy để bồi học sinh yêu quý nhất của mình đây... ặc.
- Hừ nghĩ hay lắm.
Nhẹ búng trán đối phương một cái vì dám đùa giỡn mình, Sayano liền mỉm cười vươn người ngồi dậy, một bên Motaru không còn được xức thuốc cũng tiếc nuối mà nghiêng người đổi tư thế từ nằm sắp chuyển sang ngồi dậy, mỉm cười cùng Sayano ánh mắt trùng hợp đối nhau trong mấy giây khiến cho đối phương sắc mặt cũng chợt hơi hồng vội ho khan xoay người định nhấc chân rời đi.
Chỉ là dường như bởi vì nãy giờ ngồi xức thuốc hồi lâu khiến cho hai chân nàng còn chưa kịp thích ứng khiến cho Sayano chợt loạng choạng sắp ngã.
Nhưng may mắn giây phút ấy một cánh tay đã kịp thời vươn ra nắm lấy tay nàng kéo lại khiến cho nàng không đến mức bị ngã xuống sàn.
- Phù, may mắn thật, cảm ơn em... a... Mo-kun.
Sayano theo bản năng thở phào một hơi liền xoay đầu muốn cảm ơn học sinh yêu quý nhất của mình thì sắc mặt nàng cũng chợt đọng lại, ngay cả lời nói cũng chợt biến ấp úng lên.
Bởi tình thế hiện tại... thật có chút kỳ quái lắm.
Cả hai gương mặt giờ đây có chút gần hơn mức phạm quy rồi.
- Sensei nói như thể em muốn lắm vậy, con mắm kia đầu óc thật sự quá bạo lực... đau đau nhẹ tay chút a Sensei, em thật sự đang rất tổn thương về tinh thần lẫn thể xác đây.
- Ài, mấy đứa thật là...
Trong phòng y tế Motaru nhẫn nhịn đau nhức để cho Sayano-sensei có thể thuận lợi xức thuốc.
Nói cũng kỳ quái, hắn thế mà bị cô gái kia đấm cho trực tiếp bất tỉnh nhân sự, sau đó liền bị vác tới phòng y tế.
Mặc dù biết rằng đối phương không có ác ý, chuyện này căn nguyên vẫn là xuất phát từ việc hắn còn thừa kế kiếp trước tinh hoa văn hóa của bộ môn thể thao mạo hiểm, danh xưng "chọc chó" mà ra.
Nhưng dù vậy cũng không thể bỏ qua một phần nguyên nhân do uy lực nắm đấm cuối cùng ấy cũng có chút đáng gờm, sợ rằng có thể đấm thủng cả cốt thép cũng không chừng mới có thể khiến hắn bất tỉnh nhân sự như thế.
Điều này không khỏi khiến cho Motaru có chút liên tưởng tới một thứ mà người bạn xấu số, "Tayo-kun", đã từng đề cập qua.
"Thân thể bí pháp"
Chậc chậc, xem ra ta vẫn là xem thường thế giới này nha, có thể không thành siêu phàm vẫn có được lực lượng như thế, xem ra cái gọi là "thân thể bí pháp" cũng không đơn giản.
Và có thể học tập "thân thể bí pháp", gia thế của cái đồ "vú to tồi tệ" kia sợ rằng cũng không đơn giản nốt, làm không tốt thậm chí có thể là một chút gia tộc cổ lão trong truyền thuyết, ẩn nấp sau màn thao túng toàn bộ nền kinh tế Janan quốc cũng nên.
Nghĩ như thế hắn liền hơi chau mày.
Motaru nhất không thích tiếp xúc chính là đám người này, không vì thứ gì khác chỉ vì bọn hắn quá có tiền.
Mặc dù đối với siêu phàm sinh vật, tiền chỉ như đống giấy lộn, nhưng dù sao thời đại này vẫn là do nhân loại bình thường tạm thời nắm giữ, tiền vẫn là rất hữu dụng, có thể làm được rất nhiều thứ.
Ví dụ một ngày nào đó có ai quăng vào mặt Motaru vài tỷ J yêu cầu hắn ngừng trêu chọc con nhỏ ngực bự kia thì hắn phải làm sao a, mặc dù vài tỷ cũng thật là tốt nhưng mất một cái thú vui trong cuộc sống nhàm chán này thì thật có lời sao?
Chưa kể một ngày hắn thật hốt con gái nhà người ta tới tay thì tiền của bọn hắn chẳng phải cũng là của hắn sao hắc hắc...
Chỉ là mặc dù trong lòng sớm có quyết tâm không thể lay động, nhưng nếu có người ném ra mấy tỷ thì quả thật có thể khiến hắn rất xoắn xuýt đôi chút, mà hắn là ai cơ chứ? Tương lai chí cao chi thần, kẻ ngự trị phía trên bầu trời, tồn tại vượt qua khỏi vận mệnh...
Có thể khiến kẻ như hắn xoăn xuýt, có thể thấy được tiền vẫn là thứ gì đó có giá trị, ít nhất là hơn đống giấy lộn một chút.
- Đau đau đau a... Sensei người lại mạnh tay rồi.
- Hừ ai bảo ngươi lại nghĩ ngợi lung tung không nghe ta nói?
- Ách, này do em cũng do Sensei a, khiến em bị mê hoặc phải nghĩ ngợi lung tung... a a đau đau thật đừng nhấn mạnh thế...
Cảm nhận phần cổ đau nhức tới cực điểm khiến cho Motaru không khỏi hít một hơi lạnh, âm thầm kêu khổ không thôi, quả nhiên nói nữ nhân đẹp thường có gai quả nhiên không sai.
Chỉ là khi khóe mắt vô tình lướt qua Sensei gương mặt nhỏ nhắn hơi hồng mịn kia, Motaru trái tim liền không khỏi rục rịch một chút khiến hắn quay đầu trở lại, khuôn mặt giả vờ nhưng không thấy.
Nhưng dù vậy cũng không ngăn chặn được cả người dần khô nóng lên khiến Motaru nội tâm kể khố không thôi.
Không biết vì sao khi đối mặt với hai cô nàng một đanh đá hùng hổ, một thanh lãnh tĩnh lặng kia hắn luôn có thể nắm thế chủ động, nổi lên tâm tư trêu đùa, nhưng khi đối diện với Sensei, nội tâm hắn đột nhiên liền bị đối phương khí chất cùng dung mạo đè ép gắt gao, cơ hồ khiến hắn không thể không chăm chú vào đối phương mãi không rời mắt được.
Này có điểm giống bị bỏ bùa, nhưng hắn mẹ nó chính là thần của nguyền rủa, danh xưng "Jashin", trên đời thật có người có bản lĩnh đến thế sao, có thể bỏ bùa được hắn...
Ài, này chắc là do tâm sinh lý của tuổi vị thành niên của bộ thân thể này đi.
Nội tâm thở dài một hơi, Motaru liền không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này nữa.
Dù sao suy nghĩ lại nhiều cũng không giải quyết được vấn đề, vì vậy hắn chỉ có thể an tĩnh tiếp nhận Sensei thoa thuốc, chính mình buông lỏng tận hưởng.
Thời gian cứ thế yên tĩnh hồi lâu, cả hai đột nhiên lâm vào bầu không khí kỳ quái, trong khi Sayano thần sắc nghiêm túc xức thuốc toàn thân cho hắn thì Motaru chỉ có thể nghĩ vu vơ gì đó cố tránh né cổ nhiệt hỏa ngày càng sôi sục trong lòng, ráng không để ý tới.
Chỉ là Motaru không thể không thừa nhận, ngón tay Sensei thật sự rất có tư chất câu hồn đoạt phách a, mặc dù chỉ là nghiêm chỉnh xức thuốc bình thường, mảy may không có động tác thừa thãi nhưng mỗi nơi da thịt mà thứ xúc cảm non mịn ấy lướt qua, cảm nhận trước hết của hắn là đau nhức.
Cũng phải, dù sao chổ có máu bầm ứ đọng mới cần xức thuốc, đau nhức là phải, nhưng cỗ đau nhức ấy đến nhanh mà đi cũng nhanh, kéo theo sau đó là dư nhiệt ấm áp từ ngón tay Sensei còn xót lại khiến Motaru cảm thấy thân thể vài chổ có chút ngứa, có chút muốn bành trướng, có chút nóng bức kích thích tới hắn trái tim trong lòng rục rịch không ngớt.
Móa, đây rốt cuộc là thứ ma lực gì thế này?
Cắn răng chịu đựng, Motaru không khỏi nhớ đến một cái nữ nhân đặc biệt, vóc người cao ráo, làn da bánh mật với mái tóc tím dài, lần đầu tiên tim hắn loạn nhịp đến mức này chính là đoạn thời gian ấy cùng đối phương hợp tác chiến đấu.
Khi ấy đối phương cũng khiến trái tim hắn loạn nhịp như hiện tại.
Chỉ có điều đối phương là chủ động dùng năng lực đi cưỡng ép đem trái tim hắn loạn nhịp để rút ra sinh mệnh lực cùng chakra của hắn nhằm mục đích thực hiện Baryon mode, còn hiện tại hẵn là trái tim hắn bị động loạn nhịp.
Mặc dù có chút khó chịu, nhưng không thể không nói cảm giác ở thế bị động như thế này đôi lúc cũng không tệ.
- Bạch... xong, nghỉ ngơi một tí hẵn là Mo-kun sẽ kịp bình phục để học ca chiều nha.
- Tê, Sensei người có thể không mạnh tay với bệnh nhân được không... Mà người mới gọi gì cơ?
- Mo-kun, sao? Giáo viên như ta không thể gọi tắt tên học sinh của mình sao, nếu không thích ta cũng có thể gọi là Hamano-dono nha.
- Ách, vẫn là Mo-kun đi, dùng dono thì hơi trịnh trọng quá...
Nhìn trước mắt Sensei sắc mặt vẫn tươi cười như bình thường, Motaru thật sự có chút khó đoán ra được nàng khi nào đang đùa khi nào là đang thật sự quan tâm hắn.
Chỉ là nàng chủ động gọi tắt tên mình, đây hẵn là dấu hiệu mối quan hệ cả hai càng gần hơn một chút... đúng không?
- Được rồi, em cũng nghỉ ngơi một chút đi, cũng tới giờ rồi Sensei phải lên lớp đây.
- Hah, thật buồn a, em còn tưởng Sensei bỏ dạy để bồi học sinh yêu quý nhất của mình đây... ặc.
- Hừ nghĩ hay lắm.
Nhẹ búng trán đối phương một cái vì dám đùa giỡn mình, Sayano liền mỉm cười vươn người ngồi dậy, một bên Motaru không còn được xức thuốc cũng tiếc nuối mà nghiêng người đổi tư thế từ nằm sắp chuyển sang ngồi dậy, mỉm cười cùng Sayano ánh mắt trùng hợp đối nhau trong mấy giây khiến cho đối phương sắc mặt cũng chợt hơi hồng vội ho khan xoay người định nhấc chân rời đi.
Chỉ là dường như bởi vì nãy giờ ngồi xức thuốc hồi lâu khiến cho hai chân nàng còn chưa kịp thích ứng khiến cho Sayano chợt loạng choạng sắp ngã.
Nhưng may mắn giây phút ấy một cánh tay đã kịp thời vươn ra nắm lấy tay nàng kéo lại khiến cho nàng không đến mức bị ngã xuống sàn.
- Phù, may mắn thật, cảm ơn em... a... Mo-kun.
Sayano theo bản năng thở phào một hơi liền xoay đầu muốn cảm ơn học sinh yêu quý nhất của mình thì sắc mặt nàng cũng chợt đọng lại, ngay cả lời nói cũng chợt biến ấp úng lên.
Bởi tình thế hiện tại... thật có chút kỳ quái lắm.
Cả hai gương mặt giờ đây có chút gần hơn mức phạm quy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.