Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80
Chương 10:
Mục Yên
28/06/2023
Mùi vị trên ô tô vận chuyển hành khách qua tỉnh thành cũng rất nồng đậm, nhưng tốt xấu gì cũng có một chỗ ngồi.
Lâm Niệm ngồi trên một chỗ ở gần vách, gần như ghé mặt ngửi bầu không khí ở bên ngoài cửa sổ.
Dù cho cả người cô không có một xu dính túi, nhưng ở sâu trong nội tâm của cô, vẫn tràn ngập hy vọng đối với tương lai.
Sau hơn ba giờ đi đường xóc nảy, xe rốt cục cũng dừng lại ở bến xe tỉnh thành, tuy rằng trong mắt của Lâm Niệm bến xe này vẫn có vẻ cũ nát, nhưng so với bến xe trong huyện thành lúc trước vẫn tốt hơn rất nhiều.
Sau khi đi đến tỉnh thành, cô không chút do dự nào, lập tức dọc theo bến xe đi tìm quán cơm cùng khách sạn.
Đương nhiên, không phải vì cô muốn đi ăn uống, chỉ là muốn tìm một công việc nào đó.
Trên đường đi tới đây, cô đã suy nghĩ rất rõ, trước mắt trên người cô ngoại trừ bộ quần áo đang mặc, cùng bốn trăm đồng không thể dùng kia ra thì cái gì cũng không có, cô nhất định phải tìm được một công việc có thể nuôi sống bản thân mình, tốt nhất là có thể bao ăn bao ở.
Đi khoảng chừng hai mươi phút, cuối cùng cô cũng gặp được một nhà hàng đang tuyển người, hơn nữa còn bao ăn bao ở.
Địa phương như vậy tuyển người sẽ không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần thích hợp là được, cho nên khi Lâm Niệm đề xuất muốn tìm công việc này, đối phương không nói thêm gì, trực tiếp đưa ra phần công việc phải làm.
"Tôi nói nói với cô một chút về phần việc cô cần làm, công việc của cô chủ yếu là rửa chén cùng rửa rau, tiền lương một tháng là 180 đồng, thời gian làm việc theo thứ tự là giữa trưa 12 giờ đến buổi tối 10 giờ, thời điểm không bận rộn thì có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, một tuần được nghỉ ngơi một ngày, thời gian không nhất định, bao ăn bao ở, cô có đồng ý không?"
“Đồng ý. " Lâm Niệm ngồi thẳng người lại, nghiêm túc gật đầu, điều kiện công việc như vậy tốt hơn một chút so với trong tưởng tượng của cô, nếu như lúc trước cô lựa chọn tới thành phố, khẳng định không có tiền lương cao như nơi này.
“Được, vậy sau này chúng ta chính là đồng nghiệp, tôi họ Lý, cô có thể gọi tôi là chị Lý, sau này có chuyện gì, có thể tới tìm tôi." Lý Vân cười nói.
Lâm Niệm giật giật quần áo: "Chị Lý, em có thể cầu xin chị một chuyện được không?”
Lý Vân gật đầu: “Cô cứ nói đi.”
“À thì… Chị có thể cho em mượn năm đồng được không?” Lâm Niệm suy nghĩ đến giá cả lúc này, nói một cái giá thích hợp, "Em là người từ nơi khác tới đây, trên người chỉ mặc một bộ quần áo như vậy, em muốn đi mua một bộ quần áo khác, đến lúc đó có thể tắm rửa thay đồ.”
Lý Vân nhìn quần áo trên người Lâm Niệm, màu lam hơi đen, lúc trước cô không phát hiện, lúc này Lâm Niệm nói như vậy, cô mới chú ý tới điểm này.
“Em thích sạch sẽ." Lâm Niệm vội vàng nói, trong ánh mắt toát ra kinh hoảng, sợ đối phương không cần mình nữa.
Lý Vân cười cười: "Năm đồng ngược lại không có vấn đề gì, nhưng năm đồng mua một bộ quần áo thì có đủ không?"
“Đủ." Lâm Niệm nghiêm túc gật đầu,"Em có thể đi tìm, nhất định có thể tìm được.”
Kiếp trước tiền trong tay cô không đủ, vì vậy luôn mua quần áo với giá thấp, tuy khi đó cô không tới tỉnh thành, nhưng cô biết các địa phương đều có một hai cái chợ, ở sâu trong chỗ nào đó bán loại quần áo như vậy, không chỉ có thể mua được quần áo không tệ, giá cả cũng có thể mặc cả cho thấp xuống.
Lý Vân nhìn kỹ bộ dáng của Lâm Niệm, tuy rằng co quắp, nhưng cô tựa hồ đang nghiêm túc tính toán cái gì đó.
“Trừ bỏ quần áo ở trên người, cô không mang theo những thứ khác sao?” Lý Vân hỏi, trong lòng nghĩ nếu đã tuyển người vào, đơn giản giúp một tay, "Chỗ tôi có mấy bộ quần áo cũ, nếu cô không ngại, có thể cho cô.”
“Không ngại. "Lâm Niệm vèo một cái đứng lên, trong mắt tràn đầy ánh sáng, lập tức cúi đầu nói: "Cảm ơn chị Lý."
Lý Vân cũng cười lại rồi đứng lên: "Được rồi, vậy cô đi theo tôi lại đây.”
Lâm Niệm lập tức đuổi theo.
Lâm Niệm ngồi trên một chỗ ở gần vách, gần như ghé mặt ngửi bầu không khí ở bên ngoài cửa sổ.
Dù cho cả người cô không có một xu dính túi, nhưng ở sâu trong nội tâm của cô, vẫn tràn ngập hy vọng đối với tương lai.
Sau hơn ba giờ đi đường xóc nảy, xe rốt cục cũng dừng lại ở bến xe tỉnh thành, tuy rằng trong mắt của Lâm Niệm bến xe này vẫn có vẻ cũ nát, nhưng so với bến xe trong huyện thành lúc trước vẫn tốt hơn rất nhiều.
Sau khi đi đến tỉnh thành, cô không chút do dự nào, lập tức dọc theo bến xe đi tìm quán cơm cùng khách sạn.
Đương nhiên, không phải vì cô muốn đi ăn uống, chỉ là muốn tìm một công việc nào đó.
Trên đường đi tới đây, cô đã suy nghĩ rất rõ, trước mắt trên người cô ngoại trừ bộ quần áo đang mặc, cùng bốn trăm đồng không thể dùng kia ra thì cái gì cũng không có, cô nhất định phải tìm được một công việc có thể nuôi sống bản thân mình, tốt nhất là có thể bao ăn bao ở.
Đi khoảng chừng hai mươi phút, cuối cùng cô cũng gặp được một nhà hàng đang tuyển người, hơn nữa còn bao ăn bao ở.
Địa phương như vậy tuyển người sẽ không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần thích hợp là được, cho nên khi Lâm Niệm đề xuất muốn tìm công việc này, đối phương không nói thêm gì, trực tiếp đưa ra phần công việc phải làm.
"Tôi nói nói với cô một chút về phần việc cô cần làm, công việc của cô chủ yếu là rửa chén cùng rửa rau, tiền lương một tháng là 180 đồng, thời gian làm việc theo thứ tự là giữa trưa 12 giờ đến buổi tối 10 giờ, thời điểm không bận rộn thì có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, một tuần được nghỉ ngơi một ngày, thời gian không nhất định, bao ăn bao ở, cô có đồng ý không?"
“Đồng ý. " Lâm Niệm ngồi thẳng người lại, nghiêm túc gật đầu, điều kiện công việc như vậy tốt hơn một chút so với trong tưởng tượng của cô, nếu như lúc trước cô lựa chọn tới thành phố, khẳng định không có tiền lương cao như nơi này.
“Được, vậy sau này chúng ta chính là đồng nghiệp, tôi họ Lý, cô có thể gọi tôi là chị Lý, sau này có chuyện gì, có thể tới tìm tôi." Lý Vân cười nói.
Lâm Niệm giật giật quần áo: "Chị Lý, em có thể cầu xin chị một chuyện được không?”
Lý Vân gật đầu: “Cô cứ nói đi.”
“À thì… Chị có thể cho em mượn năm đồng được không?” Lâm Niệm suy nghĩ đến giá cả lúc này, nói một cái giá thích hợp, "Em là người từ nơi khác tới đây, trên người chỉ mặc một bộ quần áo như vậy, em muốn đi mua một bộ quần áo khác, đến lúc đó có thể tắm rửa thay đồ.”
Lý Vân nhìn quần áo trên người Lâm Niệm, màu lam hơi đen, lúc trước cô không phát hiện, lúc này Lâm Niệm nói như vậy, cô mới chú ý tới điểm này.
“Em thích sạch sẽ." Lâm Niệm vội vàng nói, trong ánh mắt toát ra kinh hoảng, sợ đối phương không cần mình nữa.
Lý Vân cười cười: "Năm đồng ngược lại không có vấn đề gì, nhưng năm đồng mua một bộ quần áo thì có đủ không?"
“Đủ." Lâm Niệm nghiêm túc gật đầu,"Em có thể đi tìm, nhất định có thể tìm được.”
Kiếp trước tiền trong tay cô không đủ, vì vậy luôn mua quần áo với giá thấp, tuy khi đó cô không tới tỉnh thành, nhưng cô biết các địa phương đều có một hai cái chợ, ở sâu trong chỗ nào đó bán loại quần áo như vậy, không chỉ có thể mua được quần áo không tệ, giá cả cũng có thể mặc cả cho thấp xuống.
Lý Vân nhìn kỹ bộ dáng của Lâm Niệm, tuy rằng co quắp, nhưng cô tựa hồ đang nghiêm túc tính toán cái gì đó.
“Trừ bỏ quần áo ở trên người, cô không mang theo những thứ khác sao?” Lý Vân hỏi, trong lòng nghĩ nếu đã tuyển người vào, đơn giản giúp một tay, "Chỗ tôi có mấy bộ quần áo cũ, nếu cô không ngại, có thể cho cô.”
“Không ngại. "Lâm Niệm vèo một cái đứng lên, trong mắt tràn đầy ánh sáng, lập tức cúi đầu nói: "Cảm ơn chị Lý."
Lý Vân cũng cười lại rồi đứng lên: "Được rồi, vậy cô đi theo tôi lại đây.”
Lâm Niệm lập tức đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.