Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Xuyên Cổ Chạy Nạn
Chương 12
Nhất Chu Nhất Phạn
04/07/2023
Bây giờ nàng là người mới, đơn thương độc mã, không thích hợp tranh đấu.
Quý Tinh Nhiên lại quay sang tìm một nơi khác.
Nhưng buổi trưa mọi người đều biết ngồi dưới đất rất khó chịu, bởi vậy liền biết phải tìm một nơi tốt để nghỉ ngơi vào ban đêm.
Lúc này, dưới tán cây bên sông đã tập trung khá đông người.
Nếu vào sâu hơn thì cách bờ sông xa không nói, đã vậy còn có nhiều muỗi, cũng không an toàn.
Quý Tinh Nhiên đang vội, đột nhiên cách đó không xa có người gọi nàng: “Tiểu thư, mau lại đây.”
.............
Quý Tinh Nhiên ngước mắt nhìn sang, hóa ra là một vài người phụ nữ ngồi đan đế giày chung với Thẩm Tuệ Tâm vào buổi trưa.
Nàng có chút do dự.
Ban đầu bọn họ chiếm được vị trí của hai cái cây, nhưng bây giờ tất cả đều đứng dậy chen chúc ở một gốc cây.
“Tiểu thư, người cùng phu nhân và lão gia có thể nghỉ tạm ở đây.”
Quý Tinh Nhiên vội vàng cảm ơn: “Đa tạ các thẩm.”
Mấy nữ nhân vội vàng xua tay đáp: “Không dám không dám, tiểu thư khách khí quá.”
Quý Xương Minh vội vã đỡ Thẩm Tuệ Tâm tới đây.
Sau khi biết chỗ này là do những người phụ nữ kia nhường cho, cả hai đều nhanh chóng bày tỏ lòng biết ơn.
Kết quả khiến những nữ nhân kia có chút luống cuống tay chân.
Quý Tinh Nhiên nói: “Cha, nương, mấy thẩm đó đều mặc quần áo bằng vải bố, chắc bọn họ là người hầu, cho nên mới đối xử cung kính với chúng ta.”
Trong số hơn ba trăm người bị lưu đày, chỉ có khoảng năm mươi người là mặc đồ bằng tơ lụa.
Có thể thấy được sự phân chia giai cấp một cách rõ ràng.
Quý Xương Minh cũng đồng ý với suy luận của Quý Tinh Nhiên.
“Ta vừa mới hỏi thăm qua, Quý thừa tướng là đời thứ ba của dòng họ Quý. Hai người huynh đệ ruột của Quý thừa tướng, cùng với một số con trai và cháu trai đều đã chết.”
“Chúng ta là một nhánh của đời thứ hai, ông nội của ta với cha của Quý thừa tướng là anh em họ.”
“Cha ta và Quý thừa tướng thuộc cùng một thế hệ, nhưng họ không phải là anh em họ cùng một nhà.”
“Sau khi chia nhà thì chúng ta là dòng bên của Quý gia.”
Quý Xương Minh nói: “Quan hệ không quá thân thiết, ít nhất vẫn giữ được mạng, nhưng cũng không quá xa, vì vậy chức quan ngũ phẩm nhỏ kia cũng bị thu hồi, giờ còn bị lưu đày.”
Thẩm Tuệ Tâm nghe xong liền hiểu: “Nửa vời chính giữa, vẫn còn may.”
Quý Xương Minh cũng gật đầu, lặng lẽ chỉ cho vợ và con gái mình: “Thấy mấy người bên kia không? Là anh em họ cùng nhà đấy, đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết.”
Đối với loại quan hệ này, sinh tử chỉ dựa vào ý của Hoàng Đế.
Một nhà ba người đều cảm thấy xúc động: “May là chúng ta còn cách một tầng.”
Lúc này trời đã tối rồi.
Đám quan binh nhóm lửa bên sông, cũng không cấm mọi người nhóm lửa.
Quý Xương Minh lấy một mồi lửa về, cùng Quý Tinh Nhiên đi tìm củi để đốt lửa.
Sức khỏe Thẩm Tuệ Tâm vốn không tốt nên bà ngồi trên mặt đất để kiểm tra đế giày của mình.
Những chiếc đế giày đan bằng dây leo hồi trưa giờ đã mục nát hết.
Thẩm Tuệ Tâm nói: “Loại dây leo này chưa được nấu chín rồi xử lý, vì thiếu nước nên bị giòn, chống đỡ được hai ba giờ là tốt lắm rồi.”
Quý Tinh Nhiên nói: “Vậy con đi hái một mớ dây leo về, nương đan thêm nhiều chút, xong thì cho vào...trong túi, sau này lấy ra để thay đổi.”
Quý Xương Minh nói: “Cũng vừa lúc, ta cũng cắt bớt vải lụa này để dùng làm tay nải.”
Mặt trời chiếu gay gắt như vậy, đàn ông vẫn phải mặc áo trong cùng áo ngoài.
Quý Xương Minh đương nhiên không thể chịu đựng được tầng tầng lớp lớp ở trên người.
Quý Tinh Nhiên lại quay sang tìm một nơi khác.
Nhưng buổi trưa mọi người đều biết ngồi dưới đất rất khó chịu, bởi vậy liền biết phải tìm một nơi tốt để nghỉ ngơi vào ban đêm.
Lúc này, dưới tán cây bên sông đã tập trung khá đông người.
Nếu vào sâu hơn thì cách bờ sông xa không nói, đã vậy còn có nhiều muỗi, cũng không an toàn.
Quý Tinh Nhiên đang vội, đột nhiên cách đó không xa có người gọi nàng: “Tiểu thư, mau lại đây.”
.............
Quý Tinh Nhiên ngước mắt nhìn sang, hóa ra là một vài người phụ nữ ngồi đan đế giày chung với Thẩm Tuệ Tâm vào buổi trưa.
Nàng có chút do dự.
Ban đầu bọn họ chiếm được vị trí của hai cái cây, nhưng bây giờ tất cả đều đứng dậy chen chúc ở một gốc cây.
“Tiểu thư, người cùng phu nhân và lão gia có thể nghỉ tạm ở đây.”
Quý Tinh Nhiên vội vàng cảm ơn: “Đa tạ các thẩm.”
Mấy nữ nhân vội vàng xua tay đáp: “Không dám không dám, tiểu thư khách khí quá.”
Quý Xương Minh vội vã đỡ Thẩm Tuệ Tâm tới đây.
Sau khi biết chỗ này là do những người phụ nữ kia nhường cho, cả hai đều nhanh chóng bày tỏ lòng biết ơn.
Kết quả khiến những nữ nhân kia có chút luống cuống tay chân.
Quý Tinh Nhiên nói: “Cha, nương, mấy thẩm đó đều mặc quần áo bằng vải bố, chắc bọn họ là người hầu, cho nên mới đối xử cung kính với chúng ta.”
Trong số hơn ba trăm người bị lưu đày, chỉ có khoảng năm mươi người là mặc đồ bằng tơ lụa.
Có thể thấy được sự phân chia giai cấp một cách rõ ràng.
Quý Xương Minh cũng đồng ý với suy luận của Quý Tinh Nhiên.
“Ta vừa mới hỏi thăm qua, Quý thừa tướng là đời thứ ba của dòng họ Quý. Hai người huynh đệ ruột của Quý thừa tướng, cùng với một số con trai và cháu trai đều đã chết.”
“Chúng ta là một nhánh của đời thứ hai, ông nội của ta với cha của Quý thừa tướng là anh em họ.”
“Cha ta và Quý thừa tướng thuộc cùng một thế hệ, nhưng họ không phải là anh em họ cùng một nhà.”
“Sau khi chia nhà thì chúng ta là dòng bên của Quý gia.”
Quý Xương Minh nói: “Quan hệ không quá thân thiết, ít nhất vẫn giữ được mạng, nhưng cũng không quá xa, vì vậy chức quan ngũ phẩm nhỏ kia cũng bị thu hồi, giờ còn bị lưu đày.”
Thẩm Tuệ Tâm nghe xong liền hiểu: “Nửa vời chính giữa, vẫn còn may.”
Quý Xương Minh cũng gật đầu, lặng lẽ chỉ cho vợ và con gái mình: “Thấy mấy người bên kia không? Là anh em họ cùng nhà đấy, đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết.”
Đối với loại quan hệ này, sinh tử chỉ dựa vào ý của Hoàng Đế.
Một nhà ba người đều cảm thấy xúc động: “May là chúng ta còn cách một tầng.”
Lúc này trời đã tối rồi.
Đám quan binh nhóm lửa bên sông, cũng không cấm mọi người nhóm lửa.
Quý Xương Minh lấy một mồi lửa về, cùng Quý Tinh Nhiên đi tìm củi để đốt lửa.
Sức khỏe Thẩm Tuệ Tâm vốn không tốt nên bà ngồi trên mặt đất để kiểm tra đế giày của mình.
Những chiếc đế giày đan bằng dây leo hồi trưa giờ đã mục nát hết.
Thẩm Tuệ Tâm nói: “Loại dây leo này chưa được nấu chín rồi xử lý, vì thiếu nước nên bị giòn, chống đỡ được hai ba giờ là tốt lắm rồi.”
Quý Tinh Nhiên nói: “Vậy con đi hái một mớ dây leo về, nương đan thêm nhiều chút, xong thì cho vào...trong túi, sau này lấy ra để thay đổi.”
Quý Xương Minh nói: “Cũng vừa lúc, ta cũng cắt bớt vải lụa này để dùng làm tay nải.”
Mặt trời chiếu gay gắt như vậy, đàn ông vẫn phải mặc áo trong cùng áo ngoài.
Quý Xương Minh đương nhiên không thể chịu đựng được tầng tầng lớp lớp ở trên người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.