Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80
Chương 36:
Mục Yên
28/06/2023
Thỉnh thoảng đầu bếp Vương lại đây làm bữa sáng, cô sẽ làm trợ thủ ở một bên, tuy rằng làm việc không nhiều lắm, nhưng đầu bếp Vương mỗi ngày làm bữa sáng đều sẽ có chút không giống nhau, cô đi theo cũng học được rất nhiều thứ.
Trên tay không có nguyên liệu nấu ăn để luyện tập nhiều hơn, nhưng cô cũng không sốt ruột, chỉ thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ suy nghĩ một chút về tay nghề của đầu bếp Vương, ôn tập trong lòng một lần.
Tốc độ ăn sáng của cô vẫn dừng ở cuối cùng, chờ tất cả mọi người rời đi không còn nhiều lắm, mới chậm rì rì ăn xong, thu dọn cơm thừa thức ăn thừa ở trên bàn.
Trong quá trình này, cơ hồ mỗi ngày cô đều đưa một ít thức ăn vào kho hàng của mình.
Những thức ăn này chủ yếu là đồ khô, có thể chồng lên nhau, cũng không bẩn như nước canh.
Xử lý tốt đồ ăn thừa cùng cơm thừa, sau khi rửa chén xong, cô sẽ trở lại ký túc xá, vẫn giống như mọi ngày, cô đặt một chiếc ghế ở dưới bậc thang bên ngoài ký túc xá, sau đó tự mình ngồi ở trên bậc thang đọc sách viết chữ.
Cho đến buổi trưa thì ăn cơm trưa và sau đó đi làm vào buổi chiều.
Cuộc sống như vậy tuy rằng đơn giản, nhưng xem ra Lâm Niệm tuyệt đối không buồn tẻ, cô thậm chí còn dùng thời gian làm việc buổi chiều để học thuộc bài, vừa không làm lỡ công việc, cũng có thể ôn tập bài tập, vẹn toàn đôi bên.
Chỉ chớp mắt, lại là nửa tháng trôi qua.
Thời điểm giữa tháng mười, thời tiết đã hoàn toàn trở lạnh, nước dùng để rửa chén rửa rau trong bếp cũng nhanh chóng biến thành nước ấm.
Lâm Niệm thay quần áo dày lúc trước mua ở chợ bán sỉ, khí sắc cả người so với lúc mới tới thì tốt hơn rất nhiều, thỉnh thoảng cô soi gương, cũng sẽ cảm thấy dáng vẻ của mình so với kiếp trước còn đẹp hơn.
“Tiểu Lâm, khăn mặt cô mua lúc trước còn bao nhiêu?”
Hôm nay đi làm không lâu, Đổng Phúc Ny xách ghế ngồi sang bên cạnh Lâm Niệm, mở miệng hỏi.
Lâm Niệm không rõ nguyên nhân cô hỏi, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: "Chỉ còn sáu cái."
Lúc trước cô đã mua hai mươi cái khăn mặt ở chợ bán sỉ, tự mình dùng 2 cái, bán đi chín cái, sau đó tặng cho Lý Vân và Đổng Phúc Ny tổng cộng là ba cái, cứ như vậy mà tiêu hao mất mười bốn cái khăn mặt.
"Vậy gần đây cô có cần không?" Đổng Phúc Ny lại hỏi.
Lâm Niệm lắc đầu, đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Đổng Phúc Ny: "Không cần, chỉ Đổng muốn mua thêm khăn mặt sao?"
Đổng Phúc Ny nhẹ gật đầu, cắn răng nói "Ngày mai tôi phải trở về nhà một chuyến, nghĩ dù sao cũng phải mang chút đồ trở về, tôi cũng không chiếm tiện nghi của cô, hai mao năm cái, cô đều bán cho tôi đi."
“Vẫn là hai hào, không cần trả nhiều hơn.” Lâm Niệm cười nói: “ Lát nữa chúng ta về ký túc xá, em đưa cho chị.”
"Vậy được, đến lúc đó tôi đưa cho cô một đồng hai.” Đổng Phúc Ny nói, nhịn không được lảm nhảm với Lâm Niệm: "Tiểu Lâm này, về sau nếu cô muốn chọn đàn ông thì nhất định phải lựa chọn thật tốt."
Lâm Niệm nhìn cô ấy, chớp chớp mắt.
Đổng Phúc Ny thở dài nói: "Lúc trước tôi chỉ nghĩ người đàn ông kia lớn lên còn được, nhưng ai ngờ hắn lăn lộn, năm năm trước đánh nhau với người ta, bị bắn trúng đầu, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện, đã không xong rồi.”
Lâm Niệm không nghĩ tới Đổng Phúc Ny còn có quá khứ như vậy, trước đây cô chưa từng nghe Đổng Phúc Ny nói đến gia đình của cô ấy.
"Người này đã chết thì cũng không sao." Trong lời nói của Đổng Phúc Ny có mang theo vài phần bất mãn, "Trọng điểm là một đại gia đình kia, nguyên một đám đều là sâu bọ hút máu người, mỗi lần tôi trở về, tiền trong túi đều phải đổ ra một nửa, cuộc sống này quá khó khăn."
Nói xong, cô lại thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cùng thống khổ trong thanh âm thập phần rõ ràng.
Lâm Niệm mím môi: "Là người nhà của người đàn ông kia sao?”
Đổng Phúc Ny gật đầu "Ai, nói do tôi gả qua đó liền khắc bọn họ, nhưng việc này có thể trách tôi sao? Nếu không phải bản thân hắn đi ra ngoài đánh nhau, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, một đám người trong căn nhà kia, thật sự là rất loạn, cho nên tôi tình nguyện ở trong ký túc xá, bình thường cũng không muốn trở về."
Trên tay không có nguyên liệu nấu ăn để luyện tập nhiều hơn, nhưng cô cũng không sốt ruột, chỉ thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ suy nghĩ một chút về tay nghề của đầu bếp Vương, ôn tập trong lòng một lần.
Tốc độ ăn sáng của cô vẫn dừng ở cuối cùng, chờ tất cả mọi người rời đi không còn nhiều lắm, mới chậm rì rì ăn xong, thu dọn cơm thừa thức ăn thừa ở trên bàn.
Trong quá trình này, cơ hồ mỗi ngày cô đều đưa một ít thức ăn vào kho hàng của mình.
Những thức ăn này chủ yếu là đồ khô, có thể chồng lên nhau, cũng không bẩn như nước canh.
Xử lý tốt đồ ăn thừa cùng cơm thừa, sau khi rửa chén xong, cô sẽ trở lại ký túc xá, vẫn giống như mọi ngày, cô đặt một chiếc ghế ở dưới bậc thang bên ngoài ký túc xá, sau đó tự mình ngồi ở trên bậc thang đọc sách viết chữ.
Cho đến buổi trưa thì ăn cơm trưa và sau đó đi làm vào buổi chiều.
Cuộc sống như vậy tuy rằng đơn giản, nhưng xem ra Lâm Niệm tuyệt đối không buồn tẻ, cô thậm chí còn dùng thời gian làm việc buổi chiều để học thuộc bài, vừa không làm lỡ công việc, cũng có thể ôn tập bài tập, vẹn toàn đôi bên.
Chỉ chớp mắt, lại là nửa tháng trôi qua.
Thời điểm giữa tháng mười, thời tiết đã hoàn toàn trở lạnh, nước dùng để rửa chén rửa rau trong bếp cũng nhanh chóng biến thành nước ấm.
Lâm Niệm thay quần áo dày lúc trước mua ở chợ bán sỉ, khí sắc cả người so với lúc mới tới thì tốt hơn rất nhiều, thỉnh thoảng cô soi gương, cũng sẽ cảm thấy dáng vẻ của mình so với kiếp trước còn đẹp hơn.
“Tiểu Lâm, khăn mặt cô mua lúc trước còn bao nhiêu?”
Hôm nay đi làm không lâu, Đổng Phúc Ny xách ghế ngồi sang bên cạnh Lâm Niệm, mở miệng hỏi.
Lâm Niệm không rõ nguyên nhân cô hỏi, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: "Chỉ còn sáu cái."
Lúc trước cô đã mua hai mươi cái khăn mặt ở chợ bán sỉ, tự mình dùng 2 cái, bán đi chín cái, sau đó tặng cho Lý Vân và Đổng Phúc Ny tổng cộng là ba cái, cứ như vậy mà tiêu hao mất mười bốn cái khăn mặt.
"Vậy gần đây cô có cần không?" Đổng Phúc Ny lại hỏi.
Lâm Niệm lắc đầu, đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Đổng Phúc Ny: "Không cần, chỉ Đổng muốn mua thêm khăn mặt sao?"
Đổng Phúc Ny nhẹ gật đầu, cắn răng nói "Ngày mai tôi phải trở về nhà một chuyến, nghĩ dù sao cũng phải mang chút đồ trở về, tôi cũng không chiếm tiện nghi của cô, hai mao năm cái, cô đều bán cho tôi đi."
“Vẫn là hai hào, không cần trả nhiều hơn.” Lâm Niệm cười nói: “ Lát nữa chúng ta về ký túc xá, em đưa cho chị.”
"Vậy được, đến lúc đó tôi đưa cho cô một đồng hai.” Đổng Phúc Ny nói, nhịn không được lảm nhảm với Lâm Niệm: "Tiểu Lâm này, về sau nếu cô muốn chọn đàn ông thì nhất định phải lựa chọn thật tốt."
Lâm Niệm nhìn cô ấy, chớp chớp mắt.
Đổng Phúc Ny thở dài nói: "Lúc trước tôi chỉ nghĩ người đàn ông kia lớn lên còn được, nhưng ai ngờ hắn lăn lộn, năm năm trước đánh nhau với người ta, bị bắn trúng đầu, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện, đã không xong rồi.”
Lâm Niệm không nghĩ tới Đổng Phúc Ny còn có quá khứ như vậy, trước đây cô chưa từng nghe Đổng Phúc Ny nói đến gia đình của cô ấy.
"Người này đã chết thì cũng không sao." Trong lời nói của Đổng Phúc Ny có mang theo vài phần bất mãn, "Trọng điểm là một đại gia đình kia, nguyên một đám đều là sâu bọ hút máu người, mỗi lần tôi trở về, tiền trong túi đều phải đổ ra một nửa, cuộc sống này quá khó khăn."
Nói xong, cô lại thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cùng thống khổ trong thanh âm thập phần rõ ràng.
Lâm Niệm mím môi: "Là người nhà của người đàn ông kia sao?”
Đổng Phúc Ny gật đầu "Ai, nói do tôi gả qua đó liền khắc bọn họ, nhưng việc này có thể trách tôi sao? Nếu không phải bản thân hắn đi ra ngoài đánh nhau, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, một đám người trong căn nhà kia, thật sự là rất loạn, cho nên tôi tình nguyện ở trong ký túc xá, bình thường cũng không muốn trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.