Mang Theo Không Gian Ác Độc Mẹ Kế, Năm Mất Mùa Dưỡng Con Làm Vượng Cả Nhà
Chương 32:
Tiền Lai Lai
01/10/2024
"Chà! Hình như sau khi bôi lên, thật sự không còn muỗi đến gần chúng ta nữa!"
"Hay quá! Như vậy chúng ta không sợ bị muỗi cắn, chỗ nào cũng có thể đi được!"
Trên sườn núi không có thú dữ, hai chị em lại quen thuộc địa hình, Vạn Thư cũng không giữ chân chúng.
"Muốn đi đâu thì đi, nhớ chú ý an toàn là được, và đừng đi quá xa, cứ mỗi một khắc lại lên tiếng báo bình an cho mẹ một lần."
Hai cô bé ngoan ngoãn đáp ứng, chẳng mấy chốc đã chạy mất hút.
Vạn Thư cũng không rảnh rỗi nữa, bắt đầu tìm kiếm những nơi có khả năng mọc nhân sâm.
Nhưng có lẽ cô thật sự không có mệnh nữ chính, tìm cả nửa canh giờ vẫn không thấy gì.
Vạn Thư có chút nản lòng, định từ bỏ, thì đột nhiên trong đầu cô vang lên một tiếng.
【Đinh!】
Mắt Vạn Thư sáng lên, trong lòng niệm thầm, nhân sâm, nhân sâm, nhân sâm!
【Phát hiện nấm bò tự nhiên không ô nhiễm!】
【Nấm bò tự nhiên không ô nhiễm giá 188 văn một cân! Có muốn đến tìm không?】
Ánh sáng trong mắt Vạn Thư, vốn sắp tắt, lại một lần nữa bừng sáng khi nghe câu sau.
188 văn đấy! Dù không bằng nhân sâm một gốc giá cả trăm lượng, nhưng 188 văn cũng là một khoản tiền lớn rồi, tìm nhiều một chút, ít nhất trong một hai tháng tới, không cần phải lo lắng về chuyện ăn uống nữa.
Vạn Thư lập tức đáp đồng ý, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, tìm thấy một đám nấm bò lớn ở dưới một cây mục ẩn sâu trong góc.
Tổng cộng được một cân rưỡi, bán được 280 văn.
Sau đó cô lại tìm thêm vài đám nữa, nhưng không lớn bằng đám đầu tiên, tổng cộng được hai cân rưỡi, bán được 470 văn.
280 cộng 470, là 750 văn.
Chỉ trong một buổi chiều, cô đã kiếm được gần một lượng!
Phải biết rằng, ở huyện thành, một người lao động khỏe mạnh làm công cả tháng cũng không kiếm được nhiều như thế đâu!
Vạn Thư vui vẻ cất tiền, thấy trời đã sắp tối, đang định gọi Nhị Nha và Tứ Nha về thì đột nhiên trên núi vang lên một tiếng hét.
"Á á á á!"
Vạn Thư nhận ra đó là tiếng của Tứ Nha.
Hỏng rồi, có khi nào hai đứa gặp nguy hiểm không đây!
Vạn Thư vội vàng chạy đến chỗ phát ra tiếng hét, chỉ thấy Nhị Nha đang đeo một cái giỏ đầy rau dại, còn Tứ Nha thì ngồi trên đất, bẩn thỉu, ôm trong lòng một con thỏ xám.
"Hì hì hì, thỏ con! Ta đã nói là ngươi không chạy thoát được mà!"
Hóa ra là bắt được thỏ con à, Vạn Thư thở phào, đi đến kéo Tứ Nha dậy, phủi bụi trên quần áo cô bé.
"Con bé này, hét lớn như vậy, suýt nữa làm mẹ sợ chết khiếp."
"Con chỉ là quá vui thôi mà!" Tứ Nha ngại ngùng cười,
nhìn con thỏ xám, đôi mắt lấp lánh: "Vì thỏ con này dễ thương quá!"
Xem ra dù là hiện đại hay cổ đại, các cô gái nhỏ đều không thể kháng cự trước những sinh vật dễ thương.
Thỏ chỉ ăn cỏ, nuôi cũng không tốn kém.
Vạn Thư đang định bảo Tứ Nha mang thỏ về làm thú cưng thì Tứ Nha nói tiếp.
"Vừa nhìn đã thấy thịt chắc là ngon rồi!"
Nói xong, cô bé còn lau nước miếng vô tình chảy ra trên khóe miệng.
---
"Hay quá! Như vậy chúng ta không sợ bị muỗi cắn, chỗ nào cũng có thể đi được!"
Trên sườn núi không có thú dữ, hai chị em lại quen thuộc địa hình, Vạn Thư cũng không giữ chân chúng.
"Muốn đi đâu thì đi, nhớ chú ý an toàn là được, và đừng đi quá xa, cứ mỗi một khắc lại lên tiếng báo bình an cho mẹ một lần."
Hai cô bé ngoan ngoãn đáp ứng, chẳng mấy chốc đã chạy mất hút.
Vạn Thư cũng không rảnh rỗi nữa, bắt đầu tìm kiếm những nơi có khả năng mọc nhân sâm.
Nhưng có lẽ cô thật sự không có mệnh nữ chính, tìm cả nửa canh giờ vẫn không thấy gì.
Vạn Thư có chút nản lòng, định từ bỏ, thì đột nhiên trong đầu cô vang lên một tiếng.
【Đinh!】
Mắt Vạn Thư sáng lên, trong lòng niệm thầm, nhân sâm, nhân sâm, nhân sâm!
【Phát hiện nấm bò tự nhiên không ô nhiễm!】
【Nấm bò tự nhiên không ô nhiễm giá 188 văn một cân! Có muốn đến tìm không?】
Ánh sáng trong mắt Vạn Thư, vốn sắp tắt, lại một lần nữa bừng sáng khi nghe câu sau.
188 văn đấy! Dù không bằng nhân sâm một gốc giá cả trăm lượng, nhưng 188 văn cũng là một khoản tiền lớn rồi, tìm nhiều một chút, ít nhất trong một hai tháng tới, không cần phải lo lắng về chuyện ăn uống nữa.
Vạn Thư lập tức đáp đồng ý, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, tìm thấy một đám nấm bò lớn ở dưới một cây mục ẩn sâu trong góc.
Tổng cộng được một cân rưỡi, bán được 280 văn.
Sau đó cô lại tìm thêm vài đám nữa, nhưng không lớn bằng đám đầu tiên, tổng cộng được hai cân rưỡi, bán được 470 văn.
280 cộng 470, là 750 văn.
Chỉ trong một buổi chiều, cô đã kiếm được gần một lượng!
Phải biết rằng, ở huyện thành, một người lao động khỏe mạnh làm công cả tháng cũng không kiếm được nhiều như thế đâu!
Vạn Thư vui vẻ cất tiền, thấy trời đã sắp tối, đang định gọi Nhị Nha và Tứ Nha về thì đột nhiên trên núi vang lên một tiếng hét.
"Á á á á!"
Vạn Thư nhận ra đó là tiếng của Tứ Nha.
Hỏng rồi, có khi nào hai đứa gặp nguy hiểm không đây!
Vạn Thư vội vàng chạy đến chỗ phát ra tiếng hét, chỉ thấy Nhị Nha đang đeo một cái giỏ đầy rau dại, còn Tứ Nha thì ngồi trên đất, bẩn thỉu, ôm trong lòng một con thỏ xám.
"Hì hì hì, thỏ con! Ta đã nói là ngươi không chạy thoát được mà!"
Hóa ra là bắt được thỏ con à, Vạn Thư thở phào, đi đến kéo Tứ Nha dậy, phủi bụi trên quần áo cô bé.
"Con bé này, hét lớn như vậy, suýt nữa làm mẹ sợ chết khiếp."
"Con chỉ là quá vui thôi mà!" Tứ Nha ngại ngùng cười,
nhìn con thỏ xám, đôi mắt lấp lánh: "Vì thỏ con này dễ thương quá!"
Xem ra dù là hiện đại hay cổ đại, các cô gái nhỏ đều không thể kháng cự trước những sinh vật dễ thương.
Thỏ chỉ ăn cỏ, nuôi cũng không tốn kém.
Vạn Thư đang định bảo Tứ Nha mang thỏ về làm thú cưng thì Tứ Nha nói tiếp.
"Vừa nhìn đã thấy thịt chắc là ngon rồi!"
Nói xong, cô bé còn lau nước miếng vô tình chảy ra trên khóe miệng.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.