Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới
Chương 35: Xông ra
Duck Ka
29/06/2022
Nhìn quanh phòng một hồi, dường như phòng ngủ của nàng đã thay đổi, chỉ là Akari nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra thay đổi chổ nào, cứ như nàng đã ở đây một đoạn thời gian rất lâu, nhưng cứ như đột nhiên liền đặt chân ở đây, nhưng suy tư một hồi vẫn không có đáp án Akari đành thở dài từ bỏ, dẫm lên vừa quen mà vừa lạ hành lang, Akari hoàn toàn quen thuộc dựa theo vô thức đi đến phòng tắm, nhưng chuyện kì lạ lại xuất hiện, nhìn qua tấm gương phản chiếu Akari chẳng nhìn thấy chính mình đâu, thay vào đó là một bóng mờ đứng đối diện nàng, mà không gian phòng tắm sau tấm gương đã hoàn toàn mục nát cũ kỹ trái ngược với phòng tắm của nàng hiện tại sạch sẽ mà gọn gàng, dù vậy Akari cũng chỉ thấy hơi cổ quái khác thường, mặc dù đã cố gắng tìm ra điểm bất ổn ở đâu nhưng đầu óc nàng lại bảo rằng tất cả đều bình thường a, "đúng vậy chẳng phải mọi thứ vẫn vốn như vậy sao, ta đang nghĩ cái gì thế này".
Xoa lấy nhức nhói mi tâm, Akari làm tốt vệ sinh cá nhân liền đi ra phòng tấm, nhưng trong đầu lại luôn quanh quẩn giấc mơ tối qua, Akari cảm thấy giấc mơ ấy hẳn rất quan trọng với mình nhưng chẳng hiểu tại sao trong đầu nàng hiện tại hoàn toàn trống rỗng chẳng có tí ký ức nào xót lại, hoàn toàn mơ màng Akari lại dựa theo thói quen nàng chưa từng có đi tới một căn phòng vừa lạ mà quen, bên trong chỉ có một chiếc bàn cùng một phần di ảnh ở góc phòng, nhìn phần di ảnh kia Akari chợt thấy trong lòng kỳ quái, tại sao nàng lại muốn ôm lấy phần di ảnh kia rồi bật khóc gọi "mẹ" a?.
- Thật hoang đường a, ta đây là bị gì thế này, chẳng phải mẹ vẫn sống tốt sao phải gọi làm... gì.
- Mẹ...thật còn sống...sao
Akari mê man đối với chính mình hỏi, nàng không biết tại sao câu hỏi ấy lại hiện lên trong đầu nhưng rất nhanh liền có đáp án, một giọng nữ ấm áp mà dịu dàng truyền vào tai Akari.
- Con gái yêu đang làm gì đấy, phòng khách mình có gì à.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Akari vội quay đầu, một gương mặt thân thương quen thuộc cùng nụ cười ấm áp dường như vĩnh viễn không bao giờ phai kia xuất hiện trong nàng tầm mắt, mặc dù vẫn còn cùng mẹ dạo phố hôm qua nhưng giờ đây lại dường như xa cách đã lâu khiến Akari không kiềm được mà lao đến ôm chằm lấy người phụ nữ trước mắt, mà đối phương dường như cũng bị bất ngờ cùng khó hiểu, nàng nghi hoặc hỏi:
- Akari-chan có chuyện buồn gì à, đêm qua ngủ không ngon hay gặp ác mộng chăng.
Nhưng Akari vẫn ôm chằm lấy phụ nhân không nói lời nào, mà thấy mình con gái như thế, mẹ cũng dường như hiểu nhầm cái gì chỉ cười nhẹ đưa tay xoa đầu con gái mình, cả hai ôm chằm lấy nhau thật lâu, nhưng bỗng nhiên một âm thanh phá vỡ hai người bầu không khí.
- Hai mẹ con đang làm gì ở đây thế.
Một người trung niên nam nhân đứng trước cửa phòng hỏi, nghe thấy giọng của cha, Akari mới giật mình nhận ra mình ôm mẹ hơi lâu thì phải, nàng liền nhìn lại nơi âm thanh phát ra ngại ngùng đáp.
- Không có gì đâu, Akari chỉ đang nhớ mẹ quá thôi.
- Đúng đúng, em cũng chợt nhớ Akari-chan quá nên ôm nàng một hồi mà thôi, cha nó không cần để tâm đâu.
Hai mẹ con đều ăn ý che che đậy đậy, mà trung niên nam nhân mặc dù hiếu kỳ vì cớ gì mới sáng hai mẹ con liền ôm nhau thắm thiết như thế nhưng cuối cùng chỉ cười ấm áp nhắc nhở:
- Mau nhanh ăn sáng nào, để lâu kẻo nguội mất...
Trên bàn ăn, trung niên nam nhân vẫn như thường ngày ngồi đọc báo, phụ nhân cùng con gái vui vẻ dùng bữa đồng thời cười đùa, không khí đấm ấm vô cùng, nhưng khi Akari vô tình quay đầu nhìn về cha, một hình ảnh quỷ dị hiện lên trước mắt nàng, trên tờ báo của cha giờ đây tràn ngập những dòng chữ bằng máu.
- Chạy chạy chạy chạy chạy...
Vội vàng xoa lấy hai mắt, Akari nhìn lại, tờ báo giờ đây đã quay lại bình thường, từng dòng chữ máu đã biến mất, Akari hơi run, nàng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành một lần nữa cặm cụi ăn lấy mình bữa sáng.
Thời gian từng phút trôi qua, nam nhân đọc xong trên tay tờ báo mới nhìn sang Akari, thấy nàng đã ăn xong, vợ cũng đã bắt đầu thu dọn bàn ăn, hắn liền từ tốn đối với Akari nói:
- Đến giờ rồi đi học nào Akari.
Đặt tờ báo đã đọc xong lên bàn, nam nhân mặc vào sớm chuẩn bị áo khoác, liền trước tiên đi ra khỏi phòng ăn, mà Akari cũng vội bước theo sau.
...
Tại trường học, Akari thờ thẫn nhìn lấy bạn bè xung quanh thỏa thích vui đùa, nhưng nàng dường như đã đối với mọi thứ mất đi hứng thú đồng dạng, chỉ ngồi ở tại chỗ nhìn sách, trong đầu lại suy nghĩ về giấc mơ đêm qua, thật mờ nhạt thật xa lạ, cứ như chưa từng tồn tại vậy, nhưng khi tỉnh lại trái tim nàng lại đau nhói vô cùng, ngoài ra còn phần di ảnh ở phòng khách lúc sáng nữa, đó là của ai a?, đầu óc rồi tung rối mù Akari thở dài tự hỏi "chẳng phải hôm qua mọi thứ vẫn bình thường sao tại sao giờ đây lại hỗn loạn như vậy", nghĩ mãi không ra, Akari bất lực ôm đầu gục xuống bàn, dường như vì quá mệt mỏi cùng với tối qua ngủ không đủ giấc, chẳng mấy chốc Akari liền thiếp đi.
- Akari...Akari...
Qua không biết bao lâu một tiếng gọi nghiêm khắc thấp thoáng bên tai, còn đang ngủ mơ Akari khó khăn mở mắt, nhưng khi nhìn thấy mọi người đều nhìn nàng, Akari mới chợt hoảng hốt chú ý tới phía trước, thầy giáo ngữ văn tay cầm thước kẻ từng nhịp từng nhịp gõ bàn, khuôn mặt đầy sát khí nhìn nàng.
Biết là thầy gọi Akari vội vàng đứng lên lộ ra khuôn mặt ngây thơ nhìn thầy giáo, mà đối phương chỉ hướng cây thước lên bảng, lạnh lùng nói:
- Đọc.
Akari thở dài một hơi, may mắn vì chính mình không bị phạt, Akari nhìn trên bảng lít nhít dòng chữ theo bản năng đọc từ đầu:
- Chạy chạy chạy chạy ch..
Đọc được vài giây Akari mới chợt nhận ra điều không đúng, nhưng một tiếng gõ bàn vang dội vang lên song song cùng với đó là tiếng la mắng phẫn nộ của thầy giáo:
- CÁCH...
- ĐÃ KHÔNG TẬP TRUNG HỌC CÒN CỐ TÌNH ĐÙA GIỠN, EM RA KHỎI LỚP CHO TÔI.
Các học sinh trong lớp thấy thầy giáo phẫn nộ cũng không dám ồn ào, chỉ cùng người bên cạnh xì xào:
- Thầy Urata thật khó tính a, chỉ phạm lỗi nhỏ liền đuổi học sinh ra khỏi lớp.
- Đúng thật, nhưng cậu ta bị cũng đáng, ai bảo đã ngủ trong lớp còn cố tình thách thức thầy làm gì.
...
Tiếng bàn tán xì xào mặc dù nhỏ nhưng vẫn có một ít lọt vào tai Araki, nhưng nàng mảy may chẳng để ý mà cứ thế đờ đẫn bước ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng thầy giáo một lần nữa giảng bài nhưng Araki không cũng tí bận tâm, ngược lại nghĩ tới dòng chữ khi nãy cùng khoảnh khắc quái dị ban sáng.
- Chạy chạy chạy...
Trong đầu thì thầm, Akari chợt nắm chặt nắm đấm, nàng đã chịu đủ đống quái gở này rồi, nàng muốn tìm ra căn nguyên của tất cả chuyện này, nghĩ liền làm, Akari vội chạy tới cổng trường, nàng muốn về nhà dò xét cái di ảnh kia, tất cả chuyện này tuyệt đối có liên quan đến di ảnh kia, nhưng càng tiếp cận, Akari càng cảm thấy một lực cản vô hình bao quanh, đồng thời quyết tâm trong nàng cũng đang dần dần bị lực lượng thần bí nào đó mài mòn, thậm chí khi nàng chạm đến cổng trường lúc, Akari đã hoàn toàn quên đi lý do mình ở đây. Nhìn trước mắt cổng trường phía sau khung cảnh, dòng người qua lại, xe cộ tới lui, hoàn toàn bức tranh thường nhật, không có tí điều khác thường, mê man Akari chợt cảm thấy chính mình nên là một học sinh ngoan và quay lại lớp học, xin lỗi thầy giáo rồi tiếp tục như bao bạn bè khác...một bước chân đạp qua cổng trường, Akari liều mạng vọt tới, trong khoảng khắc quyết định ấy Akari chợt cảm thấy mắt phải đau nhói, dường như một khi trở lại nàng sẽ đánh mất thứ cực kỳ quan trọng.
Bước ra khỏi cổng trường chính là một bức tranh hoàn toàn khác biệt so với Akari nhìn thấy ban nãy, dòng người vừa mới còn tập nập chớp mắt đã biến mất, nhà cửa, xe cộ..., tất cả đều hóa hư không ngay cả bầu trời mặt đất cũng không thể tránh khỏi biến mất kết cục.
- Đây là nơi đâu?
Tự hỏi một câu, Akari còn chưa kịp định hình lại lúc phía sau nàng ngôi trường trợt rung lắc dữ dội, cổng trường hóa thành miệng lớn há ra hàm răng sắc nhọn cắn tới như muốn nuốt chửng Akari, nhưng thiếu nữ bé nhỏ vội lùi lại may mắn tránh né được, nàng nhìn trước mặt trường học chớp mắt đã hóa thành to lớn ma quỷ, hàm răng do từng đầu gỗ sắt nhọn hợp thành, bốn cái chân dài do quen thuộc cây soài hóa thành nâng đỡ quái vật thân mình đứng lên, chứng kiến ác mộng sâu thẩm trong nội tâm chính mình xuất hiện, Akari sợ hãi đến run rẩy cả người, nhưng một giọng nói đứt quãng vang lên kịp thời thức tỉnh Akari:
- Chạy...bà ngoại...thoát...
Không nghĩ ngợi quá nhiều giọng nói ấy, vội bật người né tránh ma quỷ cào tới, Akari chọn bừa một phương hướng chạy thục mạng.
(Quái vật trong Monster house cho mọi người dễ hình dung nhé)
Xoa lấy nhức nhói mi tâm, Akari làm tốt vệ sinh cá nhân liền đi ra phòng tấm, nhưng trong đầu lại luôn quanh quẩn giấc mơ tối qua, Akari cảm thấy giấc mơ ấy hẳn rất quan trọng với mình nhưng chẳng hiểu tại sao trong đầu nàng hiện tại hoàn toàn trống rỗng chẳng có tí ký ức nào xót lại, hoàn toàn mơ màng Akari lại dựa theo thói quen nàng chưa từng có đi tới một căn phòng vừa lạ mà quen, bên trong chỉ có một chiếc bàn cùng một phần di ảnh ở góc phòng, nhìn phần di ảnh kia Akari chợt thấy trong lòng kỳ quái, tại sao nàng lại muốn ôm lấy phần di ảnh kia rồi bật khóc gọi "mẹ" a?.
- Thật hoang đường a, ta đây là bị gì thế này, chẳng phải mẹ vẫn sống tốt sao phải gọi làm... gì.
- Mẹ...thật còn sống...sao
Akari mê man đối với chính mình hỏi, nàng không biết tại sao câu hỏi ấy lại hiện lên trong đầu nhưng rất nhanh liền có đáp án, một giọng nữ ấm áp mà dịu dàng truyền vào tai Akari.
- Con gái yêu đang làm gì đấy, phòng khách mình có gì à.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Akari vội quay đầu, một gương mặt thân thương quen thuộc cùng nụ cười ấm áp dường như vĩnh viễn không bao giờ phai kia xuất hiện trong nàng tầm mắt, mặc dù vẫn còn cùng mẹ dạo phố hôm qua nhưng giờ đây lại dường như xa cách đã lâu khiến Akari không kiềm được mà lao đến ôm chằm lấy người phụ nữ trước mắt, mà đối phương dường như cũng bị bất ngờ cùng khó hiểu, nàng nghi hoặc hỏi:
- Akari-chan có chuyện buồn gì à, đêm qua ngủ không ngon hay gặp ác mộng chăng.
Nhưng Akari vẫn ôm chằm lấy phụ nhân không nói lời nào, mà thấy mình con gái như thế, mẹ cũng dường như hiểu nhầm cái gì chỉ cười nhẹ đưa tay xoa đầu con gái mình, cả hai ôm chằm lấy nhau thật lâu, nhưng bỗng nhiên một âm thanh phá vỡ hai người bầu không khí.
- Hai mẹ con đang làm gì ở đây thế.
Một người trung niên nam nhân đứng trước cửa phòng hỏi, nghe thấy giọng của cha, Akari mới giật mình nhận ra mình ôm mẹ hơi lâu thì phải, nàng liền nhìn lại nơi âm thanh phát ra ngại ngùng đáp.
- Không có gì đâu, Akari chỉ đang nhớ mẹ quá thôi.
- Đúng đúng, em cũng chợt nhớ Akari-chan quá nên ôm nàng một hồi mà thôi, cha nó không cần để tâm đâu.
Hai mẹ con đều ăn ý che che đậy đậy, mà trung niên nam nhân mặc dù hiếu kỳ vì cớ gì mới sáng hai mẹ con liền ôm nhau thắm thiết như thế nhưng cuối cùng chỉ cười ấm áp nhắc nhở:
- Mau nhanh ăn sáng nào, để lâu kẻo nguội mất...
Trên bàn ăn, trung niên nam nhân vẫn như thường ngày ngồi đọc báo, phụ nhân cùng con gái vui vẻ dùng bữa đồng thời cười đùa, không khí đấm ấm vô cùng, nhưng khi Akari vô tình quay đầu nhìn về cha, một hình ảnh quỷ dị hiện lên trước mắt nàng, trên tờ báo của cha giờ đây tràn ngập những dòng chữ bằng máu.
- Chạy chạy chạy chạy chạy...
Vội vàng xoa lấy hai mắt, Akari nhìn lại, tờ báo giờ đây đã quay lại bình thường, từng dòng chữ máu đã biến mất, Akari hơi run, nàng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành một lần nữa cặm cụi ăn lấy mình bữa sáng.
Thời gian từng phút trôi qua, nam nhân đọc xong trên tay tờ báo mới nhìn sang Akari, thấy nàng đã ăn xong, vợ cũng đã bắt đầu thu dọn bàn ăn, hắn liền từ tốn đối với Akari nói:
- Đến giờ rồi đi học nào Akari.
Đặt tờ báo đã đọc xong lên bàn, nam nhân mặc vào sớm chuẩn bị áo khoác, liền trước tiên đi ra khỏi phòng ăn, mà Akari cũng vội bước theo sau.
...
Tại trường học, Akari thờ thẫn nhìn lấy bạn bè xung quanh thỏa thích vui đùa, nhưng nàng dường như đã đối với mọi thứ mất đi hứng thú đồng dạng, chỉ ngồi ở tại chỗ nhìn sách, trong đầu lại suy nghĩ về giấc mơ đêm qua, thật mờ nhạt thật xa lạ, cứ như chưa từng tồn tại vậy, nhưng khi tỉnh lại trái tim nàng lại đau nhói vô cùng, ngoài ra còn phần di ảnh ở phòng khách lúc sáng nữa, đó là của ai a?, đầu óc rồi tung rối mù Akari thở dài tự hỏi "chẳng phải hôm qua mọi thứ vẫn bình thường sao tại sao giờ đây lại hỗn loạn như vậy", nghĩ mãi không ra, Akari bất lực ôm đầu gục xuống bàn, dường như vì quá mệt mỏi cùng với tối qua ngủ không đủ giấc, chẳng mấy chốc Akari liền thiếp đi.
- Akari...Akari...
Qua không biết bao lâu một tiếng gọi nghiêm khắc thấp thoáng bên tai, còn đang ngủ mơ Akari khó khăn mở mắt, nhưng khi nhìn thấy mọi người đều nhìn nàng, Akari mới chợt hoảng hốt chú ý tới phía trước, thầy giáo ngữ văn tay cầm thước kẻ từng nhịp từng nhịp gõ bàn, khuôn mặt đầy sát khí nhìn nàng.
Biết là thầy gọi Akari vội vàng đứng lên lộ ra khuôn mặt ngây thơ nhìn thầy giáo, mà đối phương chỉ hướng cây thước lên bảng, lạnh lùng nói:
- Đọc.
Akari thở dài một hơi, may mắn vì chính mình không bị phạt, Akari nhìn trên bảng lít nhít dòng chữ theo bản năng đọc từ đầu:
- Chạy chạy chạy chạy ch..
Đọc được vài giây Akari mới chợt nhận ra điều không đúng, nhưng một tiếng gõ bàn vang dội vang lên song song cùng với đó là tiếng la mắng phẫn nộ của thầy giáo:
- CÁCH...
- ĐÃ KHÔNG TẬP TRUNG HỌC CÒN CỐ TÌNH ĐÙA GIỠN, EM RA KHỎI LỚP CHO TÔI.
Các học sinh trong lớp thấy thầy giáo phẫn nộ cũng không dám ồn ào, chỉ cùng người bên cạnh xì xào:
- Thầy Urata thật khó tính a, chỉ phạm lỗi nhỏ liền đuổi học sinh ra khỏi lớp.
- Đúng thật, nhưng cậu ta bị cũng đáng, ai bảo đã ngủ trong lớp còn cố tình thách thức thầy làm gì.
...
Tiếng bàn tán xì xào mặc dù nhỏ nhưng vẫn có một ít lọt vào tai Araki, nhưng nàng mảy may chẳng để ý mà cứ thế đờ đẫn bước ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng thầy giáo một lần nữa giảng bài nhưng Araki không cũng tí bận tâm, ngược lại nghĩ tới dòng chữ khi nãy cùng khoảnh khắc quái dị ban sáng.
- Chạy chạy chạy...
Trong đầu thì thầm, Akari chợt nắm chặt nắm đấm, nàng đã chịu đủ đống quái gở này rồi, nàng muốn tìm ra căn nguyên của tất cả chuyện này, nghĩ liền làm, Akari vội chạy tới cổng trường, nàng muốn về nhà dò xét cái di ảnh kia, tất cả chuyện này tuyệt đối có liên quan đến di ảnh kia, nhưng càng tiếp cận, Akari càng cảm thấy một lực cản vô hình bao quanh, đồng thời quyết tâm trong nàng cũng đang dần dần bị lực lượng thần bí nào đó mài mòn, thậm chí khi nàng chạm đến cổng trường lúc, Akari đã hoàn toàn quên đi lý do mình ở đây. Nhìn trước mắt cổng trường phía sau khung cảnh, dòng người qua lại, xe cộ tới lui, hoàn toàn bức tranh thường nhật, không có tí điều khác thường, mê man Akari chợt cảm thấy chính mình nên là một học sinh ngoan và quay lại lớp học, xin lỗi thầy giáo rồi tiếp tục như bao bạn bè khác...một bước chân đạp qua cổng trường, Akari liều mạng vọt tới, trong khoảng khắc quyết định ấy Akari chợt cảm thấy mắt phải đau nhói, dường như một khi trở lại nàng sẽ đánh mất thứ cực kỳ quan trọng.
Bước ra khỏi cổng trường chính là một bức tranh hoàn toàn khác biệt so với Akari nhìn thấy ban nãy, dòng người vừa mới còn tập nập chớp mắt đã biến mất, nhà cửa, xe cộ..., tất cả đều hóa hư không ngay cả bầu trời mặt đất cũng không thể tránh khỏi biến mất kết cục.
- Đây là nơi đâu?
Tự hỏi một câu, Akari còn chưa kịp định hình lại lúc phía sau nàng ngôi trường trợt rung lắc dữ dội, cổng trường hóa thành miệng lớn há ra hàm răng sắc nhọn cắn tới như muốn nuốt chửng Akari, nhưng thiếu nữ bé nhỏ vội lùi lại may mắn tránh né được, nàng nhìn trước mặt trường học chớp mắt đã hóa thành to lớn ma quỷ, hàm răng do từng đầu gỗ sắt nhọn hợp thành, bốn cái chân dài do quen thuộc cây soài hóa thành nâng đỡ quái vật thân mình đứng lên, chứng kiến ác mộng sâu thẩm trong nội tâm chính mình xuất hiện, Akari sợ hãi đến run rẩy cả người, nhưng một giọng nói đứt quãng vang lên kịp thời thức tỉnh Akari:
- Chạy...bà ngoại...thoát...
Không nghĩ ngợi quá nhiều giọng nói ấy, vội bật người né tránh ma quỷ cào tới, Akari chọn bừa một phương hướng chạy thục mạng.
(Quái vật trong Monster house cho mọi người dễ hình dung nhé)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.