Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80
Chương 49:
Mục Yên
30/06/2023
"Được, cám ơn anh." Lâm Niệm gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng không có ý gọi người hỗ trợ.
Nhà hàng cô làm việc không nhỏ, nếu không cũng không cần dùng nhiều người làm việc như vậy, cho nên số lượng nguyên liệu nấu ăn này cũng không ít, nhưng trong mắt Lâm Niệm, cũng không được tính là quá nhiều, làm việc như vậy so với lúc trước thì hơi mệt hơn một chút, nhưng so với kiếp trước đặc biệt mệt, thì đã tốt hơn nhiều.
Lúc vận chuyển đồ, Lâm Niệm cố ý nhìn tình huống của những nguyên liệu nấu ăn này, sau đó căn cứ vào từng nguyên liệu nấu ăn này mà vận chuyển vào bên trong.
Khoai tây, khoai môn, khoai lang, những loại nguyên liệu có khối lượng nặng này được đặt ở dưới cùng, sau đó là rau cải trắng, rau xanh, củ cải, dưa chuột….Trứng gà thì phải đặc biệt cẩn trọng.
Vận chuyển xong toàn bộ, cho dù cô làm cẩn thận như vậy, cũng chỉ mất nửa giờ.
Mà vào lúc này, Chu Đông Phong vẫn còn chưa đi từ bên trong chợ ra.
Đại khái là do Lâm Niệm đứng tại chỗ, nhìn qua bộ dáng hiện tại thì như không có gì để làm, người đến tìm cô đáp lời lúc trước lại đi tới: "Cô gái nhỏ này, cô muốn mua chút gì không?"
"Mua thức ăn?" Lâm Niệm theo bản năng hỏi, mắt nhìn bốn chữ "chợ bán sỉ" trên đỉnh đầu.
"Đúng vậy, đồ ăn ở đây rất rẻ," Đối phương cười nói, đại khái phỏng đoán được suy nghĩ của Lâm Niệm, chủ động giải thích, "Nơi này là chợ bán sỉ, nếu là người bình thường tới, cơ bản đều không bán, nhưng chúng tôi đi theo người tới, bình thường đều muốn mua nhiều hơn một chút, mua lúc này, cơ bản có thể mua được với giá thấp.”
Lâm Niệm cuối cùng cũng hiểu, cô có chút động tâm, nhưng nhìn chiếc xe ở phía sau, cô lại có chút do dự.
"Không sao đâu, chúng ta không đi xa." Đối phương thấy cô quay đầu nhìn lại, chủ động chỉ vào bên trong chợ bán sỉ nói, "Ở ngay đó, nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy xe, nếu không chúng tôi cũng không dám đi vào đó, nếu như xe nguyên liệu này bị mất, tôi cũng không bồi thường nổi."
Lâm Niệm theo phương hướng đối phương chỉ cũng thấy được những quầy hàng bên trong, quả thật có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống xe bên ngoài, hơn nữa nhìn bộ dáng của đối phương, hẳn là không phải lần đầu tiên làm việc này.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô vẫn gật đầu: "Được, cám ơn anh."
"Cảm ơn cái gì, sao cô bé này luôn thích nói cảm ơn vậy, chúng tôi đều không khách khí như vậy." Đối phương cười có chút ngượng ngùng, nhưng khi giới thiệu cho Lâm Niệm về tình hình bên trong thì rất nghiêm túc.
Rất nhanh, Lâm Niệm đã biết được đại khái tình hình của chợ bán sỉ này.
Chợ bán sỉ ở đây kỳ thật không phải tư nhân, trong đó cũng có sự tồn tại của chính phủ, chủ yếu là vì muốn cho một số nông sản phẩm ở xung quanh đây tìm được nơi tiêu thụ, cũng có thể tìm được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon lại rẻ cho một số nhà hàng ở Hàng Thành.
Thời tiết ở Hàng Thành thật sự không thể nói là quá tốt, một năm bốn mùa, mọi người quen thuộc chỉ có hai mùa là mùa đông và mùa hè, thời gian của mùa xuân mùa thu đặc biệt ngắn, nhưng dù sao cũng là thành phố Giang Nam, bất kể là địa thế hay là khí hậu, đều xem như tương đối thích hợp làm ruộng trồng rau.
Mấy năm nay dưới sự dẫn dắt của chính phủ, một số địa phương bắt đầu trồng rau dưa trong lều lớn, rau dưa trong lều lớn không cần phải lo lắng về giá cả, nhưng tiêu thụ ở nơi nào cũng là một vấn đề, bán riêng bán lẻ thì không tiện lắm.
Kết quả là theo chủ đạo của chính phủ, cùng với sự hỗ trợ của một số doanh nghiệp, có chợ bán nông sản với giá sỉ này.
Lúc này, Lâm Niệm đã đi tới quầy hàng.
Lúc này cô mới phát hiện, nơi này nói là địa phương bán đồ ăn, không bằng nói là địa phương thanh lý "Sản phần tàn thứ", rau dưa bên trong không thể nói là đặc biệt không tốt, nhưng cơ bản đểu là dưa vẹo và nứt.
Nhà hàng cô làm việc không nhỏ, nếu không cũng không cần dùng nhiều người làm việc như vậy, cho nên số lượng nguyên liệu nấu ăn này cũng không ít, nhưng trong mắt Lâm Niệm, cũng không được tính là quá nhiều, làm việc như vậy so với lúc trước thì hơi mệt hơn một chút, nhưng so với kiếp trước đặc biệt mệt, thì đã tốt hơn nhiều.
Lúc vận chuyển đồ, Lâm Niệm cố ý nhìn tình huống của những nguyên liệu nấu ăn này, sau đó căn cứ vào từng nguyên liệu nấu ăn này mà vận chuyển vào bên trong.
Khoai tây, khoai môn, khoai lang, những loại nguyên liệu có khối lượng nặng này được đặt ở dưới cùng, sau đó là rau cải trắng, rau xanh, củ cải, dưa chuột….Trứng gà thì phải đặc biệt cẩn trọng.
Vận chuyển xong toàn bộ, cho dù cô làm cẩn thận như vậy, cũng chỉ mất nửa giờ.
Mà vào lúc này, Chu Đông Phong vẫn còn chưa đi từ bên trong chợ ra.
Đại khái là do Lâm Niệm đứng tại chỗ, nhìn qua bộ dáng hiện tại thì như không có gì để làm, người đến tìm cô đáp lời lúc trước lại đi tới: "Cô gái nhỏ này, cô muốn mua chút gì không?"
"Mua thức ăn?" Lâm Niệm theo bản năng hỏi, mắt nhìn bốn chữ "chợ bán sỉ" trên đỉnh đầu.
"Đúng vậy, đồ ăn ở đây rất rẻ," Đối phương cười nói, đại khái phỏng đoán được suy nghĩ của Lâm Niệm, chủ động giải thích, "Nơi này là chợ bán sỉ, nếu là người bình thường tới, cơ bản đều không bán, nhưng chúng tôi đi theo người tới, bình thường đều muốn mua nhiều hơn một chút, mua lúc này, cơ bản có thể mua được với giá thấp.”
Lâm Niệm cuối cùng cũng hiểu, cô có chút động tâm, nhưng nhìn chiếc xe ở phía sau, cô lại có chút do dự.
"Không sao đâu, chúng ta không đi xa." Đối phương thấy cô quay đầu nhìn lại, chủ động chỉ vào bên trong chợ bán sỉ nói, "Ở ngay đó, nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy xe, nếu không chúng tôi cũng không dám đi vào đó, nếu như xe nguyên liệu này bị mất, tôi cũng không bồi thường nổi."
Lâm Niệm theo phương hướng đối phương chỉ cũng thấy được những quầy hàng bên trong, quả thật có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống xe bên ngoài, hơn nữa nhìn bộ dáng của đối phương, hẳn là không phải lần đầu tiên làm việc này.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô vẫn gật đầu: "Được, cám ơn anh."
"Cảm ơn cái gì, sao cô bé này luôn thích nói cảm ơn vậy, chúng tôi đều không khách khí như vậy." Đối phương cười có chút ngượng ngùng, nhưng khi giới thiệu cho Lâm Niệm về tình hình bên trong thì rất nghiêm túc.
Rất nhanh, Lâm Niệm đã biết được đại khái tình hình của chợ bán sỉ này.
Chợ bán sỉ ở đây kỳ thật không phải tư nhân, trong đó cũng có sự tồn tại của chính phủ, chủ yếu là vì muốn cho một số nông sản phẩm ở xung quanh đây tìm được nơi tiêu thụ, cũng có thể tìm được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon lại rẻ cho một số nhà hàng ở Hàng Thành.
Thời tiết ở Hàng Thành thật sự không thể nói là quá tốt, một năm bốn mùa, mọi người quen thuộc chỉ có hai mùa là mùa đông và mùa hè, thời gian của mùa xuân mùa thu đặc biệt ngắn, nhưng dù sao cũng là thành phố Giang Nam, bất kể là địa thế hay là khí hậu, đều xem như tương đối thích hợp làm ruộng trồng rau.
Mấy năm nay dưới sự dẫn dắt của chính phủ, một số địa phương bắt đầu trồng rau dưa trong lều lớn, rau dưa trong lều lớn không cần phải lo lắng về giá cả, nhưng tiêu thụ ở nơi nào cũng là một vấn đề, bán riêng bán lẻ thì không tiện lắm.
Kết quả là theo chủ đạo của chính phủ, cùng với sự hỗ trợ của một số doanh nghiệp, có chợ bán nông sản với giá sỉ này.
Lúc này, Lâm Niệm đã đi tới quầy hàng.
Lúc này cô mới phát hiện, nơi này nói là địa phương bán đồ ăn, không bằng nói là địa phương thanh lý "Sản phần tàn thứ", rau dưa bên trong không thể nói là đặc biệt không tốt, nhưng cơ bản đểu là dưa vẹo và nứt.
Truyện được dịch bởi: Bồng Bồng. Nếu bạn yêu thích truyện này có thể ủng hộ tác giả thay lời cảm ơn.
ủng hộ linh thạch tại đâyBạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.