Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Xuyên Cổ Chạy Nạn
Chương 32
Nhất Chu Nhất Phạn
18/07/2023
Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm nhanh chóng chạy sang.
Mỗi người hái được một nắm.
Có đủ cả ba màu.
Sau đó, bọn họ dựa theo độ chín nếm thử chúng.
Quý Xương Minh xoa xoa cằm rồi nếm thử.
“Thần kỳ.”
“Thật sự rất thần kỳ.”
“Những quả dại do Nhiên Nhiên hái ngọt hơn chúng ta hái một chút.”
Thẩm Tuệ Tâm vừa mừng vừa sợ: “Nhiên Nhiên của chúng ta giỏi quá!”
Quý Tinh Nhiên được khen thì có chút xấu hổ.
Đây cũng không phải là công lao của nàng!
Sau khi biết kỹ năng thu thập của mình có buff, Quý Tinh Nhiên hận không thể nhận hết tất cả các nhiệm vụ thu thập.
Sau khi đi bộ bôn ba hơn hai ngày, hai chân nhức mỏi, lòng bàn chân rát như bị bỏng, nhưng mà bây giờ không cảm thấy đau nữa.
Quý Tinh Nhiên bàn bạc với Quý Xương Minh: “Cha, người giúp con cõng chiếu nhé, nương, người giúp con đan một chiếc giỏ dày hơn một chút, con sẽ hái được nhiều trái cây hơn.”
Mặc dù không thể ăn thay cơm, nhưng mà nó cũng là một nguồn thức ăn.
Động tác của ba người rất nhanh.
Sức khỏe của Quý Xương Minh rất tốt, cõng thêm một chiếc chiếu cũng không có vấn đề gì.
Kỹ năng đan dệt của Thẩm Tuệ Tâm rất cao, chẳng mất bao lâu đã đan được một chiếc giỏ nhỏ bằng quả bóng đá từ những sợi dây leo đã tăng thêm độ rắn chắc.
Quý Tinh Nhiên xách giỏ, bắt đầu trở thành tiểu nữ hài hái trái cây.
Cứ như vậy, đến giờ nghỉ trưa, bọn họ đã hái được nửa giỏ quả dại.
Nhiều nhất chính là dâu dại.
Còn có quả mơ chua.
Đồng thời tranh thủ kiếm được hai quả lê.
Bữa trưa trở lên phong phú.
Trong khi người Quý gia đang ăn quả dại để lấp đầy bụng, trong đội ngũ lưu đày đã xảy ra chuyện.
Đây là ngày lưu đày thứ ba.
Đối với gia đình đủ ăn đủ uống như nhà Quý Tinh Nhiên, chuyện này không quá khó khăn.
Nhưng mà trước khi mấy người Quý Tinh Nhiên bị bắt, có một số người trong đội ngũ lưu đày đã ở trong tù vài ngày.
So với cơm trên đường lưu đày, cơm canh trong nhà lao cũng không khá hơn bao nhiêu.
Rất nhiều người đã đói bụng trong một thời gian dài.
Hiện tại đã không thể chịu đựng nổi nữa.
Trong lúc Quý Xương Minh đang ăn cơm, một nam nhân trong bổn gia đã từng nói chuyện hai ngày trước lặng lẽ lại gần bọn họ và nói chuyện với Quý Xương Minh.
Quý Xương Minh cảnh giác, lập tức bảo vệ hai mẫu nữ Thẩm Tuệ Tâm ở phía sau.
“Tộc huynh có chuyện gì vậy?” Quý Xương Minh hỏi.
Vị tộc huynh này có dáng người tròn trịa, nhưng mà bây giờ thịt trên mặt đã chùng xuống.
Có lẽ mấy ngày nay bị đói nên có chút yếu ớt.
Người đó thấp giọng hỏi Quý Xương Minh: “Huynh đệ, các ngươi chỉ ăn quả dại như vậy, có thể chịu được không?”
“Chúng ta đi đường vất vả như vậy, lại còn không được ăn no, thực sự không thể chịu nổi nữa.”
“Đám quan binh đó không coi chúng ta là người!”
“Không thể nhẫn nhịn nữa! Bên này chúng ta có không ít người, đã bàn bạc xong, kế hoạch là…”
Nghe đến đó, Quý Xương Minh vội vàng đánh gãy lời của vị tộc huynh này: “Tộc huynh, tộc huynh, khoan đã! Chuyện cơ mật như vậy không cần nói với người lười biếng như ta.”
Vị tộc huynh này lập tức biến sắc, hỏi Quý Xương Minh: “Huynh đài có ý gì? Không muốn tham dự sao? Cơm cũng không được ăn no…”
Quý Xương Minh thầm nghĩ, cho dù không được ăn no, cũng không ngu xuẩn đến mức nhảy ra đối nghịch với quan binh.
Người ta đều có chỉ tiêu tử vong đấy đại ca à.
Trên đường đi chết một nửa số người cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa trên chân ngươi còn đeo dây xích nặng mười mấy cân.
Tay không tấc sắt.
Nhiều nhất cũng chỉ có một cây gậy gỗ hay mấy hòn đá nhỏ gì đó.
Có thể đánh lại quan binh dùng đao thật kiếm thật sao?
Mỗi người hái được một nắm.
Có đủ cả ba màu.
Sau đó, bọn họ dựa theo độ chín nếm thử chúng.
Quý Xương Minh xoa xoa cằm rồi nếm thử.
“Thần kỳ.”
“Thật sự rất thần kỳ.”
“Những quả dại do Nhiên Nhiên hái ngọt hơn chúng ta hái một chút.”
Thẩm Tuệ Tâm vừa mừng vừa sợ: “Nhiên Nhiên của chúng ta giỏi quá!”
Quý Tinh Nhiên được khen thì có chút xấu hổ.
Đây cũng không phải là công lao của nàng!
Sau khi biết kỹ năng thu thập của mình có buff, Quý Tinh Nhiên hận không thể nhận hết tất cả các nhiệm vụ thu thập.
Sau khi đi bộ bôn ba hơn hai ngày, hai chân nhức mỏi, lòng bàn chân rát như bị bỏng, nhưng mà bây giờ không cảm thấy đau nữa.
Quý Tinh Nhiên bàn bạc với Quý Xương Minh: “Cha, người giúp con cõng chiếu nhé, nương, người giúp con đan một chiếc giỏ dày hơn một chút, con sẽ hái được nhiều trái cây hơn.”
Mặc dù không thể ăn thay cơm, nhưng mà nó cũng là một nguồn thức ăn.
Động tác của ba người rất nhanh.
Sức khỏe của Quý Xương Minh rất tốt, cõng thêm một chiếc chiếu cũng không có vấn đề gì.
Kỹ năng đan dệt của Thẩm Tuệ Tâm rất cao, chẳng mất bao lâu đã đan được một chiếc giỏ nhỏ bằng quả bóng đá từ những sợi dây leo đã tăng thêm độ rắn chắc.
Quý Tinh Nhiên xách giỏ, bắt đầu trở thành tiểu nữ hài hái trái cây.
Cứ như vậy, đến giờ nghỉ trưa, bọn họ đã hái được nửa giỏ quả dại.
Nhiều nhất chính là dâu dại.
Còn có quả mơ chua.
Đồng thời tranh thủ kiếm được hai quả lê.
Bữa trưa trở lên phong phú.
Trong khi người Quý gia đang ăn quả dại để lấp đầy bụng, trong đội ngũ lưu đày đã xảy ra chuyện.
Đây là ngày lưu đày thứ ba.
Đối với gia đình đủ ăn đủ uống như nhà Quý Tinh Nhiên, chuyện này không quá khó khăn.
Nhưng mà trước khi mấy người Quý Tinh Nhiên bị bắt, có một số người trong đội ngũ lưu đày đã ở trong tù vài ngày.
So với cơm trên đường lưu đày, cơm canh trong nhà lao cũng không khá hơn bao nhiêu.
Rất nhiều người đã đói bụng trong một thời gian dài.
Hiện tại đã không thể chịu đựng nổi nữa.
Trong lúc Quý Xương Minh đang ăn cơm, một nam nhân trong bổn gia đã từng nói chuyện hai ngày trước lặng lẽ lại gần bọn họ và nói chuyện với Quý Xương Minh.
Quý Xương Minh cảnh giác, lập tức bảo vệ hai mẫu nữ Thẩm Tuệ Tâm ở phía sau.
“Tộc huynh có chuyện gì vậy?” Quý Xương Minh hỏi.
Vị tộc huynh này có dáng người tròn trịa, nhưng mà bây giờ thịt trên mặt đã chùng xuống.
Có lẽ mấy ngày nay bị đói nên có chút yếu ớt.
Người đó thấp giọng hỏi Quý Xương Minh: “Huynh đệ, các ngươi chỉ ăn quả dại như vậy, có thể chịu được không?”
“Chúng ta đi đường vất vả như vậy, lại còn không được ăn no, thực sự không thể chịu nổi nữa.”
“Đám quan binh đó không coi chúng ta là người!”
“Không thể nhẫn nhịn nữa! Bên này chúng ta có không ít người, đã bàn bạc xong, kế hoạch là…”
Nghe đến đó, Quý Xương Minh vội vàng đánh gãy lời của vị tộc huynh này: “Tộc huynh, tộc huynh, khoan đã! Chuyện cơ mật như vậy không cần nói với người lười biếng như ta.”
Vị tộc huynh này lập tức biến sắc, hỏi Quý Xương Minh: “Huynh đài có ý gì? Không muốn tham dự sao? Cơm cũng không được ăn no…”
Quý Xương Minh thầm nghĩ, cho dù không được ăn no, cũng không ngu xuẩn đến mức nhảy ra đối nghịch với quan binh.
Người ta đều có chỉ tiêu tử vong đấy đại ca à.
Trên đường đi chết một nửa số người cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa trên chân ngươi còn đeo dây xích nặng mười mấy cân.
Tay không tấc sắt.
Nhiều nhất cũng chỉ có một cây gậy gỗ hay mấy hòn đá nhỏ gì đó.
Có thể đánh lại quan binh dùng đao thật kiếm thật sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.