Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Xuyên Cổ Chạy Nạn
Chương 20
Nhất Chu Nhất Phạn
07/07/2023
Giày cỏ, lưới đánh cá, mũ... Những thứ có thể sử dụng tất cả đều sửa soạn thật tốt.
Không gian ba lô không hạn chế diện tích vì hình dạng, một chồng dây leo cũng không chiếm bao nhiêu không gian, nhưng những thứ đã làm thành thành phẩm lại chiếm khá nhiều chỗ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa kịp sáng quan binh đã gõ chiêng.
Tiếng chiêng vang "keng… keng" vừa dứt, mọi người lần nữa tiếp tục lên đường.
Đường núi dài, đi như thế nào cũng vô cùng chật vật.
Hơn ba trăm người, tỏa ra đi cách nhau thưa thớt kéo dài hơn một dặm.
Cả nhà Quý Tinh Nhiên ở giữa đội ngũ.
Quý Tinh Nhiên quan sát một chút liền phát hiện có người chậm chạp đi thụt lùi ở phía sau, nhưng chỉ cần không rời khỏi hàng quá xa quan binh cũng sẽ mặc kệ không quan tâm.
Quý Tinh Nhiên liền nói: "Cha, nương, con định sẽ thử đi hái thêm một ít dây leo.”
"Được, mau đi rồi nhanh chóng trở về."
Quý Xương Minh vừa nói vừa đỡ lấy Thẩm Tuệ Tâm.
Thân thể Thẩm Tuệ Tâm quá kém, buổi sáng thức dậy liền choáng váng.
Được tướng công và nhi nữ thuyết phục uống nửa hộp sữa, một quả trứng luộc mới có thể kiên trì đi bộ đến lúc này, nhưng hiện tại cũng đã hao phí phần lớn khí lực của bà.
Thẩm Tuệ Tâm không khỏi càu nhàu với Quý Xương Minh: "Một người chú ý rèn luyện dưỡng sinh như ta vậy mà lại bày ra một bộ dáng như vậy, thật sự khiến ta không biết giấu mặt vào đâu.”
Quý Xương Minh cười hắc hắc: "Có thể là đã bù đắp qua cho ta rồi, kiếp trước ta mang bụng bia nhưng đời này thân thể lại vô cùng cường tráng.”
Thẩm Tuệ Tâm trừng Quý Xương Minh: "Sao chàng lại nói lời đáng ghét như vậy? Có phải là, chàng thay thân thể liền muốn thuận tiện đổi lão bà luôn hay không?”
Nương tử nhà mình đã nói đến vậy rồi còn dám tiếp lời mới là lạ!
Quý Xương Minh không dám nói đùa nữa, vội vàng nói lại: "Không sao cả, không sao cả, cơ thể suy yếu về sau vẫn có thể nuôi dưỡng trở lại mà.”
Nói xong, còn kiên nhẫn khuyên Thẩm Tuệ Tâm: "Nàng suy nghĩ lại đi, trước kia nàng hơn bốn mươi tuổi, không phải vẫn luôn muốn trở lại tuổi ba mươi mấy hay sao? Hiện tại tốt rồi, mới hơn ba mươi tuổi, làn da này, dáng người này, không phải ta vuốt mông ngựa, thật sự quá xinh đẹp rồi!”
Thẩm Tuệ Tâm nhìn mặt trời treo lơ lửng trên cao, nói: "Làn da tốt đến đâu đi nữa với lộ trình lưu đày hiện tại, về sau chỉ sợ cũng sẽ bị phơi nắng thành than đen.”
Quý Xương Minh vội nói: "Đừng nói thế, trời nắng như vậy mới tốt, nếu thật sự có gió to mưa lớn mới thật sự là thảm!”
Quan binh có xe ngựa, có lẽ trong xe ngựa sẽ có mang theo lều trại.
"Ban ngày bọn họ còn có áo tơi, chúng ta thì khác phải đội mưa chạy đi đấy."
Quý Xương Minh vừa nói như vậy, khuôn mặt Thẩm Tuệ Tâm không khỏi trắng bệch hơn: "Mấu chốt là mưa gió dễ cảm lạnh... Đây mới là nguyên nhân chính gây tử vong trong lần đi này.”
Nghĩ tới đây, hai người đồng loạt liếc nhau một cái: "Nàng nói thử xem, khuê nữ chúng ta không lẽ đã nghĩ đến vấn đề đó rồi ư? Bằng không sao lại chủ động đi tìm dây leo như vậy?”
Rõ ràng đêm qua đã làm ít nhất năm đôi giày cỏ, ba chiếc mũ rơm và hai lưới đánh cá.
Hôm nay vẫn còn tích cực như vậy, vì sao chứ?
Chuyện mà Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ nghĩ thầm không sai, Quý Tinh Nhiên đúng là lo lắng trời sẽ mưa.
Đêm qua trong lúc nàng ngủ, mơ mơ màng màng nghe được một câu.
[Sinh tồn vượt qua mười hai canh giờ (24 tiếng), đạt được 1 điểm sinh tồn, có thể mở ra hệ thống đổi thưởng, xin hỏi có muốn mở đổi thưởng hay không.]
Một điểm sinh tồn?
Ý là sống tốt qua một ngày nên được thưởng ư?
Không gian ba lô không hạn chế diện tích vì hình dạng, một chồng dây leo cũng không chiếm bao nhiêu không gian, nhưng những thứ đã làm thành thành phẩm lại chiếm khá nhiều chỗ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa kịp sáng quan binh đã gõ chiêng.
Tiếng chiêng vang "keng… keng" vừa dứt, mọi người lần nữa tiếp tục lên đường.
Đường núi dài, đi như thế nào cũng vô cùng chật vật.
Hơn ba trăm người, tỏa ra đi cách nhau thưa thớt kéo dài hơn một dặm.
Cả nhà Quý Tinh Nhiên ở giữa đội ngũ.
Quý Tinh Nhiên quan sát một chút liền phát hiện có người chậm chạp đi thụt lùi ở phía sau, nhưng chỉ cần không rời khỏi hàng quá xa quan binh cũng sẽ mặc kệ không quan tâm.
Quý Tinh Nhiên liền nói: "Cha, nương, con định sẽ thử đi hái thêm một ít dây leo.”
"Được, mau đi rồi nhanh chóng trở về."
Quý Xương Minh vừa nói vừa đỡ lấy Thẩm Tuệ Tâm.
Thân thể Thẩm Tuệ Tâm quá kém, buổi sáng thức dậy liền choáng váng.
Được tướng công và nhi nữ thuyết phục uống nửa hộp sữa, một quả trứng luộc mới có thể kiên trì đi bộ đến lúc này, nhưng hiện tại cũng đã hao phí phần lớn khí lực của bà.
Thẩm Tuệ Tâm không khỏi càu nhàu với Quý Xương Minh: "Một người chú ý rèn luyện dưỡng sinh như ta vậy mà lại bày ra một bộ dáng như vậy, thật sự khiến ta không biết giấu mặt vào đâu.”
Quý Xương Minh cười hắc hắc: "Có thể là đã bù đắp qua cho ta rồi, kiếp trước ta mang bụng bia nhưng đời này thân thể lại vô cùng cường tráng.”
Thẩm Tuệ Tâm trừng Quý Xương Minh: "Sao chàng lại nói lời đáng ghét như vậy? Có phải là, chàng thay thân thể liền muốn thuận tiện đổi lão bà luôn hay không?”
Nương tử nhà mình đã nói đến vậy rồi còn dám tiếp lời mới là lạ!
Quý Xương Minh không dám nói đùa nữa, vội vàng nói lại: "Không sao cả, không sao cả, cơ thể suy yếu về sau vẫn có thể nuôi dưỡng trở lại mà.”
Nói xong, còn kiên nhẫn khuyên Thẩm Tuệ Tâm: "Nàng suy nghĩ lại đi, trước kia nàng hơn bốn mươi tuổi, không phải vẫn luôn muốn trở lại tuổi ba mươi mấy hay sao? Hiện tại tốt rồi, mới hơn ba mươi tuổi, làn da này, dáng người này, không phải ta vuốt mông ngựa, thật sự quá xinh đẹp rồi!”
Thẩm Tuệ Tâm nhìn mặt trời treo lơ lửng trên cao, nói: "Làn da tốt đến đâu đi nữa với lộ trình lưu đày hiện tại, về sau chỉ sợ cũng sẽ bị phơi nắng thành than đen.”
Quý Xương Minh vội nói: "Đừng nói thế, trời nắng như vậy mới tốt, nếu thật sự có gió to mưa lớn mới thật sự là thảm!”
Quan binh có xe ngựa, có lẽ trong xe ngựa sẽ có mang theo lều trại.
"Ban ngày bọn họ còn có áo tơi, chúng ta thì khác phải đội mưa chạy đi đấy."
Quý Xương Minh vừa nói như vậy, khuôn mặt Thẩm Tuệ Tâm không khỏi trắng bệch hơn: "Mấu chốt là mưa gió dễ cảm lạnh... Đây mới là nguyên nhân chính gây tử vong trong lần đi này.”
Nghĩ tới đây, hai người đồng loạt liếc nhau một cái: "Nàng nói thử xem, khuê nữ chúng ta không lẽ đã nghĩ đến vấn đề đó rồi ư? Bằng không sao lại chủ động đi tìm dây leo như vậy?”
Rõ ràng đêm qua đã làm ít nhất năm đôi giày cỏ, ba chiếc mũ rơm và hai lưới đánh cá.
Hôm nay vẫn còn tích cực như vậy, vì sao chứ?
Chuyện mà Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ nghĩ thầm không sai, Quý Tinh Nhiên đúng là lo lắng trời sẽ mưa.
Đêm qua trong lúc nàng ngủ, mơ mơ màng màng nghe được một câu.
[Sinh tồn vượt qua mười hai canh giờ (24 tiếng), đạt được 1 điểm sinh tồn, có thể mở ra hệ thống đổi thưởng, xin hỏi có muốn mở đổi thưởng hay không.]
Một điểm sinh tồn?
Ý là sống tốt qua một ngày nên được thưởng ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.