Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80
Chương 42:
Mục Yên
30/06/2023
Dưới tình huống như vậy lại cố ý đi mua 50 bộ nội y mà 1 xu cũng không kiếm được thì thật ra có chút kỳ quái.
Nghĩ thông suốt, Lâm Niệm ngược lại không sốt ruột nữa, tiếp tục cùng Lưu Hân làm ăn cũng không phải biện pháp lâu dài, cô vẫn nên nghĩ cách để tiết kiệm nhiều tiền một chút, sau đó nhìn lại xem có thể đi làm ăn cái gì khác hay không.
Đợi đến khi cô làm được một vài vụ mua bán nhỏ, những người khác sẽ không có cách phỏng đoán xem hiện nay trong tay cô rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Lâm Niệm không thèm để ý, còn Lưu Hân trong lúc rảnh rỗi lại thường thường nhìn cô, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nên nói như thế nào.
Mà lúc này Lâm Niệm đã không có thời gian xử lý chuyện của cô.
“Phía Lão Lưu đột nhiên bị thương, nhưng công việc này chắc chắn hắn không muốn bỏ, cố gắng chống đỡ cũng phải đi làm, công việc hiện tại là việc tốt khó tìm, đặc biệt là lão Lưu lại làm công việc cần có thể lực như vậy, không để ý đã bị người ta dành giật mất.” Đổng Phúc Ny vừa rửa chén, vừa trò chuyện với Lâm Niệm.
“Anh ấy bị thương rất nghiêm trọng sao?” Lâm Niệm hỏi.
Trong khoảng thời gian làm việc ở sau nhà bếp này, cô đại khái có thêm một chút hiểu biết về tình hình của nhà bếp, cũng biết lão Lưu mà Đổng Phúc Ny nói là ai.
Lão Lưu tên đầy đủ là Lưu Đống, tuổi tác không khác lắm so với Đổng Phúc Ny, thời gian đến nhà hàng làm việc sớm hơn Đổng Phúc Ny, chủ yếu là giúp đỡ bộ phận mua sắm mua nguyên liệu nấu ăn, vận chuyển nguyên liệu nấu ăn.
Ấn tượng của Lâm Niệm đối với lão Lưu này tương đối sâu, bởi vì nhà bọn họ có một người con trai bị thiểu năng trí tuệ, vì muốn chiếu cố con trai, vợ của hắn không thể một người hai bóng ngày ngày đi theo bên cạnh con trai, gánh nặng của cả nhà này cũng rơi xuống trên người một mình lão Lưu.
Công việc của Lưu Đống tại bộ phận mua sắm này chủ yếu là vận chuyển, đã làm được một thời gian khá lâu, nhưng cũng không phải không có hắn thì không thể, hiện tại hắn bị thương, nếu lúc này tạm thời có người đến thay thế hắn làm công việc này, chỉ sợ chờ đến khi hắn hồi phục, muốn quay lại làm công việc này cũng sẽ không dễ dàng.
"Nghe nói là hắn bị gãy tay." Đổng Phúc Ny nói, than thở một tiếng, "Lão Lưu cũng là người số khổ, những năm này vì nuôi sống cả gia đình, cơ hồ mỗi ngày hắn đều sẽ tới đi làm, cho tới bây giờ cũng hiếm khi nghỉ ngơi, chỉ sợ có người thay thế làm phần công việc của hắn, nhưng bây giờ hắn cũng bị thành như vậy rồi, thật sự muốn làm việc cũng không dễ dàng."
Lâm Niệm gật gật đầu, cô hiểu được ý trong lời nói của Đổng Phúc Ny.
Đây là công việc cần thể lực, đương nhiên là cần phải có sức lực của hai cánh tay, kiếp trước cô vì muốn kiếm tiền, cũng không dám bị thương, mỗi lần làm việc đều vô cùng cẩn thận.
Trước mắt lão Lưu bị gãy tay còn muốn tiếp tục làm việc, vạn nhất xảy ra chút chuyện gì đó, nhà hàng sẽ không dễ xử lý chuyện này.
Lúc bận rộn này, Lâm Niệm suy nghĩ rất nhiều, đến buổi chiều lúc hơi rảnh rỗi hơn, cô bớt chút thời gian đi tìm Lý Vân.
Lúc này Lý Vân cũng đang phát sầu về chuyện của lão Lưu, cô là quản lý chủ yếu quản nhân sự, người bên dưới làm việc có được hay không, mọi tình huống đều do cô thay chủ cửa hàng quyết định, hiện tại lão Lưu sống chết không đồng ý nghỉ làm, cô cũng đều nóng nảy.
Thấy Lâm Niệm đi tới, sắc mặt cô có chút nhẹ nhàng, cố gắng nở một nụ cười: "Tiểu Lâm."
"Chị Lý, em có nghe đến chuyện của anh Lưu." Lâm Niệm không quanh co lòng vòng, nói thẳng.
Lý Vân gật gật đầu, cười khổ nói: "Đúng vậy, chuyện này đều truyền khắp nhà hàng rồi.”
"Chị Lý muốn tìm người thay anh Lưu làm việc sao?" Lâm Niệm hỏi.
Lý Vân nhíu mày một cái rồi nói: "Cô cũng tới cầu tình thay hắn sao?"
Nghĩ thông suốt, Lâm Niệm ngược lại không sốt ruột nữa, tiếp tục cùng Lưu Hân làm ăn cũng không phải biện pháp lâu dài, cô vẫn nên nghĩ cách để tiết kiệm nhiều tiền một chút, sau đó nhìn lại xem có thể đi làm ăn cái gì khác hay không.
Đợi đến khi cô làm được một vài vụ mua bán nhỏ, những người khác sẽ không có cách phỏng đoán xem hiện nay trong tay cô rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Lâm Niệm không thèm để ý, còn Lưu Hân trong lúc rảnh rỗi lại thường thường nhìn cô, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nên nói như thế nào.
Mà lúc này Lâm Niệm đã không có thời gian xử lý chuyện của cô.
“Phía Lão Lưu đột nhiên bị thương, nhưng công việc này chắc chắn hắn không muốn bỏ, cố gắng chống đỡ cũng phải đi làm, công việc hiện tại là việc tốt khó tìm, đặc biệt là lão Lưu lại làm công việc cần có thể lực như vậy, không để ý đã bị người ta dành giật mất.” Đổng Phúc Ny vừa rửa chén, vừa trò chuyện với Lâm Niệm.
“Anh ấy bị thương rất nghiêm trọng sao?” Lâm Niệm hỏi.
Trong khoảng thời gian làm việc ở sau nhà bếp này, cô đại khái có thêm một chút hiểu biết về tình hình của nhà bếp, cũng biết lão Lưu mà Đổng Phúc Ny nói là ai.
Lão Lưu tên đầy đủ là Lưu Đống, tuổi tác không khác lắm so với Đổng Phúc Ny, thời gian đến nhà hàng làm việc sớm hơn Đổng Phúc Ny, chủ yếu là giúp đỡ bộ phận mua sắm mua nguyên liệu nấu ăn, vận chuyển nguyên liệu nấu ăn.
Ấn tượng của Lâm Niệm đối với lão Lưu này tương đối sâu, bởi vì nhà bọn họ có một người con trai bị thiểu năng trí tuệ, vì muốn chiếu cố con trai, vợ của hắn không thể một người hai bóng ngày ngày đi theo bên cạnh con trai, gánh nặng của cả nhà này cũng rơi xuống trên người một mình lão Lưu.
Công việc của Lưu Đống tại bộ phận mua sắm này chủ yếu là vận chuyển, đã làm được một thời gian khá lâu, nhưng cũng không phải không có hắn thì không thể, hiện tại hắn bị thương, nếu lúc này tạm thời có người đến thay thế hắn làm công việc này, chỉ sợ chờ đến khi hắn hồi phục, muốn quay lại làm công việc này cũng sẽ không dễ dàng.
"Nghe nói là hắn bị gãy tay." Đổng Phúc Ny nói, than thở một tiếng, "Lão Lưu cũng là người số khổ, những năm này vì nuôi sống cả gia đình, cơ hồ mỗi ngày hắn đều sẽ tới đi làm, cho tới bây giờ cũng hiếm khi nghỉ ngơi, chỉ sợ có người thay thế làm phần công việc của hắn, nhưng bây giờ hắn cũng bị thành như vậy rồi, thật sự muốn làm việc cũng không dễ dàng."
Lâm Niệm gật gật đầu, cô hiểu được ý trong lời nói của Đổng Phúc Ny.
Đây là công việc cần thể lực, đương nhiên là cần phải có sức lực của hai cánh tay, kiếp trước cô vì muốn kiếm tiền, cũng không dám bị thương, mỗi lần làm việc đều vô cùng cẩn thận.
Trước mắt lão Lưu bị gãy tay còn muốn tiếp tục làm việc, vạn nhất xảy ra chút chuyện gì đó, nhà hàng sẽ không dễ xử lý chuyện này.
Lúc bận rộn này, Lâm Niệm suy nghĩ rất nhiều, đến buổi chiều lúc hơi rảnh rỗi hơn, cô bớt chút thời gian đi tìm Lý Vân.
Lúc này Lý Vân cũng đang phát sầu về chuyện của lão Lưu, cô là quản lý chủ yếu quản nhân sự, người bên dưới làm việc có được hay không, mọi tình huống đều do cô thay chủ cửa hàng quyết định, hiện tại lão Lưu sống chết không đồng ý nghỉ làm, cô cũng đều nóng nảy.
Thấy Lâm Niệm đi tới, sắc mặt cô có chút nhẹ nhàng, cố gắng nở một nụ cười: "Tiểu Lâm."
"Chị Lý, em có nghe đến chuyện của anh Lưu." Lâm Niệm không quanh co lòng vòng, nói thẳng.
Lý Vân gật gật đầu, cười khổ nói: "Đúng vậy, chuyện này đều truyền khắp nhà hàng rồi.”
"Chị Lý muốn tìm người thay anh Lưu làm việc sao?" Lâm Niệm hỏi.
Lý Vân nhíu mày một cái rồi nói: "Cô cũng tới cầu tình thay hắn sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.